Lôi Kéo

Chương 35




Trong khoảng thời gian này, Lâm Thanh Nhạc liên tiếp nộp hồ sơ xin việc và đã đến ba công ty để phỏng vấn, nhưng sau khi nói chuyện với bộ phận nhân sự của bên kia, không ai trong số họ đáp ứng được sự kỳ vọng của cô nên chuyện tìm công việc của cô đã bị gác lại.

Cho đến thứ hai, cô nhận được một email phỏng vấn từ Aurora.

Sau khi Hạ Đàm đưa tấm danh thiếp cho cô vào hôm kia, cô đã chú ý đến công ty này và cũng rất có hứng thú với nhãn hiệu Aurora này. Vì vậy, vào ngày hôm đó sau khi trở về nhà và xem xét, cô đã nộp hồ sơ vào đó.

Không ngờ được rằng hôm nay cô lại nhận được thông báo phỏng vấn.

Khi nhìn thấy thông báo phỏng vấn, thực sự cô đã nghĩ ngay đến mối quan hệ giữa Hạ Đàm và Hứa Đinh Bạch.

Cô nghĩ mình như vậy có phải đã xâm nhập vào phạm vi của anh hay không... Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô nghĩ mình chỉ là đến công ty nơi bạn anh làm việc mà thôi, Hạ Đàm là lãnh đạo cấp cao nên có lẽ bình thường sẽ không nói chuyện nhiều với cô, cho nên, càng không thể nói đến cô sẽ giao lưu cùng và Hứa Đinh Bạch.

Khả năng đó có lẽ bằng không.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lâm Thanh Nhạc đã trả lời email và quyết định đi phỏng vấn.

Thật ra, cô cũng không biết ngay từ đầu tại sao mình lại coi trọng vòng giao lưu xã hội của Hứa Đinh Bạch như vậy, như thể cô đang trốn tránh điều gì đó theo bản năng. Nhưng cuối cùng là đang trốn tránh cái gì... ngay cả cô cũng không biết rõ nữa.

Thật ra, bây giờ họ đã gặp nhau rồi, nhưng giữa họ chỉ là những người quen sẽ gật đầu chào hỏi khi gặp mặt mà thôi, cho nên cô không nên quá quan tâm như vậy.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Nhạc đến công ty Aurora để phỏng vấn vào vị trí phó giám đốc bộ phận kế hoạch.

Công ty này là một thương hiệu lâu đời ở nước ngoài, đặc biệt là nó cực kỳ nổi tiếng ở châu Âu. Bây giờ công ty này cũng rất khí khái khi gia nhập vào trong nước, không ngờ rằng địa điểm lại là ở trung tâm thành phố, lại còn là cả một tòa nhà văn phòng.

Lâm Thanh Nhạc nhớ mang máng mình đã đi ngang qua đây vài tháng trước, lúc đó cô còn đang suy nghĩ nơi này đang sữa chữa cái gì vậy, hóa ra là có một công ty mới chuyển đến...

Lần phỏng vấn này có ba vòng, cho nên mãi đến hơn bốn giờ chiều Lâm Thanh Nhạc mới ra khỏi công ty.

Những người bên bộ phận nhân sự bảo cô về nhà chờ tin, tuy rằng hai công việc đầu tiên của cô đều là làm ở bộ phận kế hoạch, cho nên có thể được coi là có kinh nghiệm. Nhưng so với công ty trước kia của cô, Aurora lại tốt hơn rất nhiều, vì vậy ngay cả khi cô đã có cuộc trò chuyện rất tốt với những người phỏng vấn, nhưng cô cũng không chắc rằng mình có thể được chọn.

Trong hai ngày tiếp theo, cô vẫn luôn giúp đỡ các công việc ở khu căn cứ chó dẫn đường, bởi vì đã không có tin tức gì trong hai ngày qua, cho nên cô cảm thấy rằng cuộc phỏng vấn này của mình có lẽ đã thất bại rồi.

Nhưng không ngờ rằng vào sáng sớm ngày thứ ba, cô bị một cuộc điện thoại đánh thức khi còn đang ngủ và cô nhận được tin tức mình đã được tuyển dụng.

“Cậu sắp đi làm à? Vào thứ hai tuần sau sao?” Buổi tối, Vu Đình Đình, Đổng Hiểu Nghê và cô cùng nhau ăn tối tại nhà.

Lâm Thanh Nhạc nói: “Ừm, lần này tớ nghỉ ngơi cũng đã đủ lâu rồi, phải đến lúc đi làm thôi.”

Đổng Hiểu Nghê nói: “Thật sự cũng lâu đó, đã hơn ba tháng rồi còn gì.”

Vu Đình Đình nói: “Nhưng mà cậu ấy cũng rất ổn đó thôi, có cả tiền tiết kiệm. Chậc, lương bổng lần này như thế nào vậy?”

“Nhiều hơn bốn mươi phần trăm so với công việc lần trước.”

“Ôi trời... được đó, cao quá đi!” Vu Đình Đình than thở, “Tại sao tớ vẫn còn phải làm công việc có đồng lương ít ỏi này chứ, so sánh với người khác thật khiến tớ tức chết mà.”

Đổng Hiểu Nghê nói: “Nếu cậu cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng như cậu ấy và có thành tích xuất sắc, nói không chừng cậu cũng có thể được ưa chuộng như vậy.”

Vu Đình Đình nói: “Cậu tha cho tớ đi, thành tích học tập cấp ba của tớ tệ như thế nào tớ sẽ không nói nữa, haiz, nhưng mà Thanh Nhạc biết đó.”

Lâm Thanh Nhạc gắp một miếng thịt cho cô ấy và nói, “Hiện tại cậu cũng tốt mà, nếu như không phải lúc nào cũng dính lấy Hoàng Thành Húc.”

Vu Đình Đình đột nhiên tỏ ra ỉu xìu: “Cũng, cũng ổn mà.”

Đổng Hiểu Nghê nói: “Tớ nói này Đình Đình, cậu thực sự nên suy nghĩ kỹ càng về mối quan hệ giữa hai người đi.”

Vu Đình Đình nói: “Nhưng mà anh ấy đối xử với tớ rất tốt... tuy rằng khả năng cầu tiến và năng lực của anh ấy có chút yếu kém, nhưng mà... ôi, tớ cũng không biết phải nói như thế nào nữa.”

Lâm Thanh Nhạc và Đổng Hiểu Nghê nhìn nhau, không đề cập đến chuyện này nữa.

Về chuyện tình cảm thì chỉ có hai người trong cuộc mới biết được, bọn cô chỉ đứng trên lập trường bạn bè nhìn thấy cô ấy đau khổ nên mới cảm thấy thương xót. Nhưng suy cho cùng, bọn cô cũng không thể nói nhiều thêm nữa.

——

Thứ hai, ngày bắt đầu đi làm.

Hôm nay Lâm Thanh Nhạc mặc một bộ quần áo mới, một chiếc áo vest bình thường và không quá nghiêm túc, nhưng lại hiện lên vẻ rất coi trọng ngày đầu tiên đi làm này.

Khi cô đến lầu dưới của công ty thì đã chín giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chấm công bắt đầu đi làm. Nhưng cô đến sớm nửa tiếng như vậy là đã tính cả thời gian để ăn sáng.

Khi gia nhập công ty, cô được cho biết là phúc lợi của công ty rất tốt, lại còn được bao cả ba bữa ăn và nhà ăn chỉ nằm bên trong tòa nhà.

Lâm Thanh Nhạc đứng ở cửa công ty, hít sâu một hơi rồi đi vào trong. Cô thực sự có một chút hào hứng với cuộc sống mới và công việc mới này.

“Thanh Nhạc, chào~”

Khi đang quẹt thẻ và đi đến trước cửa thang máy, không ngờ cô đã đụng phải một người có khuôn mặt quen thuộc, đó chính là người ở bộ phận nhân sự Tiền Tiểu Tịnh đã phỏng vấn cô ở vòng đầu tiên vào ngày hôm đó.

Lâm Thanh Nhạc chào hỏi cô ấy: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, hôm nay quần áo của cô trông rất đẹp.” Tiền Tiểu Tịnh trạc tuổi cô, lại cộng thêm việc cô ấy là người bên bộ phận nhân sự nên cô ấy nói rất nhiều, “Ồ, vóc dáng của cô thật sự rất đẹp, vóc dáng đẹp mà mặc cái áo vest này thì thật là nổi bật.”

Lâm Thanh Nhạc có chút ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”

“Đúng rồi, cô đã mua nó ở đâu vậy, mua ở cửa hàng hay là mua nó trên mạng thế?”

“Trên mạng đó, có đường link nữa, cô có muốn không?” Lâm Thanh Nhạc nói.

“Được đó được đó, cô có tài khoản WeChat của tôi mà đúng không.”

“Ừm.”

“Nào nào, gửi cho tôi đi.” Tiền Tiểu Tịnh cười toe toét nói với cô, nhưng rồi sau đó cô ấy bỗng dừng lại.

Lâm Thanh Nhạc thấy cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc, vừa định hỏi “Có chuyện gì vậy?” thì đã thấy cô ấy kính cẩn nói về phía sau lưng cô: “Hứa tổng, chào buổi sáng.”

Những người khác đang chờ thang máy ở bên cạnh cũng y hệt vậy, họ đều chào hỏi về phía sau lưng cô.

Lâm Thanh Nhạc ngay cả đường link còn chưa gửi đi, cô thấy vậy liền lập tức ngừng lại và nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sau.

Cô biết rằng chắc chắn là cấp trên đã đến, nhưng cô không ngờ rằng khi quay đầu lại nhìn, cô đã thấy Hứa Đinh Bạch...

Hứa... tổng?

Cô biết rất rõ việc Hạ Đàm ở đây vì cô đã lấy tấm danh thiếp từ anh ta. Nhưng, Hứa Đinh Bạch cũng làm việc ở đây sao?

Đầu óc của Lâm Thanh Nhạc đột nhiên khựng lại trong giây lát.

Hứa Đinh Bạch cũng sửng sốt khi nhìn thấy cô ở đây, ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt của cô vài giây, sau đó từ từ nhìn xuống thẻ nhân viên đeo trước người cô.

Phó giám đốc bộ phận kế hoạch: Lâm Thanh Nhạc.

Đinh!

Thang máy đã đến, Tiền Tiểu Tịnh liền kéo Lâm Thanh Nhạc cùng nhau đi vào thang máy.

Tiền Tiểu Tịnh nhìn vào điện thoại, khi cô ấy còn đang định hỏi lý do tại sao đường link vẫn chưa được gửi đi thì đã thấy Hứa tổng của bọn họ đột nhiên bước vào.

Cô ấy ngớ người ra, hả?? Thang máy chuyên dụng cho lãnh đạo cấp cao ở bên kia đã bị hỏng rồi sao, sao ông chủ lại vào đây?!!

Trong công ty Hứa Đinh Bạch nổi tiếng là khắc nghiệt và lạnh lùng, anh vừa bước vào đã khiến cả bầu không khí trở nên nặng nề, mọi người trong thang máy đều nín thở và không dám nói chuyện.

Chỉ có duy nhất Lâm Thanh Nhạc, người không biết gì cả, liếc nhìn Hứa Đinh Bạch và tự hỏi liệu có nên nói với anh “thật trùng hợp” hay không.

“Bắt đầu đi làm từ khi nào thế?” Nhưng chưa đợi đến khi Lâm Thanh Nhạc suy nghĩ xong, Hứa Đinh Bạch đã lên tiếng hỏi cô.

Những người trong thang máy đều im lặng, họ ngơ ngác nhìn nhau vì nhất thời không biết anh đang nói chuyện với ai.

“Tôi không nghe cậu nói cậu làm ở đây.” Hứa Đinh Bạch quay đầu lại, lần này, chính xác là anh đang nhìn thẳng vào Lâm Thanh Nhạc.

Lâm Thanh Nhạc nhìn vào mắt anh, trong lòng cô có chút hoảng sợ không thể giải thích được: “À, hôm nay là ngày đầu tiên tớ đi làm.”

“…Ồ.” Hứa Đinh Bạch nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh của anh có chút bất ngờ.

Còn Lâm Thanh Nhạc nhất thời cũng không biết nên nói gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh luôn hướng về phía mình, cô đành phải lên tiếng: “Ừm… sao vậy?”

“Không có gì.” Hứa Đinh Bạch thu lại ánh mắt.

Thang máy tiếp tục đi lên, ngay khi Lâm Thanh Nhạc nghĩ rằng cuộc nói chuyện giữa hai người đã kết thúc, Hứa Đinh Bạch đột nhiên lại hỏi: “Đã ăn sáng chưa?”

Lâm Thanh Nhạc nói: “Chưa...”

“Bánh bao kim sa ở nhà ăn cũng ngon lắm đó.”

Lâm Thanh Nhạc sửng sốt trong chốc lát: “...”

“Cậu có thể đi ăn thử.”

“Ồ...”

Hứa Đinh Bạch khẽ cười, sau đó không nói gì thêm nữa.

Thang máy đi lên đến tầng mười lăm, đây là vị trí của nhà ăn. Sau khi cửa thang máy mở ra, những người bên trong nối đuôi nhau bước ra ngoài.

Lâm Thanh Nhạc gật đầu với Hứa Đinh Bạch nói: “Vậy tớ đi ăn sáng nhé.”

Hứa Đinh Bạch nói: “Được rồi, đi đi.”

——

Lâm Thanh Nhạc và Tiền Tiểu Tịnh cùng nhau bước ra ngoài, sau khi cửa thang máy ở sau lưng họ đóng lại, những người đi trước còn dồn dập quay lại nhìn cô.

Tiền Tiểu Tịnh lập tức nắm lấy cánh tay của cô và hỏi, “Trời ơi! Cô quen biết Hứa tổng à?”

Lâm Thanh Nhạc nói: “Lúc trước chúng tôi từng là... bạn học, anh ấy cũng làm ở công ty này sao?”

Tiền Tiểu Tịnh nói: “Trụ sở chính của Aurora châu Âu là được thành lập bởi dì nhỏ và dượng của anh ấy đó! Hứa tổng được đặc biệt phái đến Trung Quốc, mặc dù anh ấy chưa được chính thức bổ nhiệm làm chủ tịch ở khu vực Trung Quốc vì lý do kinh nghiệm, nhưng đó chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi... ôi mẹ ơi, hóa ra hai người là bạn cùng lớp à?! Vậy mà chuyện này cô cũng không biết.”

Cô biết rằng Aurora là do đôi vợ chồng hoa kiều Lý Hạo Sâm và Tô Hàn Cảnh ở nước ngoài dựng lên, nhưng làm sao cô có thể biết rằng Hứa Đinh Bạch lại có liên quan đến chuyện này.

Lâm Thanh Nhạc sợ đến líu lưỡi: “Tôi không biết, chuyện bạn học đã là chuyện của nhiều năm trước rồi, đã lâu rồi… không có liên lạc gì cả.”

“Vậy sao! Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Hứa tổng chủ động nói chuyện với ai đó, hóa ra hai người chỉ là bạn cùng lớp, tôi còn tưởng rằng có chuyện gì nữa...” Tiền Tiểu Tịnh gần như đã nghĩ quá nhiều, bởi vì ấn tượng mà Hứa Đinh Bạch đã để lại cho cô ấy là quá lạnh lùng, nên hôm nay đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy anh thân thiện như vậy.

Tiền Tiểu Tịnh nói: “Này, vậy Hứa tổng lúc còn đi học có phải là giỏi lắm không?”

“Ừm... đúng vậy.”

“Chậc chậc, quả là nghịch trời mà, tôi nghe nói vào hai năm trước Aurora đã gặp trở ngại lớn, lúc đó Hứa tổng của chúng ta mới chỉ là sinh viên đại học làm việc bán thời gian trong công ty mà thôi, nhưng anh ấy lại sử dụng kỹ thuật cốt lõi của mình và mang theo cả công ty đồ gia dụng thông minh của chúng ta lật ngược thế cờ. Năng lực của anh ấy thực sự rất mạnh, khó trách trụ sở chính của công ty rất yên tâm khi phái anh ấy đến đây để quản lí. Anh ấy mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, mà lại để anh ấy nắm giữ cả một thị trường lớn như vậy.” Tiền Tiểu Tịnh nói về Hứa Đinh Bạch với đôi mắt sáng rực, giống như đã xem anh như là siêu thần tượng vậy. 

Nhưng cũng không ngoa khi nói rằng anh là một siêu thần tượng, nếu nhìn theo cách này thì Hứa Đinh Bạch quả là có năng lực.

Nhưng mà... Nếu như anh đã là người quản lý của công ty này thì sau này cô có khả năng sẽ gặp anh thường xuyên rồi.

“Vừa rồi Hứa tổng có giới thiệu cho cô món bánh bao kim sa, cô mau ăn thử một cái đi!” Sau khi vào nhà ăn, Tiền Tiểu Tịnh lấy cây kẹp và gắp một cái vào mâm thức ăn của cô.

Lâm Thanh Nhạc đưa mắt nhìn xuống và hỏi, “Cái này có đúng là ngon lắm không?”

“Đúng vậy, món bánh bao kim sa này không giống như những cái bình thường đâu, mà nó được làm bởi một đầu bếp Hồng Kông được đặc biệt mời đến đó, đây là món ăn tuyệt phẩm của nhà ăn chúng ta đó.”

“Ồ...”

“Hứa tổng có vẻ cũng thích ăn, vị đầu bếp này chính là được anh ấy đặc biệt mời đến. Chậc, chúng ta hãy hưởng phước đi, he he.” Tiền Tiểu Tịnh nói, “Này, có câu chuyện nào về Hứa tổng thời học sinh không, chúng ta vừa ăn vừa nói đi.”

“Cái này à, tôi quên mất rồi.”

“Không thể nào, một nhân vật làm mưa làm gió trong trường vậy mà cô cũng có thể quên sao.”

...

Ăn sáng xong, Tiền Tiểu Tịnh đến văn phòng nhân sự, còn Lâm Thanh Nhạc lại đến phòng kế hoạch để điểm danh, sau khi rời xa Tiền Tiểu Tịnh cứ ở bên cạnh mình nói mãi về Hứa Đinh Bạch, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cô có chút bối rối về sự xuất hiện của Hứa Đinh Bạch, nhưng những công việc phải bàn giao và làm quen trong ngày đầu tiên đi làm rất nhiều nên cô chỉ có thể buộc mình phải gác lại những thứ đó và tập trung vào công việc.

Buổi tối sau khi tan sở, Đồng Hiểu Nghê đến công ty đón cô đi ăn tối.

“Hôm nay cậu không bận sao?”

Đổng Hiểu Nghê nói: “Hiếm lắm mới rảnh đó, nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm nên muốn ăn mừng một chút. Sao rồi, ngày đầu tiên ở đây như thế nào?”

“Cũng ổn, công việc khá nhiều.” Lâm Thanh Nhạc nói, “Đình Đình đâu?”

“Hôm nay cậu ấy đi gặp bạn trai rồi, còn nói rằng sẽ ở đó cùng anh ta tối nay.”

“Hoàng Thành Húc không phải đang làm việc trong quán bar sao?”

“Đúng vậy, người ta đến quán bar để ở cùng bạn trai đó.” Đồng Hiểu Nghê thở dài, “Yêu đương mà, thật sự rất mệt mỏi.”

Lâm Thanh Nhạc cười nói: “Vậy cậu muốn ăn cái gì, hôm nay tớ đãi.”

“Được thôi, vậy thì tớ sẽ không khách sáo đâu nhé.”

——

Buổi tối hôm nay, Lâm Thanh Nhạc và Đổng Hiểu Nghê ăn cơm ở ngoài, sau đó mua một đống đồ ăn vặt về nhà và nằm trong phòng khách xem phim.

Còn ở bên kia, Hứa Đinh Bạch lại bị Hạ Đàm kéo đi tới quán bar Max lần nữa.

Trong xe, vẻ mặt của Hứa Đinh Bạch rất dửng dưng, nhưng giọng điệu lại mang đầy vẻ chất vấn: “Lúc trước cậu không nói với tôi rằng cô ấy ở trong công ty chúng ta.”

“Chuyện này tôi thật sự không biết, là do cậu nói với tôi thì tôi mới biết cô ấy vào làm đó. Chính tôi đã cho cô ấy tấm danh thiếp, nhưng mà lúc đó là do tôi đang thèm khát nhân tài quá mà thôi, tuyệt đối không cho cô ấy đi cửa sau đâu, cô ấy có thể vào bộ phận kế hoạch hay không đều là dựa vào năng lực của cô ấy thôi.” Hạ Đàm nói tiếp, “Nhưng mà xem ra mắt nhìn của tôi có vẻ tốt, cô ấy có thể vào làm sớm như vậy chứng tỏ năng lực của cô ấy rất mạnh. Sao, cậu không vui sao?”

Hứa Đinh Bạch nói: “Không có.”

“Vậy chính là rất vui rồi.”

“...”

Hạ Đàm liếc nhìn anh và nói: “Cũng tốt đó chứ, không thể thành người yêu thì ít nhất cũng có thể làm bạn.”

Trong lòng Hứa Đinh Bạch nặng trĩu, anh nhìn ra cửa sổ bên ngoài.

“Được rồi, được rồi, cậu đừng nghĩ tới chuyện này nữa. Hôm nay Trần Kha sẽ đem vài chai rượu tốt đến, gần đây cậu lại bận như vậy, hãy thả lỏng và thư giãn đi.”

Quán bar đối với Hứa Đinh Bạch mà nói thì hoàn toàn không phải là nơi để thư giãn, nếu Hạ Đàm và Trần Kha không sống chết rủ anh đi thì anh cũng sẽ không đi.

Vì vậy, sau khi ngồi xuống ghế quán bar, anh không còn suy nghĩ gì nữa mà chỉ lo uống chút rượu.

Vốn dĩ anh định uống vài ly rồi rời đi, nhưng không ngờ trong lúc đó lại vô tình nhìn thấy bóng người của một cặp đôi đang nắm tay nhau.

Anh không quen biết người phụ nữ, nhưng người đàn ông đó...

Anh đã gặp rồi, bạn trai của Lâm Thanh Nhạc, Hoàng Thành Húc.