Linh Sát

Chương 12: Bệnh Công Tử






Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người của Lôi Điện dong binh đoàn chập rãi đi vào địa điểm chỉ định để tiếp đón cố chủ. Khi đến nơi, bọn họ mới biết nơi đây là phủ đệ xa hoa nhất Lại Hiền trấn vì đây là chỗ ở của một vị phú hào, nghe đồn hắn cùng với một người quyền cao chức trọng của Thiên Kì Quốc có quan hệ thân thuộc.
Đội trưởng Nghiêm Thạc giải thích lý do đến đây của bọn họ, quản gia của phủ đệ vội vàng đi thông báo với chủ nhân. Sau khoảng thời gian một ly trà, vị phú hộ kia dẫn theo ba người đi ra ngoài của lớn. Bộ dạng của phú quý xa hoa của phú hào làm ọi người có chút mở rộng tầm mắt, cảm giác có chút bất khả tư nghị*. Mọi người mặc dù không biết thân phận của ba người phía sau nhưng cũng biết ba người này không phú thì quý, chính là, quý nhân như vậy tại sao lại tới Lại Hiền trấn đây? (Bất khả tư nghị: Không biết nói gì, không nói lên lời)
Trong số đó, một người là nam tử tóc đen , tuổi còn trẻ, bên hông có đeo một thanh kiếm, tướng mạo có thể coi là anh tuấn, chỉ là vẻ mặt rất lạnh lùng, cả người toát ra khí chất khiến cho người ta ớn lạnh. Một người khác là một vị phụ nhân trung niên, ước chừng khoảng bốn mươi, dung mạo cũng không tầm thường, có chút phóng khoáng làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Ở giữa hai người là một quý công tử sắc mặt tái nhợt, tuổi tác không khác mấy so với Sở Hiên. Hắn một thân cẩm bào hoa lệ, tóc dài đen như mực được búi cao bằng ngọc oản, trên đai lưng bạch ngọc còn treo một kiện dây kết màu đen. Hắn cầm khăn tay đặt ở trên miệng, che khuất một nửa khuôn mặt, còn thỉnh thoảng ho nhẹ vài cái.
Ấn tượng đầu tiên của Sở Lạc Lạc đối với quý công tử kia, chính là trắng, một loại trắng bệch của bệnh tật.
Cho dù là Sở Lạc Lạc của hai năm trước sắc mặt cũng không kém đến trình độ này, nàng thậm chí cảm thấy khí sắc như vậy căn bản không thể xuất hiện trên mặt người sống.
Lúc này vị quý công tử kia dừng bước, liếc mắt đánh giá đoàn người, hơi hơi vuốt cằm nhưng mà không ai trách cứ, tựa hồ loại thái độ này của hắn vốn là đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa* (Thiên kinh địa nghĩa: điều đương nhiên, không có gì phải nghi ngờ)

Quý công tử này nhìn qua vô cùng gầy yếu nhưng ánh mắt đen lại như vì sao, thỉnh thoảng lóe sáng. Khi hắn đánh giá mọi người, mọi người tất cả đều cảm thấy hắn đang nhìn chính mính.
Thời điểm ánh mắt của hắn nhìn đến Sở Lạc Lạc lại dừng lại một chút. Sau đó vị phụ nhân kia thật cẩn thân đỡ hắn vào bên trong một chiếc xe ngựa hoa mỹ.
Loại thái độ của người bề trên của vị quý công tử này lại kích phát trí tò mò của Sở Lạc Lạc. Nàng đi tới bên cạnh đội trưởng Nghiêm Thạc nhỏ giọng hỏi: “Đại thúc, những người này vì sao tại tới đây a?”
“Không được hỏi thăn tiw liệu của cố chủ.” Đội trưởng Nghiêm Thạc nhíu mày, đang muốn nghiêm túc giáo dục Sở Lạc Lạc thì thấy Sở Lạc Lạc vẻ mặt vàng như nến, mắt mở to, bộ dáng rất điềm đạm đáng yêu lại có chút không đành lòng giải thích nói: “Tiểu Lâm Lạc, tư liệu của cố chủ gì đó đều được giữ bí mật, ta cũng không rõ, ngươi phải nhớ kĩ, quan tâm nhiều quá cũng không phải chuyện tốt.”
Vì an toàn của mình, hai huynh muội dùng tên giả là Lâm Hiên và Lâm Lạc.
Sở Lạc Lạc làm bộ thụ giáo gật đầu, cười hì hì đi tới bên người Sở Hiên.
Lên đường bình an, thẳng tới khi mặt trời lặn, vị phụ nhân kia mới vén rém lên nói một tiếng phân phó dong binh đoàn dừng ở nơi này cắm trại qua đêm.
Rất nhanh, đoàn người ở trong rừng cây tìm một nơi trống trải bằng phẳng hạ lều dựng trại, chuẩn bị bữa tối.
“Lạc Lạc, ngươi có mệt hay không? Chân có đau không?” Sở Hiên yêu muội như mạng cau mày hỏi.
Sở Hiên vốn không tán thành việc làm của Sở Lạc Lạc (chính là nói đến việc chị không nghe lời anh mà gia nhập dong binh đoàn đó) nay nhìn đến bộ dạng buồn bã ỉu xìu của muội muội trong lòng hắn lại càng không thoải mái.
“Ca ca, ta không sao, chỉ là cảm thấy có chút đói bụng.” Sở Lạc Lạc trả lời.
Sở Hiên nghe vậy vội vàng chạy tới hỏi thăm thức ăn.
Sở Lạc Lạc tùy ý ngồi trên cỏ, tay chống cằm, trong lòng nói: Aizz, đi cả một ngày rồi, đừng nói là cường đạo chính là ngay cả một tên tiểu tặc cũng đều không có gặp, thật sự là rất nhàm chán! Lúc nào mới có thể gặp được chuyện kích thích đây, nếu không nàng sợ rằng mình đi, đi, đi tới nỗi ngủ gật luôn (ý chị nói là chị rất chán đó)
Lúc này, thanh âm của Nghiêm Thạc truyền đến: “Tiểu Lâm Lạc…”

Sở Lạc Lạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy đội trưởng Nghiêm Thạc đang bước nhanh về phía nàng, mà phía sau của hắn còn có cái vị nam tử tóc đen cả người toát ra hàn khí kia.
Tên nam tử đánh giá Sở Lạc Lạc một chút, trong mắt rõ ràng hiện lên một tia khinh thị. Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không tình nguyện nói: “Chủ tử nhà chúng ta mời ngươi tới gặp.”
Dựa vào! Đây là thái độ mời người khác sao?
Trong lòng Sở Lạc Lạc cực kỳ bất mãn, nghĩ tới người này khẳng định khinh thường cùng một tiểu tử nói chuyện khách khí nhưng là vì e ngại mệnh lệnh của chủ nhân cho nên mới bất đắc dĩ làm đi.
Nếu như sau này có cơ hội, nàng nhất định phải giáo huấn hắn.
Bất quá, Sở Lạc Lạc rất là tò mò. một cái người cao cao tại thượng lại đi tìm nàng, một người lính đánh thuê tạm thời, rốt cuộc có chuyện gì đây? Nghĩ vậy nàng cũng lười cùng tên này so đo.
Khi Sở Lạc Lạc lên xe ngựa xong, mới phát hiện bên trong so với tưởng tượng của nàng tinh mỹ hơn rất nhiều. (Tinh mỹ = Tinh xảo + Mỹ lệ)
Nhưng là lực chú ý của nàng không có đặt ở trên xe ngựa, bởi vì trong xe có một thứ tồn tại so với xe ngựa có lực hấp dẫn hơn nhiều. Thứ đó đương nhiên là bệnh công tử.
Lúc này hắn mặc một kiện trường bào màu đen rộng thùng thình, tóc dài như mực tùy ý buông thả. Khi hắn nhìn đến vẻ mặt tò mò của Sở Lạc Lạc, trên gương mặt tái nhợt kia bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười, giống như là giữa nền tuyết nở rộ một bông sen trắng.
Sở Lạc Lạc sửng sốt, hiển nhiên không dự đoán được sẽ có một màn như vậy, bệnh công tử làm cho người khác có cảm giác cao cao tại thượng này, dường như đối nàng đặc biệt ưu ái nha!
Khi nhìn đến tươi cười trong chớp mắt đã biến mất kia, nàng bỗng nhiên cảm thấy, hắn thực tịch mịch.
“Ngươi tên là gì? Năm nay mấy tuổi?” Bệnh công tử mềm nhẹ nói, thanh am của hắn trong trẻo tựa như nước suối vậy.
Sở Lạc Lạc trả lời chi tiết từng câu , đương nhiên tên nàng dùng là tên giả, nàng còn không ngu đến nỗi bị một cái nụ cười là cho choáng váng đâu.
“Ngươi bị bệnh sao? Tại sao còn muốn làm loại công việc nguy hiểm này?” Nghe được tuổi của nàng, mày đẹp của bệnh công tử khẽ chau lại, tiếp tục hỏi.

Thì ra là thế! Người này rõ ràng là đem nàng thành một cái tiểu tử mang bệnh nặng trong người, không có tiền chạy chữa chỉ có thể bôn ba lao lực kiếm tiền mua thuốc
Cho nên quý công tử này mới đối với nàng đặc biệt ưu ái, thậm chí còn mời nàng lên xe ngựa, xem ra là có loại ý tứ đồng bệnh tương liên.
Bất quá, nàng hiện tại đúng là rất nghèo, kết quả là, Sở Lạc Lạc nói bừa loạn thất bát tao một hồi tạo ra một câu chuyện xưa đẹp đẽ mà lại rung động lòng người. Còn nói nàng cùng huynh trưởng bôn ba mấy ngày chuyển thành mấy tháng, thấy được vị quý công tử kia cảm thán không thôi.
“Đến, Lạc Lạc, nếm thử đi.” Bệnh công tử nhìn về phía Sở Lạc Lạc bằng ánh mắt cực kỳ thương hại, còn muốn giữ nàng lại cùng dùng bữa tối.
Sở Lạc Lạc cũng không có ngốc, nàng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội được ăn mỹ thực như vậy, hơn nữa, đồ ăn của vị bệnh công tử này đều có chỗ tốt đối với thân thể, đặc biệt là người có thân thể hư nhược.
Cho nên, cái vị thị vệ lãnh khốc bên người bệnh công tử khi đem thức ăn tới liền dùng ánh mắt vô cùng bất mãn nhìn nàng. Nàng lại làm bộ như nhìn không thấy, ăn mấy đồ kia thật là ngon nha!
Chính là, thời điểm bệnh công tử đưa cho nàng một chén canh nóng, Sở Lạc Lạc lại rất giật mình, không khỏi quan sát hắn.
Vốn dĩ cảm giác vị bệnh công tử này đem lại cho nàng chỉ có yếu ớt, giống như là thủy tinh xinh đẹp, tựa hồ chỉ cần chạm vào liền vỡ, cổ của của hắn, tay của hắn đều khiến cho người ta có cảm giác như vậy. Nhưng là khi Sở Lạc Lạc nhìn gần đôi bàn tay trắng nõn thon dài, nàng mới phát hiện có chút không thích hợp.
Kia cũng không phải là một đôi tay yếu ớt, mà bên trên còn có một vài vết chai mỏng manh.
---Đề lời nói với người xa lạ---
Thân nhóm, vị bệnh công tử này có hợp với tâm ý mọi ngươi không a? Hì hì…