Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 35: Tâm hữu linh tê




Ở lại Hạ phủ dưỡng thương mấy ngày nay,Diệp Hòa không cần tiến cung nhậm chức,lại không thể vận động mạnh,cả ngày có thể nói trôi qua hết sức bình thản thậm chí có phần nhàn hạ,không có việc gì làm nàng nhất thời cao hứng cho người chuẩn bị giấy cùng bút mực,phỏng theo mẫu thư pháp trứ danh luyện tập,từng ngày từng ngày chăm chỉ luyện tập,chữ viết vốn xấu đến không dám gặp người rốt cuộc có chuyển biến.

Trừ luyện chữ ra tiêu khiển duy nhất của Diệp Hòa chính là thuần phục cún con.Vài ngày trước Tú Thiểu Thược có sai người đưa tới một con cún toàn thân tuyết trắng,trông rất khả ái,lông xù mềm mại trơn bóng sờ lên rất thích,cái miệng chúm chím cực kỳ giống hồ ly,còn đôi tròn mắt đen thường quay tròn loạn chuyển để lộ tính cách giảo hoạt.Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Hòa đã thích,thân mật vươn tay muốn ôm nó,ai ngờ vật nhỏ này bỗng nhiên nhe răng nanh một ngụm cắn tới,nếu không phải nàng nhanh kịp thời rút lui sợ rằng trên người lại có thêm vết thương.

Diệp Hòa từng thuần phục qua không ít cảnh khuyển,lúc này nhìn thấy vật nhỏ này tính tình ngang tàng nhất thời bị khơi dậy tính tình,đem tất cả kỷ xảo thuần phục chó săn ở thời hiện đại nhất nhất dùng tới,thề phải thuần phục nó ngoan ngoãn nghe lời.

Bên trong Hạ phủ Diệp Hòa sống nhàn nhã vui vẻ,ngược lại bên ngoài biến hóa trời long đất lỡ.Hạ Niên Đức nói cho nàng biết,những ngày qua có thể nói Kỳ đế song hỷ lâm môn,cả ngày tiếng cười không dứt long nhan chứa đầy nét cười,vì cùng dân ăn mừng còn hạ chỉ các nơi cả nước giải trừ giới cấm đi lại ban đêm.Gần đây lại có thêm tin bệnh tình của Khiêm Vương chuyển biến tốt đẹp,không còn yếu đuối như trước kia,thỉnh thoảng còn xuất hiện tại triều đình cùng văn võ chúng thần tham thảo quốc gia chánh sự,cùng lúc trước ru rú trong phòng không tham gia thế sự có thể nói biến hóa to lớn làm người ta nghĩ không thông.

Còn hỉ thứ hai là văn thư kết thân của Bắc da đã được đưa đến đại kỳ,chỉ chờ đưa Hân Di công chúa gả sang Bắc da,hai nước kết thông gia là chuyện tốt,bố cáo vừa ra cả nước vui mừng.

Mấy ngày nay,Khiêm Vương cùng thống lĩnh cấm quân Tư Đồ chấn lui tới ngày càng thường xuyên,hơn nửa hôm qua thượng triều còn hướng Kỳ đế cực lực tiến cử Tư Đồ chấn đảm nhiệm chức Tổng đốc Hoàng Thành,cai quản cấm vệ quân bên trong thành cùng Phiêu Kỵ doanh ngoài thành,sở chưởng binh quyền so với dĩ vãng càng gấp đôi.

Ở rất nhiều người quan sát,đều cho rằng Tư Đồ chấn đã quy thuận phe Khiêm Vương mà Khiêm Vương làm như vậy chắc chắn âm thầm mở rộng thế lực,tăng cường bổ sung nhân lục,chỉ có mỗi Diệp Hòa ngồi xem “ngao cò” tranh nhau,diệu kế mượn đao giết người.

Nếu không phải Diệp Hòa sớm biết hắn động sát tâm với Tư Đồ chấn,chỉ sợ cũng sẽ bị hồ ly kia mê hoặc.Nhưng tại sao hắn phải vội vã diệt trừ Tư Đồ Chấn,không tiếc trước thời gian kết thúc ngụy trang thành ma ốm nhiều năm đổi lấy cuộc sống thanh thản...... Là bởi vì đêm đó Tư Đồ Chấn phái thích khách suýt nữa lấy mạng nàng sao?Trong lòng Diệp Hòa mơ hồ có đáp án nhưng không nguyện suy nghĩ nhiều.Đêm đó hắn lại cứu nàng thêm một mạng, Diệp Hòa hiện tại thật không rõ nàng thiếu hắn bao nhiêu......

Thanh mi như đại,chi phấn tự hà…Mấy ngày gần đây bọn nha hoàn Hạ phủ thoạt nhìn xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều,trang dung tú lệ,thỉnh thoảng nhếch môi cười khẽ,trên mặt hoặc ngượng ngùng hoặc chờ đợi cực kỳ giống thiếu nữ hoài xuân.Lúc này Diệp Hòa mới hậu tri hậu giác nhớ tới,ngày mai chính là “lễ cầu duyên” mỗi năm một lần tại Đại Kỳ.

“Lễ cầu duyên”chính là nam nữ chưa lập gia đình đi cầu lương duyên,mong tìm được người hợp ý cùng nhau kết duyên.Đối với những ngày lễ thế này Diệp Hòa không có hứng thú,dĩ vãng lễ cầu duyên đến nàng vẫn sinh hoạt như bình thường,năm nay cũng không tính toán ngoại lệ.

Lại không nghĩ rằng ngày “lễ cầu duyên”,vào giữa trưa,hạ nhân Hầu gia phủ lại đưa đến thiếp mời,đề tên Tú Thiểu Thược.

Tú Thiểu Thược trời sanh tính phong lưu làm việc hoang đường,từ trước đến giờ không hề làm theo lẽ thường tưởng như người đơn thuần vô hại, nhưng vì cái gọi là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.Diệp Hòa đến nay không thể xác định y thật khờ hay đang giả bộ ngu,lại càng không biết y tiếp cận mình có ý đồ khác hay không,nghĩ đến vừa lúc có thể thừa cơ hội này thử dò xét cho nên một câu đáp ứng.

Bóng đêm phủ xuống,bên trong Nghiệp Đan thành phố lớn ngõ nhỏ đều đã giăng đèn kết hoa vui vẻ náo nhiệt,đám người hối hả từ đầu đường lan tràn tới cuối phố,hai bên quầy hàng bày đầy đủ loại hàng hóa,nghê sam khăn lụa,hoa đăng diễm hỏa,đồ trang sức đeo tay phấn son tinh mĩ,những món ăn vặt cần thứ nào liền có thứ đó,trên mặt lão bản treo nụ cười ân cần hắng giọng hét lớn gọi người đến mua,trên mái hiên treo một loạt hoa đăng,thỉnh thoảng vang lên diễm hỏa pháo trúc càng tăng thêm vài phần náo nhiệt,trên đường phần lớn đều là nam nữ trẻ tuổi có đôi có cặp,cười đùa ầm ĩ vui vẻ phấn chấn.

Đêm nay Diệp Hòa chỉ mặc mỗi chiếc váy trắng mộc mạc,khoác áo choàng màu lam,mái tóc đen nhánh dùng vải lụa tùy ý ghim lên đi tới địa điểm ước định,lại chỉ thấy ngựa xoa hoa ngừng ở bên cạnh cùng một đám tùy tùng,không khỏi nhíu lại lông mày,tiến lên hỏi: “Thiếu gia nhà các ngươi đâu?”

Một gã sai vặt vội vàng nói: “Hồi bẩm cô nương,thiếu gia còn đang trong xe ngựa!”

Diệp Hòa vẻ mặt không giải thích được,vặn hỏi: “Ở trong xe ngựa làm gì?”

Trong xe ngựa liền truyền đến thanh âm bối rối của Tú Thiểu Thược: “Hòa Hòa,nàng chờ một chút,lập tức xong thôi.”

Cho nên Diệp Hòa kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài…chỉ thấy sườn xe ngựa không ngừng lay động,đợi đến khi không rung,màn che cửa xe mới chậm rãi vén lên.

Ngay sau đó chỉ thấy một nam tử người mặc trường bào màu xanh thẫm,bên ngoài phối áo choàng trắng từ trong xe ngựa đi ra ngoài,mặt mũi âm nhu xinh đẹp tuyệt trần,khi mỉm cười đôi mắt hoa đào khẽ cong lên như ánh trăng,rõ ràng gần tới mùa đông giá rét thế nhưng trên tay lại cầm một chiết phiến ngọc cốt tinh sảo,nhẹ nhàng lay động trước ngực,khóe miệng khẽ nhếch phong độ vô cùng.

Tú Thiểu Thược lay động chiết phiến chậm rãi nghiêng đầu,vừa mới nhìn thấy Diệp Hòa trên mặt liền ánh lên kinh ngạc: “A! Hòa Hòa nàng cũng mặc váy trắng áo choàng xanh sao?” Vừa nói liền ngẩng đầu nhìn trời,ánh mắt trở nên xa xâm mà thâm trầm: “Duyên phận quả nhiên đã định.Hòa Hòa,sự thật bày ở trước mắt nàng không thể không tinh,xem ra nàng cùng ta quả nhiên là tâm hữu linh tê,nhất định Bỉ Dực Song Phi......”

“A!? Hòa Hòa,nàng làm cái gì? Không nên a! Bên trong cái gì cũng không có!”

Chỉ nghe thấy thanh âm bao hàm nhu tình bỗng nhiên thay đổi hét toát,ở Tú Thiểu Thược còn trong kinh ngạc,Diệp Hòa mặt không chút thay đổi vén lên màn xe.Nhìn bên trong tầng tầng lớp lớp trường bào áo choàng treo đầy vách tường bên trong xe,muốn màu gì có màu đó,khóe miệng Diệp Hòa co giật, gương mặt đen như đáy nồi lặp lại: “Tâm hữu linh tê?”

Có đánh chết Diệp Hòa cũng không tin nàng cùng đồ ngốc này tâm hữu linh tê,rõ ràng là y ở trong xe ngựa len lén thấy được nàng đến,mới vội vàng chiếu vào màu sắc đổi y phục.

“Ha ha......” Tú Thiểu Thược cười khan hai tiếng,không tiếp tục nói sạo kéo Diệp Hòa hướng nơi sầm uất đi đến.

Phía sau lại có thanh âm hạ nhân truyền đến: “Thiếu gia,chúng ta làm sao bây giờ?”

“Các ngươi trở về đi,không cho đi theo! Dám đi theo hết thảy sẽ làm con rể trù nương!”

“Vâng ạ.....”

Mọi người hữu khí vô lực,mỗi lần thiếu gia đều dùng trù nương mập mạp mặt đầy tàn nhang trong phủ uy hiếp bọn họ,đúng không có sáng kiến mới,thế nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ chỉ sợ mỗi đều này.

Trên phố phường rộng rãi,Tú Thiểu Thược kéo Diệp Hòa cùng nhau đi tới cầu gỗ cổ xưa,chung quanh có thể thấy được đám người rộn ràng,trong tay cầm đủ loại đèn lồng,còn có mặt nạ đủ loại hình thù mua từ quầy hàng mang lên mặt,trong miệng nhai món ăn vặt sặc sắc,tiếng người ồn ào phi thường náo nhiệt,chỉ có một chỗ cạnh mặt hồ xanh bích trong trẻo lạnh lùng có vẻ yên tĩnh,bên hồ cành liễu rũ xuống phía dưới có một bóng người đón gió mà đứng, chiếc bóng lẻ loi cô lãnh cùng náo nhiệt chung quanh hoàn toàn không phù hợp,xa xa nhìn lại tấm lưng kia dường như có chút quen thuộc.