Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 9: Hồi 09




Bỗng một tiếng kêu thảm thiết từ trong trận vọng ra, một trong Tứ Ưng hộ pháp rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, lơi lỏng một chút đã liên tiếp trúng liền năm kiếm, ngã vật xuống đất.

Công lực của Tứ Ưng hộ pháp tương đương nhau, một người đã chịu không nổi thì ba người kia cũng chẳng thể chi trì được hơn, nhìn đồng bạn mạng vong, trong lòng lại càng hoảng loạn khiến chân tay như tê liệt, chẳng mấy chốc Tam Ưng còn lại cũng lần lượt đi gặp Diêm Vương.

Lục Từ Anh và đám đầu lãnh còn lại mắt như muốn rạn tung ra, Lăng Anh hét lên điên loạn: “Tiểu thư, mau hạ lệnh toàn quân xông xuống, thuộc hạ không tin là không đạp bằng được cái trận ma quỷ này!” Lục Từ Anh khi ấy đã mất hết chủ ý, mắt thấy phụ thân một mình loay hoay giữa trận tiền, thần công tuy kinh người song cũng chỉ lo chống đỡ mà chẳng thể phản công, trong lòng càng thêm hoảng loạn nên chỉ còn cách gật đầu đồng ý.

Cờ lệnh vừa phất, ba vạn quân mã của Quần Anh Hội nhất tề xông xuống.

Ba vạn đấu với tám trăm, nếu dàn quân ra đánh thì thắng bại ra sao không nói ai cũng biết. Vậy mà trong những điều kiện đặc biệt, ba vạn người đấu với tám trăm người lại như vô khả công kích. Điều kiện đặc biệt ở đây chính là Thiên Long Đại trận chỉ xoay vòng trong một diện tích hẹp, nếu đem so sánh Thiên Long Đại trận với một người, vậy thì hai mươi người với hai ngàn người vây công cũng chẳng có gì khác nhau. Không gian xung quanh một người chỉ lớn như vậy, số người vây công có đông thêm đi chăng nữa thì cũng chỉ vài người tiếp cận được để giao chiến mà thôi, những người khác có cao minh bao nhiêu cũng xem như hữu lực mà không có không gian dụng võ.

Lục Từ Anh chỉ huy ba vạn nhân mã, ào ạt lao đến Thiên Long Đại trận, thế nhưng quả đúng như cô nương ấy nghĩ, chẳng khác gì đậu nàng bỏ vào lỗ cối xay, có đi mà không có về. Nửa canh giờ qua đi, Quần Anh Hội lại chết thêm mất mấy nghìn người mà tình thế vẫn không có gì thay đổi.

Uy lực của Thiên Long Đại trận thật khiến cho người ta khó có thể tin nổi, tình cảnh của Lục Cửu Châu trong trận càng lúc càng nguy khốn, đầu tóc xõa xượi, mồ hôi trút xuống như mưa, nội lực trong người vận ra cực độ, nhưng lại bị trận khí ép lại không thể phát thành chiêu chưởng, khiến cho xung quanh lão ta như bao phủ một lớp mây mù, khó có thể còn trông thấy mặt mũi.

Lục Từ Anh mỗi lúc một hoảng sợ, tuyệt vọng quay mạnh người, lao thẳng lên đài gỗ. Nhất Linh đang rảnh mắt quan sát trận đánh, thấy cô nương ấy lên, vội vã đứng dậy, vòng tay: “Lục tiểu thư!”.

Lục Từ Anh toàn thân run lên bần bật. Chàng trai trước mặt rất yêu nàng, nhưng đã bị nàng lợi dụng lừa dối. Nàng lợi dụng được Nhất Linh, nhưng tấm thân nữ nhi trong trắng của nàng cũng đã bị Nhất Linh động chạm khắp nơi. Cha con nàng vốn tin chắc có thể đánh bại Nhất Linh, hùng bá thiên hạ, song giờ đây lại không thể không cầu xin cậu dừng trận tha người. Tình thù oán hận đan xen chằng chịt như thế, biết phải mở miệng như thế nào!

Nhất Linh lại gọi: “Tiểu thư!” Tuy đang trong thế một mất một còn, người con gái xinh đẹp trước mặt lại luôn là điểm yếu nhất trong lòng cậu, nhìn bộ dạng thất thần của nàng, Nhất Linh không khỏi cảm thấy nhói đau.

“Ta không thể cầu xin hắn, không thể để hắn xem ta là trò cười được!” Lục Từ Anh nghĩ thầm, cố rướn thẳng vai, cất giọng trầm trầm: “Ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tay, ngươi nhất định phải hại cha ta sao?” Nhất Linh lắc đầu: “Ta không muốn hại cha nàng, chỉ muốn ông ấy lui binh thôi!”

“Vậy thì được”. Lục Từ Anh nghiến răng: “Ngươi thả cha ta ra, chúng ta sẽ lui binh. Để đảm bảo lời hứa, ta có thể vào Thiết Huyết Minh làm con tin”.

Chần chừ một lát, Nhất Linh miễn cưỡng gật đầu. Trong thâm tâm, cậu luôn mong mỏi được ở cùng với cô nương ấy, song lại không hề muốn điều đó xảy ra trong tình cảnh thế này.

Lục Từ Anh quay người gọi lớn: “Dừng tay!” Người ngựa của Quần Anh Hội đồng loạt rút lui. Thiên Long Đại trận vẫn chuyển vần không dứt.

Nhất Linh gọi: “Dừng trận!” Thiên Long Đại trận lập tức dừng lại, song vẫn giữ nguyên đội ngũ, vây chặt lấy Lục Cửu Châu.

Phải khó khăn lắm Lục Cửu Châu mới có được cơ hội thở trọn hơi, song lão ta lại không còn cả tâm trí để thở. Một đời vật lộn với gươm đao, Lục Cửu Châu biết rằng Thượng Thiên không bao giờ vô cớ hạ ân, Nhất Linh bảo dừng, trong đó nhất định có nguyên do. Lục Cửu Châu đảo mắt nhìn quanh, thấy con gái và Nhất Linh đang đứng cạnh nhau trên đài cao, liền gọi lớn: “Từ Anh, con đã đồng ý với nó những gì?”

Lục Từ Anh nước mắt lưng tròng: “Con đã đồng ý với hắn sẽ rút về phương Bắc”.

Lục Cửu Châu hừm lên một tiếng, trận chiến này đã làm hùng khí của lão tiêu tan, hiểu rằng chuyện hóa Rồng đã trở nên vô vọng, có thể sống mà trở về đã là quá tốt rồi. Tuy nhiên trong lòng Lục Cửu Châu vẫn thấp thoáng một mối nghi ngờ, Nhất Linh đã chiếm hết thế thượng phong, hà tất lại chịu tha lão chỉ bằng một lời hứa cửa miệng, mới cất tiếng hỏi lại: “Chỉ có một điều kiện thế sao?”

“Trước khi chúng ta rút qua Hoàng Hà, con gái buộc phải ở lại trong Thiết Huyết Minh”. Lục Từ Anh cúi đầu không dám nhìn vào mắt cha mình.

Buộc phải bỏ lại con gái làm con tin, với bất cứ một nam tử hán nào cũng là sự sỉ nhục khó thể chịu nổi, nàng không muốn nhìn thấy nỗi đau của phụ thân. Lục Từ Anh quay sang Nhất Linh: “Tôi muốn nói với cha tôi vài câu, nếu như ngươi không yên tâm, vậy thì…”

“Cô nương cứ đi đi!” Nhất Linh cắt ngang lời Lục Từ Anh. Cậu cũng không dám nhìn vào mắt của cô nương ấy, vẫy tay một cái, Thiên Long Đại trận lập tức tản ra.

Lục Từ Anh nói với Lục Cửu Châu mấy câu rồi trở lại bên Nhất Linh, nói: “Đi thôi, hãy đem tù nhân này về Vương cung của ngươi!”

Nhất Linh đưa nhanh mắt nhìn Lục Từ Anh, thở dài: “Được rồi, tôi tin cô nương, cô nương hãy trở về cùng cha mình đi!”

“Ngươi thực sự tin ta sao?” Lục Từ Anh đăm đăm nhìn cậu: “Lần trước ta đã lừa ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhớ?” Tim Nhất Linh bỗng đập lên thình thịch, không biết nên nói gì.

Rốt cuộc Lục Từ Anh cũng ở lại làm con tin. Trở về Thiết Huyết đường, Nhất Linh cho tám trăm kiếm sĩ nghỉ ngơi, gọi Cổ Uy cắt hai a hoàn tới hầu hạ Lục Từ Anh, còn về tình hình cuộc chiến và thân phận Lục Từ Anh là như thế nào thì lại không hé lấy nửa lời.

Uy tín của Nhất Linh trong Thiết Huyết Minh đã gần như tuyệt đối, nếu như cậu không nói, đám thuộc hạ như Cổ Uy cũng đâu dám hỏi, thế nhưng Lý Ngọc Châu thì dám, vừa vào đến cửa đã quấn lấy Nhất Linh: “Tình hình thế nào?” nàng thúc gấp quá, Nhất Linh cực chẳng đã đành phải nói dối: “Chiến trận cái gì, ta và Lục Hội chủ chỉ là cá cược với nhau thôi!”

“Vậy thì - Lý Ngọc Châu đảo mắt - kết quả cá cược thế nào?”.

Nhất Linh lẳng lặng lắc đầu: “Thua rồi!”.

“Thua rồi?” Lý Ngọc Châu hét lên, song lại bán tín bán nghi, chỉ Lục Từ Anh gằn giọng: “Thế tại sao cô ta lại ở đây?”.

“Cô ấy là vật cá cược”.

“Vậy nghĩa là chàng thắng rồi à?” Lý Ngọc Châu reo lên.

Nhất Linh hừm lên một tiếng: “Nàng biết chúng ta cá cược gì không?”

“Cá cược cái gì?”.

“Nếu như ta thắng, hai bên bãi binh. Nhược bằng ta thua thì sẽ phải trị bệnh cho Lục tiểu thư”.

“Cô ta có bệnh à?” Lý Ngọc Châu nhìn Lục Từ Anh từ đầu đến chân.

Quần Anh Hội lâm trận đại bại, chính mình phải khuất thân đi làm con tin, khí sắc của Lục Từ Anh đương nhiên mười phần không còn nổi lấy hai ba, trông chẳng khác một người lâm bệnh nặng. Lý Ngọc Châu gật gù: “Đúng là có bệnh thật!”

Lục Từ Anh từ lúc vào thành vẫn im như thóc, bỗng nhiên khi ấy quay sang cười với Lý Ngọc Châu: “Lý tỉ tỉ, tôi có một câu muốn nói với tỉ”. Rồi ghé sát tai Lý Ngọc Châu, cười hì hì: “Tỉ mới là người có bệnh!”

Lý Ngọc Châu trợn mắt nhảy dựng lên. Lục Từ Anh quay phắt người đi, cùng với a hoàn do Cổ Uy phái đến đi ngay vào trong Phi Long cung.

Lý Ngọc Châu tức đến điên lên, Nhất Linh không nhịn được cười, lôi tay nàng quay lại, nói: “Được rồi, được rồi, hà tất phải nổi giận như thế!”

Lý Ngọc Châu giật tay ra, tức tối: “Ở Thiết Huyết Minh này, bất luận là a hoàn hay bệnh nhân đều chực chờ ăn hiếp tôi. Huynh nói xem, rốt cuộc tôi là cái thứ gì chứ?”

Nhất Linh cười phá lên: “Sao, tức cũng không được à? Được rồi, người khác bắt nạt nàng, vậy nàng bắt nạt lại ta là được rồi!”. Nói đoạn chìa cái đầu trọc ra: “Đánh cũng được, thơm cũng được, tùy nàng đấy!”

Lý Ngọc Châu vừa tức vừa buồn cười, cốc một cái vào đầu Nhất Linh, vùng vằng: “Đương nhiên là chỉ có đánh thôi. Hôi mù ra, ai mà thơm được chứ!”.