Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 289: Xác chết vùng dậy




Dịch: Hoàng Hi Bình

Biên: Niệm Di

Thân ở trong phòng, Nhàn Thanh đạo trưởng là người có cảm xúc sâu sắc nhất. Ổng vốn là bị Diệp Băng đánh trọng thương, lúc này lại để bị âm khí nhập thể, sắc mặt xanh lét, giống như trúng phải độc rắn cắn vậy.

"Đạo trưởng!"

Đống xác chết chặn đường, tình huống của tôi lúc này cũng không tốt đẹp gì, lực ép trên bả vai đang nặng thêm. Tôi liếc mắt nhìn lại, hai vai bị cánh tay màu đen giữ chặt, một đầu người tuyệt đẹp đang đặt ở trên vai phải của tôi. Tóc của cô ta cọ vào mặt của tôi, mũi khẽ phập phồng, sóng mũi cao xẹt qua mặt tôi, kích thích những sợi lông tơ.

Tay chân của tôi tê cứng, đứng im tại chỗ, con ngươi đảo quanh, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Cơn lạnh từ hai vai thấm vào thân thể, ngũ tạng lục phủ dường như đóng băng, hô hấp trở nên nặng nề, cứ như hít sâu một hơi lớn, lúc thở ra lại không thở hết được. Hô hấp nghẹn lại phân nửa, cực kỳ khó chịu.

"Rốt cuộc thứ ám Diệp Băng là thứ gì? Vì sao cô ta cứ nhắm vào mình? Là bởi vì ký ức của Diệp Băng? Hay là vì trả mối thù khi mình ngăn cản nó thoát khỏi phong ấn lúc ở trung tâm hỏa táng Cầu số 3?"

Máu đang đông đặc lại, đầu ngón tay dần dần mất đi tri giác. Cảm giác này cứ như trong trời đông giá rét, chỉ mặc áo mỏng đi trong núi tuyết hoang vu.

Ở buồng trong, Nhàn Thanh đạo trưởng bị âm khí xông tới, thân thể lắc lư hai lần rồi té ngã xuống đất. Cống phẩm chung quanh bị đụng lật, thịt thỏ, thịt cá văng khắp mọi nơi trong vòng vây của đám xác chết, toả ra mùi thơm vô cùng quái dị.

Chuông Nhiếp Hồn vừa mới vỡ, Vân Xuyên bèn kêu thảm một tiếng, lông trắng trên mặt của cậu ta lại rụt trở về. qua mấy lần biến đổi sau đó, hai tròng mắt của Vân Xuyên lật ngược, ¾ con ngươi biến thành màu trắng. Có vẻ cậu ta đã mất đi thần trí. Vân Xuyên đá cái đỉnh đồng văng ra ngoài, sau đó lại duỗi hai tay ra; các đốt ngón tay xoay ngược lại 60 độ, cởi bỏ dải lụa ở sau lưng.

Giữa bộ áo tang màu trắng và bộ xiêm y màu đen sọc đỏ, có một sợi dây thừng thêu hoa trói gô hai kẻ này lại.

Sợi dây này là thừng Vòng Xuyên, một đoạn buộc chặt người sống, một đoạn trói cứng người chết, để thuận tiện cản thi, dễ dàng đi lại giữa hai cõi âm dương.

Trên sợi dây, cứ cách mỗi 3 tấc 3 phân sẽ dùng lá bùa thắt một đoá hoa Bỉ Ngạn. Nút thắt ở ngay giữa đóa hoa thêu, ngụ ý là nào có bến bờ cho đóa Bỉ Ngạn nở rộ, hồn rơi Vong Xuyên vẫn còn vất vưởng giữa dòng sông.

Lúc này, Vân Xuyên đang cởi sợi thừng Vong Xuyên ra. Hai tay của cậu ta không bị trói, động tác khi bắt đầu có hơi chậm chạp nhưng càng lúc càng linh hoạt dần.

"Vân Xuyên! Dừng tay!" Nhàn Thanh đạo trưởng biết rõ tác dụng của thừng Vong Xuyên. Một khi thừng này được cởi ra, hồ tiên hoàn hồn, phá âm vào dương, xác của hồ tiên sẽ triệt để mất khống chế.

Một tay chống đất, Nhàn Thanh đạo trưởng không để ý đến việc xử lý vết thương trên bàn tay. Ông vội vàng lấy một vỏ sò từ trong ống tre ra, xúc một mớ gạo rồi vọt đến sau lưng Vân Xuyên.

Nhành Thanh xốc miếng vải trắng che trên mặt của hồ tiên lên, cạy miệng của cái xác ra, muốn đổ gạo vào trong miệng của hồ tiên.

Nhét gạo vào xong, động tác tay của Vân Xuyên chậm đi nhiều, sau đó miệng cậu ta thét ra một tiếng rất cổ quái. Âm thanh ấy không thể nào là giọng điệu của nhân loại phát ra được. Tiếp đó tốc độ tay của cậu ta lại nhanh hơn, như cảm nhận được uy hiếp.

Tình huống ở trong nhà cực kì khủng khiếp; hai cánh tay của Vân Xuyên đưa về phía sau, giống như không có đốt ngón tay, vặn thành góc 60 độ, đồng thời dị thường linh hoạt. Đầu ngón tay uốn éo rơi chạm vào một nút buộc, lá bùa bị xé, nút thắt của đóa hoa thêu Bỉ Ngạn nhanh chóng bị tháo bỏ.

Vào thời khắc thừng Vong Xuyên rơi trên mặt đất, âm khí trong phòng phóng lên cao, khiến cho người ta hoài nghi, đây rốt cuộc là ở dương gian, hay là âm la quỷ vực.

"Nguy rồi." Nhàn Thanh đạo trưởng cầm vỏ sò trong tay, lảo đảo rút lui, quần áo lôi thôi, mãi cho đến khi đụng phải những cái xác ở sau lưng mới dừng lại.

Quay đầu nhìn lại, mặt của những cái xác học sinh đã chết đi nhiều năm lúc này lại có biểu cảm; dường như chúng đang khóc.

Thừng Vong Xuyên đã cởi, Vân Xuyên quỳ hai đầu gối xuống đất. Đầu của cậu ta vùi trong đống tro tàn, thân thể cúi thấp hơn cái bóng trắng khoác áo tơ trắng ở sau lưng.

Tôi đứng ở cửa, thấy hết mọi diễn biến. Kẻ mặc áo tơ trắng đúng là cái xác của hồ tiên kia. Tuy nhiên, điều khiến người ta cảm thấy lạ chính là nó vẫn đứng yên ngay tại chỗ dù không được Vân Xuyên cõng.

Trong phòng, ngoại trừ âm khí ra, còn có một vài sợi tơ màu đen, khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường từ trong xác của những học sinh tuôn ra, quấn quanh ở trên người của hồ tiên.

"Nó đang hấp thu thi khí? Cao Kiện, mau mang nó đi!" Nhàn Thanh đạo trưởng hét lớn với tôi, nhưng tôi có lòng mà không đủ sức. Tôi có cảm giác như mặt mình bị con vật nào đó dùng lưỡi liếm sát vào, cực kỳ đáng sợ, đáng sợ đến khó mà diễn tả được.

Thân thể thấp bé của hồ tiên chậm rãi chuyển động, xung quanh không có ai lôi kéo. Nó đúng là đang tự mình di động.

"Xác chết vùng dậy?!"

Vải trắng che mặt rơi xuống, lộ ra khuôn mặt của hồ ly.

Bộ lông đỏ rực như ngọn lửa đang bùng cháy; mí mắt đóng chặt dần mở, lộ ra một đôi con ngươi đẫm máu.

Không có có cảm tình hay lý trí, đáy mắt tràn đầy máu tanh và tàn nhẫn.

Được bọc trong chiếc áo màu trắng, hồ ly hình người đứng ở ngay giữa phòng. Chờ nó hoàn toàn xoay lại, tôi mới phát hiện, dường như ánh mắt của hồ tiên đang nhìn chằm chằm vào người tôi.

"Nó luôn theo dõi mình?" Diệp Băng bị tôi hấp dẫn còn có thể hiểu, nhưng hồ tiên cũng có tình ý với mình ư? Điều này khiến tôi "được sủng ải mà kinh sợ." Từ lúc nào, tôi lại được nhiều người hâm mộ đến thế nhỉ?

Xác của hồ tiên vẫn đè trên lưng Vân Xuyên. Vân Xuyên với đôi mắt bị lòng trắng che phủ bắt đầu cõng xác của hồ ly đứng lên. Cậu ta bước tới một bước, xác của học sinh chung quanh phát ra âm thanh cạc cạc, cứ như chuyển động của bánh xe bị rỉ sét; những lá bùa dán trên gáy của chúng nó từ từ rơi xuống. Những người học sinh đã chết từ 5 năm trước chợt uốn cong cột sống, cúi đầu thật sâu, khoanh hai tay ở trước người, tất cả đều duy trì một tư thế.

Cung kính, khiêm nhường, tự động nhường ra một con đường.

Vân Xuyên đi một mạch, đạp qua đống bụi của xác chết, chạy như bay đến chỗ tôi.

"Đây là tình huống gì?" Tôi muốn né tránh, nhưng trên vai còn một cái đầu mỹ nhân đang đeo cứng, lúc này thân bất vô kỷ, ngay cả động một cái cũng khó.

Xác của hồ tiên gần ngay trước mắt. Ngay khi còn cách tôi 3 bước, Vân Xuyên bỗng nhiên quay phắt người lại, xoay cái xác hồ ly trên lưng của cậu ta về phía tôi.

Mắt của hồ ly khác xa mắt người, đuôi mắt hẹp dài, hơi nhếch lên. Ánh mắt chớp động của nó khiến người ta không kìm được, muốn tới gần, dung nhập vào ngọn lửa trong mắt nó, cuối cùng bị đốt trụi ngay cả bụi cũng không còn.

Đối diện với xác của hồ ly, tôi càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi, con ngươi trong cái bóng hoàn toàn không giống như của một cái xác: “Nó sống lại, con hồ ly này thật sự sống lại!"

Tôi vội né tránh, cái xác của hồ tiên càng ngày lại càng tới gần, có vẻ như nó ngửi thấy một mùi vị quen thuộc từ trên người của tôi. Nó muốn tiến vào đầu của tôi, hai móng vuốt sắc bén vung về phía trước, trong kẽ tay mơ hồ còn có thể nhìn thấy máu tươi đọng lại.

"Nó muốn xé đầu của mình ra ư?" Bị ý nghĩ này doạ sợ, móng vuốt sắc bén sắp tới gần, lúc nó đã lơ lửng trên đỉnh đầu, lại bị một bàn tay xanh đen nắm lấy.

Mắt của hồ ly thi ở trong hốc mắt chuyển động, lúc này nó mới nhìn thấy ở trên bờ vai của tôi còn một chiếc đầu người khác.

Không biết có ai từng nhìn thấy nụ cười của hồ ly chưa, giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, miệng của huyết hồ ly nứt ra một khe hở, từ trong hàm răng còn rơi xuống mấy hạt gạo trắng.

Thi khí và âm khí va chạm, như là lưỡi dao nhỏ vô hình, khiến mặt của tôi đau rát.

Xác của hồ tiên đối đầu với Diệp Băng, chúng nó đều muốn đạt được vật gì đó từ trên thân thể của tôi, thương lượng không xong, một ma một xác bèn lao vào quyết chiến.

Tôi bị âm phong quét văng qua một bên, thân thể cứng ngắc miễn cưỡng bò lên, chạy vào trong phòng.

"Đạo trưởng, hồ ly sống lại!" Lúc này tôi cũng không quản đến thằng Giang Thần sớm đã bị dọa sợ, xâm nhập giữa đống xác của học sinh, ôm lấy Nhàn Thanh đạo trưởng, trên đạo bào của ông dính đầy vết máu, khuôn mặt già hơn rất nhiều.

"Tôi đành bất lực." Nở nụ cười sầu thảm, Nhàn Thanh đạo trưởng cúi đầu ho ra một búng máu tươi: “Thật có lỗi với thằng nhóc Vân Xuyên này, nếu biết vậy chẳng làm, sớm biết có hôm nay, không nên thu nó làm đồ đệ."

"Đạo trưởng, còn có cơ hội!" Âm phong phía ngoài phòng, thi khí gào thét va chạm, tôi dùng lưng bảo vệ Nhàn Thanh đạo trưởng, từ trong lòng lấy ra lá bùa được bọc trong áo mưa: “Chỗ con có bùa thượng thừa, còn có bùa trận pháp đầy đủ!"

Bùa thượng thừa ngẫu nhiên cùng Nhị Long Xuất Thủy Trận là lá bài tẩy của tôi, nhớ tới uy lực của Thiên Đô Lôi Phù, trong lòng tôi lại dấy lên hy vọng: “Đạo trưởng, người nhìn những lá bùa này xem, phải sử dụng như thế nào?"

Gương mặt tràn ngập kinh ngạc, nhưng Nhàn Thanh đạo trưởng sau khi xem xong, bèn lắc đầu: “Nhị Long Xuất Thủy Trận chỉ có ở nơi thuộc thủy thuộc ngũ hành mới có thể bày ra, còn tờ thượng thừa bùa này, tôi cũng nhìn không ra cách dùng, nghiên cứu bùa pháp của Cản Thi nhất đạo kém xa những Đạo Nho chính thống."

Nhàn Thanh đạo trưởng thuận miệng dạy tôi một vài phương pháp bố trí Nhị Long Xuất ThủyTrận, muốn bố trận thành công độ khó rất lớn.

Yên lặng thu hồi lá bùa bọc kỹ trong áo mưa, tôi nhìn trận đấu quyết liệt giữa một ma và một xác, chúng nó ngăn cản sinh lộ, muốn chạy trốn, phải dẫn dụ chúng nó rời đi mới được.