Lỡ Yêu Gracie (Falling for Gracie)

Chương 10




Xế chiều hôm đó, Riley đứng bên ngoài. Anh đã hủy hai cuộc hẹn với ý định lái xe vòng vòng, nhưng thay vì lái ra biển hay Nam tiến ra L.A. anh lại lái một đoạn ngắn xuyên thị trấn và thấy mình đậu ngoài cửa ngôi nhà thuê của Gracie.

Anh biết cô có nhà - chiếc Subaru Forrester đang đậu ở sân và anh có thể nghe thấy tiếng nhạc. Đứng cạnh xe, anh nhìn chăm chú vào cánh cửa trước và tự hỏi anh đã bỏ lại thế giới bình thường sau lưng anh tự lúc nào.

Có cả ngàn chỗ anh có thể đến và vài nơi anh nên đến, và nhà Gracie không rơi vào loại nào cả. Cô không là gì ngoài rắc rối - không phải theo cái cách cô đã từng bám đuôi anh và làm cuộc sống anh như địa ngục. Không, rắc rối này còn tệ hại hơn. Anh thích cô.

Anh thích sự có mặt của cô, khiếu hài hước, tính tưng tửng và ngay bây giờ anh muốn được cùng cô theo đúng nghĩa của nó.

Anh bảo mình là anh chỉ đến đây để nói chuyện, là cô không phải mẫu người của anh và anh là người đàn ông luôn thận trọng với việc chọn chỗ ngả lưng. Anh luôn thận trọng với việc chọn những người phụ nữ biết bằng lòng là một phần của 3 chữ L đó. Gracie không giống vậy.

Nếu não anh còn trong đầu, anh đã quay trở lại xe và lái đi. Thay vào đó, anh bước tới nhấn chuông.

"Chờ chút," cô la lên từ nơi nào đó trong nhà.

Anh nghe tiếng đóng cửa cái rầm, tiếng lầm bầm rồi tiếng chân chạy và cánh cửa trước bật mở.

Cô đứng trước anh với một vết nhọ trên má, khăn bếp trên tay, tóc buộc đuôi ngựa, chiếc áo thung ôm gọn thân hình, làm nổi bật các đường cong đã ám ảnh anh, chiếc quần ka-ki hơi trễ hông, cô đi chân trần, không trang điểm chút nào, nhưng anh lại muốn cô với sự khao khát mạnh mẽ đến mức anh không thể nói được.

Cô mỉm cười. "Tạ ơn Trời anh không phải là Mẹ tôi hay chị em tôi. Tôi đang không muốn người thân lúc này. Tôi thậm chí không thể kể hết cho anh các cách họ đã làm tôi khùng lên."

Cô bước lùi lại. "Vào đi. Tôi đang nướng bánh và cứ mỗi 10 phút phải xoay nó để nó nướng đều. Tôi biết, tôi biết, tôi có thể đi đến chỗ Pam nhưng tôi đã ở đó hồi sớm và chị ấy đã rất tử tế và điều đó đại khái làm tôi sợ."

Cô đóng cửa lại sau lưng anh và dẫn lối vào bếp. "Sao có chuyện gì với anh à?"

Cử động nhịp nhàng của hông cô lôi cuốn anh. Anh muốn chụp lấy cô, kéo cô lại gần và làm chuyện đó với cô ngay lối vào nhà. Anh muốn kéo sợi thung buộc tóc cô xuống, cởi quần áo cô và để cô nằm lên trên anh, ẩm ướt, sẵn sàng và hổn hển kêu tên anh khi cô đòi hỏi thêm nữa từ anh.

"Tôi không có tâm trạng làm việc," anh đành nói. "Nghĩ là tôi có thể ghé chơi."

Họ vô tới bếp. Cô cúi xuống cái lò nướng, mở nó ra và dùng khăn ăn bảo vệ các ngón tay cô khi xoay cái khuôn bánh lớn 1/4 vòng.

"Tôi mừng là có anh ghé chơi. Lạ lùng một chuyện là anh là người bình thường nhất tôi biết những ngày này. Ai mà ngờ hử?"

Cô đứng thẳng dậy và đi ra chỗ tủ lạnh. "Anh muốn uống gì không? Tôi có soda, sữa, và ít nước có ga." Cô liếc anh. "Để tôi đoán - đàn ông không uống nước có ga."

"Trừ khi tụi tôi dùng răng mở chai nước."

"Biết mà." Cô giơ lon soda lên. "Cái này được không?"

"Được. Cám ơn."

Anh liếc nhìn quanh cái bếp nhỏ. Dù cô chỉ là người thuê ngắn hạn, cô vẫn bài trí nơi này như của riêng cô. Các khuôn bánh và khay đầy trong bếp. Cô đã dán các mẫu bánh, lịch và bài báo từ tạp chí People lên. Cái bàn nhỏ thì tràn ngập các dụng cụ mỏng manh mà anh không biết tên.

Căn phòng cảm thấy thoải mái, có người ở. Không có con ma nào ở đây.

Anh ngồi xuống trên cái ghế đẩu cạnh bàn bếp và cầm lấy lon soda cô đưa.

"Anh đã bỏ lỡ cuộc họp cực kỳ quan trọng nào vậy?" cô hỏi khi đặt đồng hồ hẹn giờ cho 10 phút.

"Cuộc họp về hướng đi sắp tới của cục Dự trữ liên bang. Coi lại tỉ lệ cho mượn tiền. Mấy vấn đề ngân hàng thôi."

Cô dựa người vào bàn bếp đối diện anh. "Anh có thích làm ông chủ ngân hàng không? Chắc chắn nó phải khác với việc sống trên giàn khoan dầu."

"Ít giờ hơn, mọi người có mùi thơm hơn."

"Vậy là tốt rồi. Nhưng anh thấy công việc thú vị hay đáng chán?"

Anh chau mày khi bật nắp lon soda uống một ngụm. "Tôi chưa bao giờ nghĩ về công việc ở ngân hàng nhiều hơn ý nghĩ nó là cái gì đó tôi phải làm để thừa kế." Khi anh đã làm đúng các điều kiện của di chúc hoặc không thực hiện được điều kiện đó, anh sẽ bỏ đi.

"Anh có coi nó là một nghề nghiệp?"

"Có thể. Có nhiều khía cạnh về nó mà tôi thích." Anh nới lỏng cà-vạt rồi tháo nút áo trên cùng của chiếc sơ-mi. "Nhưng chuyện quần áo thì thật khó chịu."

"Tôi hiểu ý anh. Tôi thích mấy ngày tôi nướng bánh vì tôi không phải diện lên để gặp khách hàng." Cô nhìn chiếc áo thung và phủi nhẹ vết bột dính trên áo. "Khi tôi vô bếp, tôi luôn chắc chắn mọi thứ có thể giặt được. Tôi thuộc mẫu thợ làm bánh luôn gặp tai nạn với nguyên liệu."

Anh có thể ngửi thấy mùi của cô: một mùi nhẹ nhàng, nữ tính mà chẳng có liên quan gì đến mùi ngọt ngào của bánh nướng cả. Sự khao khát gần như thôi thúc anh đứng lên nhưng anh kềm lại và cố hết sức để phớt lờ nó. Sau bao nhiêu năm, Gracie bỗng trở thành niềm vui không ngờ trong cuộc đời anh, họ là bạn và anh sẽ không phá hoại điều đó bằng chuyện tình dục.

"Thư ký của tôi cứ làm áp lực với tôi về việc quyên tiền cho khu nhi mới của bịnh viện địa phương. Bà đề nghị quyên nó với tên của chú tôi, là điều tôi không muốn."

Gracie vén mấy sợi tóc đã bị bung ra sau tai và liếc nhìn cái đồng hồ hẹn giờ. "Không quyên tiền hay không quyên với tên chú của anh?"

"Tôi không muốn có gì mang tên của ông ấy."

"Vậy thì quyên tiền với tên người khác. Hoặc không tên ai cả. Tại sao mấy khu bịnh viện phải có tên nhỉ?"

"Ý hay. Tôi có thể làm điều đó chỉ để Diane tha cho tôi. Bà ta là ví dụ của sự ngoan cố." Anh cầm lon soda lên và mỉm cười. "Có lý do để làm việc thiện rồi."

"Tôi không tin ban giám đốc bịnh viện sẽ thực sự quan tâm lý do nào khiến anh quyên tiền. Tôi nghĩ họ sẽ chỉ vui mừng được nhập tiền vô quỹ thôi." Cô nghiêng đầu. "Mà chính xác thì tiền từ đâu ra. Anh chưa lĩnh thừa kế mà, phải không?"

"Tính hỏi mượn tiền tôi hả?"

"Nếu tôi nhớ không lầm thì là 97 triệu đô lận. Nếu anh có từng đó, tôi sẽ xin trợ cấp hơn là mượn tiền."

"Cũng phải. Là tiền của ngân hàng. Vài phần trăm của lợi tức hằng năm được dành cho từ thiện." Riley không thể quên được tính mỉa mai của việc chú anh sẵn sàng đưa tiền triệu cho từ thiện nhưng lại để mặc cho em ruột mình chết.

"Và anh được quyền quyết định sẽ giúp nơi nào? Hay đấy nhỉ."

"Diane lo hầu hết mấy chuyện đó, tôi chỉ ký tên thôi." Anh mỉm cười. "Phải công nhận, bà ấy là người tôi sẽ không ngại ngần đem theo với tôi khi tôi quay lại việc cũ. Bà là người làm việc rất hiệu quả."

"Việc cũ là việc điều hành công ty dầu khí?"

Anh gật đầu. "Giờ tụi tôi có hơn 50 giàn khoan rồi."

Cô đứng thẳng lên khi đồng hồ hẹn giờ kêu, và đi ra phía lò nướng để xoay cái khuôn. "Thú vị là anh đã rời đây tay trắng mà lại làm ăn được quá. Thật là hay đó. Mẹ anh chắc tự hào về anh lắm. Bà có biết anh đã thành công trước khi bà qua đời không?"

"Một chút. Tôi luôn gửi tiền cho bà khi nào tôi có thể." Nhưng nó vẫn không đủ. Giá mà, anh buồn bực nghĩ. Giá mà anh đã không còn giận bà vì bắt anh cưới Pam. Giá mà bà cho anh biết sự thật. Giá mà anh đã quay lại."

"Vậy là anh đã giàu sẵn rồi," Gracie trêu khi cô đóng cửa lò nướng và quay lại nhìn anh. "Điều đó khiến anh rất hấp dẫn."

Anh lắc đầu. "Cô không quan tâm đàn ông có tiền. Nếu họ có, cô sẽ không từ chối, nhưng họ không có cô cũng không quan tâm."

Cô nhìn anh trân trối. "Sao anh biết được?"

"Tôi sai à?"

"Không, nhưng chúng ta đâu có bao giờ nói chuyện đó. Anh gần như chẳng biết tôi nữa mà."

"Tôi biết đủ thôi. Với lại, tôi đã cưới một người muốn tiền của tôi, nên tôi học được cách nhận biết các dấu hiệu."

"Vậy cũng có lý," cô bảo anh. "Vậy bây giờ anh giữ bí mật chuyện anh giàu có?"

"Tôi chưa bao giờ gần gũi quá để họ được biết. Những người phụ nữ trong đời tôi chỉ biết là tôi là một người làm trên giàn khoan dầu."

"Những người phụ nữ?" Cô nhướng mày. "Như kiểu cả một đám đông?"

"Tam cung lục viện của riêng tôi. Nhưng tôi luôn rộng cửa đón chào thành viên mới."

"Nghe thì hấp dẫn đó, nhưng tôi không phù hợp với đám đông."

Anh đồng ý. Cô là mẫu phụ nữ muốn có cuộc sống truyền thống. "Vậy sao cô chưa kết hôn và có 3 con vậy?"

"Tôi thật tình chỉ muốn 2 thôi. Có lẽ thêm con chó. Tôi không biết. Có thể tôi chưa gặp được đúng đối tượng."

"Chó hay đàn ông?"

Cô phì cười. “Đàn ông. Tôi đã hẹn hò, suýt đính hôn, hầu hết mấy người đó rất tốt, thông minh, công việc ổn định, độc lập."

"Nhưng?"

"Lý do thì ngốc nghếch và buồn cười lắm." Cô chồng mấy cái tô dơ lên nhau và đem ra bồn rửa chén. "Tôi muốn... tia lửa. Anh biết không? Sự thu hút dữ dội đó. Tôi muốn tim tôi nhói lên khi người đàn ông của đời tôi chạm vào tôi. Tôi muốn tôi nín thở khi nghe chuông reo vì nghĩ đó là anh ấy."

"Sự đam mê."

Cô lấy khăn lau tay. "Đúng vậy. Tôi không cảm thấy điều đó trước đây. Với lại, có vẻ tôi có thể có vấn đề với chuyện tin tưởng nhau, do hoàn cảnh gia đình tôi."

"Mẹ cô đã gửi cô đi." Anh đứng lên và bước vòng qua bàn bếp. "Ba tôi cũng đã bỏ tôi khi tôi còn là đứa trẻ con.

"Vậy anh hiểu tôi muốn nói gì rồi."

Anh dừng lại trước mặt cô. "Chúng ta có thể được lên show truyền hình của Oprah," anh nói, nhìn vào đôi mắt xanh của cô và tự hỏi sao chúng có thể có màu đẹp như thế.

"Hoặc của bác sĩ tâm lý Phil. Tôi hơi nghiện ông ta."

Họ đứng đủ gần để cô là tất cả những gì anh có thể nghĩ tới. Môi cô mời gọi, cám dỗ, cơ thể cô như hơi nghiêng về phía anh. Cả nhà bếp như có tia lửa điện lốp bốp. Khi mắt cô mở lớn, anh biết cô cũng cảm thấy điều đó.

"Ồ," cô thở ra. "Nhưng đây là ý kiến không hay mà."

"Nó vẫn là ý kiến không hay."

"Nhưng nó là lý do anh ghé đây."

Phải không nhỉ? Anh đã không tỉnh táo nghĩ về đó, nhưng cô có thể đúng. "Nói không và tôi sẽ đi ngay."

"Chỉ thế thôi?"

Anh gật đầu.

Cô nhìn anh thật lâu, rồi với lên vuốt nhẹ ngón tay cái lên môi dưới của anh.

"Có cái gì với phụ nữ ngoan và đàn ông hư vậy?" cô dịu dàng hỏi. "Anh là loại cám dỗ mà trước đây tôi chưa bao giờ gặp để cưỡng lại."

"Em có muốn cưỡng lại không?"

Cô có muốn không? Gracie không chắc cô có câu trả lời. Đương nhiên, một phần của vấn đề là cô không thể nghĩ khi mà Riley đứng sát cô, nhìn cô da diết như anh khao khát cô mãnh liệt hơn anh từng khao khát bất kỳ phụ nữ nào, cô cảm thấy mình mềm lòng.

Người cô đau đớn. Da thịt cô khao khát được anh vuốt ve. Cô muốn anh sát vào cô, ở trong cô. Cô muốn cả hai cùng đam mê, mù quáng, yếu đuối với khát khao. Rồi cô muốn được ở cùng anh sau đó, khi họ vuốt ve và hôn nhau trong niềm hạnh phúc tuyệt vời vì việc họ vừa làm.

Đương nhiên, đây là Riley với triết lý về phụ nữ không hoàn toàn hướng đến sự dịu dàng. Cô có sẵn sàng chưa nếu anh không ở lại? Cô có sẵn sàng để là một phần của 3 chữ L đó?

Anh nhẹ vuốt má cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng không có gì là quá thú vị nhưng cô cảm thấy cơ thể cô đáp ứng với một tia sáng chỉ có thể miêu tả bằng từ "tia lửa."

Và rồi cô biết là nó không thành vấn đề chuyện về sau hay hàng xóm sẽ nói gì, hay chuyện quá khứ của cô hay của anh. Vì Riley cô muốn 14 năm trước chỉ giống như một hình mẫu bằng giấy, cô không biết đủ để làm cho anh thật, trong khi người đàn ông trước mặt cô thì đáng ngưỡng mộ.

"Em sẽ làm đau em với tất cả những suy nghĩ đó," anh nói. "Gracie này, nếu em phải thuyết phục mình làm việc này thì anh không muốn-"

Cô nhón chân lên và áp môi vào môi anh, ngắt ngang lời anh nói. Bàn tay trên má cô rơi xuống đặt lên vai cô, nhưng tuyệt nhiên anh không có thêm cử động nào khác.

À, vậy là anh muốn cô chứng tỏ với anh là cô muốn như vậy. Được thôi - cô sẵn sàng.

Khi cô chà nhẹ môi mình vào môi anh, cô nắm chặt lấy áo anh và kéo ra khỏi quần. Khi cô đưa lưỡi liếm nhẹ môi dưới anh, cô luồn tay vào dưới áo và xoa từ bụng lên ngực anh.

Cô sẵn sàng làm thêm nữa - nhiều nữa - để thuyết phục anh, nhưng hóa ra nó không cần thiết. Môi anh hé mở và anh chiếm hữu cô bằng một nụ hôn thật sâu, khiến cô tưởng như đã lạc mất lối về vĩnh viễn, và anh đưa tay ra, vòng tay anh siết chặt lấy cô.

Tay cô kẹt giữa cơ thể của hai người nhưng chuyện đó không thành vấn đề, khi mà lưỡi anh vuốt ve lưỡi cô, cuốn lấy, khiêu vũ cùng nhau và làm cho các tia lửa bừng lên như trong một buổi trình diễn pháo bông. Anh thật ấm áp và mạnh mẽ, và khi cô hơi xoay hông, cô nhận ra anh đang cương cứng.

Ngay lập tức bụng cô quặn lại, và đùi cô cũng thế. Cô cảm thấy ẩm ướt, nóng hổi giữa đùi. Muốn bùng nổ.

Cô rút tay ra và vòng tay ra sau lưng anh. Tay cô vẫn ở dưới áo anh để cô có thể cảm nhận được làn da trần của anh. Những cơ bắp cuộn lên khi cô lướt qua, cô lướt tay xuống hông anh rồi xuống mông rồi nhẹ nhàng bóp đôi mông săn chắc.

Ồ, đúng rồi, quả là tuyệt vời. Cô mơ màng nghĩ khi anh áp sát vào người cô. Cô di chuyển hông, khiến cô áp sát hơn với dương v*t cương cứng của anh. Niềm đam mê dâng trào thật nóng bỏng và cuồng nhiệt.

Anh hơi lùi lại và cúi xuống để có thể hôn gáy cô. Anh dừng lại nơi điểm nhạy cảm sau tai cô, cắn nhẹ và liếm nhẹ đến khi cả người cô trở nên đê mê. Anh đưa tay với vạt áo của cô và kéo, cô thả anh ra đủ lâu để anh kéo áo qua đầu.

Khi anh ném cái áo qua một bên, anh nhìn sâu vào mắt cô. Cô nhìn lại anh với tất cả niềm đam mê đang dâng trào trong ánh mắt anh và cảm thấy cô như đầu hàng thêm một chút.

"Anh muốn em," anh thì thầm khi đặt tay lên eo cô và dần di chuyển lên trên.

Sự hồi hộp dâng trào trong cô. Ngực cô căng lên, núm vú cô săn lại. Chạm vào em đi, cô thầm kêu gào, nhưng cô chỉ nói "em cũng muốn anh."

"Thật ư?"

Khi đang hỏi, anh đưa ngón tay cái vuốt nhẹ núm vú cô. Tia lửa rồi pháo hoa giờ đã trở thành cả cơn bão điện. Cô cong người lên và thầm năn nỉ anh thêm nữa, không bao giờ ngừng lại, tiếp tục-

Anh cúi xuống và ngậm một núm vú. Dù qua lớp vải áo ngực, cô vẫn cảm thấy hơi nóng và sự ẩm ướt, răng anh chà nhẹ lên nó. Cô bám chặt lấy anh, vừa để giữ thăng bằng vừa để giữ anh ở vị trí đó. Anh không thể dừng được. Đừng bao giờ. Cảm giác thật tuyệt vời.

Anh đưa tay chạm vào hai móc của chiếc áo ngực đen. Khi nó tuột xuống cánh tay cô, cô thả anh ra đủ lâu để cởi nó ra. Rồi anh lại gần sát bên cô, môi anh trên da thịt cô và tất cả những gì cô có thể làm là gắng không hét lên.

"Ôi, ôi!" cô rên lên, mắt nhắm nghiền, hơi thở dồn dập.

Anh vuốt ve núm vú và khẽ mút nó. Anh đưa tay mân mê bên ngực kia, cảm giác thật không tả. Không gì tuyệt hơn. Niềm đam mê, khao khát, cuồng nhiệt đan xen, dâng lên cho đến khi cô chỉ còn biết thở gấp vì khoái cảm.

Cô luồn tay vào tóc anh, rồi lần xuống vai anh. Bỗng cô muốn anh cũng trần truồng. Cô muốn vuốt ve anh.

“Riley,” co thì thầm khi đặt tay lên cúc chiếc quần ka-ki của cô. "Cởi quần áo của anh đi."

Cô thích là cô chẳng cần yêu cầu lần thứ hai. Anh đứng thẳng dậy và lập tức cởi áo. Sau khi cởi cúc tay, anh đơn giản kéo nó qua khỏi đầu, cả cà vạt luôn. Anh đá tung đôi giày, bỏ vớ ra, rồi cởi quần dài và quần lót chỉ trong một cử động đơn giản.

Cô xoay sở cởi bỏ hết chỗ quần áo còn lại và ngắm anh được 3 giây thì anh áp sát lại và chiếm hữu cô bằng một nụ hôn rung động cả hồn cô. Họ bám chặt lấy nhau, siết chặt, vuốt ve.

Anh hướng cô đi lùi lại. Cô không thể ngừng hôn anh để coi họ đang đi ra đâu, rồi tay anh đặt lên ngực cô và cô chẳng quan tâm chuyện đó.

Cô đưa tay vuốt ve dương v*t cương cứng của anh vừa lúc cô thấy lưng cô đụng vào cái bàn.

Riley nghiêng qua cô và phủi sạch mặt bàn. Khuôn, khay bay ào xuống đất. Tiếng kim loại va chạm sàn gạch loảng xoảng trong bếp nhưng cô không quan tâm, khi mà anh nhấc cô lên đặt lên mặt bàn gỗ và đứng giữa hai chân cô.

Cô mở rộng ra đón nhận anh, nghĩ là anh sẽ làm điều đó ngay khi đó. Nhưng anh luồn một tay dưới đầu cô, tay kia vuốt ve phần ẩm ướt sưng phồng đầy khao khát của cô. Những ngón tay anh tìm thấy một điểm mà cô thích nhất và bắt đầu mân mê nó.

"Nhìn anh đi," anh nói khi cô định nhắm mắt. "Anh muốn biết em có thích thế không."

Cô mỉm cười. "Em thích lắm."

"Vậy sao? Còn như vầy?"

Anh nhẹ siết ngón cái và ngón trỏ quanh phần nhạy cảm của cô và di chuyển lên xuống thật nhanh làm cô muốn hụt hơi.

Cô không thể nói gì khi hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy cảm giác. Cơ thể cô căng lên khi khoái cảm dâng tràn trong cô. Cô không thể thở, không thể nghĩ, không thể làm gì ngoài việc nằm thật yên và âm thầm năn nỉ anh đừng dừng lại.

Anh không dừng mà tiếp tục vuốt ve cô đến khi cơn cực khoái như triều lên không thể tránh được. Cô từ từ nhắm mắt rồi bám chặt lấy vai anh khi cô ngày càng gần hơn, gần hơn đến khi -

Anh dừng lại. Cô há miệng định phản đối. Cô đã rất gần-

Anh hôn cô. Cùng lúc môi anh chiếm hữu môi cô, anh đẩy sau vào trong cô, những ngón tay anh được thay thế bằng một vật lớn hơn và đầy ấn tượng hơn. Cô rên lên, chân cô siết chặt hông anh để giữ anh ở đó.

Khi lưỡi họ cuốn lấy nhau, anh di chuyển tới lui trong cô. Cô cảm thấy dương v*t cương cứng của anh vuốt ve cô, đẩy cơ thể đang gần đến cực khoái của cô vượt qua bất cứ ngưỡng giới hạn nào có thể để đến một nơi chỉ có sung sướng. Cô bám chặt lấy anh, khao khát, ham muốn, căng lên cho đến khi cuối cùng cô cũng bị cuốn vào cơn cuồng phong của cực khoái. Những cơ bắp co lại, giãn ra, co lại. Cô thở hổn hển khi cơn cực khoái cứ kéo dài. Anh vẫn tiếp tục di chuyển càng cương cứng hơn và to lớn hơn cho đến cuối cùng, khi cô gần hết cực khoái thì anh run rẩy và đẩy sâu vào trong cô lần cuối cùng.

Gracie có thể thề là cô đã bất tỉnh mất vài giây (cái chết nhỏ - la petite mort). Khi não cô hoạt động lại được thì cô thấy mình đang tựa vào anh, thở hổn hển. Vòng tay anh ôm chặt cô vào người như không muốn thả cô ra. Tim anh đập thình thịch bên tai cô.

Cô ngẩng lên mỉm cười với anh. "Không tệ."

Anh bật cười, rồi ôm mặt cô trong tay và nhẹ hôn cô. "Anh đang định nói vậy."

"Vậy anh có lần tệ hơn rồi hả?"

"Ừ."

"Tuyệt vời hơn?"

Anh lại hôn cô. "Không thể nào."

"Vậy tốt."

Cô cảm thấy thật thư thái và thoải mái và chỉ hơi ẩm ướt bên trong. Tại sao không bao giờ có hộp khăn giấy bên cạnh khi người ta cần nhỉ? Thường thì cô hay làm chuyện này trong phòng ngủ nơi có đủ mọi thứ cần dùng như khăn giấy, bao cao su và-

Ôi Trời ơi. Cô đẩy vội anh ra và trượt xuống đứng trên sàn nhà đối diện anh.

"Sao thế?" anh hỏi. "Em bị chuột rút à?"

"Mình không dùng biện pháp ngừa nào cả."

Vẻ nghịch ngợm của anh tan biến như chưa từng tồn tại. "Em không dùng thuốc ngừa à?"

"Không." Nhiều thứ xảy ra cùng một lúc. Mùi bánh cháy bỗng ngập lên trong bếp khi cô vừa ngó thấy khói đang tràn ra khỏi lò nướng. Riley bước lùi vài bước như muốn tạo khoảng cách giữa họ với việc họ vừa làm, và ai đó đang đập cửa nhà cô rầm rầm.

Gracie ré lên và vơ vội quần áo của cô. "Ai cũng được miễn không phải mẹ em," cô nói khi mặc quần lót vô. "Và anh đừng có nhìn em kiểu đó. Em không có cố tình làm vậy đâu."

"Anh biết."

"Không phải phụ nữ nào ở Mỹ cũng uống thuốc ngừa cả."

"Anh cũng biết chuyện đó luôn."

"Vậy anh không có quyền bực mình với em."

"Anh không có. Anh bực anh thôi."

Cô không nghĩ vậy là tốt hơn chút nào. Tiếng gõ cửa tiếp tục, và cùng với nó là tiếng gọi yếu ớt "Gracie? Gracie? Cô có nhà không?”

"Em nghĩ là bà cụ ở nhà bên cạnh." Gracie nói.

Cô gài móc áo ngực rồi mặc quần vô. Riley cũng vừa mặc quần xong.

"Anh coi cái lò được không?" cô nói. "Em không muốn máy báo cháy reo".

Anh làm theo lời cô yêu cầu. Cô chụp cái áo rồi nhào ra khỏi bếp. Sau khi chỉnh lại cái áo, vuốt tóc, cô mở cửa ra.

"Chào bà," cô nói, cười thật tươi với hi vọng bà cụ hàng xóm, người cô không nhớ nổi tên, sẽ không để ý thấy có vấn đề gì.

“Ôi, Gracie. Tôi mừng quá có cô ở đây. Là Muffin. Nó rơi vào hồ bơi và tôi không thể vớt nó lên. Nó không chịu bơi ra chỗ bậc thang mà cứ bơi vòng vòng đã một lúc rồi, làm ơn, làm ơn giúp tôi với!"

Người phụ nữ, khoảng gần 70 với những nếp nhăn của người đã từng phải sống khổ cực và bây giờ nghỉ hưu, đang vặn vẹo đôi tay với nhau. Trời thì đã tối và gió từ biển thổi vào se se lạnh. Điều cuối cùng Gracie muốn làm lúc này là nhảy vào cái hồ bơi lạnh lẽo nhưng cô ép mình gật đầu.

"Để cháu lấy giầy," cô nói. "Cháu ra đó ngay."

Cô quay lại thì thấy Riley đang đứng ở lối đi. Anh đã đóng thùng xong.

"Con chó của người hàng xóm rơi vào hồ," cô nói.

"Anh nghe rồi. Để anh lo cho."

Cô chớp mắt nhìn anh. "Anh vừa nói gì"?

"Anh sẽ lo. Ngoài đó lạnh mà. Anh cần 1, 2 cái khăn tắm."

Anh bước ngang qua cô trước khi cô có thể nói gì. Hàng xóm của cô - Gracie vẫn không thể nhớ ra tên bà - nắm chặt lấy tay anh.

"Ồ, cám ơn cậu nhiều. Tôi không biết tôi sẽ phải làm gì nữa. Bé Muffin dường như đang yếu đi. Với lại nước lạnh quá mà nó thì nhỏ bé." Bà nấc lên.

Gracie đang định đi theo họ thì nhớ ra mấy cái khăn tắm. Cô ào vào phòng tắm rút 3 cái rồi vội vã ra đằng trước qua nhà bà hàng xóm.

Đến lúc cô tới nơi thì Riley đã cởi áo và giầy để lội xuống hồ. Muffin, một con chó giống Yorkie nhỏ đã sũng nước đang bơi cuống cuồng nhưng không về hướng của người đến giải cứu nó. Khi Riley đến gần, con chó gầm gừ và lại bơi về phía nước sâu hơn.

"Muffin, đừng!" bà cụ kêu lên. "Cậu tốt bụng đó đang cố cứu con. Đến với cậu đó đi cưng. Đi mà. Mẹ nói là sẽ không sao mà."

Gracie cúi xuống cạnh hồ bơi. Riley liếc cô vẻ không vui.

"Đừng nói là lỗi tại em," cô bảo anh. "Anh tình nguyện mà."

"Lần tới thì cản anh lại." Anh lẩm bẩm gì đó nghe có vẻ không thể lập lại được trước mặt người khác, rồi anh lại tiến đến chỗ Muffin.

Con chó có thể nhỏ nhưng nó bơi khá tốt và bơi loáng ngang hồ như tên bắn. Mỗi lần Riley gần đến nơi để có thể với nó thì nó lại nhào ra chỗ khác.

Dưới ánh đèn gắn quanh hồ, Gracie thấy Riley run lên trong làn nước lạnh. Cô thò tay xuống nước rồi vội rụt lại. Thôi được, có lẽ không phải là ý kiến hay để cả hai cùng bị lạnh thấu xương.

Riley cuối cùng cũng chặn con chó nhỏ ngay chỗ cầu thang phía nước sâu. Khi anh bơi đến và với lấy Muffin, con chó bơi sang trái. Riley chụp nó và kéo nó lại gần. Người và chó lập tức hét lên nhưng anh không thả nó ra.

Vẫn lẩm bẩm chửi thề, anh bơi thêm một đoạn ngắn đến bờ hồ và thảy Muffin lên chỗ an toàn, rồi bắt đầu leo lên cầu thang. Gracie vội vòng qua hồ đưa anh cái khăn. Đến lúc đó cô mới thấy con chó đã cào trầy ngực anh.

"Em xin lỗi," cô nói. "Em chắc là nó không cố tình đâu."

"Vẫn đau như nó cố tình vậy."

Bà hàng xóm quấn một cái khăn lông trắng mượt quanh con chó và dỗ dành. "Vậy mới ngoan. Vậy mới dễ thương. Con phải tránh xe cái hồ bự nguy hiểm đó ra." Bà nhìn lên. "Tôi không biết phải cám ơn cậu thế nào."

"Không cần đâu," Riley nói. Anh hướng về phía cổng dẫn ra khỏi vườn nhà bà. "Chào bà."

"Ồ, khoan đã. Tôi có thể trả cậu ít tiền."

Riley xua tay và tiếp tục bước đi. Gracie đi vội theo anh.

"Anh cần phải lau vết thương," cô nói. "Mấy vết cào này trông -"

Cô chưa kịp nói hết câu, khi Riley vừa bước ra sân thì một ánh sáng flash lóe lên. Giây sau đó Gracie nghe tiếng chân chạy đi, rồi tiếng cửa xe đóng sầm, tiếng máy đề rồi tiếng xe chạy vọt đi.