Linh Vực

Chương 112: Ta Giết Ngươi




“Oanh!”

Một tiếng sấm đột nhiên nổ vang.

Tần Liệt xông tới, tông thẳng vào đám người Đỗ Hằng, Ngụy Lập, quanh thân lôi điện cuồng bạo bắn tung tóe.

Nhất thời, Đỗ Hằng, Ngụy Lập đều bị lực xung kích hất bay, cả người bị điện giật cháy đen, tóc tai bù xù.

Chử Bằng đầy máu tươi nằm trên đất, hơi thở mong manh, trong mắt đầy hận ý khắc cốt ghi tâm.

“Cút ngay!”

Đồ Trạch, Trác Thiến, Khang Trí dữ tợn nhào tới, hét vang trời.

Tần Liệt cúi đầu nhìn Chử Bằng, rồi ngước lên phóng thẳng về phía Đỗ Hằng, Ngụy Lập, rút tượng gỗ ra cầm trên tay, đầu tượng lóe sáng hướng về phía bọn Đỗ Hằng.

“Xuy xuy xùy!”

Lôi điện rừng rực mãnh liệt tạo thành những dải điện xà bằng ngón cái, bắn thẳng về phía ngực bọn Đỗ Hằng, Ngụy Lập.

Những tên kia bị điện xà đánh trúng, toàn thân co rút, thê lương thét thảm.

“Ngươi dám!” Liễu Đình thét to, “Tần Liệt, bây giờ mà ngươi còn dám làm càn, thật không muốn sống phải không?”

“Tần Liệt!”

“Tần Liệt!”

Đồ Trạch, Trác Thiến thấy Tần Liệt điên cuồng thì đều biến sắc, vội la hoảng.

Khang Trí Hàn Phong vội xông tới chỗ Tần Liệt, một trái một phải dốc sức liều mạng cản hắn lại, sợ hắn giết Đỗ Hằng và Ngụy Lập.

Đỗ Hằng và Ngụy Lập chưa đột phá được vào Khai Nguyên cảnh, nếu bị Tần Liệt toàn lực tấn công, chắc chắn sẽ không chống đỡ nổi, bị hắn đánh chết.

Hôm nay, Nguyên Thiên Nhai đang ở trong các, là thời điểm đang đắc thế của ba người Liễu Vân Đào, Đỗ Hải Thiên, Ngụy Hưng.

Nếu Tần Liệt thực giết Đỗ Hằng, Ngụy Lập, hắn cũng sẽ không sống nổi, phạm vào tội trọng của các, tuyệt không thể thoát.

Đồ Trạch biết, chuyện người Lăng gia thiệt mạng khiến Tần Liệt lòng đầy thù hận, hắn sợ Tần Liệt không khống chế nổi, sẽ và Chử Bằng và điên cuồng nóng nảy.

Trác Thiến cũng mặc kệ Liễu Đình, nhào tới cản Tần Liệt, túm chặt lấy hắn: “Đừng xúc động được không, thủ lĩnh các nơi đều đang ở trong các, náo loạn không có lợi cho chúng ta đâu.”

“Khang Trí, Hàn Phong, mau đưa Chử Bằng đi chữa trị!” Đồ Trạch quát.

Bọn Khang Trí vội đỡ Chử Bằng dậy, đưa hắn đi.

“Xuy xuy xùy.”

Trên người Đỗ Hằng và Ngụy Lập vẫn còn vài tia chớp xập xòe bất định, hai tên rùng mình, cơ thể run lẩy bẩy, trong mắt đầy sợ hãi.

“Chuyện gì đây?” Đỗ Hải Thiên từ trong đại điện nghị sự bước ra, lạnh lùng nhìn mọi người: “Các ngươi làm trò gì đây? Hôm nay đón tiếp khách quý, sao ngay lúc này lại làm ầm ĩ hả?”

Trong đại điện, Đồ Mạc, Hàn Khánh Thụy đều biết tin, nhưng vì có Nguyên Thiên Nhai nên không thể ra được, chỉ có thể tiếp tục mà thôi.

Diệp Dương Thu còn phải một hai bữa nữa mới về, người của hình đường hiện giờ không ai dám đi quản tranh chấp của Đồ Trạch và Liễu Đình, chỉ giả bộ như không biết. nghe tin hai bên đánh nhau, đều tìm chỗ núp.

Vì vậy Đỗ Hải Thiên phải ra mặt.

“Chử Bằng vừa rồi thừa dịp lẫn trong đám người đột nhiên ra tay tấn công chúng ta.” Liễu Đình giải thích với Đỗ Hải Thiên: “Đỗ Hằng bị hắn đâm một kiếm từ sau lưng, nhưng nhờ Đỗ Hằng có mặc áo giáp phòng ngự phía sau, nếu không chắc đã bị một kiếm xuyên tim.”

“Nhờ cậu ban cho hộ tâm giáp, nếu không con chết rồi.”

Đỗ Hằng xoay lưng lại, quần áo sau lưng hắn rách toang, lộ ra một tấm ngân giáp to cỡ cái gương đồng ở ngay hậu tâm, đã giúp hắn đỡ được sát chiêu của Chử Bằng.

Đỗ hải Thiên sầm mặt: “Chử Bằng đâu?”

“Đỗ trưởng lão, là như thế này…” một người ngay đó giải thích: “Mấy người Đồ Trạch chạy tới, đã ngăn cản đánh đấm giữa hai phe rồi, bây giờ Chử Bằng bị trọng thương đã được đưa đi chữa trị.”

“Tần Liệt tới giao thủ với Đỗ Hằng, Ngụy Lập, cũng được Đồ Trạch cản lại.”

“Đỗ Hằng với Ngụy Lập chỉ bị thương sơ sài thôi, không sao cả, đây chỉ là bọn tiểu bối lộn xộn với nhau, đâu cần chuyện bé xé ra to!”

“…”

Nhiều người và tham gia vào giải thích, ai cũng hy vọng dẹp yên chuyện.

Đỗ Hải Thiên sắc mặt bất thiện, nhìn đám Đồ Trạch, Trác Thiến, nhíu mày giáo huấn: “Hôm nay có Đại điện chủ của Sâm La điện đích thân tới, không ngờ đám các ngươi lại không hiểu chuyện, và với tên Chử Bằng kia làm xằng làm bậy.”

Đồ Trạch Trác Thiến cau mày không đáp.

Hắn lại nhìn Tần Liệt, hừ một tiếng: “Có ngươi ở đâu là ở đó có lộn xộn. Tần Liệt, sau này ở Tinh Vân Các phải an phận một chút, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Tần Liệt ngẩng đầu, sắc mặt cũng lạnh băng không kém.

“Thế nào thì ngươi sẽ biết.” mắt Đỗ Hải Thiên lóe lên sát cơ rồi biến mất: “Chuyện hôm nay dừng ở đây, mọi người tản đi cho ta, tốt nhất đừng có gây chuyện nữa.”

Mấy võ giả dưới trướng của hắn xua mọi người giải tán, thoáng chốc chỉ còn lại mấy người mà thôi.

Đỗ hải Thiên tới trước mặt Tần Liệt, đối mặt với hắn, nhỏ giọng nói: “Ta muốn giết ai chắc chắn sẽ tìm ra cách để đạt được mục đích. Dù Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên có được làm môn hạ của Cưu Lưu Du, thì ta vẫn giết được toàn nhà họ Lăng, hai chị em nó thì làm gì được ta?”

Hắn nói tuy hạ giọng rất nhỏ, nhưng Đồ Trạch, Trác Thiến đều nghe rất rõ, lòng hai người lạnh toát.

Liễu Đình, Đỗ Hằng, Ngụy Lập thì ngược lại, rất là vui vẻ.

“Ta sẽ giết ngươi.” Tần Liệt nghiến răng nói từng chữ.

“Người?” Đỗ Hải Thiên buồn cười: “Ngươi mà còn ở lại Băng nham thành, ta cam đoan người sẽ sống không đầy một tháng! Ngươi với mấy tên họ Lăng còn lại sẽ giống nhau, từng người từng người một đều chết.”

Nói xong, hắn đi lướt qua Tần Liệt: “Tất cả giải tán đi, tội của Chử Bằng hôm nay chờ Diệp Dương Thu về giải quyết.”

Bọn Liễu Đình cười nhạt, đi theo hắn.

Tần Liệt mặt âm trầm, đứng nguyên tại chỗ, mắt đậm đặc sát ý.

“Tần Liệt, chờ Liễu Vân Đào tiếp quản Tinh Vân Các, ngươi lập tức đi ngay.” Trác Thiến nói ngay: “Ngươi không được ở lại nữa!”

“Ngươi nhất định phải đi! Đỗ Hải Thiên dám trắng trợn uy hiếp ngươi, chắc chắn sẽ hạ sát thủ, ngươi không thể ngồi chờ chết!” Đồ Trạch cũng xen vào: “Tốt nhất ngươi mau tới cửa hàng Lý Ký, sau này tận lực không được rời khỏi phố linh tài, không được để cho Đỗ Hải Thiên có cơ hội!”

Hai người không ngờ Đỗ hải Thiên dám ngay trước mặt họ mà thẳng thừng đe dọa đòi giết Tần Liệt, tiêu diệt toàn nhà họ Lăng.

Đến lúc này họ mới hiểu được Liễu Vân Đào, Đỗ Hải Thiên và Đại điện chủ Nguyên Thiên Nhai là một phe, Liễu Vân Đào đã dần dần khống chế cục diện của Tinh Vân Các, khuấy lên sóng gió.

“Ta đi đổi hết điểm cống hiến còn lại thành linh thạch.” Tần Liệt nói.

“Ừ, đúng lắm, ngươi suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt rồi.” Đồ Trạch trấn an: “Còn núi sợ gì thiếu củi đốt, chỉ cần trong tương lai ngươi vươn tới cảnh giới cường đại, gia nhập vào thế lực đẳng cấp cao, muốn đối phó loại người như Đỗ hải Thiên không khó mấy. bây giờ hắn đang có thế, đừng và sống chết hơn thua với hắn, không tốt cho ngươi.”

“Rời đi sớm một chút, ngươi không nên ở lại Tinh Vân Các nữa.” Trác Thiến hối.

Tần Liệt không đáp, tới nhà kho, đem toàn bộ điểm cống hiến đổi thành linh thạch.

Sau đó hắn trở về phòng mình, lấy ba viên Tịch diệt huyền lôi ra, bắt buộc mình phải tĩnh tâm, bắt đầu khắc linh trận đồ.

Thần kỳ làm sao, lần này hắn lại khắc cực kỳ thuận lợi, không gặp chút trở ngại nào.

Bên trong Tịch diệt huyền lôi, quang điểm sáng rực rỡ, linh động uốn lượn, tạo thành một trận đồ rườm rà kỳ diệu.

“Hô!”

Từng vòng ánh sáng xanh mờ mờ đột nhiên tỏa ra từ viên cầu nhỏ cỡ hạch đào ấy, bên trong Tịch diệt huyền lôi mơ hồ truyền ra một tiếng sấm sét.

Tần Liệt thu tay, mắt hiện kỳ quang: “Vậy mà thành rồi!”

Bên trong Tịch diệt huyền lôi đã có linh trận đồ làm hạch tâm, tầng ngoài lớp lớp ánh sáng xanh lập lòe, vuốt vào lạnh buốt, khí tức nặng nề hơn hẳn trước kia.

“Tiếp tục!” hắn vuốt ve viên cầu một chốc, rồi cầm lấy viên cầu thứ hai, tiếp tục khắc.

Hai ngày sau.

“Vù vù!”

Ba viên Tịch diệt huyền lôi nằm trên bàn gỗ, ánh sáng xanh lấp lóe, hắn lấy tay sờ sờ, cảm nhận được sự chấn động của lôi lực bị nén bên trong.

Đang là đêm khuya, chung quanh yên tĩnh im ắng, Tần Liệt dựa vào cửa sổ trầm ngâm.

Rồi hắn lặng lẽ di chuyển, một đường tiến thẳng tới Luyện khí điện, đi vào trong điện.

Trong điện, tất cả tủ kệ đều đã được niêm phong, chẳng còn một món linh tài nào sót lại, chỉ còn lò luyện vì thể tích lớn quá nên chưa bị dọn mà thôi.

Tần Liệt trong mắt hiện lên một tia kích động, truyền lực lôi điện vào trong một viên Tịch diệt huyền lôi. Lực lôi điện vừa truyền vào, xuyên qua Tụ linh trận, qua Tăng phúc trận, đi hai vòng…

Lực lôi đình bên trong Tịch diệt huyền lôi dần dần trở nên cuồng bạo…

Vuốt vuốt viên cầu, Tần Liệt có thể cảm nhận được lôi lực qua hai lần tăng phúc đã trở nên vô và hung mãnh!

Một luồng lực lôi điện, kích hoạt linh trận đồ, thúc dục thú hạch của Băng phách mãng, khiến lôi lực ngưng tụ, đi mấy vòng quanh Tăng phúc trận.

Mỗi vòng đi qua, lôi lực lại tăng lên gấp đôi, cuồng bạo thêm mấy phần.

Mấy vòng sau và, lực lôi đình đã tràn ngập hết bên trong Tịch diệt huyền lôi, cuồn cuộn như nước lũ, dũng mãnh lao tới cửa vào Trữ linh trận.

Ngay khi lực lôi đình mãnh liệt sắp rót vào Trữ linh trận, Tần Liệt vội vàng ném nó vào trong lò luyện, rồi đóng nhanh cửa lò luyện lại.

Rồi hắn lập tức rời đi.

Hắn ra ngoài cách Luyện khí điện mấy mét, rồi thầm đếm.

“Một, hai, ba…”

“Oanh!”

Khi hắn đếm tới năm, một tiếng nổ rung trời vang lên, lò luyện mà Diêu Thái luôn xem như trân bảo nhưng không thể mang theo được bị nổ tung thành nhiều mảnh.

Lực bạo tạc khiến cả Luyện khí điện lủng mấy chục lỗ, khiến tất cả võ giả của các đều bừng tỉnh.

Tần Liệt ngay ở ngoài Luyện khí điện, thông qua mấy lỗ vỡ nhìn vào bên trong, thấy lò luyện đã vỡ vụn thì ly khai.