Lộ Nam Hướng Bắc II

Chương 16




Đại hội thể dục thể thao mùa xuân đã bắt đầu, Thành Hướng Bắc đảm nhận hạng mục trong lớp không ai muốn nhất – Chạy cự ly 3000m. Lộ Nam được cả lớp thống nhất tự động tính vào cổ động viên.

“Mấy người đó đúng là không có mắt!” Lộ Nam ngồi thở phì phò trên mặt cỏ, Thành Hướng Bắc mặc một bộ quần áo thể thao nhẹ nhàng liên tục vận động làm nóng người: “Đừng tức giận nữa, theo anh luyện tập không tốt à?”

“Em ngồi anh đứng, anh chạy em nhìn à?” Liếc mắt một cái.

“Vậy chúng ta cùng nhau chạy?” Thành hướng băc cùi xuống cười hì hì, muốn kéo Lộ Nam dậy.

“Thôi Thôi, mông em vẫn còn đau!” Lộ Nam không được tự nhiên dịch dịch cái mông, oán hận nhìn tên đầu têu. Thành Hướng Bắc ngồi xổm trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: “Không phải sớm nay đã bôi thuốc cao rồi sao? Nếu không tí quay về xem lại?”

Nhìn cái gì?! Lộ Nam đỏ mặt, đẩy hắn ra: “Em không sao, anh nhanh chạy đi!”

“Bà xã… ” Thành Hướng Bắc nhẹ giọng dỗ dành. Lộ Nam không thích hắn gọi như thế nhưng hắn cứ muốn gọi như vậy. Lộ Nam mím môi, trên mặt càng mất tự nhiên:  “Không, không có việc gì rồi!”

“Thực sự? ” lo lắng.

“Còn có thể nói dối?!” Mặt đã đỏ đến cháy phừng, Lộ Nam không được tự nhiên nhìn xung quanh. Thành Hướng Bắc thấy sắc mặt cậu không tệ, cuối cùng véo mông cậu một cái, chấn hưng tinh thần chạy dọc đường băng.

“Lộ Nam! Sao cậu lại ở đây?” Lộ Nam đang buồn chán nhổ cỏ chơi thì Vu Mộ Phong chạy đến.

“À, tôi đến coi Lão Hổ luyện tập.”

“A? Thành Hướng Bắc cũng tham gia thi đấu? ” Vu Mộ Phong tò mò nói.

Lộ Nam quái lạ nhìn y một cái, cậu nhớ ký mấy hôm trước đã nói chuyện Thành Hướng Bắc muốn chạy 3000m trong phòng rồi mà: “Không phải tôi đã nói với cậu rồi mà?”

Vu Mộ Phong xấu hổ cười, nói: “Tôi quên mất.”

Vu Mộ Phong đợi Thành Hướng Bắc chạy xong một vòng, mới tiến lên bắt chuyện: “Hướng Bắc, cậu dẫn tôi cùng chạy với!”

Thành Hướng Bắc nhìn Lộ Nam một chút, mới chuyển hướng Vu Mộ Phong.”Cậu đăng ký hạng mục nào?”

“Tám trăm mét.”

Lộ Nam nhíu nhíu mày, mấy ngày hôm trước Vu Mộ Phong còn nói không tham già mà. Thành Hướng Bắc không lập tức trả lời, mà dùng ánh mắt nhìn Lộ Nam, cho đến khi cậu gật đầu mới nói với Vu Mộ Phong: “Vậy cậu chạy cùng tôi!”

Thành Hướng Bắc mang theo Vu Mộ Phong chạy hai vòng, Vu Mộ Phong chạy không nổi quỳ rạp bên cạnh Lộ Nam: “Quá mệt mỏi, Thành Hướng Bắc làm sao chạy được chứ?”

Hai người thấy bóng dáng Thành Hướng Bắc ở phía xa xa, một hồi mới thu tầm nhìn. Lộ Nam chuyển hướng sang Vu Mộ Phong: “Không phải cậu nói không tham gia thi đấu mà? Đang êm đang đẹp tự nhiên đăng ký chạy tám trăm mét.” Bản thân trời sinh không hợp với thế thao, có điều Vu Mộ Phong cũng không vẻ vang gì, cho nên đột nhiên y đăng ký thi đấu khiến cậu rất ngạc nhiên.

“Khụ, là do bị lớp trưởng làm phiền không chịu nổi.” Vu Mộ Phong cười cười không được tụ nhiên. Mối quan hệ giữa Thành Hướng Bắc và Lộ Nam tốt như vậy, dù y có động tâm với Thành Hướng Bắc cũng không nên bộc lột quá rõ ràng được.

Lộ Nam gật đầu, mấy ngày nay trưởng lớp đuổi theo sinh viên để bắt đăng ký, tuyệt đối cứng rắn túm lấy. “Vậy cậu luyện tập nhiều thêm một chút.” Chạy tám trăm mét mà đã thở gấp như vậy, giành giải nhất đừng nên nghĩ tới rồi.

“Tự mình luyện tập không có ý nghĩa, để Thành Hướng Bắc giúp tôi thôi!” Vu Mộ Phong cười nói.

Lộ Nam từ chối cho ý kiến, ngã người lên bãi cỏ ngắm trời.

“Nam Nam, đừng ngủ!” chạy đến vòng thứ bảy, Thành Hướng Bắc vội ném áo khoác lên người Lộ Nam.

Lộ Nam hít một hơi áo hắn: “Đều là mùi mồ hôi, thối muốn chết!”

“Em chịu chút đi, đừng để lạnh!” Thành Hướng Bắc thấy cậu muốn lột áo ra thì vội vàng kêu lên.

“Đã biết! Nhiều chuyện quá!” Lộ Nam bĩu môi, tiếp tục đắp áo khoác, tiếp tục nhìn trời. Trời đã gần tối, mây được mặt trời soi chiếu, thực sự rất đẹp.

“Thật đẹp… ” Vu Mộ Phong chạy thêm hai vòng mới ngồi xuống tạm nghỉ.

“Hả? Cậu còn không về?” Lộ Nam quái lạ hỏi.

“Ừm, tôi nghỉ ngơi một chút đã. ” Vu Mộ Phong thở dốc.”Hướng Bắc còn chưa chạy xong sao?”

“Ai biết hắn, không phải là bốn ngàn hay năm nghìngì đó! ” Lão Hổ kia từ trước đến nay tinh lực tràn đầy, hằng ngày luyện tập bóng rổ không nói, không có việc gì thì tuần nào cũng chạy 3000m, thật là khỏe.

Vu Mộ Phong nghe Lộ Nam nói xong, con mắt lần thứ hai chăm chú theo dõi Thành Hướng Bắc. Người này học tập, vận động, nhân phẩm cái gì cũng tốt. Khi chạy, dáng người mạnh mẽ, khí thế sáng lóa như cầu vòng, không biết có bao nhiêu người mê phong thái của hắn. Một người ưu tú như vậy, nếu thuộc về mình thì tốt biết bao. Vu Mộ Phong cúi đầu nhìn Lộ Nam nằm trên cỏ, trong lòng trào dâng ghen tỵ, tên này có gì tốt, dựa vào cái gì mà được Thành Hướng Bắc toàn tâm toàn ý bảo vệ? Tình nghĩa lớn lên từ nhỏ với nhau, thực sự nồng thắm như vậy sao?

Thành Hướng Bắc chạy hơn 4000m, bắt đầu chạy chậm dần, cuối cùng chậm rãi đi bộ.

“Nam Nam, ngủ à? ” hắn ngồi xổm một bên, vỗ nhẹ mặt Lộ Nam

“Không có. ” Lộ Nam mở mắt ra, ôm áo khoác ngồi dậy.

“Vậy là tốt rồi, chúng ta về.” Thành Hướng Bắc kéo cậu đứng lên.”Thời gian chờ lâu như vậy có nhàm chán không?”

“A ô… ” lười biếng duỗi eo, Lộ Nam nhếch miệng cười.”Rất tốt!”

“Hướng Bắc chạy xong rồi à? ” Vu Mộ Phong cười nói: “Cùng đi thôi!”

Sao y lại ở đây? Thành Hướng Bắc dùng mắt nhìn Lộ Nam, cậu lắc đầu, em cũng không biết!

Hai người không biết nói gì hơn, Lộ Nam đập nhẹ Thành Hướng Bắc một cái, hắn hiểu ý, nói với Vu Mộ Phong: “Tốt!”

Ba người đi đến trước căng tin, Thành Hướng Bắc thấy Vu Mộ Phong sắp bước vào, áy náy nói: “Bạn học Vu muốn đi ăn cơm à? Chúng tôi có việc phải ra ngoài, hẹn gặp lại!”

Hắn nói xong kéo Lộ Nam ra khỏi trường, Vu Mộ Phong đứng nguyên tại chỗ, cắn răng oán hận.

Hai người trở về nhà, Lộ Nam làm cơm.

Ăn cơm xong, Thành Hướng Bắc mang chén bát đi rửa.

Lộ Nam nằm trên ghế sa lon, buồn chán chuyển kênh.

“Nam Nam, em đang xem gì vậy? ” Thành Hướng Bắc rửa sạch bát, lau tay đi ra.

Lộ Nam ngồi dậy, nói: “Đêm nay chúng ta về trường không?”

“Hửm, em muốn về sao? ” Thành Hướng Bắc ngồi bên cạnh cậu, xốc Lộ Nam ngồi lên đùi mình.

“Có về hay không cũng không sao.” Trở lại ngồi xổm trên sô pha chơi game, hình như cũng không có gì quan trọng.

“Vậy đừng về.” Thành Hướng Bắc thân thiết cọ mũi cậu. Hôn hôn lên tai Lộ Nam, hai người vui vẻ, anh hôn em một cái, em cắn anh một miếng, dần dần hai cách môi như cá với nước dính lấy nhau,

“Nam Nam, còn đau không? ” hai mắt Thành Hướng Bắc sáng trong, chăm chú nhìn Lộ Nam không chớp mắt. Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, cậu không được tự nhiên nhìn sang một bên.

“Đau rồi!” Thành Hướng Bắc cười, còn hôn Lộ Nam một cái sau đó mới thả cậu lại trên sô pha, im lặng xem TV.

“Phim truyền hình không có gì đáng xem.” Lộ Nam ngồi trong lòng Thành Hướng Bắc, lầu bầu nói.

“Vậy xem đĩa phim?” Thành Hướng Bắc vuốt ve mái tóc mềm của cậu.

“Vậy không bằng nhìn anh.” Lộ Nam cười cười, nằm ngửa trên đùi hắn, nhìn hắn: “Anh có đẹp như ngôi sao không?.

Thành Hướng Bắc cọ mũi Lộ Nam, đắc ý nói: “Dù sao trong lòng em, Lão Hổ đẹp trai nhất.” Lộ Nam cười, làm nũng trong lòng Thành Hướng Bắc.

“Đứa ngốc Nam Nam. ” Mắt Thành Hướng Bắc sâu như biển, ngón tay nhẹ nhàng vuốt xe qua khóe môi Lộ Nam: “Hôm nay đã muốn không làm, em lại còn khiêu khích anh.”

“Đúng vậy, anh không thể làm gì với em nhưng em có thể làm với anh!” Lộ Nam gian xảo nói, tay thò vào đũng quần Thành Hướng Bắc xoay xoay.

“Hít…” Thành Hướng Bắc hít một hơi: “Nam Nam!”

“Hôm nay anh là tù binh của em, tù binh thì phải nghe lời chủ nhân nói.”

“Tuân mệnh, chủ nhân của anh.”