Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 32




Giờ phút này, chỉ có thể dùng một từ để hình dung cảm giác của Nguyên Nhị đó chính là. “Đau.”

Tuy rằng Nguyên Nhị biết rõ một quyền này đối với mình sẽ gây ra bao nhiêu thương tổn, còn đối với người hàng năm đều ở quân đội như Mục Nghiên Chi thì không tính là cái gì, thế nhưng cô vẫn không thể nhìn anh bị đánh.

Mục Nghiên Chi là người của cô, cô không thể trơ mắt nhìn anh bị đánh. Dùng lời của anh để nói thì chính là chỉ có anh mới có thể bắt nạt cô và cũng chỉ có cô mới có thể bắt nạt anh.

Nguyên Nhị biết Mục Nghiên Chi đang ôm mình chạy. Cô được anh ôm chạy rất nhanh nhưng cô không hề cảm nhận được sự điên cuồng trong đó mà thay vào đó là sự vững vàng.

Nguyên Nhị hé mắt, lọt vào tầm mắt chính là chiếc cằm cương nghị của người đàn ông. Dưới ánh mặt trời chói chang cô thấy anh chảy đầy mồ hôi, chúng giống giống những viên trân châu tỏa sáng.

“Anh Nghiên Chi…em không có việc gì.” Cô gian nan nhếch khóe miệng. “Em không đau.”

Mục Nghiên Chi nhấp nhấp môi, cúi đầu nhìn cô một cái, không rên một tiếng đi vào phòng y tế.

“Bác sĩ ở đâu?”Anh hô to một tiếng.

Một người đàn ông đeo kính, mặc áo blouse trắng ước chừng hơn 30 tuổi từ bên trong đi ra. Anh ta nhét tay ở túi áo, một bộ lười biếng giống như mới vừa ngủ dậy.

Anh ta gãi gãi tóc trên đầu, sau đó chậm rì rì đi tới chỗ Mục Nghiên Chi rồi nhìn mắt sắc mặt trắng bệch của Nguyên Nhị. Một lát sau anh ta giơ tay chỉ giường bệnh cách đó không xa, nói: “Trước tiên anh hãy đặt cô ấy lên giường.”

Mục Nghiên Chi kiềm chế xúc động muốn ném người này ra ngoài, hỏi: “Không có bác sĩ nữ sao?”

“À! Hôm nay cô ấy không có ở đây.” Đôi tay đang cầm ống nghe của anh ta dừng lại, hỏi: “Vậy anh có muốn tôi kiểm tra cho cô gái này không?”

Mục Nghiên Chi mím môi, đem người đặt xuống, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn nói. “Làm phiền anh rồi.”

“Bị thương ở chỗ nào?” Anh chàng bác sĩ hỏi.

Mục Nghiên Chi nhẹ nhàng nhấc vạt áo của Nguyên Nhị lên, trên làn da trắng nõn của phần bụng phía bên phải có một vùng bị ứ máu, so sánh với làn da xung quanh thì có chút ghê người.

“Sao lại như thế này?” Anh bác sĩ nhíu mày, duỗi tay nhẹ nhàng ấn. Nguyên Nhị lập tức kêu một tiếng, tay nắm chặt gối đầu, giây tiếp theo bàn tay của cô được một bàn tay to nắm lấy, bên tai truyền đến giọng nói ôn nhu của người đàn ông. “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Nhìn ra hai người có quan hệ không bình thường, tầm mắt của vị bác sĩ dừng ở trên người hai người vài lần, tuy rằng tò mò nhưng không hỏi ra miệng.

Anh ta nhíu mày, lại hỏi: “Tại sao lại bị thương thành như vậy?”

Mục Nghiên Chi không giải thích chuyện đã xảy ra, chỉ nói trong quá trình huấn luyện không cẩn thận bị thương.

Anh ta gật gật đầu, vừa kiểm tra vừa hỏi Nguyên Nhị mấy vấn đề, cuối cùng nói: “Nhìn bộ dáng này hẳn là bị thương ngoài da, nhưng mà năng lực chịu đựng của con gái không giống nhau, theo tôi thì anh nên mang cô ấy tới bệnh viện chụp CT. Dù sao thì cô ấy bị thương cũng là ở bụng, không biết có thể ảnh hưởng đến nội tạng bên trong hay không.”

Mục Nghiên Chi trầm mặc một lúc mới trả lời. “Được.”

Người kia không nói gì nữa, dịch người sang bên cạnh. Mục Nghiên Chi nhẹ nhàng bế người trên giường lên, nói lời cảm ơn với vị bác sĩ kia rồi ôm người đi ra ngoài.

“Anh Nghiên Chi, em thật sự không đau như vậy đâu. Chúng ta không cần đi bệnh viện.” Nguyên Nhị ngẩng đầu nhìn anh, duỗi tay kéo kéo vạt áo. “Bôi thuốc vào là được rồi.”

Mục Nghiên Chi không đồng ý. “Nghe lời, đừng để anh lo lắng, được không?”

Nói xong anh nhanh chóng đi tới bãi đỗ xe, muốn đi bãi đỗ xe tất nhiên sẽ đi qua sân thể dục. Nguyên Nhị tuy rằng đang dúi đầu vào ngực Mục Nghiên Chi nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật cô đang được anh ôm. Tất cả sinh viên hẳn là đang nghỉ ngơi, lúc đi qua sân thể dục cô mơ hồ nghe được tiếng kinh hô cùng với tiếng thảo luận.

“Anh Nghiên Chi…” Giọng nói rầu rĩ từ trong ngực truyền đến.

Mục Nghiên Chi cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Hiện tại hẳn là toàn bộ người trong trường đều biết chúng ta có quan hệ không bình thường.”

“Vậy thì sao?” Mục Nghiên Chi lại nói: “Như vậy càng tốt, bọn họ cũng không dám tùy tiện có ý xấu đối với em.”

Sân thể dục bên này, huấn luyện viên của Nguyên Nhị đang từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi tinh thần. Lục Giai Minh đi tới vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói: “Chúng tôi cũng không dám động tới một sợi lông tơ của người kia, thế nhưng hôm nay lại bị thương bởi người của cậu. Cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Anh ta nói xong thì xoay người rời đi.

Lưu Khải nỗ lực mà tiêu hóa lời Lục Giai Minh nói, đột nhiên sống lưng chợt lạnh.

Hóa ra lời của các chiến hữu đều là sự thật, Mục đoàn trưởng của bọn họ thật sự nâng niu một cô gái trong lòng bàn tay.

Anh ta đây là dẫm phải cái vận gì a! Vừa tới đây chưa đến hai tuần đã gặp phải chuyện như vậy.

Trời ạ!

Đường đường là một người đàn ông thân cao tám thước, trong nháy mắt có một loại xúc động muốn khóc.

……

Mục Nghiên Chi mang Nguyên Nhị đến bệnh viện chụp CT, xác nhận không có vấn đề mới mang người trở về trường học. Anh vốn dĩ muốn trực tiếp mang người về nhà nhưng Nguyên Nhị không chịu, cô còn cảm thấy anh đang chuyện bé xé ra to. Mục Nghiên Chi không thắng nổi cô, đành phải đưa người về trường học.

Nếu tất cả mọi đều người biết hai người có quan hệ thì Mục Nghiên Chi cũng chẳng thèm che dấu nữa, anh đơn giản lái xe chạy đến dưới ký túc xá. Chiếc xe việt dã màu đen đầy khí phách hấp dẫn không ít sự chú ý của các sinh viên, Mục Nghiên Chi làm như không phát hiện ra. Anh xuống xe đi đến vị trí ghế phụ mở cửa, kiên nhẫn dặn dò những việc cần chú ý với cô gái trên xe, nói xong thì đỡ người xuống.

Ở cửa ký túc xá, mười phút trước Dương Hiểu Lệ cùng Dương Hiểu Na nhận được điện thoại hiện tại cũng đã đến dưới lầu chờ. Mục Nghiên Chi đem Nguyên Nhị giao cho các cô ấy, nhìn các cô lên lầu rồi mới lái xe rời đi.

Bởi vì buổi chiều xảy ra chuyện Nguyên Nhị một lần đã nổi danh, không ít người đều truyền tin cô cùng anh chàng giảng viên huấn luyện quân sự đẹp trai có quan hệ, thậm chí có người còn đánh đố bọn họ là anh em hay là quan hệ nam nữ đặc biệt.

Trên đường trở lại ký túc xá các cô bắt gặp không ít ánh mắt tò mò. Nguyên Nhị nhịn cảm giác đau ở bụng, bước nhanh về phòng ngủ, một khắc kia khi cánh cửa đóng lại cô nặng nề thở hắt ra. Dương Hiểu Lệ lo lắng nhìn cô, hỏi: “Cậu đi nhanh như vậy sẽ không có việc gì chứ?”

Vừa rồi không nghĩ việc gì khác, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng cô mới cắn răng nhịn đau, lúc này nghe Dương Hiểu Lệ hỏi cô mới cảm thấy chỗ bị thương giống như càng đau.

“Có đấy.” Nguyên Nhị đáng thương hề hề. “Đau, đỡ tớ về chỗ đi.”

“Hả? Được.”

Nguyên Nhị cầm gương, xốc áo lên rồi nhìn chỗ bị thương, vừa rồi không tiện khom lưng xem lúc này thấy chính mình cũng bị dọa sợ.

“Sao lại nghiêm trọng như thế này?” Trách không được sẽ đau như vậy.

"Một quyền của Tiêu Kỳ cũng thật tàn nhẫn." Nguyên Nhị nghĩ.

Hai chị em Dương Hiểu Lệ thấy cũng phải hít khí lạnh. Dương Hiểu Lệ nhíu mày, ấn tượng trong lòng đối với Tiêu Kỳ lại kém một chút.

“Tiêu Kỳ ngoại trừ thành tích tốt thì thật sự không thấy có chỗ nào tốt nữa.” Dương Hiểu Lệ nói.

Nguyên Nhị nhìn về phía cô ấy, hỏi: “Cậu có ý gì?”

Kế tiếp, hai chị em Dương Hiểu Lệ đem những chuyện mình biết về Tiêu Kỳ nói ra. Nguyên Nhị nghe được cũng phải lắc đầu, cuối cùng chỉ nói một câu nói. “Tra nam, còn không phải là ỷ vào trong nhà có tiền sao. Tiểu tâm có báo ứng.”

Tuy rằng không biết có báo ứng hay không nhưng Nguyên Nhị biết cậu ta sẽ nhận được một chút giáo huấn.

“Đúng vậy, tra nam.”

“Này! Nguyên Nhị.” Dương Hiểu Na kéo ghế ngồi đối diện Nguyên Nhị. “Cho nên, cậu với người kia rốt cuộc là quan hệ gì?”

“…” Nguyên Nhị khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Cô rụt rè hỏi ngược lại: “Nếu tớ nói chúng tớ không có quan hệ gì thì các cậu tin không?”

γ′⌒`ヽ

( T?X ′?ω?)

し─○

“Không tin.” Dương Hiểu Lệ.

“Không tin.” Dương Hiểu Na.

Ha hả! Không hổ là song bào thai, có đủ đồng lòng.

“Được rồi” Nguyên Nhị thành thật thừa nhận. “Quả thật là có quan hệ, anh ấy là…bạn trai.”

Nguyên Nhị cảm thấy nếu nói là vị hôn phu thì các cô ấy có khả năng sẽ không tiếp thu nổi. Vì thế cô đem quan hệ hai người lui một bước.

Cô chỉ khẩn cầu lời này Mục Nghiên Chi sẽ không biết.

……

Bởi vì có bệnh án của bệnh viện chứng minh Nguyên Nhị có thể ở trong ký túc xá nghỉ ngơi ba ngày. Ba ngày sau, cô một lần nữa gia nhập huấn luyện.

Thái độ của Lưu Khải đã không còn nghiêm khắc như trước, hồi tưởng lại buổi tối ba ngày trước Nguyên Nhị bị thương chính mình bị Mục Nghiên Chi gọi tới sân huấn luyện hung hăng đánh một lần, cả người vô lực bò trở lại ký túc xá, anh ta thật sự sợ rồi. Chỉ còn lại mấy ngày, phàm là có vận động huấn luyện kịch liệt anh ta đều bảo Nguyên Nhị ở một bên nghỉ ngơi, sợ nếu còn làm người làm bị thương thì không thể nào giải thích rõ.

Ngày kiểm duyệt, tình huống trên sân thể dục so với lúc đại hội quân huấn còn náo nhiệt hơn, khách quý ngoại trừ lãnh đạo trường học cùng với người của bộ thì còn mời thêm người trong quân đội và một số người nhà sinh viên.

γ′⌒`ヽ

( T?X ′?ω?)

し─○

Âm nhạc vang lên toàn bộ vườn trường, bộ dáng lười biếng của các bạn học lúc vừa mới bắt đầu quân huấn đã biến mất không còn thấy tăm hơi, dưới ánh nắng chói chang bọn họ đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng ngời lại có thần nhìn về phía trước, dưới chân nện từng bước chân cứng cáp mạnh mẽ, lúc hô khẩu hiệu cũng đặc biệt có lực.

Nguyên Nhị đứng giữa đội hình, trong lúc lơ đãng ánh mắt đảo qua cây đại thụ bên cạnh sân khấu, giọng nói quen thuộc làm cô sửng sốt, thiếu chút nữa đã sai bước chân. Cô nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu.

Hai mắt của Nguyên Nhị sáng như sao, nhìn không chớp về phía trước, trên miệng nổi lên ý cười không dễ dàng phát hiện.

Sau khi kiểm duyệt xong, từng phương trận chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng ở phía trước sân khấu, có người đột nhiên tiến lên đánh gãy lời người chủ trì, không biết người kia nói gì mà người chủ trì lại gật gật đầu, không tiếp tục lời vừa nói lúc nãy mà lại nghiêng đầu nhìn về phía bên phải sân khấu.

“Hôm nay có một người rất đặc biệt tới trường của chúng ta. Người này cả đời chiến tích huy hoàng, từ những năm tháng thanh xuân đến khi tóc trắng xoá ông đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia cho chúng ta, cống hiến cả tuổi thanh xuân. Ông là niềm kiêu hãnh của quốc gia và cũng là người sở hữu nhiều chiến tích vĩ đại. Chỉ cần lên mạng tìm kiếm mọi người đều có thể dễ dàng tìm thấy ông, lần đầu tiên nhìn thấy lý lịch kia tôi cảm thấy không thể dùng từ kính nể là có thể hình dung về con người của ông. Nhân đây tôi cũng muốn nói cho mọi người biết ông chính là ông nội của giảng viên huấn luyện lần này tới trường chúng ta, mà ba của vị giảng viên này cũng là một người thủ trưởng khiến người khác phải tôn kính. Tôi tin chỉ cần các bạn biết Mục gia ở thủ đô thì sẽ biết người này. Ông chính là người đứng đầu Mục gia, Mục Quốc Phong, Mục lão tướng quân. Bây giờ, chúng tôi xin mời Mục lão tướng quân lên sân khấu nói vài lời với các bạn tân sinh viên.”

Dưới đài, Nguyên Nhị sớm đã trừng lớn hai mắt.

Trời ạ! Đây là chuyện gì thế này?

Cô nhìn chỗ Mục Quốc Phong đứng, đôi mắt lại trừng lớn một ít.

Là Mục Diệc Thâm và Minh Du, bọn họ đều tới.

Trên đài, Mục Quốc Phong mặc một thân âu phục màu xám đậm. Ông nện bước chân mạnh mẽ đi tới chỗ microphone, tuy rằng trên khuôn mặt ông vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng toàn thân lại toát ra một loại khí thế bức người khó có thể che dấu.

Chỉ thấy ông nhìn chung quanh sân khấu một lần mới bắt đầu nói chuyện. Ông nói không dài nhưng lại giống như một người thầy, từng câu từng chữ đều lộ ra triết lí nhân sinh, có thể làm người ghi nhớ sâu sắc, cuối cùng ông còn khích lệ tuổi trẻ…

“…… Kỳ thật, hôm nay tôi chính là lấy thân phận trưởng bối tới đây để thăm cháu dâu của mình…”

Ông vừa dứt lời mọi người ở đây lập tức vỡ òa.

Cháu dâu Mục gia? Cháu dâu Mục gia vậy mà lại ở chỗ này?

Mục Quốc Phong không để ý tới những thanh âm đó, tiếp tục nói: “Đã rất nhiều ngày tôi chưa được gặp cháu dâu của mình, lúc thấy con bé đi qua trước mặt tôi không khỏi hồi tưởng lại thời thanh xuân của mình. Các bạn học ở đây hãy nhớ nắm chắc thanh xuân của mình thật tốt, khi còn thanh xuân hãy làm một việc có ý nghĩa, đừng để bản thân về sau có cơ hội hối hận.”