Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 27-2: Vở kịch nhân sinh (2)




Ngày hôm sau, Giản Nặc quay về Sở Vụ, bắt đầu vùi đầu vào công việc. Lạc Nghệ Hằng giao bản hợp đồng của nhà họ Đan cho cô ấy, nghĩ đến việc Đan Thục Khê đã từng giúp đỡ chuyện nhà họ Tiêu, Giản Nặc không từ chối, mà đồng ý làm cố vấn pháp luật sở hữu đất đai cho nhà họ ĐanDie nd da nl e q uu ydo n.

Trong thời buổi rối ren, mùa thu này lượng công việc ở Sở Vụ tăng lên không ngừng, không chỉ Lạc Nghệ Hằng, mà mỗi vị luật sư đều bận rộn, Giản Nặc làm cố vấn pháp luật cho cả Trúc Hải và Đan thị, đồng thời còn tiếp nhận một vụ ly hôn,  loay hoay đến mức chân không chạm đấtDie nd da nl e q uu ydo n.

Vì Cốc Trì liên tục xuống nước, nên buổi tối Giản Nặc đều ngủ lại nhà anh ấy. Đến lúc sống chung với nhau như vậy, Giản Nặc mới biết được anh ấy bận rộn biết bao nhiêu. Trúc Hải vẫn chưa hoàn toàn đi vào quỹ đạo, tuy nhân viên có năng lực nhưng Cốc Trì không lúc nào buông lỏng,  thậm chí là rất cẩn trọng, vừa phải chú ý đến nghiệp vụ của công ty ở nước ngoài,  vừa phải xử lý các văn kiện quan trọng thông qua thư điện tử, thường ngồi mấy giờ liền trong thư phòng, Giản Nặc đau lòng cho anh ấy, nên luôn đến chăm sóc, xoa bóp giúp thư giãn, Cốc Trì rất hưởng thụ sự đãi ngộ này, liền nói rằng chờ chân mẹ cô ấy đỡ hơn, nhất định phải dọn qua đây sống, khiến Giản Nặc cảm thấy dở khóc dở cười, cảm giác mình như là người hầu của anh ấydieendaanleequuydonn.

Thời gian lặng lẽ trôi qua như nước chảy, chẳng mấy chốc đã đến thứ Sáu. Bởi vì Ôn Nhu muốn đến Lâm thành công tác, vậy nên trước khi lên máy bay đã hẹn Giản Nặc cùng Lạc Nghệ Hằng ăn cơm trưa.

Địa điểm ăn cơm là "Tư Phòng Thái" quen thuộc mà bọn họ vẫn thường xuyên lui tới mấy năm qua.  Sau khi ngồi vào chỗ, Lạc Nghệ Hằng liền chọn vài món, phần lớn là theo sở thích của Giản Nặc, trong số đó cũng có hai món mà Ôn Nhu thíchdieendaanleequuydonn.

Sau khi những món ăn được đưa lên, Lạc Nghệ Hằng nghĩ đến dạ dày của Giản Nặc không được tốt lắm nên trước tiên múc cho cô một bát canh nóng, sau đó gắp thêm vào bát món cá mà cô thích, động tác lưu loát tự nhiên, từ trước đến nay vẫn luôn vậy. Song lần này, không chỉ anh ấy, mà Ôn Nhu rõ ràng cũng sợ run lên.

Giản Nặc nói cám ơn, liền bưng bát canh lên uống, che đi ánh mắt ửng đỏ.  Từ trước đến giờ, anh vẫn luôn săn sóc, tất cả đều dành cho cô, khiến Giản Nặc cảm thấy áy náy.

Ôn Nhu phản ứng rất nhanh,  gắp thức ăn nhét vào miệng, mơ hồ không rõ mà chuyển đề tài: “Đàn anh, có khi nào chúng em ăn đến mức anh nghèo rồi không?”

“Chỉ dựa vào sức ăn của hai người mà muốn làm khó anh thì hơi khoa trương.” Lạc Nghệ Hằng cười, giơ tay lên gắp thêm cho Ôn Nhu chút thức ăn, sau đó nói: “Lúc Đại học, em và Tiểu Nặc luôn ăn ở nhà ăn, anh và Ưu Lí là người đầu tiên có việc làm, dù sao cũng phải có dáng vẻ của đàn anh chứ.”

Dáng vẻ của đàn anh? Ôn Nhu cười khổ, thầm nghĩ, người nào không biết anh muốn gặp Giản Nặc, em chỉ là được thơm lây. Nghĩ đến đó, cô hung hăng bưng bát uống một ngụm, đã quên canh nóng biết bao nhiêu, thiếu chút nữa là nhổ toàn bộ.

“Cậu uống chậm một chút, cứ như có ai tranh.” Giản Nặc đưa khăn tay cho cô, “Tướng ăn của cậu và Ưu Lí thật có chút liều mạng.”

“Anh ta? Thôi đi, mình tao nhã hơn anh ta nhiều.” Ôn Nhu kháng nghị, nâng mắt nhìn về phía Lạc Nghệ Hằng: “Anh nói câu công bằng đi, đàn anh.”

Lạc Nghệ Hằng chưa bao giờ đả kích người khác, Giản Nặc nghe vậy liền bật cười, phản ứng của Bộ Ôn Nhu thì hung hăng sặc một cái.

Ăn cơm xong, Lạc Nghệ Hằng vốn định tiễn Bộ Ôn Nhu ra tận sân bay, nhưng Lâm San gọi điện thoại đến nói rằng có người đang chờ anh ở Sở Vụ, kết quả là theo kế hoạch ban đầu Giản Nặc sẽ tiễn Bộ Ôn Nhu.

Trên đường đi,  Bộ Ôn Nhu vẫn luôn im lặng, ngay cả lúc Giản Nặc dặn dò cô phải thông báo mình đã an toàn khi đến nơi cũng không có phản ứng, cho đến lúc làm xong thủ tục lên máy bay, sau mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cô cũng nói: “Giản Nặc, mình hiểu rõ Cốc Trì đối với cậu là toàn bộ thế giới, nhưng cậu có biết cậu cũng là toàn bộ thế giới của đàn anh, nếu như có thể, cậu hãy giảm tổn thương đến mức thấp nhất được không?” Lạc Nghệ Hằng không phải người hay bộc lộ tình cảm, thế mà từ trước đến nay, ngay cả người như Bộ Ôn Nhu cũng nhận ra được vẻ cô đơn của đàn anh trong ngày khai trương Trúc Hải, cuối cùng thì không nhịn được mà lên tiếngdieendaanleequuydonn.

Trong phút chốc Giản Nặc, không thốt nên lời, cuối cùng cũng cảm nhận được chuyển biến tình cảm của Bộ Ôn Nhu, cô quay đầu đi, đưa ánh mắt về phía sân bay, bên trong đại sảnh dòng người qua lại, giọng nói có vẻ nghẹn ngào: “Thật xin lỗi!” Kể từ sau khi Cốc Trì rời đi, hình như cô trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, cứ thế không nhận ra trong lúc mình vì tình mà đau khổ thì bạn tốt cũng bị liên lụy bởi tình yêu. Trong khi đó, tình cảm giữa con người với con người như một chuỗi mắt xích, cô không biết ai mới là mắt xích đầu tiên.

Câu nói: “Thật xin lỗi” mà Bộ Ôn Nhu nghe được khiến cô cảm thấy rất khổ sở. Làm sao cô không hiểu tình yêu không phải là sự đồng tình, sẽ không vì người yêu ta thì ta nhất định phải yêu người, cô có chút hối hận đáng nhẽ không nên xúc động nói với Giản Nặc là Lạc Nghệ Hằng thích cô ấy, nếu cô  không nói gì, thì hiện tại có thể sẽ tốt hơn. Có lẽ, một số mối quan hệ không nên bị phá vỡ. Câu nói “Thật xin lỗi” của Giản Nặc, bất kể là cô hay Lạc Nghệ Hằng cũng đều không chịu nổi. 

Kiên trì giữ chặt tình cảm trong lòng không sai, cô không nên xin lỗi bất kỳ ai. Huống hồ bọn họ vẫn luôn biết tâm ý của cô, chỉ là không chịu nhìn thẳng vào sự cố chấp của cô, ngây thơ cho rằng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả, bao gồm cả người trong lòng cô. Bọn họ nghĩ về cô thật đơn giản, mà cô đúng là một người quá đơn giản. Đã nhận định, chính là một đời. Yêu, chính là trọn đời trọn kiếp.

Bộ Ôn Nhu cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ, vì Lạc Nghệ Hằng mà khiến Giản Nặc khó xử, liền xoay người đi về phía trước cửa an ninh, nói một câu giống nhau: “Thật xin lỗi!”

Giản Nặc đuổi theo cầm lấy cổ tay cô ấy, nói một cách chân thành: “Ôn Nhu, đàn anh là một người đàn ông tốt, đừng nên bỏ lỡ.” Sau đó, cô nghiêng người tiến đến, ôm chặt lấy người bạn tốt: “Cám ơn cậu, Ôn Nhu!”

Bộ Ôn Nhu sợ run lên, ngay sau đó mắt thoáng đỏ lên, cô  càng dùng sức ôm Giản Nặc, nghĩ thầm anh ấy cố chấp biết bao nhiêu người nào mà không biết, đâu phải anh ấy bẩm sinh đã dịu dàng, chỉ đối với Giản Nặc mới bộc lộ tự nhiên đến thế, người bình thường cũng không tự tìm phiền phức, mình làm sao có can đảm tiếp xúc với khối băng ấy.

Tiễn Ôn Nhu đi, tâm trạng của Giản Nặc thoáng chốc hạ xuống. Cô ngồi rất lâu trên băng ghế bên ngoài sân bay, cho đến khi tiếng chuống điện thoại vang lên, mới chú ý thời gian không còn sớm, liền đứng lên trong lúc không để tâm thì vừa vặn phía đại sảnh có người bước ra, không cẩn thận đụng phải cánh tay đang kéo vali cô liên tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

“Không sao. Không có đồ dễ vỡ đâu.” Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, gương mặt hết sức quyến rũ, thậm chí không hiểu sao lúc cười rộ lên có vài phần tương tự cô, bên má ẩn hiện lúm đồng tiền, giọng nói cực kì êm ái, vì tiếng phổ thông không lưu loát nên chắc là sinh sống nhiều năm ở nước ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ một mình gắng sức kéo vali của cô ấy, Giản Nặc không dấu vết thu hồi ánh mắt: “Cần tôi giúp đỡ không?”

Người phụ nữ nhìn xung quanh: “Cô có biết chỗ nào có thể bắt xe không?”

“Không ai đến đón cô sao? Khoảng cách từ sân bay đến thành phố khá xa,cũng không có nhiều xe taxi bình thường đều ngồi xe buýt của sân bay. Bên kia có thể đón xe buýt, tôi dẫn cô đi.”

“Đã làm phiền cô rồi.” Người phụ nữ nói lời cám ơn, liền kéo vali đi theo Giản Nặc đến bãi đậu xe ở bên phải.

Trong lúc Giản Nặc dẫn cô ấy đi, người phụ nữ hỏi: “Nếu tôi muốn đến khách sạn Trúc Hải, có thể trực tiếp đến đó không?”

Lại là khách hàng của Trúc Hải? Giản Nặc dừng bước, mỉm cười nhẹ nhàng: “Trúc Hải ở vùng ngoại ô Nghi Thành, xe buýt chỉ đến nội thành không thể trực tiếp đến Trúc Hải.” Nhìn thấy cô ấy nhíu mày, Giản Nặc hỏi: “ Vừa lúc tôi cũng đến Trúc Hải, cần tôi chở cô đi một đoạn đường không?” Tuy rằng dáng vẻ củacô không giống người xấu, nhưng vẫn sợ người ta hiểu nhầm mình có tâm địa bất chính, nên lịch sự hỏi ý cô ấydieendaanleequuydonn.

Người phụ nữ do dự trong giây lát, ánh mắt lạnh nhạt đánh giá Giản Nặc một lúc: “Cám ơn cô.”

Cứ như vậy, Giản Nặc giúp cô ấy cất hành lý vào cốp sau, lái chiếc Honda Đông Phong màu xám bạc hòa vào dòng xe cộ.

Người phụ nữ cũng không chuyện, khoảng 40 phút đường xe giữa Giản Nặc  và cô ấy chỉ hàn huyên vài câu, biết được cô ấy sinh sống ở nước ngoài từ nhỏ, lần này trở về để thăm bạn bè, vì muốn cho anh ấy một bất ngờ, cho nên không thông báo trước thế là không ai đến đón cô ấy. Giản Nặc cũng không hiếu kỳ lắm, dù cô biết được hết nhân viên ở Trúc Hải, cũng không vượt quá giới hạn mà hỏi người bạn bè đó tên gì.

Chờ đỗ xe đến bãi đỗ, Giản Nặc đưa cô ấy cùng hành lý đến đại sảnh tầng một, đã có nhân viên đến tiếp đón: “Luật sư Giản, chào cô.” Sau tiệc rượu, nhân viên Trúc Hải gần như đã biết cô và Cốc Trì có quan hệ, lại thêm bình thường cô đối nhân xử thế lễ độ, tất cả mọi người đều thích cô cũng như cư xử rất khách khí, vậy nên chỉ cần gặp gỡ thì đều chào hỏi.

Giản Nặc mỉm cười, lễ phép chào hỏi nhân viên công tác: “Xin chào. Vị tiểu thư này đến tìm bạn bè, nhờ cô giúp đỡ đưa cô ấy đi ghi danh được không?”

“Được.” Nhân viên công tác mỉm cười, nhìn về phía người phụ nữ chợt có sắc mặt ủ dột: “Xin mời tiểu thư theo tôi đến bên này.”

Giản Nặc đang muốn nói chuyện, nhưng lại thấy người phụ nữ nhìn mình hờ hững, ánh mắt lộ vẻ phức tạp khó hiểu, hình như còn có vài phần chán ghét không muốn quen biết cô, sau đó ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, ngạo mạn xoay người đi đến trước bàn, thần sắc lạnh thấu xương cùng nụ cười ôn hòa lúc trước khác nhau một trời một vựcdieendaanleequuydonn.

Giản Nặc sững sờ, không hiểu sao mình giúp đỡ nhưng cô ấy dường như chẳng vui vẻ, cô đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, cau mày rồi xoay người đi đến thang máy,  tại góc rẽ nghe được cuộc trò chuyện rõ ràng từ tiền sảnh.

“Tiểu thư, xin hỏi cô có đặt trước không?”

“Đặt trước cái gì? Tôi đến tìm giám đốc Cốc của mấy người.”

“Xin hỏi cô họ gì? Có hẹn trước không?”

“Hẹn trước? Không có.”

“Nếu vậy xin cô cho biết tên của cô, tôi sẽ gọi điện cho thư ký để  hỏi giám đốc Cốc hiện có tiện gặp cô không.”

“Tôi họ Viên. Là vị hôn thê của Cốc Trì.”

Giản Nặc nghe vậy bỗng nhiên xoay người lại, ánh mắt khiếp sợ nhìn lại bóng dáng thời thượng kia. Người phụ nữ không hề để ý đến nhân viên công tác trước quầy, lấy điện thoại ra bấm rồi ra ngoài. Vài phút sau, một bóng dáng anh tuấn quen thuộc xuất hiện ở đại sảnh. Sau đó, Giản Nặc nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười nhào vào lồng ngực Cốc Trì