[Linh Huyễn Quốc Gia Hệ Liệt ] - Bộ 9 - Nan Đắc Hữu Tình Nhân

Chương 2




Hôm nay tan tầm, khi về đến nhà, Đường Gia Duệ nhận được điện thoại từ em gái. Hai người ân cần thăm hỏi nhau, rồi tán gẫu đến những chuyện gần đây, em gái bèn hỏi đến chuyện đã nhờ lúc trước.

“Hả, anh còn chưa đi xem thử sao? Nhập học cũng đã hơn hai tháng rồi!” Em gái nói trong điện thoại.

“Sở dĩ ta nghĩ cũng không cần đi.” Đường Gia Duệ nửa đùn đẩy trách nhiệm, nửa dựa vào may mắn nói.

“Cái gì!”

Thấy em gái sau khi gào lên cái gì cũng không nói, lúc này Đường Gia Duệ cảm thấy mình dường như cũng có chút quá đáng. Anh quyết định thoả hiệp, đi xem đứa nhỏ kia một lần, chỉ cần làm xong thì cũng hoàn thành nguyện vọng của em gái. Nói cho em gái rằng mình sẽ đi, bên cạnh đó Đường Gia Duệ tự nhủ – chỉ đi một lần, liền thoát khỏi phiền phức này đi.

Đường Gia Duệ lục tìm số điện thoại, rồi gọi cho sinh viên đại học “cần anh chiếu cố”. Sau khi tự giới thiệu bản thân mình, Đường Gia Duệ nói: “Em gái ta là bạn của chị cậu, các nàng dặn ta tới trường học chiếu cố cậu một chút.”

Ở đầu dây, Lý Nhạc Manh lúc đầu nghĩ không ra, khi nghe đối phương nói đến “chị”, cậu liền hiểu được chút đỉnh. Chị cậu từng nói qua, sẽ nhờ anh trai ở Hương Đảo của đồng sự trông nom cậu – đứa lần đầu xa nhà.

“Chị ta là nhờ anh…”

Đột nhiên, Đường Gia Duệ nhận ra, nói là “chiếu cố”, nhưng không có nhờ anh chuyển hộ vật gì, cũng không có lời nhắn, nếu muốn đến đại học gặp cậu ta thì chính mình phải chuẩn bị lễ vật.

Quên đi, lễ vật thì lễ vật. Đường Gia Duệ nghĩ vậy, “Ngô, ta định ngày mai tới trường cậu, chừng nào cậu tan học?”

“Ba giờ chiều, lúc đó không có tiết.”

“Ta đây sẽ đến tìm cậu.” Không để đối phương từ chối, Đường Gia Duệ tự động giao hẹn, sau đó liền ngắt máy.

Một giao hẹn mờ mịt như thế liền lập ra.

Dựa theo tin tức em gái đưa cho, Đường Gia Duệ tìm được đại học, hỏi thăm từ một phòng học của hệ nào đó, tiếp đó tìm được khu giảng đường.

“Ta đang ở dưới lầu khu giảng đường, cậu xuống tới chưa.”

Lý Nhạc Manh nghe xong, biết người ta thế mà lại tới thật, nhất thời chân tay có chút luống cuống. Vội vội vàng vàng thu dọn sách vở, mang tâm tình lo lắng chạy xuống dưới lầu.

Liếc mắt thấy Đường Gia Duệ đứng đó, Lý Nhạc Manh liền ngây người.

Không phải đâu.

Phát hiện người từ trong giảng đường chạy ra là cậu nhân viên cửa hàng hoa, Đường Gia Duệ cũng cảm thấy bất ngờ.

“Tiểu Manh?” Đây là cái tên của sinh viên mà em gái anh nói.

Lý Nhạc Manh gật đầu: “Vâng. Ta là Lý Nhạc Manh.”

“Nga!”

Qua phần tự giới thiệu, hai người nhìn nhau, đều không biết nói gì.

Đường Gia Duệ nhớ tới lễ vật, anh chuẩn bị một phong bì. Anh định tặng giày chơi bóng nhưng không biết số giày, muốn tặng sách nhưng không biết sách nào mới phù hợp, lại càng không biết sinh viên này thích cái gì, chỉ có chuẩn bị một phần tiền tiêu vặt.

“Đây, cái này cho cậu.” Đường Gia Duệ đưa ra một phong bao lì xì.

Lý Nhạc Manh thoáng đỏ mặt: “Đây…”

“Cầm lấy, trưởng bối cho.”

Trưởng bối? Lý Nhạc Manh nhìn Đường Gia Duệ, anh ấy trẻ như vậy, đâu tính vào trưởng bối.

Chú ý tới biểu tình của Lý Nhạc Manh, Đường Gia Duệ nói: “Chị cậu là đồng sự của em gái ta, các nàng tuổi tác tương đương, như thế ta đương nhiên là trưởng bối của cậu.”

“Vâng.” Lý Nhạc Manh nhận lấy tiền xì lì.

Vốn định mượn cớ sinh viên còn phải đọc sách, sau đó mặc kệ cậu, giờ này Đường Gia Duệ lại không nhích lấy một bước. Nhìn đồng hồ, Đường Gia Duệ nói: “Cùng uống chén trà đi.”

“Dạ, được.”

Hai người song vai đi trên đường, Đường Gia Duệ vẫn không nói gì. Lý Nhạc Manh muốn tìm đề tài, cậu nhớ đến lần đầu gặp mặt.

“Chậu trúc phú quý kia sinh trưởng thế nào?’

Đường Gia Duệ được hỏi, suy nghĩ một lát đáp: “Ngô, ta không biết.”

“Không biết?!”

Đường Gia Duệ ngầm xấu hổ, “Đây…mua về ta cắm vào trong nước cũng không có chú ý lắm…”

“A…”

“Tối nay về, ta sẽ nhìn xem.”

Trong thời gian uống trà, Đường Gia Duệ giới thiệu cho Lý Nhạc Manh biết một chút về tình hình cơ bản và chức nghiệp của mình. Nghĩ đến đây là bước đầu làm quen, Lý Nhạc Manh trong lòng vui vẻ.

Uống trà xong, nhiệm vụ lần này coi như hoàn thành, Đường Gia Duệ phải đi. Lý Nhạc Manh sợ rằng hai người cứ thế mất đi liên lạc, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt. Chẳng lẽ trước mặt anh ấy nói — xin theo em kết giao đi, em đối với anh là nhất kiến chung tình.

Nhìn Đường Gia Duệ lên xe đi, Lý Nhạc Manh lê bước về trường học.

Lý Nhạc Manh hướng Giang Như Hạo dốc bầu tâm sự, đối phương không chút khách khí nói: “Nhát như cáy!”

“Ta phải làm sao đây? Trực tiếp bày tỏ, lỡ hù anh ấy sợ chạy mất thì sao? Ta thật vất vả mới gặp được…” Nói ra, Lý Nhạc Manh đột nhiên cảm thấy uỷ khuất, khép miệng cúi đầu.

Giang Như Hạo dùng nguyên bàn tay lên ấn đầu Lý Nhạc Manh, “Đều không phải, ca nói ngươi, nếu chị ngươi đã là bạn bè với em gái hắn, thì lúc đó ngươi nên hùng hồn mà nói với hắn “Ngươi phải chiếu cố ta”, sau đó vin vào để mỗi ngày quấn quít lấy hắn. Nên biết, bước vào cuộc sống của đối phương, đây là bước đầu tiên, là then chốt a!”

Lý Nhạc Manh lúng túng nói: “Thế nhưng ta sợ anh ấy sẽ khinh thường ta, xem ta như đứa trẻ không thể tự lo liệu cuộc sống.”

Giang Như Hạo liếc nhìn Lý Nhạc Manh: “Trước sợ sói, sau ngại hổ, cái này sao có thể được. Ngươi lo lắng nhiều như vậy chuyện sẽ thành sao.”

“Làm sao bây giờ a…” Lý Nhạc Manh kéo áo Giang Như Hạo cầu giúp đỡ.

Hừ một tiếng, Giang Như Hạo oán giận thở dài nói: “Ai, ca thật không dễ dàng, còn phải hướng dẫn tiểu thụ làm thế nào để theo đuổi nam nhân. Đến giờ ca còn không có bạn gái đây.”

“Ta…” Lý Nhạc Manh vừa thẹn vừa quẫn.

Giang Như Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, tiếp xúc nhiều là bước đầu, cũng là cho ngươi thấy rõ được hắn. Ấn tượng đầu tiên đáng tin, ngộ nhỡ hắn không thích hợp với ngươi thì sao. Ngươi không phải nói qua, hắn mua trúc phú quý về nhưng lại không chăm sóc sao, này, gọi cho hắn, hỏi xem trúc phú quý như thế nào rồi.”

“Hỏi về trúc phú quý?” Lý Nhạc Manh rất hoài nghi đối phương có thể tiếp thu được vấn đề này không.

“Ca thật khinh bỉ ngươi, cái gì là mượn chuyện để nói, hiểu không a.”

Lý Nhạc Manh vội vã gật đầu biểu thị hiểu rõ.

Giang Như Hạo vỗ nhẹ đầu Lý Nhạc Manh một cái, “Được rồi, GO!”

Lý Nhạc Manh làm theo như Giang Như Hạo chỉ, gọi cho Đường Gia Duệ, hỏi thăm tình hình gần đây của trúc phú quý.

“A…” Cầm điện thoại, Đường Gia Duệ nhất thời ngẩn ra. Từ lúc uống trà, anh lại quăng trúc phú quý ra sau đầu.

Từ bàn đọc sách đứng dậy, Đường Gia Duệ cầm điện thoại đi ra phòng khách, nhìn trúc phú quý kia, nói: “Ách, ta không nhận ra.”

“Rễ dài ra sao? Có ra lá non không?”

“Ách…” Đường Gia Duệ cong lưng, đưa mặt tới gần, tỉ mỉ quan sát một chút, kinh hỉ[1]nói: “A, rễ dài ra, có dài ra.”

“Còn lá cây thì sao?”

“Lá cây…có vài lá bị vàng ở đầu.”

Lý Nhạc Manh vừa nghe, nhíu mày, suy nghĩ: “Bị vàng…”

Đường Gia Duệ nhìn trúc phú quý, trong bụng mơ hồ, rễ dài ra là chuyện tốt, chứng minh có dưỡng chất, thế nhưng bị vàng lá, hiển nhiên là không tốt. Hỏng bét, sẽ không trồng được bao lâu mà đã chết đi.”

“Nếu không, lúc tan ca ta qua xem một chút?” Lý Nhạc Manh đề nghị, khi nói ra lời này, cậu vừa hồi hộp vừa mong chờ, tim đập bang bang liên tục.

“A…” Đường Gia Duệ sửng sốt. Đầu tiên, anh nghĩ đây thật ra là việc nhỏ, không muốn làm Lý Nhạc Manh đặc biệt vì cái này mà đi một chuyến. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu mua hoa cỏ về, mặc kệ là chủ ý hay là bị kích động, mua về nhà thì phải chăm sóc cho tốt. Bây giờ, dễ dàng thấy được bởi vì anh – chủ nhân này không quan tâm nhiều, làm hoa cỏ biến thành như vậy, người đến nhìn qua một cái đi.

“Ừ, vậy phiền cậu đi.”

Nghe Đường Gia Duệ nói vậy, trong lòng Lý Nhạc Manh thầm hô “YES!”.

Đã hẹn vào lúc tan ca sẽ đến xem trúc phú quý, Đường Gia Duệ đưa địa chỉ cùng số điện thoại nhà cho Lý Nhạc Manh. Sau khi cúp điện thoại, Đường Gia Duệ thầm nghĩ đây có phải là chuyện bé xé ra to không, nhưng suy đi nghĩ lại, nếu em gái đã nói anh trông nom Lý Nhạc Manh thì để cậu đến nhà ăn một bữa cơm, cũng có chuyện để nói với em gái về việc em ấy nhờ vả. Nghĩ thế, Đường Gia Duệ không lưu tâm nữa.

Bảy giờ tối, cửa hàng hoa đóng cửa, Lý Nhạc Manh chạy đến nhà Đường Gia Duệ. Khu nhà kia cách cửa hàng hoa cũng không xa là bao, đi khoảng dăm ba phút. Lý Nhạc Manh không nhịn được nghĩ: quả nhiên anh ấy ở gần đây.

Nghe tiếng chuông cửa, Đường Gia Duệ rời khỏi bàn làm việc đi ra mở cửa, đón Lý Nhạc Manh vào.

Nhà Đường Gia Duệ rất bình thường, một phòng khách, dưới cửa sổ phòng khách chính là bàn làm việc anh, bên cạnh là giá sách cao tới trần nhà.

“Này, nó ở đằng kia.” Đường Gia Duệ chỉ vào một góc phòng khách.

Lý Nhạc Manh nhìn theo, thấy một bình lớn trú phú quý ở đó, liền bước qua xem xét. Đưa tay sờ một phiến lá, nước cũng không quá nhiều, ánh sáng cũng đủ, vậy vì sao lá lại chuyển vàng?

Lý Nhạc Manh ngẩng đầu hỏi: “…Anh một lần cho nó bao nhiêu dịch dinh dưỡng?”

“Cái này…Không nhớ rõ.” Đường Gia Duệ có vẻ lúng túng, suy nghĩ một chút, đưa tay ước lượng, “Dùng nắp bình đong một lượng như vậy đi.”

Lý Nhạc Manh liền hiểu rõ, “Đây là quá nhiều dịch dinh dưỡng, dinh dưỡng nhiều khiến cây héo úa.”

“Héo úa?”

“Hấp thu quá nhiều chất dinh dưỡng, điểm nhọn đầu phiến lá của trúc phú quý sẽ bắt đầu chuyển vàng. Loại cây ưa nước này không cần phải cung cấp cho nó quá nhiều dinh dưỡng.”

“Như vậy a…”

Sau khi giúp Đường Gia Duệ chăm sóc cây, Lý Nhạc Manh được Đường Gia Duệ mời ngồi vào ghế sô pha. Rót trà cho Lý Nhạc Manh, Đường Gia Duệ đối với cậu xin lỗi nói: “Hiện tại, ta đang có một phần văn phải dịch, không trò chuyện được, cậu cứ tự nhiên.”

Lý Nhạc Manh gật đầu, Đường Gia Duệ quay lại bàn tiếp tục làm việc.

Cầm chén trà, Lý Nhạc Manh lặng lẽ quan sát xung quanh, cậu chú ý đến kiểu giá sách nhỏ xoay tròn[2] trên bàn làm việc của Đường Gia Duệ, trên giá bày đầy sách, chỉ cần xoay nó là lấy được quyển sách mình muốn, Lý Nhạc Manh cảm thấy rất thú vị. Thông qua việc quan sát căn nhà, Lý Nhạc Manh có thể khẳng định Đường Gia Duệ vẫn còn độc thân, mà trước mắt cũng không có bạn gái.

Ngồi một lúc rồi nhìn đồng hồ, Lý Nhạc Manh vẫn chưa muốn rời đi.

Ở bàn làm việc viết gì đó, Đường Gia Duệ bỗng nói: “Ngô, ta nhớ trong tủ lạnh có nước trái cây, cậu lấy uống đi.”

Lý Nhạc Manh mở tủ lạnh, phát hiện ngoài bia, chân giò hun khói, vài hộp đồ ăn liền và mấy bịch nước trái cây, toàn bộ còn lại đều trống rỗng, cậu không khỏi quay lại hỏi: “Đồ ăn của anh đều ăn hết rồi à?”

Đưỡng Gia Duệ vẫn không ngẩng đầu đáp: “Đồ ăn gì?”

“Chính là mua đồ ăn. Anh sống độc thân, mỗi lần mua đồ ăn đều là tan tầm đi ngang siêu thị mua đi?”

Đường Gia Duệ đáp lại: “Ta chưa từng mua đồ ăn.”

“Ơ, anh không làm cơm sao?”

“Không. Chỗ làm có căn tin, bên ngoài có tiệm cơm. Ta không có thời gian làm.”

Lý Nhạc Manh thầm nghĩ: nói không thời gian, e rằng nguyên nhân chính là nam nhân độc thân lười biếng, không có khả năng nấu cơm, mới phải ra ngoài ăn.

“Ta giúp anh làm cơm đi.” Lý Nhạc Manh thốt ra.

Đường Gia Duệ bận việc, không chú ý đến đối phương nói gì, “Cái gì?”

Lý Nhạc Manh đi đến phía sau Đường Gia Duệ: “Ta làm tại cửa hàng hoa đến khoảng bảy giờ, sau đó thì tan ca. Sau này, mỗi buổi tối ta đều giúp anh làm cơm đi.”

Lúc này Đường Gia Duệ đã nghe rõ, anh ngừng công tác, tháo mắt kính xuống, quay đầu nhìn Lý Nhạc Manh, “Điều này không thể.”

“Vì sao không thể?”

Đường Gia Duệ nháy mắt, thầm nghĩ, hai người không thân thuộc gì, hơn nữa, Lý Nhạc Manh là vãn bối, nên là anh chiếu cố Lý Nhạc Manh, thế nào có thể ngược lại, để cậu – một sinh viên năm nhất đi chiếu cố anh.

“Quên đi, ăn ở ngoài rất tiện, cậu đi học còn phải làm thêm, rất vất vả.”

“Không, không sao, ta không vất vả.” Lý Nhạc Manh nhiệt tình nói, cậu vô cùng hy vọng có thể giúp chút chuyện cho Đường Gia Duệ, đây cũng là một cách để tiếp cận anh.

Đường Gia Duệ lắc đầu, “Không, không được, thực sự không cần. Cảm ơn cậu.”

Lý Nhạc Manh vội vàng nói, “Thực sự không sao, ta nguyện ý. Kì thật làm cơm cũng không mất nhiều thời gian. Hơn nữa mỗi ngày đều ăn ở ngoài, tốn tiền không nói, quan trọng là vấn đề vệ sinh. Đồ ăn ở tiệm dĩ nhiên là ngon, nhưng cơm nhà cũng có mỹ vị riêng.”

“Không phải buổi tối phải tự học sao? Cậu ở lại đây làm cơm tối, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc tự học.” Đường Gia Duệ lại nghĩ ra một lý do để từ chối.

“Sẽ không, ta về trước chín giờ là được, không ảnh hưởng.”

“Sẽ ảnh hưởng, không được.”

“Thực sự sẽ không ảnh hưởng.”

“Khẳng định là có, sinh viên nên lấy việc học là quan trọng. Cậu đi làm công đã tốn tinh lực[3] rồi.”

“Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng. Việc học của ta không nặng, có nhiều thời gian.”

Đường Gia Duệ khuyên bảo một lát, tiếc rằng dù sao đi chăng nữa cũng không thể thủ tiêu được kế hoạch kiên định trong Lý Nhạc Manh, anh suy nghĩ một chút, rốt cuộc đồng ý.

“Phiền cậu rồi, thật cảm ơn cậu.”

Lý Nhạc Manh rất vui vẻ, “Không, không phiền, thật đó.”

———

Tác giả nói ra suy nghĩ: Hôm nay vẫn đang là sinh nhật oa, sung sướng!

Ta hiện tại đang đùa “Đào giang hồ” trong “Ánh nắng nông trường”, vô tình phát hiện khi dạo trên Đào Bảo, liền bắt đầu làm mấy món ăn mới, hắc hắc, hiển nhiên là rất vui. 

Thấy có người hỏi Bạc hà (Bạc hà hiệp tấu khúc ý), ừ, xem như là viết xong, đang gọt dũa lại, hy vọng trước cuối tháng có thể sửa xong để gửi bản thảo.

Tiểu kịch trường (thượng) (kịch trường của Bạc hà hiệp tấu khúc)

Kim Tắc Thái (cười meo meo): Tiểu Tĩnh, đến, cho em lễ vật.

Sở Tĩnh: Áo ngủ.

Sở Tĩnh (đề phòng): … … …

Kim Tắc Thái (vẻ mặt tươi cười đưa hộp ra): Đến, mở xem đi.

Sở Tĩnh: Em, em, em đi châm trà trước.

Kim Tắc Thái (cười meo meo): Gấp cái gì, xem qua đi rồi uống trà sau.

Sở Tĩnh (bất đắc dĩ, mở hộp): Cái gì a, là màu hồng phấn…

Sở Tĩnh: = =

Kim Tắc Thái (cười meo meo): Chỉ là áo ngủ kiểu dáng bình thường, em khẩn trương như vậy làm gì.

Sở Tĩnh (nổi giận): Vì sao phải mua màu hồng phấn!

Kim Tắc Thái (cười meo meo): Vì em mặc nhìn rất được a, đến đây, mặc để anh nhìn.

Sở Tĩnh (tức giận): Không nên!

Phản kháng vô hiệu… … …

Kim Tắc Thái (thoả mãn): Tiểu Tĩnh, đã nói em mặc nhìn rất được a.

Sở Tĩnh (quá mệt mỏi, lười tranh cãi với anh, để em ngủ): =皿=

———

[1] Kinh ngạc, vui mừng.

[2] Chắc là giá như thế này nhưng nhỏ gọn hơn.

[3] Tinh thần và thể lực.

[4] Đào Bảo (Taobao) – Đối thủ chính của eBay ở Trung Quốc về đấu giá trực tuyến. Hiện tại Đào Bảo đã có trên 65% thị trường đấu giá.