Linh La Giới

Chương 47: Tân lôi chủ




Vương Phúc Sinh đột nhiên bạo phát vượt ra ngoài sự dự tính của mọi người, vốn đã tưởng rằng trận khiêu chiến đã chấm dứt. Lúc này xuất hiện biến cố đột ngột khiến cho những người vây quanh lập tức bộc phát ra từng trận kinh hô. Một đám trên mặt đều nổi cả gân xanh, mang tai đỏ cả lên. Lúc này, uy lực phản kích đột ngột của Vương Phúc Sinh thậm chí còn cường đại hơn uy lực võ kỹ mà hắn biểu hiện ra trước đó.
 
Trong số những người đặt cược này, hơn phân nửa là người tu luyện. Bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra, hơn nữa cảm giác được uy lực võ kỹ mà Vương Phúc Sinh thi triển lúc này.
 
Một chiêu Ngân Chuỳ Phá Thiên này chỉ sợ là đã ngưng tụ toàn bộ nội lực còn sót lại của Vương Phúc Sinh, tốc độ cực nhanh khiến cho suy nghĩ của người ta cũng khó có thể theo kịp.
 
Mà Hạ Ngôn là ở dưới tình huống chưa hề có sự chuẩn bị, đột nhiên lọt vào tập kích của Vương Phúc Sinh.
 
Ngồi trên căn phòng đặc thù, sắc mặt của Lý Thiên Luân cũng phải đại biến, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Vương Phúc Sinh hiện tại bộc phát ra võ kỹ, uy lực không ngờ lại đạt tới chín mươi độ! Đây vẫn là uy lực do sử dụng bí tịch bất nhập lưu. Nếu võ kỹ mà Vương Phúc Sinh tu luyện là bí tịch Nhân cấp thì sẽ đạt tới một cấp độ như thế nào?!
 
- Không ổn, lúc này đây chỉ sợ Linh La muốn trốn cũng không được!
 
Trong đầu Nhã Phân lại hiện lên một ý niệm như thế, nhìn không chớp mắt về phía lôi đài mà Vương Phúc Sinh đang bạo phát cùng với Linh La đang đối mặt với công kích như cuồng phong kia.
 
Nàng cũng như Lý Thiên Luân, đều không có thời gian nói chuyện, biến hoá trong sân quá nhanh, nhanh như một tia chớp. Bọn họ suy nghĩ khiến gần như không thể chú ý tới việc hai người đang chém giết giữa sân.
 
Trận chiến với thực lực như thế thì trong Hội trường Cực hạn khiêu chiến thành Ngọc Thuỷ đã không xuất hiện trong gần một năm qua! Mà hôm nay, lần nữa lại khiến mọi người nín thở, cả người không tự chủ được phải run rẩy.
 
Dưới mặt nạ, sắc mặt của Hạ Ngôn đại biến. Thời gian chỉ là khoảnh khắc, ngân chuỳ gần như đã chạm vào da của hắn, Hạ Ngôn rõ ràng cảm nhận được lực lượng cường đại từ trên mặt chuỳ truyền đến.
 
Bộ mặt Vương Phúc Sinh dữ tợn, đôi mắt là một màu đỏ rực, điên cuồng như dã thú bị thương.
 
Hạ Ngôn biết rằng Vương Phúc Sinh lúc này là muốn đưa mình vào chỗ chết! Hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí! Có thể thời điểm chém giết dã thú, Vương Phúc Sinh cũng thường thường tiến vào loại trạng thái này.
 
Loảng xoảng!
 
Mắt thấy Hạ Ngôn liền sẽ bỏ mạng dưới một chuỳ này, ngay khi tất cả mọi người đều nghĩ rẳng Linh La hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên thanh trường kiếm trong tay Hạ Ngôn từ một góc độ huyền diệu từ bên dưới đẩy lên, vừa kịp lúc ngăn chặn ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh. Tuy nhiên, một kiếm vội vàng này của Hạ Ngôn căn bản không kịp vận chuyển lực lượng hiện có. Hơn nữa, uy lực một chuỳ này của Vương Phúc Sinh đã đạt tới chín mươi độ!
 
Hô!
 
Bốn phía lập tức vang lên âm thanh mọi người hít sâu một hấp lãnh khí!
 
Ôi ôi ôi.
 
Yết hầu Vương Phúc Sinh bộc phát ra một loạt thanh âm khô cạn khủng bố như của dã thú.
 
Lúc này, thân mình Hạ Ngôn đã thối lui tới bên cạnh lôi đài. Nói cách khác, nếu hắn không thể thay đổi được cục diện như thế thì cho dù hắn có thể tránh được một chuỳ cuối cùng này, cũng sẽ phải thua trong trận chiến này.
 
- Kim tệ của ta.
 
Trong lòng Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, khoé miệng nổi lên một tia cười lạnh. Trường kiếm trong tay hắn mãnh liệt đánh ra một chiêu cô đọng của Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm, kiếm khí điên cuồng quét ngang toàn bộ lôi đài. Hạ Ngôn đã liều mạng!
 
Thời điểm khi Hạ Ngôn dùng kiếm kỹ này, thân mình hắn hoàn toàn vặn vẹo, cước bộ di động thay đổi tới chín lần mà thường nhân không thể lý giải nổi góc độ biến đổi.
 
- Thiên Cương Phích Lịch Chưởng!
 
Tay phải Hạ Ngôn sử dụng Nhật Nguyệt Vô Song Kiếm, cước bộ đồng thời di động, mà tay trái thi triển ra Thiên Cương Phích Lịch Chưởng.
 
Ầm!
 
Thiên Cương Phích Lịch Chưởng là một loại chưởng pháp trong bí tịch Nhân cấp có lực công kích cường đại. Hiện tại một chưởng này của Hạ Ngôn đã dùng tới toàn lực, khiến tạo ra cả tiếng sấm động.
 
Cái miệng nhỏ nhắn mê người của Nhã Phân hơi hé ra, để lộ ra hàm răng trắng nõn. Nàng vốn tưởng Linh La sẽ bị bức bách phải rời khỏi lôi đài, lại không ngờ tới tại thời khắc này hắn lại ra tay phản kích! Võ kỹ hoa mỹ khiến người ta chấn động tâm linh!
 
Trận chiến này quả thật là sinh tử bác sát của cường giả Hậu thiên đỉnh! Những trận chiến như vậy rất khó gặp được!
 
Những người vây quanh xem trận chiến thì cặp mắt lại trợn tròn lên, tròng mắt như lòi cả ra ngoài!
 
- Hừ! Là ngươi tìm chết!
 
Sắc mặt Hạ Ngôn đầy sương lạnh, hai mắt chợt loé lên lệ quang.
 
Răng rắc!
 
Âm thanh xương cốt gãy vang lên!
 
Ầm ầm!
 
Thiên Cương Phích Lịch Chưởng trực tiếp đánh lên trên cánh tay trái đang vung ngân chuỳ của Vương Phúc Sinh. Cho dù cánh tay này của hắn được cấu tạo từ sắt thép thì dưới một kích toàn lực này của Hạ Ngôn cũng phải bị bẻ gãy!
 
Mà thanh kiếm trên tay phải lại kịch liệt va chạm với đầu cây ngân chuỳ, đốm lửa bắn ra khắp nơi.
 
Nội lực điên cuồng từ giữa sân quét ngang bốn phía, trong không khí truyền ra từng đợt âm thanh của khí bạo.
 
Têêêêê. êêê.!
 
Âm thanh ma sát kim loại chói tai vang lên.
 
Bộ mặt Vương Phúc Sinh vặn vẹo khiến người ta phải sợ hãi, những đường gân màu xanh thô to nổi hết cả lên trên cổ, hiển nhiên nội lực đã bị thúc động tới cực hạn!
 
Hự!
 
Thân mình Vương Phúc Sinh hơi dừng một chút, chậm rãi chuyển đầu, ánh mắt đã khôi phục vẻ thanh minh tuy nhiên lại tràn đầy thần sắc không tin nổi! Bên ngực phải của hắn đã bị một thanh cương kiếm đâm thẳng vào, ngập tới chuôi! Mà phần mũi kiếm lộ ra đã hoàn toàn biến thành hình xoắn ốc!
 
Ầm!
 
Ngân chuỳ trong tay trái của Vương Phúc Sinh cũng rơi xuống mặt đất. Chỉ thấy mặt ngoài của ngân chuỳ hơi gồ ghề, hiển nhiên là dấu vết do thanh cương kiếm trong tay Hạ Ngôn lưu lại!
 
- Ngươi. Ngươi.
 
Thanh âm khô khốc của Vương Phúc Sinh như một thây ma, chỉ nói ra được mấy chữ thì máu tươi đã từ vạt áo không ngừng rơi xuống.
 
Khuôn mặt Hạ Ngôn sau mặt nạ cũng không chút thay đổi. Một lần giao thủ nhanh như tia chớp kia, Hạ Ngôn đã dùng tới thực lực mạnh nhất của mình, đồng thời sử dụng đồng thời hai loại võ kỹ! Lúc này, bàn tay Hạ Ngôn cũng hơi hơi run, toàn bộ hổ khẩu trong lòng bàn tay cũng bắn ra cả máu tươi!
 
Hạ Ngôn chậm rãi xoay người, không chút cảm tình nhìn Vương Phúc Sinh.
 
Ước chừng qua thời gian mấy cái hô hấp, giữa sân mới vang lên âm thanh thở dốc kịch liệt! Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Hạ Ngôn! Hiển nhiên vừa rồi mọi người đều là nghẹt thở, lúc này mới cần hô hấp dồn dập. Nhiều người thậm chí khuôn mặt cũng phải ửng đỏ cả!
 
Bịch!
 
Thân hình Vương Phúc Sinh rốt cục chậm rãi ngã xuống! Hắn cuối cùng vẫn không thể nói ra những điều muốn hỏi. Lúc này, trong lòng Hạ Ngôn cũng không thể bình tĩnh được! Đây là lần đầu tiên ở kiếp này hắn đâm vũ khí vào trong cơ thể của một người tu luyện nhân loại! Máu tươi phun ra!
 
- Trận khiêu chiến hôm nay chấm dứt! Linh La tiên sinh khiêu chiến thành công, Linh La tiên sinh trở thành tân lôi chủ thủ lôi đài!
 
Nhân viên của Hội trường đứng ra tuyên bố.
 
- Thực lực của tên Linh La này chỉ sợ đủ để khiêu chiến lôi chủ cao cấp! Nhã Phân! Chúng ta vẫn còn coi thường thực lực của hắn! Cô vừa rồi thấy rồi chứ? Vừa rồi trong khoảnh khắc đó không ngờ hắn lại thi triển đồng thời hai loại võ kỹ, đồng thời sử dụng thân pháp quỷ dị khó lường kia! Tên Linh La này rất mạnh!
 
Ánh mắt Lý Thiên Luân sáng ngời, tán thưởng nói.
 
Nhã Phân hít nhẹ một hơi, chuyển mắt nói:
 
- Linh La chẳng lẽ đã là Linh sư sao?
 
- Không! Hắn còn chưa phải là Linh sư, tuy nhiên khoảng cách cũng không xa nữa!
 
Giọng điệu của Lý Thiên Luân rất khẳng định nói. Đột nhiên chân mày hắn lại nhăn lên, do dự một lát rồi lại nói:
 
- Ta rốt cuộc vẫn cảm thấy tên Linh La này, tuổi vẫn còn rất trẻ!
 
Lý Thiên Luân là một Linh sư, nhãn lực của hắn so với những người tu luyện bình thường thì lợi hại hơn nhiều! Rất nhiều người vừa rồi không thấy rõ võ kỹ mà Hạ Ngôn đã dùng nhưng hắn thấy rất rõ ràng!