Lộc Môn Ca

Chương 45




Thấy anh em họ Đặng tới Bình Dục vẫn trước sau như một không nóng không lạnh, Lý Du lại nhiệt tình cực kỳ. Đầu tiên hắn hàn huyên chuyện cũ với Đặng An Nghi, sau đó lại thấy hộ vệ Vĩnh An Hầu phủ không nhiều lắm thì vỗ ngực nói quá trùng hợp, hai bên có thể đi với nhau. Hắn và Bình Dục đều quen biết Đặng gia nên dọc đường này hai bên có thể quan tâm đến nhau.

Nói chuyện được một lúc, Lý Du vẫn chưa đã thèm nhưng vẫn phải để anh em họ Đặng về chỗ đoàn của mình. Mà trong cả quá trình đó, ánh mắt Đặng Văn Oánh không hề rời khỏi người Bình Dục.

Đặng An Nghi thoáng nhìn thấy thế thì trong lòng khó tránh khỏi có chút không vui. Nha đầu này ngốc thì cũng tốt nhưng quá mức bướng bỉnh. Bình Dục đã nói rõ là chẳng để tâm đến nàng ta, sao lại phải khổ sở vì một đoạn tình cảm thời niên thiếu mà cứ nhớ mãi không quên hắn chứ?

Trở lại đoàn xe của Vĩnh An Hầu phủ, hắn nhìn Đặng Văn Oánh lên xe ngựa rồi tự mình đi về phía trước. Hắn không cưỡi ngựa mà cũng lên một xe ngựa khác. Khi hắn xốc mành xe lên chỉ thấy bên trong đen nhánh, không có nửa tia sáng lọt vào.

Sau khi lên xe hắn móc mồi lửa ra, thắp sáng một ngọn đèn thủy tinh trong góc rồi cầm lấy giơ lên khiến cả xe lập tức sáng ngời như ban ngày. Bên trong xe có một nữ tử đang nằm, tuy trời đang nắng nóng nhưng trên người nàng ta lại bọc chăn thật dày. Ấy vậy mà môi nàng ta vẫn tím lại vì hàn khí quá nặng, hiển nhiên bị bệnh nặng hoặc trọng thương.

Khuôn mặt nàng ta tiều tụy, hai bên mắt dày đặc nếp nhăn, liếc nhìn qua thì không khác gì một kẻ ngoài 50. Nhưng chỉ cần cẩn thận nhìn rõ ngũ quan người ta sẽ mơ hồ nhận ra nàng ta chính là vị tả hộ pháp phong hoa rực rỡ của ba ngày trước.

“Có phải ta già đi nhiều lắm không?” Nàng ta thấy Đặng An Nghi tiến vào thì giãy giụa ngẩng đầu, giọng nói như đàn đứt dây, nghẹn ngào già nua.

Đặng An Nghi dù bận vẫn ung dung ngồi ở một bên, khóe miệng ngậm cười, tàn nhẫn mà nhìn đồng bạn của mình già đi trong một đêm. Ánh mắt hắn đã nói lên hết thảy. Tả hộ pháp nhìn chằm chằm Đặng An Nghi một lúc lâu, rốt cuộc nhận mệnh mà nằm xuống nhìn đỉnh xe, trên mặt lộ ra một tầng u ám giống như trên đời không còn gì vui.

“Sớm hay muộn thì ngươi cũng già.” Đặng An Nghi trấn an mà vỗ vỗ vai nàng ta, nửa thật nửa giả nói, “Ngẫm lại thì ngươi cũng đã trẻ trung nhiều năm, cũng đủ rồi.”

Ánh mắt Tả hộ pháp đột nhiên bắn ra tia lửa, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nếu không phải đám thủ hạ của Bố Nhật Cổ Đức đánh ta trọng thương thì sao ta lại bị đám người Tần Môn đánh đến mất hết nội lực chứ? Cái đồ vong ân phụ nghĩa kia, uổng công ta đã cứu hắn hơn 20 năm về trước. Hắn quả thực đã gây ra quá nhiều phiền toái cho chúng ta!”

Đặng An Nghi lắc đầu, ra vẻ thở dài nói, “Năm đó ta nói thế nào? Ta nói người này lai lịch không rõ, không thể cứu được. Ngươi lại không chịu nghe, hiện giờ đã biết thế nào là tự bê đá đập chân chưa?”

Tả hộ pháp nhớ tới chuyện cũ, hận đến mức máu dồn lên cổ họng, suýt nữa thì ho ra xe. Nàng ta sợ người ta nghe thấy nên cố nuốt trở về, mặt đỏ bừng lên.

“Nhưng ngươi yên tâm, thù giữa chúng ta và Bố Nhật Cổ Đức sớm hay muộn cũng trả hết.” Đặng An Nghi nhàn nhã phủi phủi ống tay áo, nhàn nhã nói, “Đồ cũng sẽ về tay chúng ta không thiếu một mảnh.”

Ánh mắt Tả hộ pháp tràn đầy sát khí, lập tức quét qua chỗ Đặng An Nghi.

“Xem ra ngươi đã đoán được.” Đặng An Nghi bĩu môi, móc từ trong lòng ra hai mảnh ghép của một thứ gì đó nói, “Nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn không sửa thói quen giấu đồ, ta chỉ tùy tiện vào nhà ngươi tìm một lát đã thấy khối bảo bối này.”

“Trả lại cho ta!” Mắt Tả hộ pháp lộ ra hung ác, đột nhiên ngồi dậy, nhào qua phía Đặng An Nghi.

Đáng tiếc Đặng An Nghi chỉ khinh miệt mà dương tay đẩy là nàng ta lập tức mềm oặt ngã vào đệm như một mảnh vải rách.

“Ta khuyên ngươi tiết kiệm chút sức đi.” Ý cười trên mặt Đặng An Nghi tan hết, hắn lạnh lùng nhìn tả hộ pháp nói, “Nếu không phải ta nhớ tình cũ thì ngươi sớm đã bị Đông Xưởng băm cho chó ăn, còn ở đây cò kè mặc cả với ta chắc? Ngươi cũng không nghĩ xem hiện tại ngươi chẳng còn chút công lực nào, chẳng khác gì một phế nhân thì giữ cái này thì có tác dụng gì?”

Tả hộ pháp thở phì phò, không cam lòng mà nhìn chằm chằm Đặng An Nghi, giọng căm hận nói: “Ngươi nên biết đây là do giáo chủ đưa cho ta trước khi chết, chẳng lẽ ngươi dám vi phạm di lệnh của lão nhân gia ư?”

“Xưa và nay khác nhau.” Đặng An Nghi cười nhạo, “Giáo chủ ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ không nhẫn tâm để bảo bối tốt như vậy nằm trong tay một phế nhân. Nếu ngươi thật sự muốn hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia thì tốt nhất là cầu mong ta có thể gom đủ mấy khối còn lại, thuận tiện đoạt luôn một khối trong tay Bố Nhật Cổ Đức. Nếu không thì mọi thứ đều uổng phí.”

“Phi!” Tả hộ pháp hận mà nhổ một miếng, “Ngươi chẳng qua chỉ vì dục vọng của bản thân, đừng mang giáo chủ ra làm cái cớ.”

Đặng An Nghi móc khăn tay từ trong lòng ra lau mặt, sắc mặt âm trầm. Hắn đột nhiên vươn tay như móc câu, túm lấy cằm nàng ta hung tợn mắng: “Ta đã tận tình tận nghĩa với ngươi! Tốt nhất là ngươi nên thức thời, đừng có tỏ vẻ uy phong trước mặt ta!”

Tả hộ pháp căm tức, ngực phập phồng nhìn Đặng An Nghi một lát. Cuối cùng nàng ta cũng hiểu mình đã hoàn toàn mất quyền hiếu thắng, lửa giận trong mắt dần ảm đạm xuống, chỉ dư lại vẻ già nua.

Đặng An Nghi lạnh lùng buông cằm nàng ta ra nói: “Tới Lĩnh Nam ta sẽ tìm một chỗ thỏa đáng để ngươi ở lại, coi như nể tình đồng môn nhiều năm. Nếu ngươi không muốn bị người của Đông Xưởng tìm được thì tốt nhất đừng có mưu tính cái gì, cẩn thận chết không toàn thây đâu!”

Dứt lời hắn vung áo đứng lên thét ra lệnh cho bên ngoài dừng xe, chuẩn bị đi xuống.

Tả hộ pháp tuyệt vọng mà nhìn đỉnh xe, khóe mắt thấy Đặng An Nghi rời đi thì bỗng nhiên giật nhẹ khóe miệng, châm chọc nói: “Ngươi vì tiếp cận Phó Lan Nha mà giả vờ giả vịt trước mặt đám Bình Dục, ta nể tình quen biết nhiều năm nên mới nhắc nhở ngươi: Đám Bình Dục kia tuy còn trẻ nhưng lại thâm trầm hơn người khác. Ngươi cẩn thận dẫn lửa thiêu thân cũng không biết chừng.”

Đặng An Nghi nghe xong thì nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười thỏa thuê đắc ý nói: “Tới Hồ Nam, ngoài Đông Xưởng còn có Nam Tinh phái như hổ rình mồi. Lúc này bọn họ đã sớm chuẩn bị kín kẽ, chỉ chờ đám người Phó Lan Nha sa lưới. Ngươi nên biết Nam Tinh phái là môn phái am hiểu kỳ môn độn giáp nhất trên đời này, nếu bọn họ đã muốn giăng thiên la địa võng thì bất kể là Vương Lệnh hay Bình Dục đều lãnh đủ. Ta chỉ cần chờ trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được.”

Tả hộ pháp nghe được lời này thì ánh mắt sáng ngời, chuyển động tròng mắt nhìn về phía Đặng An Nghi hỏi: “Ý ngươi là năm đó có một khối bảo bối rơi vào tay Nam Tinh phái ư?”

Đặng An Nghi cười lạnh: “Những việc này chẳng liên quan gì tới ngươi!”

Hắn lắc mình xuống xe, thùng xe lập tức rơi vào bóng tối.

*****

Từ Đồng Dương đi ra, dọc theo đường đi đoàn người vô cùng vội vàng, thậm chí ít khi dừng chân tìm nơi ngủ lại. Vào ban đêm, chủ tớ Phó Lan Nha chủ yếu ngủ trên xe. May mà xe ngựa rộng rãi, tuy không thoải mái nhưng lại không cần ngủ trong lều trại, đỡ nhiều phiền phức.

Mãi cho đến một trấn nhỏ giao với ba tỉnh thì Bình Dục mới ra lệnh tạm dừng, tìm một khách điếm địa phương nghỉ ngơi một đêm.

Ngày thứ hai trời chưa sáng bọn họ đã lại lên đường. Đi liên tiếp bảy tám ngày cuối cùng cũng tới Bảo Khánh Phủ của Hồ Nam.

Sau khi vào thành mọi người mới phát hiện thời tiết đã dần dần bớt nóng, ý thu đã dày lên. Đặc biệt đêm qua mới mưa, trên gạch đá còn lưu lại ánh nước lấp lánh, không khí lộ ra hơi thở lạnh lẽo.

Mọi người giẫm lên nước mưa, đi thẳng đến một tòa đại trạch ở thành bắc Bình Dục mới hạ lệnh dừng ngựa nói là bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở đó 2 ngày.

Đoàn người đi xa nên lúc này đều đã mỏi mệt đến không chịu được. Chủ tớ Phó Lan Nha không có võ công, ở trên xe lắc lư một đường cũng sắp rã rời cả người.

Đến một sân nhỏ trong nội viện, đầu Phó Lan Nha vẫn choáng váng, cảm nhận rõ ràng nỗi vất vả khi phải di chuyển không ngừng. Nàng nghĩ lúc đám Bình Dục tới Vân Nam hơn phân nửa cũng là đi không biết ngày đêm như thế này. May mà bọn họ trẻ tuổi, cường tráng chứ không thì sợ là đã bệnh hết rồi.

Nơi này khác đại trạch ở Đồng Dương, tòa nhà này này nhìn hơi cũ, cách cục trong phủ rộng lớn phức tạp, nơi nào cũng lộ ra hơi thở cổ xưa. So sánh với cả tòa nhà thì viện nhỏ nơi chủ tớ Phó Lan Nha ở lại được bố trí lịch sự, tao nhã, thoạt nhìn giống như được xây dựng cho tiểu thư chưa chồng ở.

Chủ tớ hai người sắp xếp xong thì đến phòng tắm gội đầu, tắm rửa, gột sạch bụi đường. Sau đó Phó Lan Nha thầm than thời tiết sao lại nói lạnh là lạnh, quần áo mùa hè trên người nàng quá mức mỏng manh. Lúc này nàng và Lâm ma ma mở hành lý ra xem, chọn nhặt một lúc cũng chưa thấy cái nào ưng ý. Cái thì quá mỏng, cái lại quá dày. Áo choàng Thế Tử Phi tặng cho thì nàng chưa mặc đến, nhưng áo thu lại không có, cuối cùng nàng chỉ đành miễn cưỡng mặc một cái áo khoắc ngắn màu hải đường.

Trong chính viện, Bình Dục mới từ phòng tắm đi ra đã thấy đám Lý Du tìm đến. Vừa vào cửa Lý Du không để ý tới Bình Dục còn đang ngồi ở mép giường đi ủng mà nói: “Nghe nói Nam Tinh phái cũng tới Bảo Khánh Phủ rồi hả? Tin tức của huynh có chuẩn không?”

Bình Dục còn chưa đeo đai lưng, áo ngoài màu xanh nhạt còn chưa mặc xong nên để lộ áo trong màu trắng. Hắn không ngẩng đầu, chỉ đi giày rồi đứng lên vừa mặc đai lưng vừa nói với Lý Du: “Tin tức không sai, chỉ là ta không biết Nam Tinh phái sẽ cử ai tới.”

Lý Du lộ ra biểu tình đau đầu nói: “Nếu phái này cũng tới vọc vũng bùn thì có chút phiền phức rồi.”

Bình Dục cài Tú Xuân Đao bên hông sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Du nói: “Xin chỉ giáo?”

Lý Du phất vạt áo, ngồi xuống cạnh bàn lắc đầu nói: “Nói về Nam Tinh phái thì nhiều lắm. Người sáng lập môn phái này họ Tôn, nghe nói là truyền nhân của nhà chỉ huy quân sự Tôn Tẫn nổi tiếng thời Chiến quốc. Ông ta cực kỳ tinh thông kỳ môn độn giáp, người gia nhập môn phái này trước tiên phải học Kinh Dịch (phong thủy) và số học vài năm rồi mới học nội công và chiêu thức. Thế nên môn phái này tuy cũng là kẻ trong giang hồ nhưng con đường lại khác những bang phái khác. Bọn họ giỏi nhất là chế tạo ra mê cung và bẫy, từng nổi danh giang hồ, và cũng chỉ dần ở ẩn từ 20 năm trước, những năm gần đây ít thấy đi lại.”

Bình Dục đi đến trước bàn, nâng chén trà lên uống một ngụm. Sau khi suy nghĩ hắn mới hỏi: “Thế Nam Tinh phái này là chính hay tà?”

Lý Du bĩu môi nói: “Không coi là chính, cũng không coi là tà, chỉ nghe nói các đời chưởng môn của Nam Tinh phái đều cực kỳ cao ngạo, bễ nghễ, ngoài tinh thông âm luật số học thì càng thích những thứ phong nhã. Nghe nói 30 năm trước trong đại hội võ lâm, chưởng môn đời trước của Nam Tinh phái từng dùng một khúc Võ Lăng Tán phế đi nội công của chưởng môn Bát Quái Môn, nhất thời khiến thiên hạ kinh ngạc. Sau đó đệ tử Bát Quái Môn chỉ trích ông ta làm việc quá tuyệt tình, thế là người người kéo tới Nam Tinh phái tính sổ, mắng chửi không thôi, mấy năm cũng không ngừng nghỉ. Có thể thấy được môn phái này hành sự bừa bãi, hoàn toàn chỉ theo tính tình. Nếu việc này có sự tham dự của Nam Tinh phái thì chỉ sợ sẽ còn khó đối phó hơn cả Trấn Ma Giáo của Vân Nam.”

Hai người biết tình thế nghiêm trọng vì thế sau khi bàn bạc một phen bọn họ đã nghĩ ra cách đối phó đại khái. Lúc này Bình Dục lại thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã không còn sớm nên hắn đứng dậy nói: “Việc này còn có chút điểm mấu chốt, chờ ta về chúng ta lại bàn tiếp. Bây giờ ta có việc phải ra phủ một chuyến.”

Nói xong hắn không màng ánh mắt kinh ngạc của Lý Du mà đi ra ngoài. Nhưng giống như nhớ tới cái gì đó hắn lại dừng lại, móc từ trong lòng ra một phần thiệp cười cười nói: “Tuần án của Bảo Khánh Phủ là Trịnh Hồng gửi thiệp tới, nói muốn mở tiệc khoản đãi ta. Vừa lúc ta có việc muốn hỏi thăm ông ta, huynh có đi cùng không?”

Lý Du đón lấy, cầm trong tay mở ra vừa đọc vừa nói: “Trịnh Hồng không phải tên chó săn do Vương Lệnh một tay đề bạt lên sao? Đây rõ là Hồng Môn Yến mà. Đi! Vì sao không đi?!”

Bình Dục cười gật gật đầu nói: “Được, chờ ta trở lại, tối nay chúng ta qua chỗ ông ta một phen.”

Hắn vừa nói vừa đi ra cửa. Lý Du ở phía sau vuốt cằm, hồ nghi mà nhìn bóng dáng Bình Dục, tên này nóng nảy muốn ra khỏi phủ là để làm gì nhỉ.

Bình Dục tới ngoại viện, gọi mọi người đến trước mặt, sắp xếp để Lý Mân gác trước cửa viện của Phó Lan Nha cùng mấy người nữa. Những người còn lại, bao gồm hơn hai mươi ám vệ trầm ổn lão luyện hắn mới vừa điều tới thì cùng nhau canh giữ ngoài phủ, vây cả tòa đại trạch kín như thùng nước, ngay cả con ruồi cũng không vào được. Lúc này hắn mới yên tâm ra khỏi phủ.

Vừa đến trước cửa hắn lại gặp được đám người Tần Dũng đi từ ngoài vào.

“Bình đại nhân.” Tần Dũng vừa cười vừa chắp tay.

Bình Dục dừng bước, thuận miệng hỏi: “Tần đương gia, không biết chỗ nghỉ ngơi có hợp ý mọi người không?”

Tần Dũng vội vàng khen: “Dọc đường này vì diệt trừ dư nghiệt của Trấn Ma Giáo nên không biết đã quấy rầy Bình đại nhân bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần đều được Bình đại nhân chiêu đãi, ta thật băn khoăn.”

Lúc nói chuyện, nàng ta không quên nhìn mặt đón ý, thấy Bình Dục tựa như đang sốt ruột ra cửa thì vội nói: “Bình đại nhân đã có việc thì xin cứ tự nhiên. Nhưng nếu tối nay ngài có thời gian thì ta muốn cùng ngài thương lượng chuyện của Nam Tinh phái.”

Bình Dục liếc liếc Tần Dũng nghĩ Tần Môn quả nhiên mánh khoé thông thiên, bên này hắn mới có tin tức thì Tần Môn đã nghe được tiếng gió. Hắn hơi hơi mỉm cười nói: “Được, vừa lúc ta cũng đang có ý này.”

Sau đó hắn chắp tay tiếp tục, “Ở trong phủ mọi người cứ tùy tiện, không cần khách khí.” Nói xong hắn đi ra ngoài.

Tần Dũng đứng tại chỗ nhìn theo bóng hắn biến mất ngoài cửa mới xoay người vào phủ.

*****

Phó Lan Nha giúp đỡ Lâm ma ma thu dọn mọi thứ xong thì rảnh rỗi không có việc gì nên quét mắt đánh giá bày biện trong phòng. Chỉ thấy dưới cửa sổ có một cái giường, nàng đi tới ngồi lên giường, chậm rãi mơn trớn tay vịn bằng gỗ sáng bóng trong lòng thầm nghĩ đã có giường thì tối nay Bình Dục không cần ngủ trên đất nữa.

Mắt thấy trời đã vào thu, càng đi lên phía bắc càng lạnh, nếu hắn ngủ trên đất thì dù thân thể có khỏe mạnh chỉ sợ cũng sẽ có hại.

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, vì chân nàng đã gần khỏi hẳn nên lúc này nàng tự đứng lên đi tới mở cửa. Bên ngoài là một lão bộc, thấy Phó Lan Nha mở cửa ông ta không dám ngẩng đầu mà đưa một tay nải lên nói: “Công tử lệnh đưa tới, nói là phu nhân của đại nhân Trịnh Hồng, tuần án của Bảo Khánh Phủ nghe nói Phó tiểu thư tới nên đặc biệt tặng vài món quần áo thường dùng cho tiểu thư.”

Trịnh Hồng ư? Phó Lan Nha lộ ra thần sắc hoang mang, nàng chưa bao giờ nghe qua cái tên này. Đây không phải người thân cũng chẳng phải người quen, sao nội quyến của người này lại đưa quà cho nàng chứ? Có điều nhớ tới cha nàng có môn sinh rải khắp thiên hạ thì nàng đoán vị Trịnh Hồng đại nhân này cũng từng chịu ân của cha nàng cũng chưa biết chừng. Hơn nữa thứ này có thể đưa vào nội viện thì hẳn đám Lý Mân đã kiểm tra rồi thế nên nàng cũng đón lấy và cảm ơn.

Lúc này Lâm ma ma cũng ra tới, thấy tình hình đó bà đặt tay nải lên bàn rồi mở ra xem. Chỉ thấy bên trong là một chồng quần áo mùa thu, màu sắc có xanh nhạt, hồng cánh sen, cực kỳ nhã nhặn. Mà khó có được là chính là đám quần áo này có đường may tinh mịn, vật liệu may mặc càng là cực phẩm. Bà tấm tắc thở dài: “Vị Trịnh phu nhân này quả là biết giúp người lúc hoạn nạn, quá tốt rồi, như vậy tiểu thư cũng có quần áo thu để mặc.”

Lựa một phen, bà lấy ra một cái áo khoác hồng cánh sen cho Phó Lan Nha thay. Vừa thấy bà đã cười tủm tỉm nói: “Thật sự vừa người, màu sắc cũng hợp. Vị Trịnh phu nhân này đúng là tinh tế, nếu không làm sao biết được kích cỡ người tiểu thư chuẩn như thế chứ?”

Phó Lan Nha thầm than, ma ma thật là, đã là lúc nào rồi còn để ý xiêm y trên người nàng hợp hay không hợp, kích cỡ có vừa hay không.

Chủ tớ hai người mới thu dọn xong tay nải thì bên ngoài đã có người gõ cửa, mở ra thì thấy Bình Dục.

Bởi vì lên đường gấp gáp nên đã có 7,8 ngày hai bên chưa nói chuyện. Nhìn thấy hắn tới, Phó Lan Nha có chút ngoài ý muốn, đứng dậy nói: “Bình đại nhân.”

Bình Dục vào nhà, ánh mắt không tự giác dừng lại ở xiêm y trên người nàng. Hắn ngưng một lát, lại như không có việc gì mà rời mắt đi nghĩ: tốt, nàng đã mặc đồ mới. Thời tiết đã lạnh, nàng lại nũng nịu như vậy, mặc quá ít sợ sẽ bị cảm lạnh. Hắn thì chẳng quan tâm nhưng nếu nàng bị cảm lạnh thì bọn họ lại phải tìm đại phu cho nàng, thật sự rất phiền toái.

Lâm ma ma sớm đã có tâm tư nên bà âm thầm nhìn thần sắc của Bình Dục, thấy hắn vừa lòng thì nỗi nghi hoặc trong lòng càng như măng mọc sau mưa, không thể che giấu được.

Bình Dục đứng đó một lúc nhưng không tìm được lời nào để nói vì thế mặt trầm xuống thông báo: “Buổi tối ta có việc, không biết khi nào mới tới được.”

Phó Lan Nha hơi giật mình, chờ phản ứng lại thì trong lòng hơi vui vẻ. Nhìn dáng vẻ này chứng tỏ đêm nay nàng có thể có cơ hội hỏi thăm Bình Dục thêm thông tin vì thế nàng cười nói: “Ta đã biết.”

Bình Dục nhíu nhíu mày, quay đầu đi ra ngoài cửa. Phó Lan Nha thấy hắn đi rồi thì vội sửa sang lại những lời muốn nói đêm nay.

Lâm ma ma cung kính đưa hắn ra ngoài, đóng cửa xong bà lại đứng ngây ra một lúc rồi mới quay đầu như nghĩ gì đó mà nhìn Phó Lan Nha đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa.

*****

Ở một dinh thự khác tại thành bắc, trong một gian phòng xa hoa, một thiếu nữ đang nhào lên giường khóc nức nở.

Khóc một hồi nàng ta xoay người nhìn về phía Đặng An Nghi đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà, gấp gáp nói: “Nhị ca, huynh nghĩ lại biện pháp khác đi.”

Đặng An Nghi lộ vẻ mặt không vui nói, “Loại sự tình này ta có thể có biện pháp gì?”

Đặng Văn Oánh khóc nước mắt giàn dụa, cực kỳ thương tâm, “Vừa rồi ta tận mắt nhìn thấy Bình Dục đến cửa hàng xiêm y, chỉ đi một mình, bên cạnh không có một kẻ nào. Nhị ca nói xem không phải hắn đi mua quần áo cho yêu nữ kia thì đi làm gì?”

Đặng An Nghi không cho là đúng nói: “Bảo Khánh từ xưa ra đã nổi tiếng sinh ra mỹ nhân, Bình Dục mấy năm nay không có nữ nhân nào bên người, có lẽ hắn giấu một mỹ nhân ở Bảo Khánh cũng nên, không nhất định là mua cho Phó tiểu thư.”

Đặng Văn Oánh dậm chân một cái, giọng mang theo nức nở nói: “Nhị ca, huynh đừng nói mát nữa, trước kia hắn không chịu đồng ý hôn sự nhưng tốt xấu gì bên người cũng không có ai. Như thế lòng muội còn có thể thoải mái chút. Nhưng ai biết hắn chỉ tới Vân Nam làm việc một hồi lại mọc ra một Phó Lan Nha khiến lòng ta khó chịu đến độ muốn nứt ra rồi. Nhị ca, xưa nay huynh nhiều chủ ý, huynh nhẫn tâm nhìn muội thương tâm khổ sở mà không giúp ư?”

Trong lòng Đặng An Nghi hơi chua, lập tức từ chối: “Mọi việc muội đều ăn vạ ta giúp muội quyết định, chẳng lẽ chính muội không nghĩ được gì ư? Ta cũng là nam nhân, việc đoạt tâm của nam nhân khác ta có thể giúp được gì?”

Đặng Văn Oánh nghe hắn nói lời thô tục thì ngẩn ra một chút. Đặng An Nghi vội ho một tiếng che giấu tính tình, sau đó không kiên nhẫn nói: “Dù sao việc này nhị ca sẽ không nhúng tay.”

Đặng Văn Oánh nổi giận nói: “Nhị ca mà không quản thì một khi hồi kinh muội sẽ cầu đại tỷ để Hoàng thượng tứ hôn cho ta và Bình Dục. Cho dù Bình Dục to gan đến đâu thì cũng không dám kháng chỉ đúng không?”

“Ngươi dám!” Trong mắt Đặng An Nghi hiện lên một tia tàn bạo.

Khó có lúc Đặng Văn Oánh thấy Đặng An Nghi lạnh lùng sắc bén như thế ở trước mặt mình, nàng ta kinh ngạc nhìn hắn sau đó lại xoay người ghé vào trên gối khóc lóc, “Vậy huynh nói phải làm sao đây? Lòng ta đều đã loạn đến không được rồi!”

Đặng An Nghi trầm mặt nhìn nàng, thấy nàng ta càng khóc càng thương tâm thì híp híp mắt, đột nhiên nói: “Đêm nay tuần án của Bảo Khánh Phủ là Trịnh Hồng mở tiệc. Bình Dục xưa nay bất hòa với Đông Xưởng nên chắc chắn sẽ đến thăm dò. Muội sửa soạn một phen, nếu buổi tối Trịnh phu nhân mời tiệc ta sẽ mang muội theo, còn lại muội tự mà làm.”

“Thật sự?” Đặng Văn Oánh ngừng khóc hỏi.

Đặng An Nghi cũng không tiếp lời, chỉ ngồi ở trước bàn yên lặng cân nhắc. Đặng Văn Oánh thì nín khóc, mỉm cười đi đến bên cạnh bàn nói với hắn: “Nhị ca thật tốt.”