Lời Hứa Của Giản Trì

Chương 30: Nếu hạnh phúc rời xa




Tối hôm qua, thời điểm Cốc Trì điện thoại Giản Nặc đang ở bờ sông. Cô ngửa đầu nhìn về phía chân trời xa xăm, mặc cho gió sông thổi bay trang phục, mái tóc quăn dài rối loạn, thân thể mảnh khảnh nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay nổi bật lên giữa quang cảnh thành phố tối tăm

Bờ sông về đêm cuối mùa thu thật đẹp, vầng trăng trên cao, bầu trời như vừa được gột rửa, sóng gợn lăn tăn trên mặt sông, ánh trắng sáng trong, cùng tiếng gió mơ hồ, thế gian vạn vật dường như tại khoảnh khắc này hợp nhất thành đường Thủy Tiên, cảnh tượng như Thi như Họa, ẩn ý trong cảnh sâu thẳm mà duy mỹ. Vậy mà tâm tình Giản Nặc lúc này là đang đè nén đau đớn, gió đêm lướt nhẹ nhưng mang theo hơi lạnh lẽo khiến người ta run sợ, thổi qua người, thấu tận xương cốt

Cúi đầu nhìn màn hình di động sáng lên cái tên Cốc Trì, con ngươi trong suốt lộ ra bi thương nồng đậm, Giản Nặc cúi đầu khẽ lẩm nhẩm: “Cốc Trì, em không hy vọng anh vì cô ấy đã xuất hiện mà nói dối.” Cô sợ tất cả điều tốt đẹp đều bị phá hủy chỉ vì lời nói dối lấp liếm. Tình yêu của bọn họ, cho dù thể xác hay tinh thần, đều chỉ một, không pha tạp chất, không tha thứ kẻ nào phá hỏng, đặc biệt là cô yêu anh đậm sâu.

Vì vậy, lúc tiếng nói vừa ngừng, Giản Nặc dùng hết sức lực ném điện thoại xuống lòng sông, đem những tổn thương xảy đến bao phủ trong làn nước lạnh lẽo, dường như làm vậy có thể giữ được tình yêu nguyên vẹn chung thủy này

Một động tác nhìn thật đơn giản, nhưng thành tâm đến đau lòng.

Đứng yên đón gió sông,mặt nước lặng im sóng gió, có một loại cảm xúc tuyệt vọng dần thay thế đau thương phủ kín trái tim, tựa vào lan can chậm rãi cúi đầu, nước mắt Giản Nặc rơi kín mặt đất…

Xe cộ ở ngã tư đường thưa dần, bóng lưng cô gái không nơi nương tựa, đau thương đến vậy.

Không biết đến cuối cùng đã đứng được bao lâu, từ màn đêm ồn ào náo nhiệt cũng dần ảm đạm đi, thì chiếc xe màu xám bạc vội vã lao đi trong màn đêm yên tĩnh ẩm ướt, Giản Nặc dồn sức nhấn ga lao đến đường cao tốc. Lúc này, cô rất nhớ vòng ôm của mẹ, cô vội vàng chứng minh có người yêu mình vô điều kiện, dù bất cứ lúc nào, cũng thủy chung trước sau như một.

Bên trong xe lặp lại bài hát “Không đến được” của Phạm Vĩ Kỳ “Ánh mắt em biết cười, cong cong cầu Kiều, anh là kết thúc, vĩnh viễn không thể chạm đến. Cảm giác anh đem đến, tựa như gió gào thét, nhớ nhung tựa độc dược, gian nan đến vậy, mỗi phút mỗi giây, em không tìm thấy, em không đến được,…” Giọng hát mềm mại nhưng ẩn chứa kiên cường chìm đắm trong nỗi thương cảm cùng chờ mong, Giản Nặc đồng cảm với phần đau đớn chất chứa trong im lặng đó, cô trải qua thời gian rèn luyện, vẫn như cũ không thể theo thói quen, trước mặt người mình yêu, chỉ cần đụng đến Cốc Trì cô vĩnh viễn không thể khống chế được cảm xúc.

Trước mắt không ngừng xuất hiện cảnh tưởng Viên Thiển Tích nhào vào lòng Cốc Trì, bàn tay nhỏ bé của Giản Nặc nắm chặt tay lái lộ rõ khớp xương trắng nhợt nhạt, đôi mắt ướt lệ chớp nhẹ trong suốt như ngọc, tầm mắt dần mơ hồ.

Vừa lúc đó, chiếc xe cùng làn thấy xe Giản Nặc lao nhanh một cách khó hiểu trên đường cao tốc thì liền chuyển hướng, vội vàng phanh lại khi cô lao đến, nhưng tốc độ xe cô thực sự quá nhanh, khoảng cách quá gần, tốc độ xe một trăm sáu mươi như vũ bão căn bản không thể dừng lại trong nháy mắt, lốp xe và mặt đất ma sát kịch liệt thì chiếc xe Honda Đông Phong  phía sau như mãnh thú không khống chế lung lay lao thẳng đến chiếc xe thể thao phía trước, thẳng tắp lao vào phát ra tiếng kêu chói tai

Phanh!! Một tiếng nổ kinh thiên động địa, hai xe va chạm rất mạnh, khói bốc lên cao, chiếc xe Honda Đông Phong màu xám bạc lật nghiêng trên đường cao tốc….

Chạy như bay đến hiện trường tai nạn trên đường cao tốc, tiếng phanh xe thê lương còn chưa ngừng thì Cốc Trì người đã trên mặt đất. Thu vào mắt một cảnh tượng đổ nát, mui xe lõm xuống, từng mảnh nhỏ kính chắn gió, thưa thớt vô số trên mặt đất, chiếc xe lật nghiêng trên mặt đất rõ ràng là của Giản Nặc – chiếc Honda màu xám bạc.

Đầu óc Cốc Trì thoáng chốc lâm vào hoang mang, mông lung một mảnh. Cảm giác tốt đẹp trong tim vì đoàn tụ với Giản Nặc nháy mắt sụp đổ, chỉ cảm thấy long trời lở đất. Anh không dám tưởng tượng chiếc xe vỡ nát như vậy thì người bên trong sẽ như thế nào. Thần kinh lan dọc theo đường đi “Ba” một tiếng đứt đoạn, lồng ngực đau đớn chậm chạp truyền đến, khiến anh không nhịn được rùng mình, trong phút chốc toàn bộ thế giới sụp đổ dù chỉ cây nhỏ trên hòn đảo, lảo đảo rút lui từng bước, liều mạng cưỡng ép bản thân bình tĩnh, lại như cũ không khống chế được khàn giọng: “Tiểu Nặc….”