Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Quyển 4 - Chương 7




Đợi cho đến gần khuya, cơm đã muốn hâm lại đến lần thứ ba.

Trầm Sở Hãn ngồi ở phòng khách nghe tiếng lạch cạch mở cửa rất nhỏ từ trên lầu truyền xuống, anh ngẩng đầu, chỉ thấy cửa khẽ mở một chút, nghĩ Mạc Ngữ Phi hẳn đem mâm cơm vào trong phòng, Trầm Sở Hãn yên tâm. Quả nhiên, một lúc sau, một tiếng lạch cạch mở cửa nhỏ xíu vang lên, đợi một lát, Trầm Sở Hãn lên lầu, nhìn thấy mâm cơm ngoài cửa phòng, thức ăn trên mâm đã sạch boong.

Đến khi Trầm Sở Hãn tan tầm hôm sau, Mạc Ngữ Phi cũng không nói với anh nửa câu. Trầm Sở Hãn tự biết mình sau im lặng đi qua đi lại trong nhà.

Một lòng suy nghĩ nên bù lại như thế nào, hảo hảo làm tan cơn giận hiện tại của hồ ly, Trầm Sở Hãn nghĩ ra một cách. Đến tối, Trầm Sở Hãn thử lên tiếng thăm dò, “Cậu… muốn tắm không?”

Hồ ly đang dựa vào sofa xem TV chậm rãi quay sang, trầm mặc nhìn Trầm Sở Hãn, ngoài mặt thì không nói gì nhưng trong lòng thì cảm thấy bất mãn dữ dội.

Trầm Sở Hãn đành mỉm cười hỏi lại lần nữa: “Cậu muốn tắm không?”

Khi còn trong nhân hình không có cách nào tắm được, thật sự rất khó chịu. Hồ ly nghĩ nghĩ, hỏi: “Anh định cho tôi dùng mấy thứ gì đó hôm qua sao?”

“Không, mấy thứ đó tôi đã cho bạn rồi.” Sáng sớm Trầm Sở Hãn liền xách túi ra khỏi nhà, đem những vật chuyên dùng kia tặng cho người bạn có nuôi chó. “Cậu dùng đồ của tôi, được không?”

Hồ ly ngồi trên sofa lắc lắc cái đuôi xù lông, nhún chân nhảy khỏi sofa, chân sau bị thương vẫn chưa dùng sức được, chỉ có thể sử dụng một chân, khi đáp xuống đất rõ ràng hơi hơi cà nhắc.

“Nhìn cái gì, không phải nói đi tắm sao?” Thấy Trầm Sở Hãn vẫn đứng im tại chỗ, hồ ly quay đầu gọi anh.

Trong phòng tắm, trong thời gian chờ bồn tắm đầy nước, Trầm Sở Hãn dùng màng nylon quấn xung quanh lớp băng vải vết thương ở chân, nhìn bồn tắm cỡ lớn kia, Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ, đây là cho con nít dùng đi.

Trầm Sở Hãn đem Mạc Ngữ Phi đặt vào trong bồn tắm cỡ lớn anh vội mua riêng cho hồ ly để tắm rửa, khi thật sự chìm trong nước, Mạc Ngữ Phi vẫn có chút sợ hãi, chân không khỏi nắm chặt cánh tay Trầm Sở Hãn, Trầm Sở Hãn trấn anh y, “Đừng sợ, đừng sợ.” Vừa nói, Trầm Sở Hãn ôm lấy người hồ ly, nâng chân bị thương y lên, đặt lên khăn mặt đang đặt trên thành bồn, lại nghiêng đầu y thật hảo, thân thể hoàn toàn chìm trong nước.

Trầm Sở Hãn lấy vòi hoa sen, giúp hồ ly làm ướt người, sau đó lấy sữa tắm, xoa xoa thành bọt, cẩn thận giúp hồ ly tẩy sạch lớp lông, lúc này anh thật sự thấy Mạc Ngữ Phi trước mắt chính là một con chó lớn. Tắm tắm rửa rửa, Mạc Ngữ Phi bắt đầu không còn sợ hãi, y nghiêng đầu tựa vào đùi Trầm Sở Hãn, nhắm mắt lại. Trầm Sở Hãn để ý đến vết thương trên người Mạc Ngữ Phi, anh cẩn thận tránh đi.

Xối sạch bọt trên người, Trầm Sở Hãn dùng máy sấy giúp hồ ly sấy khô, đồng thời dùng lượt chải gọn gàng lớp lông trên người Mạc Ngữ Phi. Cuối cùng, một đại hồ ly tuyết bạch sạch sẽ được Trầm Sở Hãn ôm ra khỏi phòng tắm.

“Bây giờ muốn đi ngủ chưa?” Trầm Sở Hãn hỏi.

“Chưa muốn.”

Sau khi được đặt lên sofa, Mạc Ngữ Phi biến về nhân hình, nam nhân xuất hiện đột ngột làm Trầm Sở Hãn không khỏi khẽ lui về sau một bước.

“Anh là gì vậy? Tôi rất đáng sợ sao?” Mạc Ngữ Phi nhướng mày trừng mắt Trầm Sở Hãn. Vừa rồi còn ôm nhau tắm, hiện tại lại sợ hãi như trốn, trốn cái gì chứ? Chẳng lẽ không phải vẫn cùng một người sao?

“A, không, không phải.” Trầm Sở Hãn cảm thấy khi cùng một chỗ với hồ ly thì anh tự nhiên đôi chút, đối diện với Mạc Ngữ Phi nam nhân này, anh lại có chút chút khẩn trương.

Mạc Ngữ Phi ngồi nghỉ trên sofa, y duỗi thẳng chân bị thương, chân kia gập lại, lấy hai tay ôm lấy, cằm gác lên trên đầu gối. Trầm Sở Hãn nhìn tư thế ôm gối của y, trong lòng dâng lên một cảm giác thương tiếc mãnh liệt. Trước đêm mưa đem Mạc Ngữ Phi về nhà, anh cũng y như vậy, một mình trong mưa đêm, dựa vào góc tường, lẳng lặng ngồi ôm gối, tuỳ ý để mưa hắt lên mình.

“Anh nhìn tôi làm gì vậy!” Phát hiện Trầm Sở Hãn nhìn y chăm chú, Mạc Ngữ Phi đột nhiên ngượng ngùng, trừng mắt với đối phương.

“Không có gì…”

Đã không vẻ mỹ mạo ngày xưa, Mạc Ngữ Phi đối với hình tượng bản thân hiện tại không hề tự tin, y cũng không muốn bị nhìn chăm chú. Trước khi rời phòng khác đi vào thư phòng, Trầm Sở Hãn lén quay đầu lại, Mạc Ngữ Phi vẫn duy trì tư thế ôm gối, thân ảnh y thoạt nhìn thực cô đơn, biết hồ ly này trong quá khứ sôi động, nhưng Trầm Sở Hãn có thể cảm nhận được, tận sâu trong nội tâm Mạc Ngữ Phi lại tịch mịch cùng cô độc. Loại tịch mịch cùng cô độc cũng không cường đại giống như sự cô độc của một kẻ đứng trên tất cả mọi người, mà là sự cô độc giống như bị vứt bỏ.

Trong lòng y – rốt cuộc đang nghĩ điều gì. Trầm Sở Hãn không khỏi suy đoán.

Một lát sau, Trầm Sở Hãn trở lại phòng khách, “Khuya rồi, buồn ngủ chưa?”

“Ân.” Hồ ly đang cuộn tròng trên sofa lên tiếng.

Trầm Sở Hãn ôm đại hồ ly đưa về phòng ngủ, sau đó tắt đèn cho y.

Một tuần trôi qua, Trầm Sở Hãn lại chờ Mạc Ngữ Phi đến chỗ Lãnh Tinh Hồn tái khám. Vết thương trên vai Mạc Ngữ Phi đã lành, Lãnh Tinh Hồn dặn y phải cẩn thận khi tắm, vết thương ở chân cũng có những chuyển biến tốt, Lãnh Tinh Hồn nói Mạc Ngữ Phi nên bắt đầu hồi phục chức năng bằng cách tán bộ mỗi ngày.

Trầm Sở Hãn mua dây xích chó chuyên dùng, nhìn thấy vật nọ, Mạc Ngữ Phi thập phần bất mãn, “Đồ ngốc!”

“Là của cậu, hình dáng cậu lớn như vậy, nếu không mang chỉ sợ không tiện để tản bộ.”

Mạc Ngữ Phi đương nhiên biết chuyện đó, chính là y bị coi là sủng vật dẫn ra ngoài có chút kháng cự.

Lần đầu tiên ra ngoài tản bộ lúc chạng vạng, Mạc Ngữ Phi khi ra ngoài còn có điểm không tình nguyện, chính là khi y thật sự đi ra, nhìn thấy ánh đèn neon thành phố, tâm tình lập tức thoải mái hơn. Vì tránh bị đuổi giết mà không thể không ‘ở yên’ trong nhà Trầm Sở Hãn, chỉ có thể đến đúng giờ mới ra khỏi nhà được, Mạc Ngữ Phi chán chường đã lâu hít thở không khí bên ngoài, kích động không thôi.

Trầm Sở Hãn cố gắng phối hợp bước chân với hồ ly, đi cùng y dọc theo đường cái. Anh hy vọng đại hồ ly tuyết bạch đừng quá làm người ngoài chú ý đến. Bất quá từ ánh mắt người qua đường có thể thấy được, đại đa số đều không tưởng tượng được đang tản bộ kia chính là hồ ly, mà đem y trở thành đại hình khuyển.

Sau khi trải qua lần tản bộ vui vẻ đầu tiên, Mạc Ngữ Phi bắt đầu chờ mong lần ra ngoài hôm sau.

Ăn tối xong, nhìn đại hồ ly cười đến loan loan ngồi nơi huyền quan đợi được dẫn ra ngoài, ánh mắt y như nguyệt nha nhi (trăng lưỡi liềm), tâm Trầm Sở Hãn liền xúc động. Trên người Mạc Ngữ Phi có sự quyến rũ đặc biệt, bất luận là khi đang ở nhân hình hoặc ở hồ hình, Trầm Sở Hãn đều có thể cảm nhận được hết. Khi đổi giày, để ý thấy ánh mắt tràn ngập chờ mong của hồ ly, Trầm Sở Hãn nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu hồ ly, nhìn thấy hồ ly vì tiếp xúc của ngón tay mà khẽ động lỗ tai một chút, anh cười, kìm lòng không được nói: “Cậu… thật đáng yêu…”

Cái gì mà nói ‘đáng yêu’! Hồ ly trong phút chốc mở to hai mắt nhìn, anh ta nói cái gì! Đáng yêu! Một đại hồ ly trưởng thành như y cư nhiên còn bị nói là ‘đáng yêu’! Sau đó Mạc Ngữ Phi lại nhịn không được nói thầm trong bụng: thật đáng yêu? Căn bản chỉ là đáng yêu thôi, thiệt là, ngay cả những câu khen ngợi cũng không biết nói.

Dắt hồ ly tản bộ trên lề đường, phần lớn thời gian Trầm Sở Hãn đều đi cùng y, mỗi khi đi ra xa một chút, hồ ly sẽ quay đầu lại nhìn nhìn, mơ hồ giống như tiểu hài tử sợ bị lạc cha mẹ. Tận sâu trong lòng Mạc Ngữ Phi vẫn không hề có cảm giác an toàn, y rất sợ hãi, sợ bị phát hiện, sợ bị truy sát, cũng sợ chết, đồng thời y rất lo lắng mình sẽ mang đến phiền toái cho Trầm Sở Hãn. Nếu dụ những yêu thú truy sát y đến gần Trầm Sở Hãn, vậy thật sự rất có lỗi với người đã thu lưu y trong lúc y bất lực nhất, nghèo túng nhất.

Trầm Sở Hãn hoàn toàn nhìn không thấy có gì sợ hãi, rất hào phóng và rất giản dị, thái độ này của anh cuốn hút Mạc Ngữ Phi, hồ ly càng chạy bước chân càng vững chắc.

Tản bộ cho đến trời tối, Trầm Sở Hãn muốn kết thúc hồi phục hôm nay, “Chúng ta trở về đi.”

Hồ ly nghĩ nghĩ, quay người lại bắt đầu chạy về. Chạy chạy, đột nhiên từ không trung rớt xuống những hạt mưa nhỏ.

“A, trời mưa.”

Từ thanh âm Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thui bên trên, những hạt mưa rớt xuống người y làm y nhố đến đêm mưa cách đây không lâu, cảm giác bất lực trong lòng làm hồ ly lập tức chạy đến bên người Trầm Sở Hãn tìm kiếm sự ấm áp.

Sợ Mạc Ngữ Phi gặp mưa sẽ cảm lạnh, Trầm Sở Hãn một phen ôm lấy y chạy nhanh về nhà.

Theo đèn đường, Mạc Ngữ Phi nhìn khuôn mặt ướt nước mưa của Trầm Sở Hãn, sườn mặt anh thập phần hoàn mỹ, anh tuấn làm người ta không thể rời mắt, cánh tay đang gắt gao ôm lấy Mạc Ngữ Phi rắn chắc hữu lực, Mạc Ngữ Phi đột nhiên cảm thấy nóng lên trong lòng, cảm giác xôn xao khó có thể diễn tả được.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, những hạt mưa bụi nguyên bản tinh tế biến thành những giọt đùng đùng rơi xuống, Trầm Sở Hãn dừng chân lại, cởi áo khoác choàng lên người hồ ly, sau đó lại ôm y chạy về phía trước. Thân thể Mạc Ngữ Phi được nhiệt độ cơ thể cùng khí vị trong áo Trầm Sở Hãn bao trùm lấy, y nức nở một tiếng trong cổ họng, dùng đỉnh đầu êm nhung cọ cọ cằm Trầm Sở Hãn.

Muốn Trầm Sở Hãn buông y ra, nhưng Mạc Ngữ Phi biết hiện tại cho dù y có nói, Trầm Sở Hãn cũng sẽ không buông, việc y có thể làm chính là ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Trầm Sở Hãn, để anh ôm y về nhà.

Mạc Ngữ Phi còn đang hy vọng Trầm Sở Hãn có thể cùng tắm với y, cho dù nam nhân kia có ngại ngùng, nhưng dù sao cũng là một người một hồ ly, cũng sẽ không thể đi. Kết quả, Trầm Sở Hãn lại thay quần áo ướt ra, sau đó giúp hồ ly tắm. Hồ ly không chịu trong bụng ngồi chờ bên ngoài phòng tắm, đợi Trầm Sở Hãn lau khô tóc đi ra, hồ ly bước khẽ đến bên cạnh anh, ngửi được trên người anh có khí tức giống y như mình, trong lòng hồ ly thập phần hài lòng.

Đến lúc đi ngủ, vẫn cảm thấy được cảm giác được Trầm Sở Hãn ôm gắt gao lưu lại trên người mình, Mạc Ngữ Phi lăn qua lộn lại không ngủ được.

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày đều đợi lúc Trầm Sở Hãn đi làm về, hồ ly sẽ ngồi đợi nơi huyền quan đón anh, sau đó đem dây xích kéo đến trước mặt anh, nhìn anh ý nói đừng quên dẫn y ra ngoài tản bộ.

Sống chung với Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi đột nhiên cảm thấy những như vậy cũng không tệ. Thế giới của y trong quá khứ luôn tràn đầy ngờ vực, tràn ngập đề phòng, lúc nào cũng đề phòng, tâm thật sự mệt chết đi được, rất phiền muộn. Thế giới hiện tại giản đơn thanh thản, lại có người bên cạnh ân cần hỏi han, Trầm Sở Hãn là một người hoàn toàn có thể tin tưởng, là một người thật sự ôn nhu thật tốt bụng. Mạc Ngữ Phi bắt đầu hưởng thụ cuộc sống hiện tại.

Mùa thu ở Hương Đảo trở nên mưa nhiều. Vào nửa đêm ngày nọ, Mạc Ngữ Phi tỉnh giấc, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, y vẫn trong hồ hình nhảy khỏi giường, dùng miệng kéo tấm rèm ra liền thấy, quả nhiên bên ngoài trời lại mưa, tạt vào cửa kính đang phản chiếu ánh đèn bên ngoài, mang cảm giác mông lung.

Chui vào trong chăn lần nữa, lại cảm thấy lạnh, Mạc Ngữ Phi nghĩ nghĩ, nhảy xuống giường, ngậm theo gối đầu đi ra khỏi phòng. Đến bên ngoài phòng ngủ Trầm Sở Hãn, hồ ly đứng thẳng lên, hai chân trước đặt lên tay nắm cửa, dùng lực kéo xuống một chút, cạch một tiếng, cửa mở, hồ ly đắc ý nghênh ngang bước vào trong, không khí bên trong có khí tức ấm áp của con người, còn có hương vị trên người Trầm Sở Hãn, hồ ly vội vàng nhảy lên giường, chui vào trong chăn.

Nhiệt độ cơ thể của người làm hồ ly cảm thấy ấm áp, y cuộn người dán sát vào Trầm Sở Hãn, ngủ bên cạnh Trầm Sở Hãn.

Một đêm không mộng mị, trong tiềm thức Mạc Ngữ Phi cảm thấy vô cùng thoải mái, thực thoả mãn.

Sáng sớm, Trầm Sở Hãn tỉnh dậy, tay chạm vào đám lông mềm mại doạ anh nhảy dựng lên.

“A…”

Hồ ly đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào bị đánh thức, thâm thể ngọ ngoạy một chút, ló đầu ra khỏi đuôi một chút.

“Anh làm gì…”

“Cậu như thế nào ở trong đây?” Trầm Sở Hãn nhìn xung quanh, xác định anh vẫn ở đúng phòng.

“Trời mưa, lạnh thôi.” Hồ ly nói hợp lý hợp tình vô cùng. Mạc Ngữ Phi đối hồ hình của mình là được nhiều chuyện như vậy cảm thấy phi thường đắc ý.

“Nga…” Trầm Sở Hãn đáp lời, lại nằm xuống, lúc này, hồ ly bị đánh thức cũng không thuận theo, y ngồi dậy dùng đầu đẩy Trầm Sở Hãn, “Tỉnh rồi thì đi làm điểm tâm.”

“Chờ một chút…”

“Nhanh đi, nhanh đi! Đi làm bữa sáng! Tôi muốn ăn trứng chiên và bánh mì nướng!” Hồ ly không chút khách khí đứng dậy, dùng đuôi đập ba ba vào mặt Trầm Sở Hãn, muốn làm anh tỉnh. Cái đuôi lông xù chạm vào mặt kỳ thật có cảm giác không tệ, chính là có chút ngứa ngứa, Trầm Sở Hãn gạt cái đuôi hồ ly đang vẫy vẫy ra, ngồi dậy bước xuống giường.

Từ đó về sau, hồ ly chuyển sang ngủ bên cạnh Trầm Sở Hãn mỗi đêm. Hưởng thụ nhiệt độ cơ thể, khí tức, vừa thấy thoả mãn lại cảm thấy vẫn chưa đủ. Là thật sự rất thích nam nhân kia, nhưng mà, sẽ không cho anh ta biết!

* * *

Lại dẫn Mạc Ngữ Phi đi khám, Lãnh Tinh Hồn tỏ ý vết thương nơi chân y bình phục rất tốt, chờ tháo băng ra lại tản bộ một thời gian, sau đó chuyển sang nhân hình tiếp tục hồi phục chức năng, là có thể chạy nhảy giống như trước được rồi.

Trầm Sở Hãn biết tin này vẫn chưa biểu hiện thật sự vui mừng, bộ dáng ngưng mắt yên lặng thoạt nhìn có chút u buồn, Lãnh Tinh Hồn một bên khẽ hỏi: “Anh đang lo y sẽ rời đi ngay lập tức?”

Trầm Sở Hãn cười cười thâm trầm, không trả lời.

“Anh có thể giữ y lại.”

Trầm Sở Hãn lắc lắc đầu, vẫn không trả lời.

“Anh đang lo – giữ y lại không được?”

Ngẩng đầu liếc nhìn Lãnh Tinh Hồn một cái, Trầm Sở Hãn lộ ra nụ cười mang theo chút cay đắng. Giữ lại Mạc Ngữ Phi? Trầm Sở Hãn không biết anh có làm được hay không nữa. Thân phận trước đây, thân phận hiện tại của Mạc Ngữ Phi, tất cả và tất cả đều vốn không nên xuất hiện giữa hai người họ, nhưng vận mệnh lại để họ gặp nhau. Con đường tương lai như thế nào, Trầm Sở Hãn cũng không biết.

Ngày lại ngày trôi qua, hai người đều quen với cuộc sống có đối phương, cùng ăn cùng ở cùng bắt đầu mỗi một ngày, tuy rằng một người một hồ ly, lại thập phần hoà hợp.

Tối ngày nọ, Trầm Sở Hãn gọt trái cây trong bếp, Mạc Ngữ Phi dựa trên sofa xem tin tức trên TV. Đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa làm Mạc Ngữ Phi cả kinh, là ai? Cư nhiên có chìa khoá nhà Trầm Sở Hãn!

Từ khi mang hồ ly về đến nay, Trầm Sở Hãn khéo léo xin miễn tiếp khách, hẹn với bạn bè cũng đều ra ngoài, đồng thời anh cũng khéo léo nói với Trầm Sở Thiên anh gần đây rất bận, Trầm Sở Thiên nếu muốn gặp anh trai, không phải ở cảnh cục thì cũng chỉ ở trường cảnh sát. Tối nay, Trầm Sở Thiên rất nhớ anh trai Trầm Sở Hãn, cũng lo lắng anh quá bận không quan tâm đến thân thể, vì thế mua trái cây làm quà, dẫn theo Mạc Ngữ Luân đến thăm.

Vừa mở cửa ra Trầm Sở Thiên liền cảm nhận được một cổ khí tức khác thường, sau khi đổi giày bước vào phòng khách, anh liếc mắt liền nhìn thấy một động vật tuyết bạch trên sofa ngóc đầu nhìn anh, Trầm Sở Thiên không khỏi ngạc nhiên, di, anh hai từ khi nào thì nuôi sủng vật.

Mạc Ngữ Luân theo sau Trầm Sở Thiên chính là yêu thú, cậu bằng cảm nhận đã nhận thấy động vật trên sofa là cùng loại, một cảm giác không tự chủ được hấp dẫn làm trong nháy mắt biến thân, một tiểu động vật với bộ lông màu café, hai lỗ tai dựng thẳng xuất hiện.

“Tiểu Mạc!” Trầm Sở Hãn bị Mạc Ngữ Luân đột ngột biến thành làm hoảng sợ.

“Cậu biến làm gì chứ!” Trên sofa, đại hồ ly tuyết bạch quát lớn.

Mạc Ngữ Luân cũng nhận ra không đúng, cậu lại biến trở về, mà Mạc Ngữ Phi trên spfa cũng biến lại thành nhân hình.

Trầm Sở Thiên đầu tiên nhìn chằm chằm người trên sofa, sau đó dụi dụi mắt, tiếp theo phát ra một tiếng thét lớn: “Quỷ a!”

Mạc Ngữ Phi ngồi trên sofa bắt đầu cười ha ha, có thể nhìn thấy cảnh sát Trầm ngày thường luôn hai năm rõ mười thất thố, y cảm thấy cực kỳ vui vẻ nghe được tiếng thét chói lói tràn đầy bất khả tư nghị của Trầm Sở Thiên.

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi truyền đến, Trầm Sở Hãn chạy ra phòng khách, Trầm Sở Thiên nhìn thấy anh, lập tức nhảy tới một bước kéo Trầm Sở Hãn hỏi: “Anh hai, đã xảy ra chuyện gì? Không phải y đã chết rồi sao? Như thế nào lại ở trong này! Như thế nào lại ở trong nhà anh?”

“Cậu ta không chết.”

Quay đầu cẩn thận nhìn nhìn Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Thiên gật đầu nói, “Em biết mà, y đâu dễ chết như vậy.”

“Tôi được trời phù hộ được mạng lớn.” Mạc Ngữ Phi bắt chéo chân, đắc ý nói.

“Như thế nào y lại ở trong này!” Trầm Sở Thiên nhớ ra được vấn đề quan trọng nhất.

“Anh gặp được cậu ta, liền mang cậu ta về đay.”

Đáp án khinh miêu đạm tả làm Trầm Sở Thiên phát điên, “Cái gì?”

Trầm Sở Thiên bổ nhào đến trước sofa, gắt gao nắm lấy cổ tay Mạc Ngữ Phi, kéo y ra, “Cậu cút đi cho tôi!”

“Anh làm gì vậy!” Mạc Ngữ Phi bị nắm thật sự đau, vùng vẫy phản kháng.

“Sở Thiên, buông cậu ta ra.” Trầm Sở Hãn bước qua cản lại.

“Đi! Cậu đi ngay lập tức! Cút đi! Chỗ này không chào đón cậu!” Trầm Sở Thiên một bên lớn tiếng trách cứ một bên dùng sức kéo Mạc Ngữ Phi, mang tư thế phải đuổi cho bằng được Mạc Ngữ Phi ra khỏi cửa.

So sánh khí lực Mạc Ngữ Phi không thắng được Trầm Sở Thiên, mắt cá chân bị thương lại không dám dùng sức, thấy bị kéo đi, Mạc Ngữ Phi trong nháy mắt biến trở lại bộ dáng hồ ly, vừa túm vừa cắn, Trầm Sở Thiên chặn lại ôm ngang hồ ly làm tư thế chuẩn bị ném y ra ngoài.

“Sở Thiên! Buông cậu ta ra!”

Nhìn đệ đệ trước mắt giống như trâu điên, Trầm Sở Thiên trầm giọng quát, thanh âm không lớn nhưng đầy uy nghiêm, Trầm Sở Thiên sửng sốt, sau đó liền thả tay ra, hồ ly nhân cơ hội chuồn đi, xoay người lại nhảy lên sofa.

“Nhìn bộ dáng của em đi, còn ra thể thống gì, sao không có lễ phép như vậy.” Tạm thời bỏ qua chuyện Mạc Ngữ Phi vì sao lại ở đây, Trầm Sở Hãn cảm thấy với thái độ đối xử hiện tại của em trai thì anh cũng đã thất lễ trước.

Trầm Sở Thiên bị mắng ngoan ngoãn cúi đầu, bạo long vửa rồi còn phun lửa giận phì phì đảo mắt liền tắt lửa. Lén nhìn nhìn Trầm Sở Hãn, Trầm Sở Thiên biết anh trai không dễ gì tức giận của anh thật sự bị chọc giận. Bộ dáng uỷ khuất mếu máo của Trầm Sở Thiên làm Mạc Ngữ Phi liên tục cười rồi lại cười trong bụng.

“Anh hai! Y…” Trầm Sở Thiên không cam lòng lên tiếng.

Không muốn đôi co trước mặt Mạc Ngữ Phi và Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên kéo em trai, “Theo anh vào đây, anh có chuyện muốn nói với em.” Trước khi kéo em trai vào thư phòng, Trầm Sở Hãn quay đầu nói với Mạc Ngữ Luân: “Tiểu Mạc, ngồi đi, trong tủ có điểm tâm, trong tủ lạnh cũng có mấy món ngon, xem thử coi thích không. Anh nói mấy câu với Sở Thiên, trở lại liền.” Lo Mạc Ngữ Luân bị màn vừa rồi làm sợ hãi, Trầm Sở Thiên dùng ánh mắt trấn an cậu, đồng thời dùng ánh mắt bất mãn liếc nhìn em trai một cái.

Lúc này Trầm Sở Thiên cũng biết hành động vừa rồi của anh rất kịch liệt, cúi đầu, ngoan ngoãn theo sau Trầm Sở Hãn vào thư phòng.

Sau khi cửa thư phòng đóng lại, Mạc Ngữ Luân đứng trong phòng khách không biết phải đối diện như thế nào với Mạc Ngữ Phi đang ngồi trên sofa mang vẻ mặt tươi cười trêu chọc.

“Mấy người đến đây làm gì?” Sau một lúc trầm mạc, Mạc Ngữ Phi hỏi.

“Đến thăm anh hai…” Đối diện với anh họ, lại là tộc trưởng Mạc thị, Mạc Ngữ Phi rụt rè trả lời. Trước mặc hồ ly mắt xanh, là hồ ly bình thường nhưng không thuần chủng có cảm giác khiếp sợ.

“Hừ!”

Nhìn em họ đứng cách đó không xa, đều là bắt nguồn từ Mạc thị làm Mạc Ngữ Phi một lần nữa lại nhớ đến ký ức y tạm thời cho vào trong kho niêm phong lại. Đây là lần đầu tiên gặp mặt giữa hai anh em họ. Từng là tộc trưởng cao cao tại thượng, tộc nhân lại đông đúc, tiểu hồ ly hỗn huyết vẫn luôn không được gia tộc thừa nhận không có cơ hội nhìn thấy tộc trưởng.

“Không phải anh ta nói cậu đi lấy điểm tâm ăn sao? Đi đi a.” Mạc Ngữ Phi hất hất cằm về phía phòng bếp.

“Nga, được,” Mạc Ngữ Luân đáp lời, nhanh chóng bước đi, cậu cảm thấy trên người Mạc Ngữ Phi có cảm giác áp bách, cậu vẫn chưa thích ứng được.

Lấy bánh ngọt trong tủ lạnh ra, lại pha hai tách trà, Mạc Ngữ Luân đem tất cả để lên khay đặt lên bàn trà trước mặt Mạc Ngữ Phi. Phát hiện tiểu hồ ly này rất nhu thuận, Mạc Ngữ Phi không khỏi nhướng mắt nhìn cậu vài lần. Sau đó lại làm Mạc Ngữ Luân trầm mặc bất an, cậu biết Mạc Ngữ Phi đang quan sát và đánh giá cậu, cậu không dám trốn, đành cúi đầu đứng bên cạnh.

“Di, sao cậu không ngồi xuống, ngồi đi a, cứ coi chỗ này như cậu đi.” Mạc Ngữ Phi vỗ vỗ lên sofa bên cạnh, ý nói Mạc Ngữ Luân lại đây ngồi.

“Nga.” Mạc Ngữ Luân đành cúi đầu thật sâu, rồi ngồi xuống sofa,

“Cậu sợ cái gì? Tôi cũng không phải lão hổ.” Thấy bộ dáng sợ hãi của Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Phi chế nhạo.

“Không phải.” Mạc Ngữ Luân vội la lên.

Mạc Ngữ Phi khoát tay, “Hảo, hảo, tôi đã không còn là tộc trưởng, hơn nữa hiện tại tôi cũng đã bị đuổi ra khỏi Mạc gia, cậu không cần phải như vậy. Muốn cười nhạo tôi cũng được, tôi không sao hết.”

“Không, không…” Mạc Ngữ Luân vẫn lắc đầu, cũng không dám nhìn Mạc Ngữ Phi.

Trước kia, khi Mạc Ngữ Luân vẫn chưa chính thức thoát khỏi Mạc gia, Mạc Ngữ Phi đã nghe một ít lời đồn đãi về thân thế Mạc Ngữ Luân, nhưng y chưa từng chú ý đến tiểu tạp chủng này. Thời điểm duy nhất hai người từng có liên hệ, là lúc trong Mạc thị có người xin Mạc Ngữ Phi ký lệnh của tộc trưởng, chuẩn bị bắt Mạc Ngữ Luân về câu lạc bộ của gia tộc làm ‘Thiếu gia, ‘sinh ý’…

Dựa theo lý lẽ của Mạc Ngữ Phi, thứ nhất y cảm thấy tiểu hồ ly trong tộc rất đông, những mỹ thiếu niên phiêu lượng nguyện ý làm sinh ý cũng nhiều, không cần phải ép buộc; vả lại khi đó Mạc Ngữ Luân vẫn chưa trưởng thành, ngược với nguyên tắc làm việc của Mạc Ngữ Phi; thứ ba huyết thống thuần khiết trong y cảm thấy đối với một đứa hỗn huyết không nhất thiết phải mất nhiều khí lực như vậy, thứ tư Mạc Ngữ Phi căn bản không muốn để ý đến những lời thỉnh cầu không liên quan đến lợi ích công ty của mấy trưởng lão, đoán trước được cho dù tiểu gia hoả kia có đi ra kinh doanh thì cũng không thành hoa khôi được. Vì vậy, Mạc Ngữ Phi thuận tay đem văn kiện kia quăng vào máy huỷ tài liệu.

Hiện tại, phong thuỷ lần lượt thay đổi, hai anh em gặp nhau. Mạc Ngữ Phi đã từ trên cao té xuống, trốn kín nghỉ ngơi để lấy lại sức, còn Mạc Ngữ Phi đã thoát ly Mạc gia, trải qua những ngày được sủng ái. Nhìn mặt đứa em họ, Mạc Ngữ Phi đột nhiên có chút buồn vô cớ.

“Gần đây, đang làm gì?” Mạc Ngữ Phi đột nhiên hỏi.

“Đi học…”

Cuộc sống lưu lạc thời thơ ấu của Mạc Ngữ Luân, lúc còn nhỏ vì huyết thống không thuần khiết mà cậu bị đuổi ra khỏi gia tộc, vì vô lực kiếm ăn, thường xuyên phải hoá thành nguyên hình kiếm thức ăn trong thùng rác, mới sống sót được.

Hiện tại có cuộc sống mới, Mạc Ngữ Luân được người yêu đưa đến trường học, Mạc Ngữ Phi hy vọng có thể học vài thứ, cùng những yêu thú bình thường khác gia nhập vào xã hội. Những chuyện đó Mạc Ngữ Phi cũng đoán được, y thầm hâm mộ, bạo long ngốc Trầm Sở Thiên kia đối với tiểu hồ thật sự rất tốt.

“Cậu thật sự cũng rảnh rỗi.” Mạc Ngữ Phi chế nhạo.

“Tôi… tôi muốn học một ít, tìm một công việc, cùng… cùng Sở Thiên sống thật tốt. Anh hai cũng nói y như vậy.” Mạc Ngữ Luân không biết nên phản bác cách nói ‘rảnh rỗi’ như thế nào, nhưng vậy thật sự cũng không phải dành hết thời gian để đi học, hy vọng Mạc Ngữ Phi có thể hiểu được nguyên nhân cậu đi học, Mạc Ngữ Luân không khỏi cãi lại, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn một chút.

“Quả nhiên có người chống lưng thì có khác.”

“Không phải…” Mạc Ngữ Luân gục đầu, tuy rằng được Trầm Sở Thiên bảo hộ, chính là Mạc Ngữ Luân hy vọng cậu cũng có thể có được cuộc sống của chính mình.

“Anh ta kết hôn với cậu, chúc mừng.” Trong giọng nói Mạc Ngữ Phi không nghe được cảm giác chúc mừng.

Mạc Ngữ Luân cúi đầu không nói lời nào.

Mạc Ngữ Phi nhìn chằm chằm sườn mặt em họ một lúc, nói về dung mạo, tuy Mạc Ngữ Luân không phiêu lượng như hồ ly có huyết thống thuần khiết, nhưng nhìn cũng không tệ. Y tinh tế đánh giá một chút, thấy da thịt Mạc Ngữ Luân trơn nhẵn, mái tóc đen nhánh, đôi mắt đen long lanh động lòng người, đôi môi đầy đặn tản ra sắc hương thản nhiên, hoà lẫn nét phong tình ẩn ẩn tản ra trên người, thật giống như – mỗi ngày đều được ai đó hảo hảo yêu thường. Hồ ly là nhóm háo sắc, lại quen được yêu thương, đối với những chuyện này chính là tương đối mẫn cảm.

“Anh ta đối với cậu không tệ đi.”

Mạc Ngữ Luân ngẩng đầu, “Ân, anh ấy tốt lắm.”

“Nhất định rất sủng cậu a.”

Khuôn mặt Mạc Ngữ Luân đỏ ửng lên, “Anh ấy… anh ấy tốt lắm.”

Mạc Ngữ Phi cười hắt một tiếng, xem ra, đại cảnh sát Trầm là người nhiệt tình a.

“Anh hai… anh ấy cũng rất tốt.” Mạc Ngữ Luân quay sang nhìn Mạc Ngữ Phi, tựa hồ muốn khẳng định với y. Biết anh hai là nam nhân ôn nhu, Mạc Ngữ Luân thầm nghĩ, những ngày mang Mạc Ngữ Phi về, anh hai nhất định rất dụng tâm chăm sóc hồ ly bị thương này.

Tốt? Mua đồ dùng của chó cho y, mua thuốc lá cho y, mỗi ngày dẫn y như ‘chó kiểng’ đi dạo? Cũng được coi là tốt? Mạc Ngữ Phi nhíu mày.

“Vết thương của anh… đỡ chưa?” Nhìn băng vải màu trắng băng mắt cá chân Mạc Ngữ Phi, Mạc Ngữ Luân quan tâm hỏi.

“Vẫn chưa lành hẳn, muốn khôi phục phải đợi thêm một thời gian nữa.”

“Anh hai cũng dẫn anh đến chỗ Âm dương sư đại nhân khám đi.” Nhớ lại lúc mình bị thương được Trầm Sở Thiên đưa đến chỗ Lãnh Tinh Hồn, Mạc Ngữ Luân đoán Mạc Ngữ Phi bị thương như vậy, khẳng định cũng được đưa đến đó.

“Ân.”

Là anh ta kiên quyết đưa đi, tôi cũng không cầu anh ta. Mạc Ngữ Phi hừ trong lòng một tiếng.

“Vậy nhất định sẽ nhanh chóng lành lại thôi, y thuật của Lãnh đại ca rất tốt.”

“Các ngươi rất thân nhau sao?” Nghe Mạc Ngữ Luân gọi Âm dương sư đại nhân là ‘Lãnh đại ca’, Mạc Ngữ Phi không khỏi hỏi lại.

“A, kia… Sở Thiên và Âm dương sư đại nhân là bạn rất thân, thường xuyên hẹn nhau đi chơi, nên…” Thấy mình lỡ miệng nói ra, không biết liệu chuyện này có bị coi là bất kính với Âm dương sư đại nhân không, Mạc Ngữ Luân vội vàng muốn giải thích.

Xem ra Mạc Ngữ Luân ly khai Mạc thị rất tốt. Mạc Ngữ Luân đối với cậu thầm hâm mộ chút chút. Cậu ta được tự do, lại có người sủng ái. Nghĩ đến cử chỉ thành thục của Trầm Sở Hãn, nụ cười ôn hoà khoan dung, còn có thái độ bất giải phong tình, Mạc Ngữ Phi cảm thấy thật sự vừa vui mừng lại vừa chán ghét.