[Livestream] Cô Gái Bệnh Mù Mặt Không Dễ Tán

Chương 9




Editor: Kuro

#Được lắm bác Trần thần hỗ trợ#

Lời vừa nói ra, trong đầu Cố Kiêu và Diệp Hành đều xuất hiện câu này.

Chỗ khác biệt chính là, Cô Kiêu cảm thấy bác ấy là thần hỗ trợ, còn Diệp Hành thì cho rằng, tiêu rồi, lại có người có thể trị cô rồi.

Chịu đựng ánh mắt khiến người xem lạnh người của Cố Kiêu, mất tự nhiên hơi co lại, đúng thật là không dám nhìn thẳng anh.

#Cố đại học thần rất hung dữ đúng không#

“Tóm lại là phải ăn một chút, tôi rãnh thì vẫn rãnh, cho cậu ăn?”

“Đã một giờ rưỡi rồi” Diệp Hành nhanh chóng nhìn đồng hồ trên tường “Tôi nhớ cậu ở ban Mỹ Thuật phải không, buổi chiều chắc có tiết”

“Ba giờ” Cố Kiêu không giấu diếm “Kịp”

“Được rồi” Diệp Hành thấy mình vốn chẳng có cách từ chối, bởi vì nét mặt của anh thoạt nhìn không thể nghi ngờ được, lời từ chối khéo léo thế nào cũng không thể nói ra.

Môi Cố Kiêu cong lên một nụ cười, nâng chén cháo lên, múc một muỗng nhỏ đợi nguội rồi mới đút cho cô, Diệp Hành thấy mình không yếu ớt đến thế: “Cậu có thể trực tiếp đút tôi luôn là được, không cần phiền phức vậy đâu”

“Ừm” Cố Kiêu đáp lại một tiếng, nhưng động tác trên tay vẫn không thay đổi, vẫn đâu vào đấy cứ múc một muỗng đợi nguội một chút rồi mới đưa đến miệng cô.

Một chén cháo được ăn cực chậm, sau đó chồng bác Trần cũng tới, khiến bác Trần nhìn thấy đỏ mắt: “Lão già ông học tập đi, nhìn chàng trai bên cạnh cưng chiều bạn gái kìa, còn ông chỉ biết để tôi tự ăn thôi, nguội hay nóng cũng không biết!”

Thế là, mặt Diệp Hành gần như đỏ đến tận cổ, còn Cố Kiêu thì cười không nói gì.

Sau khi cho ăn xong, lại cho cô uống thuốc, rốt cuộc lúc này anh cũng nhìn ra, Diệp Hành không chỉ sợ bị tiêm, mà còn sợ uống thuốc, một viên thuốc nuốt tới nuốt lui bao nhiêu lần vẫn không trôi, chỉ có thể nằm trong khoang miệng, vị đắng kéo dài.

Sau khi Cố Kiêu cho cô uống xong ba ly nước, đặt ly xuống, nhìn về phía cô rất chăm chú: “Không thì tôi giúp nhé?”

“Giúp…giúp thế nào?” Vị ngọt bên ngoài viên thuốc đã không còn, đắng vô cùng, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ.

“Ví dụ như…như vầy…”

Anh coi như bên cạnh không có ai, chậm rãi đến gần cô, một khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ không tì vết áp sát qua, phóng to trước mặt cô, dù sao cũng là người viết tiểu thuyết lãng mạn, mà không biết anh muốn làm gì, khi không còn ngu ngơ thì liên tục lùi về sau, nhưng mà chẳng biết từ lúc nào mà Cố Kiêu đã giữ chặt gáy cô, hoàn toàn không có chỗ để cô nhúc nhích.

“Ái chà chà, bạn học nhỏ, ban ngày ban mặt thể hiện tình cảm như vậy là không tốt đâu nha”

“Ba——”

Bác Trần vừa lớn giọng nói thì đồng thời Cố Kiêu vỗ lưng Diệp Hành một cái, Diệp Hành chịu mười ngàn điểm sợ hãi nghiêm trọng, nuốt nước bọt theo bản năng, nuốt luôn viên thuốc xuống.

“Uống nước”

“…Cảm ơn”

Sau đó đưa một ly nước đầy đến trước mặt, cô cầm một tay, cảm thấy nhịp tim vẫn chưa ổn định, cứ như vừa trở về từ cõi chết.

“Làm cậu sợ sao?” Cố Kiêu lần nữa ngồi xuống trước mặt cô, mỉm cười hỏi.

“Ừm, có hơi hơi” Đây là lời nói thật.

#Phương pháp uống thuốc của học thần thật đặc biệt QAQ#

“Hồi còn nhỏ lúc tôi không nuốt thuốc, chị tôi làm vậy đấy”

Chị của cậu đúng không, bảo chị ấy tới đây, tôi đảm bảo không đánh chết chị ấy.

“Oa, chị cậu có sáng tạo thật đấy”

“Đúng vậy, chị ấy lớn hơn tôi năm tuổi, hiện giờ đang làm tổng biên tập tại một công ty truyền thông văn hóa”

“Ừm” Trong đầu dường như có thể xâu chuỗi một chút manh mối, nhưng không có cách nào tìm ra căn cứ.

Nói xong Cố Kiêu cũng không nói thêm gì nhiều, bắt đầu bận trước bận sau chuẩn bị nước mật ong cho cô: “Khi nào khát thì uống chút nước mật ong, tốt cho cơ thể. Đừng uống đồ lạnh.”

“Ừm”

Sau đó lấy ra món cháo của Lục Sam đưa tới: “Cháo này đã nguội rồi, còn cần không?”

“Ai đưa tới vậy?” Diệp Hành đã muốn hỏi từ nãy.

“Lúc cậu đi vệ sinh, một bạn học tên “Lục Sam” đưa tới, hình như là cùng ban với cậu” Cố Kiêu cũng không giấu diếm, cũng chẳng đáng giấu diếm.

“Lục Sam?” Diệp Hành nhíu mày suy nghĩ, sau đó nhẹ nhõm: “A, tôi nhớ ra cậu ấy rồi”

“Là nhớ tên hay nhớ mặt cậu ta?”

“…Tên. Mặt tôi vẫn không thể nhớ được”

“Ừm” Cố Kiêu không hỏi tiếp, mà dọn dẹp vài thứ xong thì đi ra ngoài, trong tay dĩ nhiên cầm theo món cháo mà Lục Sam đưa tới, cũng đã nguội rồi không ăn được nữa.

Sắp đến cửa, như là nhớ tới gì đó, thì vòng trở lại: “Nếu không phiền thì trao đổi Wechat nhé? Có chuyện gì có thể nói tôi biết”

Dĩ nhiên là từ chối theo bản năng, về cơ bản Diệp Hành vẫn đang trong trạng thái mê mang: “Hả? Cũng không cần đâu, tôi không có chuyện gì phải làm phiền cậu”

“Hôm nay không phải cậu vừa làm phiền tôi sao? Chớp mắt cái đã quên mất rồi?”

Diệp Hành nhớ lại lịch sử huy hoàng đi vệ sinh vừa nãy của mình, lại đỏ mặt rồi im lặng.

#Cố đại học thần có phải rất xấu bụng không QAQ#

Cuối cùng dĩ nhiên là Cố Kiêu chiếm ưu thế, vừa lòng thỏa ý trao đổi Wechat, nhìn thấy avatar đối phương là ảnh một con chó, nhấn vào xem, Border Collie màu cà phê, Wechat tên là “Linh Vũ Ký Linh”