Lời Cầu Hôn Mùa Đông (Devil In Winter)

Chương 5




Sebastian rời khỏi giường và đi đến bồn rửa mặt trên đôi chân không vững. Anh cảm thấy choáng váng, mất phương hướng, như thể anh là người vừa mới đánh mất sự trinh trắng chứ không phải là Evangeline. Từ lâu anh đã nghĩ chẳng có gì mới mẻ cho anh trải nghiệm nữa. Anh đã sai. Đối với một người đàn ông mà việc làm tình là một thực nghiệm pha trộn giữa kỹ năng và nghệ thuật thì thật sự là một cú sốc cho anh khi thấy bản thân bị phó mặc cho những đam mê tự phát của mình. Anh đã có ý dứt ra vào phút cuối, nhưng đầu óc anh đã trống rỗng với dục vọng khiến anh không thể điều khiển được cơ thể mình. Chết tiệt. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây.

Mò mẫm tìm chiếc khăn sạch ở bồn rửa, anh chăm chú nhúng ướt nó với nước sạch. Bây giờ thì hơi thở anh đã trở lại bình thường, nhưng lòng anh lại không hề bình lặng. Sau những gì vừa mới xảy ra, lẽ ra anh phải được thỏa mãn trong nhiều giờ đồng hồ nữa. Nhưng nó không đủ. Anh đã trải qua cực đỉnh dài nhất, mạnh mẽ nhất, run rẩy nhất của đời anh...vậy mà khao khát có nàng một lần nữa, muốn mở nàng ra, chôn chặt anh vào trong nàng, vẫn không tan đi. Nó thật điên rồ. Nhưng tại sao? Tại sao lại là nàng?

Nàng có kiểu cơ thể của phụ nữ mà anh luôn luôn yêu thích, khêu gợi và săn chắc, với hai đùi tròn trịa để nâng đỡ anh. Và làn da nàng mềm mại như nhung, với những nốt tàn nhang lác đác như hoa lửa bắn lên từ những cây pháo bông. Mái tóc...cũng đỏ và gợn sóng ở dưới cũng như trên đầu nàng...phải, điều đó anh cũng không thể cưỡng lại được. Nhưng tất cả những vẻ đẹp cơ thể của Evangeline Jenner không thể diễn tả hết được ảnh hưởng lạ thường của nàng lên anh.

Cảm thấy, không thể tin được, khát vọng đang trỗi dậy một lần nữa, Sebastian lau rửa mình mạnh bạo với miếng vải lạnh và lấy một cái khăn sạch khác. Anh đem nó tới chỗ Evangeline, nàng đang nằm nghiêng, hơi cuộn mình lại. Anh thấy nhẹ nhõm, có vẻ như sẽ không có những giọt nước mắt trinh nữ hay lời phàn nàn nào. Nàng trông đang suy ngẫm hơn là phiền muộn...nàng nhìn anh chăm chăm, như thể nàng đang cố gắng giải một câu đố. Thì thầm nho nhỏ, anh dỗ ngọt nàng nằm ngửa ra và lau đi những vệt máu còn lưu lại giữa hai đùi nàng.

Thật không dễ cho Evangeline khi nằm yên và khỏa thân trước mặt anh...Sebastian thấy màu hồng đang nhanh chóng bao phủ nàng. Anh biết rất ít những phụ nữ đỏ mặt khi trần truồng. Anh đã luôn chọn những phụ nữ có kinh nghiệm, vì anh không thích những cô nàng ngây thơ. Không phải vì lí do đạo đức, tất nhiên, nhưng bởi vì gái trinh, như một quy luật, hoàn toàn tẻ ngắt trên giường.

Để cái khăn sang một bên, Sebastian đặt hai tay anh ở hai bên vai Evangeline, lòng bàn tay anh ấn sâu vào tấm đệm. Họ quan sát nhau đầy hiếu kỳ. Anh nhận ra Evangeline thấy thoải mái với sự tĩnh lặng—nàng không tìm cách lấp đầy nó như những người phụ nữ khác. Một phẩm chất tốt. Anh nghiêng người, vẫn còn nhìn chăm chăm vào mắt nàng...nhưng khi đầu anh cúi xuống nàng, một tiếng gầm phá tan không gian yên tĩnh. Đó là bụng nàng, đang phản đối sự trống rỗng của nó. Mặt nàng càng đỏ hơn, nếu điều đó là có thể. Evangeline vội đặt hai tay trên bụng nàng như muốn dùng ý chí để khiến cho những tiếng sôi ùng ục lặng đi.

Một nụ cười toét thoáng qua mặt Sebastian, và anh cúi nhanh xuống để hôn lên bụng nàng. "Anh sẽ cho gọi bữa sáng, em yêu."

"Evie," nàng thì thầm, đưa tay xuống kéo chăn lên ngực. "Cha em và các bạn bè gọi em như thế."

"Chúng ta cuối cùng cũng sẵn sàng cho tên riêng rồi sao?" Một nụ cười trêu chọc nhếch lên ở khóe môi anh. "Sebastian," anh nói nhẹ nhàng.

Evie vươn tay ra chầm chậm, như thể anh là một con thú hoang có thể lồng lên khi bị đánh động, và những ngón tay nàng nhẹ nhàng cẩn thận đan vào những lọn tóc trước trán của anh. Vuốt mái tóc rối sang một bên, nàng nói trong một giọng thấp, "Chúng ta đã thật sự kết hôn rồi."

"Ừ. Cầu Chúa cứu giúp em." Anh nghiêng đầu, tận hưởng sự mơn trớn của những ngón tay nàng trên tóc anh. "Chúng ta sẽ rời đi Luân Đôn hôm nay chứ?"

Evie gật đầu. "Em muốn gặp cha em."

"Tốt hơn là em nên lựa chọn từ ngữ cẩn thận khi em giải thích rằng anh là con rể của ông ấy," anh nói. "Nếu không tin tức đó sẽ kết thúc ông luôn."

Nàng rụt tay lại. "Em muốn chúng ta nhanh lên. Nếu thời tiết khá hơn, có lẽ chúng ta có thể rút ngắn thời gian lại. Em muốn đi thẳng đến câu lạc bộ của cha em và—"

"Chúng ta sẽ đến đó sớm thôi," Sebastian nói ôn tồn, "nhưng chúng ta sẽ không đi với tốc độ chạy đua như chúng ta đã làm suốt trên đường đến Scotland. Chúng ta sẽ nghỉ đêm ít nhất một lần ở một quán trọ dọc đường." Khi nàng mở miệng để phản đối, thái độ của anh trở nên kiên quyết, "Sẽ chẳng tốt cho cha em nếu em tới câu lạc bộ của ông mà gần chết vì kiệt sức."

Giờ thì nó bắt đầu đây—bài học về uy quyền của người chồng, và bổn phận của người vợ phải vâng lời anh ta. Rõ ràng là Evie rất muốn tranh cãi, nhưng thay vào đó nàng nhìn anh trân trối với một cái nhíu mày. Chuyển giọng nhẹ nhàng hơn, anh thì thầm, "Em đang có một khoảng thời gian khó khăn, Evie. Có một người chồng là anh cũng đã đủ gian nan rồi. Nhưng chăm sóc cho một người bị lao phổi trong giai đoạn cuối của tình trạng ông ấy...em cần phải có đủ tất cả sức mạnh của mình. Chẳng có ích gì khi làm cạn kiệt nó trước cả khi em đến nơi."

Evie chăm chú nhìn anh mãnh liệt đến mức khiến anh không thoải mái. Nàng có đôi mắt tuyệt vời làm sao, như thể có ai đó đã gom nhặt những tấm gương xanh thẫm lại và chiếu tia nắng mặt trời rực rỡ nhất qua chúng. "Có phải ngài lo lắng cho sức khỏe của em không?" nàng hỏi.

Anh khoác cho giọng mình vẻ chế nhạo, ánh mắt lạnh nhạt. "Tất nhiên rồi, cưng à. Mối quan tâm lớn nhất của anh là giữ cho em còn sống và khỏe mạnh cho đến khi anh có thể thu được của hồi môn của em."

Evie sớm phát hiện ra St. Vincent—à, Sebastian—cũng thoải mái khi trần truồng cũng như khi mặc quần áo. Nàng cố gắng tỏ ra hờ hững với hình ảnh một người đàn ông đi lại trong căn phòng mà không có lấy một mảnh vải. Nhưng nàng kín đáo trộm nhìn anh mỗi khi có thể, cho đến khi anh rút ra một bộ áo từ cái rương. Anh cao ráo và thon người, với những bắp cơ nở rộng bóng mượt nổi bật lên bởi những hoạt động của các quý ông như cưỡi ngựa, đấm bóc và đấu kiếm. Lưng và vai anh đẹp, với cơ bắp cử động dưới lớp da săn chắc. Còn mê hoặc hơn nữa chính là khung cảnh phía trước của anh, một bộ ngực không hề trần trụi, như thường thấy ở những bức tượng cẩm thạch hay tượng đồng, mà được phủ nhẹ lên một lớp lông. Lớp lông trên ngực anh—và những nơi khác nữa—đã gây kinh ngạc cho nàng. Đó là một bí ẩn khác trong những ẩn số của nam giới giờ đã được hé lộ cho nàng, theo đúng nghĩa đen.

Không thể khiến mình đi ngang căn phòng trong một kiểu phô diễn tương tự, Evie kéo tấm trải giường quanh người trước khi nàng đi đến vali của mình. Nàng lấy ra một cái váy sạch được làm từ vải len nâu dày và một cặp quần áo lót mới, và tuyệt nhất là một đôi giày sạch. Đôi giày kia của nàng đã quá ẩm và bẩn khiến nàng rùng mình với ý nghĩ phải mang chúng vào. Giữa lúc mặc quần áo, nàng cảm thấy ánh mắt của Sebastian dán lên nàng. Vội vàng, nàng kéo áo sơ-mi xuống để che khuôn ngực đang hồng lên.

"Em đẹp lắm, Evie," anh bình phẩm nhẹ nhàng.

Vì được nuôi lớn bởi những người họ hàng luôn tỏ vẻ xót thương cho mái tóc sặc sỡ và những nốt tàn nhang luôn gia tăng của nàng, Evie tặng cho anh một nụ cười hoài nghi. "Dì Florence luôn đưa cho em một loại mĩ phẩm để xoa đi những đốm tàn nhang của em. Nhưng chẳng thể nào rũ bỏ được chúng."

Sebastian mỉm cười uể oải khi anh đến với nàng. Nắm lấy hai vai nàng trong tay, anh quét ánh mắt tán thưởng dọc theo cơ thể ăn mặc mỏng manh của nàng. "Đừng bỏ đi dù chỉ là một vết tàn nhang, em yêu. Anh đã tìm thấy một vài cái ở những chỗ mê hoặc nhất. Anh đã có những nốt yêu thích nhất của mình rồi...anh có nên nói với em là ở đâu không nhỉ?"

Mất phương hướng và bối rối, Evie lắc đầu và làm một cử động để lách đi. Anh không để nàng làm thế. Kéo nàng đến gần hơn, anh nghiêng mái đầu vàng óng xuống và hôn lên cổ nàng. "Kẻ phá bĩnh tí hon này," anh thì thầm, mỉm cười. "Anh sẽ nói với em luôn vậy." Những ngón tay anh khép lại quanh áo sơ-mi và chầm chậm kéo gấu áo lên cao. Hơi thở nàng tắc nghẹn khi nàng cảm thấy những ngón tay anh dịu dàng cọ cọ vào giữa hai chân trần của nàng. "Như anh đã khám phá ra trước đó," anh nói bên cổ họng nhạy cảm của nàng, "có một chuỗi dài bên trong đùi phải của em dẫn tới—"

Một tiếng gõ cửa ngắt quãng họ, và Sebastian ngẩng đầu lên với một tiếng làu bàu khó chịu. "Bữa sáng," anh lầm bầm. "Và anh sẽ không thèm khiến em chọn lựa giữa việc yêu anh và một bữa ăn đang đợi, vì câu trả lời chắc chắn không lấy gì làm thỏa lòng anh cả. Mặc váy của em vào, trong khi anh đi tới cửa."

Sau khi Evie vâng lời với sự gấp gáp vụng về, anh mở cửa ra để lộ hai cô hầu phòng mang những khay chất đầy các món ăn. Vừa khi họ liếc một cái vào vị khách đẹp trai với gương mặt thiên thần và mái tóc màu lúa mì vàng rượm, hai người phụ nữ thở gấp và cười khúc khích không kiềm chế được. Thật khó để lấy lại vẻ điềm đạm của họ khi anh lại chỉ mặc quần áo sơ sài, chân để trần, áo sơ-mi trắng và cổ áo mở phanh, một cái cà vạt bằng lụa vắt lỏng lẻo ở hai bên vai anh. Hai cô hầu gái mê mẩn gần như làm đổ nhào cái khay đến hai lần trước khi họ có thể sắp xếp đặt được bữa sáng lên bàn. Nhận thấy cái giường bị nhàu, họ thấy khó có thể kiềm những tiếng ríu rít nhỏ hứng khởi khi họ đoán xem việc gì đã xảy ra ở đó trong đêm qua. Khó chịu, Evie xua những cô hầu ra khỏi phòng và đóng chặt cửa lại.

Nàng liếc sang Sebastian để quan sát phản ứng của anh với sự ngưỡng mộ mê đắm của những cô hầu gái, nhưng anh có vẻ không hay biết. Rõ ràng những biểu hiện của họ đã có quen thuộc đến mức anh còn chẳng nhận ra. Một người đàn ông với vẻ ngoài và tước vị như anh sẽ luôn luôn bị phụ nữ theo đuổi. Evie không nghi ngờ gì một người vợ yêu anh sẽ chỉ nhận lất một trái tim tan nát. Dù thế nào đi nữa, nàng sẽ không bao giờ cho phép mình chịu đựng sự ghen tuông cay đắng hay nỗi sợ hãi bị phản bội.

Dẫn Evie đến ngồi ở bên bàn, Sebastian lấy thức ăn cho nàng trước. Có cháo yến mạch được gia vị với muối và bơ, vì những người Scot cho rằng nó là một sự báng bổ thần linh khi làm ngọt nó với mật đường. Còn có những khoanh bánh mì được làm từ men bia gọi là bánh mì không men, những lát thịt lợn muối xông khói để nguội, cá tuyết hun khói, và một tô lớn đựng những miếng lườn gà đã được xông khói, và những lát bánh mì nướng phết mứt cam. Evie ngấu nghiến thức ăn ngon lành, nuốt nó xuống với trà đặc. Bữa ăn đơn giản, khó có thể so sánh với những bữa sáng kiểu Anh đẹp mắt ở điền trang Hampshire của Ngài Westcliffe, nhưng nóng sốt và phong phú, và Evie đã đói cào cả ruột gan để mà tìm ra lỗi ở bất kỳ món nào.

Nàng nấn ná ở bữa sáng trong khi Sebastian cạo râu và mặc quần áo tươm tất. Thả cái túi da đựng những dụng cụ cao râu của anh vào trong rương, anh đóng nắp lại và ngẫu nhiên nói với Evie. "Sắp xếp đồ đạc của em đi, cưng. Anh sẽ xuống lầu để xem cỗ xe ngựa được chuẩn bị sẵn sàng."

"Tờ chứng nhận hôn nhân từ MacPhee—"

"Anh cũng sẽ lo chuyện đó. Khóa cửa lại sau khi anh đi nhé."

Sau khoảng một tiếng đồng, hồ anh quay trở lại để hộ tống Evie. Một cậu bé khỏe mạnh mang cái rương và vali đến nơi cỗ xe đang đợi. Một nụ cười mỉm phớt qua môi Sebastian khi anh thấy Evie đã dùng một trong những cái cà vạt lụa của anh để cột tóc nàng ở sau gáy. Evie đã đánh rơi mất hầu hết kẹp tăm trên đường rời khỏi nước Anh, và nàng không có khả năng đoán trước được điều đó để mà bỏ hàng tá chúng vào trong vali của nàng. "Với tóc em để như thế, em trông quá trẻ để được kết hôn," anh thì thầm. "Nó thêm vào một điểm kích thích trác táng cho hoàn cảnh này. Anh thích nó."

Đến giờ đã quen với những lời nhận xét không đứng đắn của anh, Evie đưa cho anh một cái nhìn độ lượng cam chịu và đi theo anh rời khỏi phòng. Họ đi xuống tầng trệt và gửi lời chào tạm biệt với Ông Findley, người chủ quán trọ. Khi Evie đi theo Sebastian đến lối vào, Findley gọi to rạng rỡ, "Tôi xin chúc bà một chuyến đi an toàn, Phu nhân St. Vincent!"

Giật mình nhận ra giờ nàng đã là một nữ tử tước, Evie cố gắng lắp bắp câu cám ơn.

Sebastian giúp nàng leo lên cỗ xe ngựa đang chờ, trong khi những con ngựa vùng vằng di chuyển và thổi những hơi thở màu trắng qua những lỗ mũi bạnh ra của chúng. "Phải," anh bình phẩm một cách nhạo báng, "mặc dù nghe thật là bôi nhọ, nhưng cái tước vị đó giờ là của em để mà chia sẻ." Anh giúp nàng lên bậc thang và vào trong cỗ xe. "Hơn nữa," anh nói tiếp khi anh nhảy phắt lên ngồi cạnh nàng, "chúng ta một ngày nào đó sẽ còn vươn đến đỉnh cao hơn nữa, bởi vì anh là người đầu tiên trong dòng người thừa kế danh công tước...mặc dù anh khuyên em đừng có nín thở cho đến khi điều đó xảy ra. Những người đàn ông trong gia đình anh đáng tiếc làm sao lại sống khá lâu, có nghĩa là em và anh có thể không thừa kế cho đến khi chúng ta đều đã quá lụ khụ để có thể tận hưởng nó."

"Nếu ngài—" Evie bắt đầu, và ngừng lại ngạc nhiên khi nàng thấy một vật kềnh càng trên sàn xe. Đó là một thứ đồ gốm to để đựng gì đó, với một cái nút đóng ở phần đầu của mỗi bên. Hình dáng của nó tròn, nhưng lại dẹt ở một bên để bảo đảm nó đứng vững trên sàn. Nàng liếc một cái nhìn ngạc nhiên sang Sebastian, ngập ngừng chạm vào đầu ngón chân nàng vào đồ vật đó và được tưởng thưởng với một luồng hơi nóng mạnh mẽ xông thẳng lên váy nàng. "Một cái bình giữ ấm chân," nàng thốt lên. Hơi nóng từ làn nước đang bốc hơi được chứa trong một vỏ bọc bằng gốm sẽ giữ được lâu hơn là viên gạch nóng nàng đã sử dụng trước đây. "Ngài đã tìm thấy nó ở đâu?"

"Anh đã mua nó từ Macphee khi anh thấy nó trong ngôi nhà của ông ta," Sebastian trả lời, có vẻ vui bởi sự kích động choáng váng của nàng. "Một cách tự nhiên ông ta mừng vui quá đỗi với triển vọng khoét túi anh với cái gì đó khác."

Trong lúc bốc đồng, Evie nửa đứng dậy khỏi chỗ ngồi để hôn lên má anh, mịn và mát bên môi cô. "Cám ơn ngài. Ngài thật tử tế."

Hai bàn tay anh nắm lấy eo nàng, không cho nàng rút lui. Anh áp lên một lực đủ mạnh để đem nàng vào lòng anh, cho đến khi mặt họ thật gần đến mức mũi họ gần như chạm vào nhau. Hơi thở anh mơn trớn môi nàng khi anh thì thầm, "Chắc chắn là anh xứng đáng với những lời cám ơn nhiều hơn câu đó."

"Đó chỉ là một cái bình giữ ấm chân thôi," nàng nhẹ nhàng phản đối.

Anh cười toét miệng. "Anh nên chỉ cho em thấy, em yêu, rằng cái bình đó cuối cùng cũng sẽ nguội...và rồi, một lần nữa, anh sẽ là nguồn hơi ấm duy nhất của em. Và anh không chia sẻ hơi ấm cơ thể mình bừa bãi đâu."

"Theo như lời đồn thì đúng là như vậy," Evie khám phá ra một sự hứng khởi lạ lẫm trong cuộc trao đổi này. Nàng chưa bao giờ đùa giỡn với một người đàn ông như thế này, mà nàng cũng chưa bao giờ trải nghiệm niềm vui của việc nắm giữ điều gì đó mà anh muốn, trêu chọc anh vì điều đó. Nàng thấy từ ánh sáng lấp lánh trong mắt anh rằng anh cũng thích thú việc đó như nàng vậy. Anh trông cứ như đang muốn nhảy xổ vào nàng.

"Anh sẽ chờ cơ hội của mình," anh nói. "Cái lọ chết tiệt đó không thể như thế mãi mãi được."

Anh để cho nàng trườn khỏi lòng anh, và quan sát nàng xếp lại váy trên cái máy giữ ấm chân. Dựa người sung sướng ra sau khi cỗ xe bắt đầu lăn bánh, Evie cảm thấy da ga nổi lên trên đùi nàng bởi hơi nóng tuyệt vời đang thấm qua chân quần trong và chìm vào lớp vải dệt của đôi tất nàng mang. "Thưa ngài...à...Sebastian..."

Đôi mắt anh sáng và phản chiếu như một tấm gương soi. "Gì thế, cưng?"

"Nếu cha ngài là một công tước, vậy thì tại sao ngài lại là một tử tước? Chẳng phải lẽ ra ngài phải là một hầu tước, hoặc ít nhất một bá tước sao?"

"Không cần thiết. Thông lệ hiện nay là để thêm một số lượng những tước vị thấp hơn khi một tước vị mới được tạo ra. Như một quy luật, tước công càng lâu đời, thì con trai cả càng ít có khả năng là một hầu tước. Cha anh đã chọn phải noi gương trong điều này, tất nhiên. Đừng có bao giờ bắt đầu với ông ở chủ đề đó, nhất là khi ông ta đang chìm trong mấy ly rượu của mình, nếu không em sẽ nhận được một bài diễn thuyết mụ mị đầu óc về việc từ 'hầu tước' nghe xa lạ và nữ tính thế nào, và hàng ngũ hầu tước chẳng là gì ngoài một nửa bước đáng ngượng dưới tước công ra làm sao."

"Có phải ông ấy là một người ngạo mạn không, cha ngài ấy?"

Bóng một nụ cười cay đắng cong lên trên môi anh. "Anh thường nghĩ đó là kiêu ngạo. Nhưng anh đã nhận ra rằng nó là một sự mù tịt về thế giới bên ngoài thế giới của ông hơn. Theo như anh biết, ông chưa bao giờ tự mang vớ, hay rắc bột lên bàn chải của mình. Anh ngờ là ông có thể sống một cuộc đời mà không có đặc quyền. Thật sự thì, anh tin ông sẽ chết đói trong một căn phòng chất đầy thức ăn nếu chẳng có người hầu nào ở đó để đem cái bàn đến nơi ông ngồi. Ông chẳng nghĩ gì về việc sử dụng một cái lọ vô giá như một đích nhắm cho bài luyện bắn súng hay làm bùng lên một ngọn lửa trong lò sưởi bằng cách quẳng một cái áo lạnh da cáo lên đó. Ông còn giữ các khu rừng quanh điền trang được thắp sáng mãi với những ngọn đuốc và đèn dầu phòng trường hợp ông có ý định đi dạo qua rừng vào ban đêm."

"Thật chẳng ngạc nhiên tại sao ngài lại nghèo," Evie nói, thất kinh bởi sự lãng phí như thế. "Em hy vọng ngài cũng không phải một người ăn tiêu hoang phí."

Anh lắc đầu. "Anh chưa từng bị buộc tội vì những khoản tài chính bất hợp lý. Anh hiếm khi đánh bạc, và anh không giữ một nhân tình. Ngay cả như thế, anh vẫn có những chủ nợ bám sát gót anh."

"Ngài có bao giờ xem xét làm một việc gì đó chưa?"

Anh đưa cho nàng một cái nhìn trống rỗng. "Để làm gì?"

"Để kiếm tiền."

"Thánh thần ơi, không, nhóc à. Làm việc sẽ là một sự chi phối bất lợi cho cuộc sống cá nhân của anh. Và anh hiếm khi sẵn sàng dậy trước buổi trưa."

"Cha em sẽ không thích ngài."

"Nếu tham vọng trong cuộc sống của anh là có được sự yêu thích của mọi người, anh sẽ rất phiền lòng khi nghe điều đó. May mắn thay nó lại không."

Khi chuyến hành trình tiếp tục trong một mạch dễ chịu, Evie có những cảm xúc trái ngược xáo trộn về chồng nàng. Mặc dù anh sở hữu một vẻ hấp dẫn cực kỳ, nàng thấy có ít thứ ở anh mà nàng thấy đáng để tôn trọng. Rõ ràng là anh có một trí óc nhanh nhạy, nhưng nó lại được sử dụng không phải cho mục đích tốt. Hơn nữa, ý thức rằng anh đã bắt cóc Lillian, và phản bội lại người bạn tốt nhất của anh trong thỏa thuận đó, khiến cho anh rõ ràng là không thể tin tưởng được. Mặc dù vậy...anh có thể thi thoảng thể hiện một sự tử tế của người chiều chuộng phụ nữ mà nàng tán thưởng.

Với mỗi nơi ngừng lại nghỉ chân Sebastian chăm lo cho những nhu cầu của Evie, và mặc cho lời đe dọa của anh về việc để cho bình sưởi chân nguội lạnh, anh đã cho đổ đầy nó với nước sôi. Khi nàng trở nên mệt mỏi anh để cho nàng thiếp đi trên ngực anh, giữ chặt lấy nàng khi những bánh xe xốc trên những chỗ gồ ghề trên đường. Khi nàng dần rơi vào giấc ngủ trong vòng tay anh, nàng nhận ra anh thể hiện một ảo tưởng về thứ gì đó mà nàng chưa từng có trước đây. Nơi nương tựa. Bàn tay anh vuốt đi vuốt lại trên mái đầu nàng bằng những cái vuốt ve dịu dàng nhất, và nàng nghe thấy anh thì thầm trong chất giọng thiên thần bóng tối của anh, "Ngủ đi, tình yêu của anh. Anh đang bảo vệ em đây."