Lộ Nam Hướng Bắc II

Chương 13




Thành gia trải qua năm mới ấm áp náo nhiệt như mọi khi.

Thành Hướng Đông ở nước ngoài không thể về được, có điều vẫn có thể nhìn thấy qua video, vẫn cảm nhận được bầu không khí vui vẻ hòa thuận ở nhà.

Anh trai không có ở nhà, Thành Hướng Bắc đảm nhận vai trò chủ lực tạo không khí trong nhà, hắn tăng động như chó mèo, khiến cho bà nội và mẹ hắn cười đến toe toét. Cha Thành đến gần cuối năm mới được về nhà, vừa về đã ngủ say, thẳng đến đêm 30 mới đi dép xuống nhà.

“Cha, lười biếng quá rồi!” thành hướng bắt bưng bát ra, cả nhà vây lại ăn sủi cảo.

“Xùy xùy xùy, không biết lớn nhỏ gì cả!” Mẹ Thành nhéo tai hắn một cái, lấy ghế cho chồng: “Bận rộn một năm, cho cha con nghỉ ngơi một tí chứ sao.”

Cha Thành ngồi trên ghế cười, nhận lấy chén trà nóng của Thành Hướng Bắc: “Ờ nhà ngủ thoải mái thật!” nói xong không để ý đến hình tượng mà duỗi lưng một cái. Thành Hướng Bắc bĩu môi, cha hắn bên ngoài là một nhân vật có uy tín danh dự cao, đáng tiếc ở trước mặt người nhà thì hình tượng này sụp đổ thê thảm. Được rồi, không phải là thoải mái trước mặt người nhà sao? Ha ha

“Không biết Nam Nam có gói nổi không.” Bà nội Thành ngồi môt bên, chậm rì rì gói sủi cảo.

Chị Lý và mẹ Thành nhìn nhau cười, nói: “Nếu không gói xong chúng ta qua xem sao?”

Bà nội Thành Và bà nội Lộ là chị em hàng xóm bao nhiêu năm rồi, từ lúc ông nội Lộ qua đời, ngày lễ tết gì bà nội Lộ đều được con cái đón lên thành phố, hai bà lão bình thường hay ngồi chơi bài với nhau, là tri kỉ hiếm có.

“Không cần đâu, mẹ Lộ Nam tay nghề cao, mẹ chỉ tiện mồm hỏi chút thôi.”

Vừa dứt lời, Lộ Nam đã nhảy vào nhà: “Ôi! Nóng quá!!!”

“Nam Nam tới? ” người lớn cười cười: “Mau đến đây, trong nhà có cần giúp đỡ không?”

“Không cần, nhà con thu xếp xong cả rồi.” Nhà nhỏ thật tốt, vài người đồng tâm hiệp lực, nửa ngày là làm xong xuôi.

“Hổ Tử, con đừng ở chỗ này làm hỏng việc nữa.” Mẹ Thành thấy Lộ Nam mắt sáng ngời lôi ghế ra ngồi bên cạnh, lại nói với Thành Hướng Bắc: “Cùng Nam Nam đi dán câu đối ở cửa sổ đi, nhanh lên!”

“Biết rồi!” Thành Hướng Bắc cười hì hì kéo Lộ Nam lên tầng.

“Bảo bối, có nhớ đến anh không!” Cửa vừa đóng, trước tiên là  hôn Lộ Nam đã.

Lộ Nam cắn hắn: “Mới một đêm không gặp, sao anh dùng sức vậy!”

“Một ngày không gặp, như cách ba thu mà!” Ngoắt ngoắt cái đuôi làm nũng.

Lộ Nam trợn trắng mắt, vỗ vỗ đầu hắn cho có lệ.

……………………..

Qua năm, đương nhiên là liên tiếp có hội họp rồi.

Sơ trung, cao trung, xã đoàn, bạn tốt, vô cùng náo nhiệt.

Lộ Nam và Thành Hướng Bắc không đi lần nào, nhiều người ồn ào không bằng ở trong nhà đọc truyện tranh, chơi trò chơi! Thành Hướng Bắc vẫn hay được mọi người suy tôn đứng đầu, nói không tham gia cũng không được, cuối cùng cũng đơn thương độc mã xuất môn.

Vui chơi giải trí qua, một đám người liên tục chiến đấu ở chiến trường KTV. Trong phòng nhiều người, Thành Hướng Bắc hát một bài rồi ẩn mình trong góc phòng. Có người nói lão đại bận suy nghĩ, có người chạy qua lôi kéo, Thành Hướng Bắc thấy ồn ào náo loạn, đi vệ sinh rồi nhân tiện hít thở bầu không khí.

Hắn đi từ toilet ra, cũng không vội vào ghế lô mà đi lên tầng, đi đến một quán bar trong góc khuất để nhắm mắt nghỉ ngơi chút. Dưới lầu rất ồn ào, trong quán rượu lại không nhiều người lắm, Thành Hướng Bắc thoải mái thở ra. Ca khúc Khúc Phong mơ màng vờn bên tai, vài người ngồi bàn luận trước quầy bar, mũi hắn ngửi được mùi thuốc lá.

Mùi thuốc lá?! Hắn khụt khịt mũi, quay đầu nhìn lại thấy một bóng người ngồi nghiêng người bên cửa sổ, thiểu não thất thần. Thành Hướng Bắc sửng sốt, người này không phải Chu Mục sao?

“Này! Người anh em! Về cũng không nói cho tôi một tiếng!” Thành Hướng Bắc đi qua, vỗ vai Chu Mục.

Chu mịc quay đầu lại, thấy hắn thì nở cười: “Đã lâu không gặp!”

Hai người ngồi xuống, Thành Hướng Bắc cười nói: “Một mình anh ngồi u buồn gì đây chứ, Lâm Thông đâu?”

Chu Mục cười nhẹ, chán nản nói: “Chia tay rồi.”

“Anh nói gì?” Thành Hướng Bắc ngoáy ngoáy hai lỗ tai, không thể tin được, hai người này còn dính hơn mình với Lộ Nam, sao lại chia tay được?: “Đang nói đùa à!”

“Stop! ” Chu Mục mắng một tiếng: “Cười cái rắm!”

Lên đại học, tình cảm và quan niệm sống có nhiều xung đột.

Mặc dù ở cùng thành phố nhưng học tập cùng xã giao không thể dung hòa được, ban đầu hai người cãi nhau khí thế ngất thời, sau biến thành mâu thuẫn không thôi, cả quá trình cãi cọ, cuối cùng thấy phiền toái, nói cũng không muốn nữa. Một đôi tình nhân đến nói cũng không muốn nói với nhau, vậy còn gọi là người yêu à?

Cứ như vậy, hai người đều mệt mỏi, rồi chia tay.

Đương nhiên,  đây là Chu Mục đơn nói, Thành Hướng Bắc cũng không muốn hỏi thêm nữa, tình cảm của người khác mình không nên xen vào, thế nhưng chuyện Chu Lâm tan vỡ là điều hắn không muốn thấy nhất, phương diện nào đó mà nói, Chu Mục cũng được coi là người hướng dẫn chuyện tình cảm – yêu đương cho hắn.

“Không có khả năng tái hợp sao? ” Thành Hướng Bắc thở dài.

Chu Mục lắc đầu.”Quá mệt mỏi.”

Duy trì tình cảm đồng tính khó hơn tình cảm dị tính nhiều, khôgn thể đưa ra ánh ănhs, chỉ có thể ẩn nhẫn. Thấy y tiếp xúc với người đồng tính sẽ nảy sinh ghen tuông, nhưng mà lại không thể biểu hiện ra ngoài. Hơn nữa lòng cầu tiến của Lâm Thông rất mạnh, lên đại học tầm mắt mở rộng, quy luật sinh hoạt của hai người có sự khác biệt rất lớn. Trong tim vẫn còn tình cảm nhưng mâu thuẫn không thể điều hòa, mâu thuẫn tồn tại lâu dài.

“Hưởng thụ hiện tại đi người anh em.” Chu Mục vỗ vai hắn, đi xa dần.

Thành Hướng Bắc nhìn bóng lưng hắn, ngồi yên thật lâu.

[ Nam Nam, em yêu anh không? ]

Hơn nửa đêm, Lộ Nam nhận được tin nhắn của Thành Hướng Bắc, cậu mơ màng nhìn điện thoại, thấy hắn vô duyên vô cớ hỏi một câu như vậy, trả lời lại: [Yêu, anh đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa!]

[ Nam Nam, lòng anh có chút nôn nao.... ] người mạnh mẽ cũng có khi yếu đuối, hiển nhiên chuyện Chu Lâm đả kích Thành Hướng Bắc không nhỏ.

Lộ Nam xoa mắt, nghĩ Thành Hướng Bắc chắc có chuyện rồi, cậu ôm chăn ngồi dậy, ấn gọi điện.

“Alo? ” Giọng Thành Hướng Bắc truyền đến, rất thấp.

“Lão Hổ, anh làm sao vậy? ” Lộ Nam mơ hồ mơ hồ, cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của người yêu thay đổi.

“Không sao cả, chỉ là nửa đêm, nhớ em thôi.”

“Vớ vẩn! ” Lộ Nam hừ một tiếng.”Anh đừng có làm vẻ trâu bò nữa! Nói nhanh, hôm nay gặp chuyện gì rồi?”

“Không, không có việc gì. ” chột dạ.

“Nếu anh không nói thì em ngủ đây! Hơn nửa đêm rồi anh còn lảm nhảm gì nữa?”

“Đừng, đừng… ” Thành Hướng Bắc vội vàng ngăn cản.”Hôm nay anh gặp Chu Mục.”

“Ờ.” Lộ Nam gật đầu.”Sau đó thì sao?”

“Hắn, hắn và Lâm Thông chia tay rồi.” Lòng có ưu tư, tấm gương tan biến rồi.

“Sau đó tái hợp không? ” Lộ Nam không nhịn được nói.

“Không, không có.”

Lộ Nam trở mình trong chăn: “Bọn họ có mắc mớ gì đến anh?” Mỗi ngày nhiều người chia tay như vậy, đồng cảm hết được à?

“Anh… Anh chính là… ” Thành Hướng Bắc cạn lời.

“Có phải anh nghĩ bọn họ chia tay thì chúng ta cũng chia tay phải không?” Lộ Nam ngáp.

“Không không không! Anh không hề nghĩ như vậy!” Thành Hướng Bắc nóng nảy.

“Cắt, bọn họ chia thì chia, liên quan gì đến chúng ta.” Lộ Nam khép nửa mắt nói: “Em nói cho anh biết, anh phải ở bên em cả đời, nếu anh dám có tư tưởng quân nhân đào ngũ, em sẽ đại diện ánh trăng tiêu diệt anh!”

“Không, không dám, đảm bảo 200% trung thành! ” vội vàng nhấc tay thề thốt.

“Em ngủ đây, ngủ ngon.” ném điện thoại di động, ngáy khò khè.

Đầu kia, Thành Hướng Bắc cầm di động cười ngây ngô thật lâu.

Cả đời, hê hê, cả đời.

…………………………………………..

Êm đẹp được vài ngày, phiền não lại đến.

Lộ Nam xem truyện tranh đến mức tẩu hỏa nhập ma, mê đắm lái xe.

Cha Thành nghe cậu kể xong, cũng hứng thú, một già một trẻ chọn lấy một cái xe, chạy đến chỗ không người luyện tập.

“Không tệ không tệ, rất đã nghiền! ” nghe tiếng xăm lốp ma sát xèo xèo với mặt đất, cha Thành nói: “Nam Nam, con thích lái xe như vậy, bác tặng con một chiếc xe nhé?”

“Con lấy nó làm gì chứ? ” Lộ Nam lắc đầu.

“Xe giống trong phim ấy, con thích xe nào thì chọn đi!” Cha Thành của cải dồi dào nói.

“Không nên, xe này giày vò con không ít rồi.” Săm lốp sắp bị thay bộ thứ ba rồi, lỗ tai Lộ Nam bị mẹ véo đến đỏ.

“Ối…” Cha Thành thở dài, có cảm giác thật là thất bại, lại nói đứa nhỏ nhà họ được giáo dục thật tốt, hướng đông cũng tốt, hướng bắc cũng tốt, thậm chí đứa con trai nuôi như Lộ Nam cũng được, không khiến mình phải quan tâm nhiều. Nếu đứa trẻ muốn được thưởng, muốn ông dâng lên Kim Sơn lên trước mặt cũng được, tất nhiên cả đám đều không lạ lẫm gì: “Bác cho thì con cứ nhận đi!”

“Mẹ con sẽ không cho con nhận đâu!” Kiên quyết chống lại mê hoặc.

Hai người lái xe một vòng, vô cùng vui vẻ chạy về Thành gia. Chưa vào cửa đã thấy Thành Hướng Bắc đang ngồi ghế trước cửa nhìn bọn họ, hai người liếc nhau, hỏng rồi, hôm nay chỉ lo chơi, bỏ rơi Lão Hổ ở nhà rồi.

Hê hê, hê hê.”Lão Hổ, anh không đi chơi à?”

Thành Hướng Bắc trừng mắt nhìn cậu, hừ nói: “Anh đương nhiên không ra ngoài chơi!” Chữ cuối cùng còn nhấn mạnh, hiển nhiên là hờn dỗi.

Cha Thành vỗ đầu con trai, cười nói: “Hổ Tử, không phải là không mang con ra ngoài chơi mà là gọi con thì bảo không thích.”

“Hừ! Ngài là người lớn mà còn thích chơi trò của trẻ con, có mệt không!” Mấu chốt là cha ra ngoài chơi, còn lừa gạt Lộ Nam ra ngoài cùng làm gì?

Có điều nghe vào tai cha Thành lại rất ổn, con trai nhà mình thân thiết, nhất định đang giận ông chỉ mang theo Lộ Nam đi chơi, đang bất bình thôi: “Được rồi, lần sau mang con đi cùng.” Nói xong, cười cười đi vào nhà.

“Lão Hổ? ” Lộ Nam đuối lý, ngồi xổm bên cạnh lấy lòng.

“Hừ! ” ngửa đầu nhìn bầu trời, trong lòng đầy tức giận! Cùng lắm là lười biếng ngủ trưa một hôm, tỉnh lại đã không thấy tăm hơi Lộ Nam đâu, đợi nửa ngày, thì ra là đi chơi xe với cha mình.

“Được rồi, lần sau mang anh cùng đi. ” kéo kéo tay, bạn tốt.

“Không được!” Tiếp tục giận dỗi.

“Vì sao không được? ” Lộ Nam hí mắt, cáu kỉnh cũng phải có mức độ.

“Chỉ cho phép mang anh đi, không được cho cha anh đi.”