Linh Vực

Chương 157: Chiến Đấu Hăng Hái




Tần Liệt chú ý thấy Đường Tư Kỳ vừa mới thoáng móc ra bảy chai thuốc, một chai trong đó đựng Hộ Tâm Đan.

"Sao? Có đỡ hơn không?" Đường Tư Kỳ ân cần.

"Đã đỡ nhiều." Tần Liệt cảm nhận được dược lực của Hộ Tâm Đan tạo thành một lớp màng kỳ bao lấy tim phổi, giúp cơn đau ở phổi giảm xuống rấ tnhanh."Ngươi có nhiều thuốc trị thương nhỉ?" Hắn tò mò.

"Ân, thuốc trị thương lục phủ ngũ tạng ta đều có." Đường Tư Kỳ thần sắc đương nhiên, giống như đang nói tới một chuyện vô cùng bình thường: "Mỗi đệ tử nội tông Khí Cụ Tông đều có ít nhất khoảng mười loại thuốc chữa thương, hộ tâm, trị liệu ngoại thương, điều dưỡng tâm thần, loại gì cũng có."

"Còn Huyết Mâu?"

"Đương nhiên còn nhiều hơn.... trừ nhiều loại linh khí cao giai, mỗi tháng tông môn đều cho chuyển đan dược mới tới cho họ, hỗ trợhọ tu luyện, nhanh chóng khôi phục thương thế nếu có. " Đường Tư Kỳ cười tươi như hoa, "Đây chính là chỗ lợi hại của Khí Cụ Tông chúng ta, mỗi đệ tử nội tông đều có ưu thế số lượng Linh khí và Linh Đan vượt xa đối thủ."

Tần Liệt thầm gật đầu.

Võ Giả chiến đấu, liên quan đến rất nhiều phương diện, chênh lệch cảnh giới, độ cường hãn của khí lực, độ hiểu biết về Linh quyết, cấp bậc Linh khí, tốc độ khôi phục thương thế vân vân.

Võ Giả đồng cấp giao chiến với nhau, nếu các phương diện kháckhông hơn kém nhau nhiều, thì nếu một người có nhiều Linh khí hơn, phẩm giai cũng mạnh hơn, lại có nhiều đan dược bổ sung Linh lực, có Linh Giáp phòng hộ thân thể, có Linh Dược chữa thương...

Thì người này nhất định có thể thoải mái đàn áp giết chết địch nhân, vì hắn đã có quá nhiều tiện nghi, ưu thế hoàn toàn áp đảo

Sở dĩ võ giả Huyết Mâu cường đại vì có số lượng và chất lượng Linh khí, Linh Giáp, Linh Đan đều vượt hẳn so với đối thủ, nên sức chiến đấu đương nhiên trở nên mạnh hơn hẳn."Bành!"

Một u ngọn lửa tím đánh trúng bả vai Hôi Ảnh, khiến cả người hắn run lên.

Sâm bạch cốt mâu rít vang, thừa cơ từ sau lưng hắn phóng tới, đâm thẳng vào Linh Giáp, khiến Hôi Ảnh phun ra một ngụm máu tươi.

Mắt hắn ảm đạm, bước chân loạng choạng, muốn bỏ chạy.

"Ngươi là người nào? Ai bảo ngươi ra tay với chúng ta?" ĐườngTư Kỳ quát, nhẫn không gian lại lóe sáng.

Một bức màn nước giống như Lưu Vân tráo từ trong giới chỉ bay ra, vù vù bay tới chụp lấy Hôi Ảnh, giam hắn lại.

Lại một món Linh khí mới.

Tần Liệt hoa mắt nhìn chiếc nhẫn không gian, trong lòng nảy lên một ý nghĩ: ‘hình như linh khí bên trong nhẫn không bao giờ hết.’

"Lão Hắc! Còn chưa động thủ!" Hôi Ảnh khàn khàn quát.Đường Tư Kỳ cả kinh.

Tần Liệt cũng biến sắc.

Còn một người nữa!

Hai người vội nhìn quanh, nhất là những người ở gần nhất.

Khôn Vân Thuẫn chỉ có thể bảo vệ phía trước, nếu có người công kích từ phía sau hoặc hai bên thì hai người họ phải tự chống đỡ.

"Đừng nhìn ta, tuy ta ghét các ngươi là người Khí Cụ Tông, nhưngta không có to gan lớn mật đến mức ra tay với các ngươi."

"Đây là lãnh địa của Khí Cụ Tông các ngươi, ta cũng chưa muốn chết."

"Cũng không phải ta."

Mấy võ giả bị hai người nhìn đều lùi lại, lao nhao nói mình không liên quan.

Trong vòng mười mét quanh hai người, trừ Hôi Ảnh, những người khác đều chủ động thối lui, sợ bị Đường Tư Kỳ hiểu lầm, cho mìnhlà đồng đảng với Hôi Ảnh.

Võ giả dám tới phố mua bán tự do hoạt động đa số đều có tu vi nhất định, cảnh giới không kém.

Không phải họ sợ Đường Tư Kỳ và Tần Liệt, nhưng họ sợ thân phận của hai người, sợ Khí Cụ Tông đứng sau lưng hai người, càng sợ Huyết Mâu sống chết đuổi giết.

"Lòng bàn chân!" Một thanh âm quen thuộc, đột nhiên vọng ra từ trong đám người.Giọng của Lương Trung!

Tần Liệt biến sắc, không chút nghĩ ngợi, lập tức toàn lực vận chuyển Hàn Băng Quyết.

"Rắc rắc rắc!"

Mảnh đất dưới chân hắn lập tức kết thành băng, bề mặt lấp loáng, muốn biến thành nham băng.

Một sức mạnh hùng hậu như núi từ lòng đất xuyên lên, Tần Liệt đáy lòng phát lạnh, quát to: "Coi chừng dưới chân!""Bành!"

Mảnh đất dưới chân biến thành khối băng nhưng chưa kịp dày, cứng đã bị nổ tan.

Vụn băng bắn tung tóe, một bóng đen từ trong lòng đất phóng ra, mang theo lực lượng thuộc tính thổ cực mạnh, như một ngọn núi vọt về phía Tần Liệt và Đường Tư Kỳ.

"Băng Tinh Chi Thuẫn!" Tần Liệt cắn răng, cả người kết băng, trước người chắn một lớp băng thuẫn.Bóng đen thế như chẻ tre, không hề ngần ngừ, cứ thế mạnh mẽ đâm tới.

"Oanh!"

Băng Tinh Chi Thuẫn nát bấy, bị bóng đen như sắt thép đập tan.

Vụn băng quanh người Tần Liệt vỡ nát, cơ thể như bị hung thú tông phải, bay văng về phía sau.

Nguyên lực tính thổ quá mạnh vẫn còn tiếp tục công kích khi hắn bị hất lên không trung, khiến Tần Liệt phải rên lên một tiếng, lồngngực như bị núi to đè nặng, gần muốn thổ huyết.

Bóng đen đánh văng Tần Liệt, không buồn liếc qua hắn nữa, nét mặt lạnh băng nhìn Đường Tư Kỳ!

Đất dưới chân Đường Tư Kỳ bỗng vang lên tiếng ầm ầm, một cái dùi kim loại màu vàng đất chui lên, tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, bay thẳng tới bụng Đường Tư Kỳ.

"Đột đột đột!"

Cái dùi bay rất nhanh, tạo ra tiếng rít gió kỳ dị.Đường Tư Kỳ bối rối, vội lấy ra một cái mai rùa lớn màu nâu, đỡ lấy công kích.

"Đương đương đương!"

Cái dùi đâm vào mai rùa, mai rùa tóe lửa, thân thể Đường Tư Kỳ rúng động, khóe miệng ứa máu.

Cô vứt mai rùa, lùi nhanh tới chỗ Tần Liệt rơi xuống, tay bắt linh quyết, quát quát: "Khôn Vân Thuẫn!"

Quang thuẫn vốn dựng cách cô hơn mười mét hóa thành mười haiđạo lưu quang bay tới kết thành thuẫn bài chắn ngay trước người cô.

Cô ngồi xuống, nhắm mắt, điều khiển trường mâu và Viêm Hỏa Lăng La sang công kích bóng đen.

U Minh Quỷ Trảo từ phía trên đáp xuống chụp trên đầu bóng đen.

U Minh Quỷ Trảo là do móng vuốt Thị Huyết Lợi Nhận Ma trên U Minh Chiến Trường luyện chế mà thành, do chính Mặc Hải luyện chế, cô phải dùng toàn bộ Linh lực mới có thể phát huy được hết uy lực của nó.Lúc đối phó với Hôi Ảnh, U Minh Quỷ Trảo chỉ dùng để chấn nhiếp mà thôi, nên cô không cần dùng toàn lực.

Nhưng bây giờ Đường Tư Kỳ không thể không toàn lực ứng phó với bóng đen này.

Linh lực tuôn ra, âm khí của U Minh Quỷ Trảo trở nên dày đặc, như đang đưa mọi người vào thẳng U Minh Chiến Trường đầy khủng bố.

U Minh Quỷ Trảo dựng thẳng, ma trơi màu xanh lục phiêu đãng bay ra, lân độc rơi xuống như mưa!"Ô ô ô!"

Tiếng kêu gào của Thị Huyết Lợi Nhận Ma từ trong móng vuốt vang ra, một khí tức khiến con người ta dễ bị khát máu cuồng bạo bao trùm cả con đường.

Con Linh thú Tứ giai Thị Huyết Lợi Nhận Ma đang cuồng loạn!

Những người vây xem đều hoảng sợ, la hét tránh lui, sợ bị khí tức khát máu cuồng loạn kia lan tới chỗ mình, sợ mình không chịu nổi, sẽ bị ảnh hưởng trở nên điên cuồng hiếu chiến.Ánh mắt bóng đen lạnh như băng, bị khí tức cuồng bạo kia bao phủ, cả người run rẩy.

"Lão Hắc! Chúng ta chạy mau, đừng để bị nó làm ảnh hưởng!" Hôi Ảnh thét lên.

Bóng đen được tiếng kêu của hắn nhắc nhở, đôi mắt thị sát khát máu nhìn Tần Liệt và Đường Tư Kỳ một cái, rồi chui vào lỗ thủng dưới mặt đất.

Cái dùi kim loại cũng hóa thành một đạo kim quang bay sát theo sau.Hôi Ảnh thấy hắn đã rút khỏi, cũng hóa thành một đám mây xám lướt nhanh vào một con đường gần đó.

Hai người nhanh chóng biến mất.

"Phốc!"

Đường Tư Kỳ phun ra một ít máu tươi, mặt hơi trắng bệch, cất linh khí vào.

"Ngươi thế nào rồi?" Cô nhìn Tần Liệt đang cố gắng ngồi dậy."Ta không sao, xương ngực gãy hai cái, chưa chết được." Tần Liệt lạnh lùng, nhìn cái lỗ dưới đất: "Là kẻ nào muốn giết hai chúng ta?"

"Không biết, sau khi trở về, ta nhất định sẽ dốc sức điều tra." Đường Tư Kỳ oán hận.

"Lương Thiếu Dương, chắc chắn là Lương Thiếu Dương!" Tần Liệt đột nhiên nói, "Gần đây chúng ta chỉ chọc giận mỗi Lương Thiếu Dương, chắc chắn là hắn!"

Đường Tư Kỳ cũng ngờ vực, khẽ gật đầu: "Đừng để ta tìm đượcchứng cớ, nếu không ta nhất định không tha cho hắn!"

"Hai vị, mời đến tiệm của ta nghỉ ngơi chốc lát." Tên chủ tiệm béo của Vân Tiêu Sơn không biết từ đâu chui ra, đứng cạnh Tần Liệt và Đường Tư Kỳ, mắt nhỏ híp lại, nhìn những người chung quanh, khí thế kinh người đột nhiên tuôn ra: "Các vị, vui lòng nhường cho ta một con đường!"

"Vân Tiêu Sơn Ô Thác!"

"Ồ, là Ô Thác!"Đám người đang tụ lại nghe thấy tiếng quát của hắn đều biến sắc, vội vàng lùi ra.

Lương Trung đứng lẫn trong đám người cũng thầm kinh dị, không hiểu vì sao Ô Thác lại có mặt ở Khí Cụ Thành.

Tần Liệt và Đường Tư Kỳ thấy người trung niên này, vốn hồi nãy đầy vẻ nịnh nọt, bây giờ khí thế bỗng nhiên biến đổi, đều sinh lòng ngạc nhiên.

"Thật có lỗi, chỗ của ta cách đây hơi xa, ta nghe thấy tiếng đánh nhau chạy tới thì bọn chúng chạy trốn mất rồi. " Ô Thác vẻ mặt áynáy, "Nếu ta tới sớm hơn một chút, hai người sẽ không bị thương."

Hắn nói vô cùng tự tin.

Tần Liệt thử cảm nhận khí thế của hắn, thầm giật mình "Thông U cảnh!"

Tên trung niên mập mạp này không ngờ lại là cường giả Thông U cảnh!

"Đại nhân!""Đại nhân!"

Hai nhân viên cửa hàng cũng vội vàng chạy đến, đứng hai bên Ô Thác.

Ô Thác khẽ gật đầu, hơi khom người: "Hai vị hay là tới chỗ ta nghỉ một lát rồi hẵng trở về Khí Cụ Tông? Yên tâm, có ta bảo vệ, hai người kia không dám quay lại đâu."

"Vậy thì chúng ta tới tiệm của ngươi nghỉ tạm, hai chúng ta đều bị thương, cần phải khôi phục trước đã." Đường Tư Kỳ kinh dị nhìn hắn, vẻ ngờ vực: "Ngươi thật sự là Ô Thác của Vân Tiêu Sơn?""Là ta." Ô Thác cười, "Ta mới tới Khí Cụ Thành chưa lâu, sau này rất mong hai vị chiếu cố nhiều hơn."

Nghe hắn nói vậy, Đường Tư Kỳ thấy yên lòng, thu hồi Khôn Vân Thuẫn.