Lỗ Tai Nhỏ Của Anh

Chương 7




Lúc thời gian đã hơi muộn thì vợ chồng Mục Diệc Thâm mới từ bên ngoài trở về, khi toàn bộ người đều đến đông đủ thì bắt đầu ăn cơm. Bữa cơm này vô cùng náo nhiệt, một đám người trẻ tuổi vừa ăn vừa kể lại những chuyện trước kia, khiến cho các trưởng bối đều cười ha ha.

Trên bàn ăn vang lên tiếng cười vui vẻ, Nguyên Nhị ngồi ở bên cạnh Mục Nghiên Chi. Hai người dựa vào nhau thật sự gần, hai chiếc ghế tựa hồ dựa sát vào nhau. Vài người đang nói chuyện, nói một lúc thì nói đến trên người Mục Nghiên Chi.

Bọn họ còn nhắc tới những chuyện khi còn bé của Mục Nghiên Chi. Ví dụ như, lúc anh 2 tuổi có lần đái dầm nhưng sợ bị mắng vì thế đã đem chăn giấu đi. Bởi vì trong nhà có rất nhiều chăn cho nên cái chăn dính đầy nước tiểu kia chờ tới lúc mốc meo mới bị phát hiện. Lại ví dụ như lúc tham gia sinh nhật của một người bạn ở nhà trẻ, những người bạn nhỏ đều thích chơi đùa vì vậy đã đem bánh kem bôi lên mặt người khác. Mục Nghiên Chi chơi rất lợi hại, trực tiếp cầm lấy một khối bánh kem to úp lên mặt nhân vật chính của bữa tiệc. Người được tổ chức sinh nhật là một bé gái, lúc đấy cô bé trang điểm giống như một tiểu công chúa nhưng bị Mục Nghiên Chi làm như vậy liền hỏng hết kiểu tóc cùng váy vóc. Kết quả cô bé đó khóc đến thê thảm vạn phần, cuối cùng Minh Du còn phải mang theo quà tặng tới cửa xin lỗi…

Ở trong trí nhớ của Nguyên Nhị, từ khi cô bắt đầu sống ở Mục gia thì Mục Nghiên Chi tựa như một tiểu đại nhân, thành thục đến mức không phù hợp với tuổi của bản thân. Cô không thể tưởng được anh còn có một mặt như vậy, nhưng mà cũng không kỳ quái, ai mà không có tuổi thơ cơ chứ.

Chỉ là, nghe bọn họ kể lại Nguyên Nhị thật sự không nhịn được cười đến đau sốc hông. Thân hình mềm mại dựa vào Mục Nghiên Chi, cái trán chống ở bờ vai anh, thân mình run lên run lên.

Cô cười đến vui vẻ, nhưng cái người bị cô giễu cợt kia thì đã đen mặt rồi.

“Rất buồn cười sao?”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên, mấy người đàn ông đang cười đến ba hoa chích choè ở đối diện lập tức im tiếng, chỉ có Nguyên Nhị còn không biết sống chết mà gật đầu thật mạnh.

“Buồn cười.”

Cô ngẩng đầu nhìn đường cong sườn mặt của anh rồi duỗi tay chọc chọc. “Sao bây giờ em mới phát hiện ra anh lại có một mặt đáng yêu như vậy nhỉ.”

Mục Nghiên Chi quay đầu nhìn cô, khuôn mặt banh ra. “Ai mà không có lúc hồ đồ chứ.”

“Ừ.”

Nguyên Nhị cười cười, lần này cô lại nắm lấy khuôn mặt của anh rồi xoa xoa. “Vậy khi nào anh mới có thể hồ đồ thêm một lần?”

Hai người lại dựa sát vào nhau hơn, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi của nhau. Nguyên Nhị hậu tri hậu giác phản ứng lại lập tức thu hồi tay, đỏ mặt cúi đầu, hoảng loạn cầm lấy ly nước ở trên bàn uống từng ngụm.

Ai nha! Mẹ ơi! Tại sao tim lại đập nhanh như vậy a?

Cô nghiêng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy sắc mặt cười như không cười của anh thì vội vàng thu hồi tầm mắt.

Sao cô có cảm giác ánh mắt của anh có chút không thích hợp? Luôn có một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện nhưng cô lại không thể nói rõ đó là gì.

Mục Nghiên Chi chậm rãi dời tầm mắt, khó chịu trong lòng liền tan thành mây khói khi nhìn thấy phản ứng của Nguyên Nhị. Anh cúi đầu khẽ cười một tiếng, lúc ngẩng đầu liền bắt gặp mấy cặp mắt đang mang theo sự hiếu kì, ánh mắt của anh trong nháy mắt liền lạnh xuống, mấy người ở đối diện lập tức quay đầu nhìn chỗ khác.

Sách! Đúng là một đám người nhát gan, so với lỗ tai nhỏ của anh thì lá gan còn nhỏ hơn.

Bữa cơm này ăn thật sự lâu, lúc kết thúc đã là 10 giờ. Nguyên Nhị muốn giúp đỡ dọn dẹp, kết quả bị đuổi ra khỏi phòng bếp. Lúc đi ra phòng khách cô thấy Mục Nghiên Chi theo đám Phó Tân An đi ra ngoài, cô thả nhẹ bước chân theo ở phía sau bọn họ.

Mấy người đàn ông cầm trên tay một điếu thuốc, đứng ở đình trong hoa viên hóng gió.

Nguyên Nhị nhìn bộ dáng Mục Nghiên Chi hít mây nhả khói thì không khỏi nhíu mày. Cô biết anh sẽ hút thuốc nhưng mà không thường xuyên, đặc biệt là lúc ở trước mặt cô.

Cô ghét bỏ mà bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Thối muốn chết.”

Nguyên Nhị cách khá xa cho nên không biết bọn họ đang nói cái gì, cô lén lút tiến lại gần.

Lúc Phó Tân An nói câu “Thật sự thích cô ấy như vậy” thì vừa vặn lọt vào tai của Nguyên Nhị, giây tiếp theo cô thấy Mục Nghiên Chi hút một hơi, sau đó gật đầu.

“Ừ! Rất thích, thích đến mức muốn mang theo cô ấy bên người mỗi ngày.”

“Cậu...”

Dịch Thần tiến lên chụp vai anh. “Sự quyết đoán khi chấp hành nhiệm vụ của cậu đã đi đâu rồi? Thích thì nói ra …A…”

Dịch Thần ôm đầu, quay đầu lại liền thấy Lục Giai Minh ở sau người. “Cậu đánh tôi làm gì.”

“Nghiên ca của chúng ta còn không phải là lo lắng sẽ doạ con gái nhà người ta hay sao.”

Giây tiếp theo, Mục Nghiên Chi quay đầu liếc bọn họ một cái rồi lại quay đầu sang chỗ khác. Đối với bầu không khí yên tĩnh, bất đắc dĩ nói: “Nói rồi nhưng bị cự tuyệt.”

“Cái gì?”

“Nói rồi?”

“Bị cự tuyệt?”

“…”

Mục Nghiên Chi quay đầu cho bọn họ một ánh mắt sắc bén. “Cần đồng lòng như vậy không?”

“…”

Nguyên Nhị không biết mình đã trở về toà nhà khu bắc như thế nào, cô chỉ biết chính là Mục Nghiên Chi đã có người mà anh yêu thích rồi, anh còn thổ lộ nhưng bị cự tuyệt.

Anh có người để thích.

Nghĩ vậy, trong lòng cô chợt nổi lên chút bất an cùng mất mát. Nhưng mà khi nghĩ đến chuyện anh bị cự tuyệt cô lại cảm thấy thật may mắn.

Từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn ở bên anh, nhưng không thấy bên người anh có cô gái nào. Rốt cuộc thì khi nào anh đã có người để thích? Cô gái kia có bộ dạng như thế nào?

Lúc này cô lại có chút buồn phiền, người đàn ông sủng mình nhiều năm như vậy đột nhiên có người để thích, hơn nữa còn là rất thích.

“Ai nha! Lòng mình sao lại thấy hụt hẫng như vậy a. Thật là khó chịu, thật là khó chịu. ”

Nguyên Nhị đem mình vùi vào ổ chăn quay cuồng một trận, đúng lúc này điện thoại bên gối chợt vang lên một lần lại một lần. Cô cầm lấy rồi nhìn màn hình, khi nhìn thấy tên người gọi thì lập tức dùng sức ném ở trên mặt đất. Trên mặt đất trải một tấm thảm nhung thật dày, di động nằm ở phía trên rung động.

“Đều có người để thích rồi, vậy thì đi tìm cô ta đi. Tới tìm tôi làm gì nữa.”

Hả? Không đúng nha! Mình đang tức giận cái gì chứ? Anh trai có người để thích chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Không... không đúng...vô cùng không đúng, anh ấy cũng không phải anh trai ruột của cô, vậy thì có cái gì mà phải vui vẻ cơ chứ.

Nhưng mà, nếu anh đã có người yêu vậy có khi nào từ nay về sau anh sẽ không sủng cô nữa hay không, địa vị của cô ở trong lòng anh có phải sẽ không còn đứng thứ nhất nữa không?

“Ai nha! Phiền chết tôi mà.”

Nguyên Nhị ngồi dậy, cầm lấy thú bông lớn ở đầu giường rồi dùng sức đấm đánh. “Đáng ghét...đáng ghét...anh thật đáng ghét.”

Càng nói trong lòng cô càng khó chịu, hô hấp cũng trở nên có chút không thông thuận.

“Đang êm đẹp sao lại thích người khác hả.”

Không phải anh đã nói là muốn cùng cô cả đời hay sao? Lúc này đã có người khác, như vậy còn có thể cùng cô cả đời à?

Nguyên Nhị nghĩ, sợ là không thể đi.

Bỗng dưng cô cảm thấy khó chịu đến muốn khóc, nước mắt nói đến là đến. Nước mắt nóng bỏng không hề báo trước mà trực tiếp rơi xuống, dính ướt lông mi, dính ướt cả gương mặt.

Những năm gần đây cô chỉ khóc vì ba mẹ, ở trong trí nhớ của cô những chuyện có liên quan tới anh đều là chuyện vui vẻ. Cho dù bị anh giáo huấn cô cũng không khóc một lần nào.

Lúc này, như thế nào liền nhịn không được mà khóc vậy?

Là bởi vì anh thích người khác rồi sao?

Hay là bởi vì anh sẽ không phải của một mình cô nữa.

Mặc kệ là loại trường hợp nào thì tất cả đều làm cô cảm thấy khó chịu.

Càng nghĩ càng không khống chế được cảm xúc, nước mắt giống như vòi nước được mở ra, không ngừng chảy ra từ hốc mắt.

Đây là lần đầu tiên cô khóc vì anh.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Vì Nguyên Nhị khóa trái cửa phòng cho nên người bên ngoài căn bản không mở được.

Nghe thấy tiếng đập cửa Nguyên Nhị mới quay đầu nhìn ván cửa, cả người vẫn không nhúc nhích, cắn môi dưới yên lặng mà khóc.

“Nguyên Nhị, em có ở bên trong không? Nguyên Nhị...”

“Em ở đâu? Nguyên Nhị…”

Nguyên Nhị không lên tiếng, người bên ngoài cũng chưa từ bỏ ý định gõ cửa.

Cuối cùng, Nguyên Nhị không có cách nào im lặng. Cô tùy tiện lấy giấy xoa xoa mặt rồi xuống giường đi đến cạnh cửa. Vì không muốn người bên ngoài thấy mình khóc cho nên cô không mở cửa ra.

“Anh Nghiên Chi, làm sao vậy?”

Người bên ngoài nghe được giọng nói của cô mới nhẹ nhàng thở ra. Đột nhiên anh lại phát hiện có chút không ổn. “Giọng của em làm sao vậy? Khóc à?”

“Không…không có, em uống nước không cẩn thận bị sặc mà thôi.” Nguyên Nhị nói lung tung.

“Thật sao?”

Mục Nghiên Chi thử vặn khóa cửa. “Em mở cửa để anh nhìn xem.”

Mở cửa? Không có đâu.

“Anh Nghiên Chi, em muốn ngủ rồi. Có chuyện gì thì để ngày mai lại nói, có được không?”

“Nhưng mà…”

Mục Nghiên Chi vẫn không yên tâm, “Em thật sự không có việc gì?”

“Không có việc gì.”

Không có việc gì mới là lạ.

“Anh Nghiên Chi, anh trở về ngủ đi.” Cô lại nói.

Nguyên Nhị không mở cửa Mục Nghiên Chi cũng không cứng rắn ép cô, anh thở dài một hơi. “Vậy em nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, Nguyên Nhị biết anh đã đi rồi.

Không biết vì sao sau khi nghe giọng của anh cô lại càng thêm khó chịu.

Trở lại trên giường, cô súc thân mình dựa vào đầu giường, ánh mắt không hề có tiêu cự mà nhìn phía xa.

Từ nhỏ đến lớn lúc cô bị bệnh anh là người chăm sóc. Cô không vui anh là người dỗ dành. Cô bị khi dễ, là anh giúp cô lấy lại công đạo, anh giống như cha mẹ vậy.

Nhưng anh cùng cô lại không có chút quan hệ huyết thống nào, tất nhiên những chuyện đó đều không phải là trách nhiệm của anh.

Anh làm vậy là vì cô đáng thương, không cha không mẹ sao?

Nước mắt một lần nữa nhịn không được chảy xuống, vừa lạnh lẽo lại lạnh lòng.

Thình lình phát hiện ra, bất tri bất giác anh đã thẩm thấu vào trong mỗi góc sinh hoạt của cô. Ngày thường lúc phát giận cô sẽ nói chán ghét anh, kỳ thật thì từ đáy lòng cô đã thích anh rồi, thích một người anh trai như anh.

Nhưng mà, nếu thật sự chỉ là anh trai vậy thì khi nghe tin anh thích người khác hẳn là cô nên vui mừng thay anh mới đúng vậy. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy thương tâm như thế này?

Phương Tiểu Viên luôn nói cô vô tâm không phổi, ai nói cũng không được nhưng chỉ có Mục Nghiên Chi nói được.

Còn nhớ rõ lần đó Phương Tiểu Viên nói nhìn bộ dáng của cô liền biết cô rất thích Mục Nghiên Chi. Khi đó cô còn phủ nhận, nhưng không nghĩ tới vào giờ khắc này cô rất muốn gật đầu.

Mặc dù cô thật sự không hiểu rõ thích một người là như thế nào mà có thể nghĩ nhiều như vậy, cô cũng không xác định được bản thân đối với Mục Nghiên Chi là loại cảm giác gì. Cô chính là ngốc tử, là người ngu ngốc nhất trên đời này.

Nhưng mà cô vẫn luôn thích ở bên anh, thích anh cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, thích anh sủng ái không có giới hạn, thích anh nói cô là bảo bối của anh, thích anh nhân nhượng và cùng cô làm những chuyện mà cô thích mặc dù anh không thích những chuyện đấy chút nào, thích anh vuốt đầu rồi nói “tiểu tổ tông của anh thật đáng yêu”, thích anh lúc nào cũng có thể cho cô dựa vào bả vai, thích anh lúc nào cũng cho cô một lồng ngực ấm áp…

Nếu nhiều như vậy lý do như vậy mà vẫn không đủ để chứng minh cô thích anh, vậy thì không biết phải như thế nào mới có thể coi là thích.

Nhưng mà anh lại thích người khác rồi…