Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 1 - Chương 26: Rìu Ban môn




“Keng…” Một tiếng vang lanh lảnh như tiếng chuông vàng, là tiếng va đập của lá kim loại mỏng Lỗ Thịnh Hiếu đột nhiên khựng lại, chiếc cổ cứng nhắc xoay giật cục ra phía ngoài sân, hai mắt lộn ngược Lại một tràng tiếng kim loại vỡ vọng đến Lỗ Thịnh Hiếu bỗng như sực nhớ ra điều gì, đẩy vội Lỗ Nhất Khí ra, rồi lao nhanh ra ngoài.

Lỗ Nhất Khí ngã ngửa trên nền nhà Cậu cố gắng nhấc người lên, há to miệng thở lấy thở để Suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên cậu khao khát được thở đến như vậy Một hồi lâu sau, cậu mới lật nghiêng được thân người, đứng dậy một cách chật vật Cậu lo sợ Lỗ Thịnh Hiếu đột ngột quay lại, khi đó, cậu sẽ chết chắc Giờ đây, cậu cần phải nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.

Nhưng cậu lại không biết trong nhà mình có nơi nào ẩn nấp được hay không mà dù có biết, Lỗ Thịnh Hiếu chắc chắn cũng sẽ tìm ra Cậu vịn vào cây cột trụ trong gian phòng chính, nhìn sang hai bên, thấy cửa hai phòng đều đóng chặt Cậu không dám tùy tiện mở cửa, bởi vì dù đứng ở trong nhà mình, song cạm bẫy khám diện không có mắt, với ai cũng như nhau.

Hơn nữa ngay từ khi mới đặt chân vào căn phòng, cậu đã phát hiện thấy có rất nhiều hiện tượng bất thường Cậu thầm nghĩ hay là quay trở xuống hầm, sau khi xuống sẽ rút lưỡi ngọc lên, như vậy người bên ngoài sẽ không thể vào được Hơn nữa, cậu cũng tin rằng mật thất của nhà họ Lỗ chắc chắn sẽ có đường ra Cho dù không có đường ra, cậu vẫn có một lá bùa hộ mạng, đó chính là “Cơ xảo tập” cậu đang mang trên người.

Có được cuốn sách lụa đã làm nên thành tựu huy hoàng của hai người thợ vĩ đại không tiền khoáng hậu, chắc chắn việc tìm cách mở cửa mật thất sẽ không quá khó khăn Cậu chệnh choạng đi đến trước miệng hầm, nhìn xuống dưới, rồi lại nhìn vị trí của lưỡi rìu Tiếp đó, cậu nắm lấy sợi dây buộc trên lưỡi rìu, không chút do dự kéo nó lên.

Lập tức, những phiến đá xung quanh miệng hầm bắt đầu xoay chuyển, miệng hầm nhanh chóng thu nhỏ lại Lỗ Nhất Khí vội bước lại, chuẩn bị nhảy xuống miệng hầm Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng lại một tiếng rú thê thảm Tiếng rú quét thành một đường vòng cung trong căn phòng rồi đáp xuống sau lưng cậu, kết thúc bằng một tiếng rơi nặng nề Ngay sau đó, một bàn tay túm chặt lấy gót chân cậu.

Lỗ Nhất Khí vội cúi xuống nhìn, người đang nằm dưới đất chính là Lỗ Thịnh Hiếu Nét mặt ông đã hết vẻ cuồng dại, chỉ còn lại nỗi đau đớn cùng cực Lần áo mỏng trước ngực ông đã thủng một mảng lớn hình răng cưa trông như chiếc lá phong lộ rõ một khoảng da thịt tím bầm, hai bên mép trào ra từng dòng máu đỏ tươi Khi Lỗ Nhất Khí vừa cúi xuống, cửa hầm đã khép chặt, nền nhà lát đá xanh lại bằng phẳng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cùng lúc đó, một cái bóng cao lớn vạm vỡ lù lù hiện ra trước cửa Người đứng trước cửa quả là một gã khổng lồ, phải cao hơn Lỗ Nhất Khí tới hai cái đầu Dưới lớp áo bông dày, vẫn có thể nhận ra một thân hình cơ bắp cuồn cuộn, lưng hổ eo báo Lỗ Nhất Khí không nhìn thấy mặt hắn, do hắn đứng quay lưng vào cửa, hai tay chắp sau lưng.

Bóng người đột ngột dịch chuyển hai bước trên không lui về phía sau Hai bước chân của hắn chuyển động mạnh một cách bất thình lình không hề có dấu hiệu nào báo trước, thân hình không hề động đậy, ngay cả vạt áo cũng không nhúc nhích Lỗ Nhất Khí giật mình, lẽ nào lại là một thi ngẫu nữa Nếu vậy, cậu hoàn toàn không có khả năng đối phó, chỉ còn cách mau chóng mở hầm, chui vào trong đó.

Nhưng cậu còn chưa kịp cắm lưỡi rìu ngọc vào khe đá, Lỗ Thịnh Hiếu đã hồi phục trở lại Đúng là ông ấy đã hết cơn điên loạn, ông đang cố nén nỗi đau đớn kịch liệt mà nói với Lỗ Nhất Khí: - Đỡ ta dậy! Lỗ Nhất Khí vừa đỡ Lỗ Thịnh Hiếu đứng dậy, ông đã đẩy cậu sang một bên, nói khẽ: - Nấp dưới bàn thờ! Còn ông lê tấm thân đầy thương tích, đi từng bước khó nhọc tới phía trước cây cột nhà thứ hai bên trái, đưa tay ấn vào một cái mấu vẫn thường thấy trên thân gỗ, sau đó lôi từ trong đó ra một vài sợi dây mảnh.

Thân hình hộ pháp kia lại di chuyển hai bước trên không, chớp mắt đã lọt vào trong cửa Lỗ Nhất Khí nãy giờ vẫn nhìn hắn không chớp mắt song cậu không thể nhận ra hắn làm thế nào để vượt qua được bậc cửa cao hơn nữa thước Lỗ Thịnh Hiếu cao giọng quát lớn: - Bao vây Ban môn chúng ta suốt hai mươi năm, hôm nay lại muốn đuổi cùng giết tận, giờ ta sẽ cho ngươi được toại nguyện, nếu ngươi không sợ chết thì lại đây! Nghe những lời này, Lỗ Nhất Khí bỗng giật nảy mình, hàn khí chạy dọc sống lưng.

Các hiện tượng bất thường mà cậu đã phát hiện ra từ khi bước chân vào nhà đều hiện ra trước mắt Cậu hét lớn: - Không! Rồi cầm súng trong tay chạy vụt đến Lỗ Thịnh Hiếu, giữ chặt lấy tay ông mà nói: - Lẫy này không kéo được! Bọn họ đã bao vây nhà chúng ta suốt hai mươi năm, chắc chắn đã đến nơi này Để tìm kiếm bí mật mà chúng ta cất giấu, trong hai chục năm qua họ hẳn đã cày xới đảo lộn cái nhà này lên rồi, khảm diện trước đây họ không thể không phát hiện ra.

Khi bác bố trí khảm diện ngoài cổng, con thấy các khớp lẫy chuyển động trơn tru không chút kẹt rít, đã cảm thấy nghi ngờ Bước vào trong nhà, lại thấy mọi thứ sạch sẽ khác thường; khi quỳ lạy, đệm bái không hề tung bụi, giọt nến chảy còn mới Trên mặt bàn thờ, con sờ tay không thấy một mảy bụi Khí hậu ở thành Bắc Bình chỉ cần một đêm là bụi phủ hàng lớp, vậy mà ở đây mảy bụi cũng không có.

Chắc chắn là trước khi chúng ta vào đây, đã có người làm chuyện mờ ám! Bóng người kia cũng đứng im, dường như hắn cũng đang lắng nghe những phân tích của Lỗ Nhất Khí Lỗ Nhất Khí vừa nói tới đó, hắn đột nhiên cười phá lên một tràng ha hả, rồi nói: - Thật không ngờ Lỗ gia vẫn còn người! Thảo nào có thể xông đến tận đây Bao nhiêu bố cục tinh xảo, cạm bẫy tuyệt mệnh vẫn không cản trở được ngươi! Giọng nói của hắn nghe sang sảng như tiếng chuông đồng.

Nghe giọng nói ấy, Lỗ Nhất Khí mới biết rằng hắn không phải là thi ngẫu, mà là người, là con người thực sự, một gã hộ pháp với động tác nhanh như chớp xẹt Thân người từ từ quay lại Lỗ Nhất Khí nhìn thấy đôi mắt trước tiên, một đôi mắt chứa đầy sát khí và thù hận Cậu đã nhìn thấy đôi mắt đấy không chỉ một lần, nhưng đến giờ, cậu mới nhìn thấy chủ nhân của chúng.

Người này thực sự không có gì đặc biệt ngoài thân hình cao lớn khác thường, và một vết sẹo kéo dài từ trán tới tận khóe miệng trên khuôn mặt đen bóng Nhìn vào phong thái và cách ăn mặc, hắn chẳng khác nào một phu khuân vác hay gã kéo xe - Đã tới đây rồi hãy ở lại thêm nửa ngày nữa, đợi chủ nhân của ta về đến sẽ nói chuyện với hai vị! – Giọng nói của hắn có vẻ ngang ngược không dễ thương lượng.

- Không, ta không muốn ở lại! – Lỗ Nhất Khí không lớn tiếng, ánh mắt cũng không hề dữ tợn, mà vẫn từ tốn bình hòa như một ngọn núi - Đã bận rộn gần hết một đêm rồi, ta không muốn phí sức thêm nữa, trừ phi hai người ép ta! – Ngữ khí của hắn vẫn hết sức ngạo mạn, tuy nhiên nhiều khi, vẻ ngạo mạn bề ngoài lại bộc lộ sự thiếu tự tin trong nội tâm.

- Ngươi bận rộn cả đêm liệu có tác dụng gì không? Nếu ép ngươi, ngươi cảm thấy có mấy phần thắng? – Lỗ Nhất Khí bắt đầu uy hiếp - Hừm! Việc này cậu hãy hỏi ông ta! – Gã hộ pháp chỉ vào Lỗ Thịnh Hiếu – Ông ta biết rõ ta có bao nhiêu phần thắng! – Lúc này, giọng nói của hắn ta rõ ràng có ít nhiều lo lắng - Vậy ngươi cảm thấy, nếu so sánh về kỹ nghệ trong môn phái của ngươi, thì các ngươi giỏi võ thuật hơn, hay giỏi đặt cạm bẫy hơn? – Giọng nói của Lỗ Nhất Khí càng lúc càng tỏ rõ sự mỉa mai.

Gã hộ pháp cứng họng không biết phải trả lời như thế nào, vẻ mặt hắn có phần lúng túng Hắn không dám nhận võ nghệ của mình kém cỏi, càng không dám nói chủ nhân bài trí khảm diện thấp tay - Cũng khó trách, ngươi chẳng qua cũng chỉ là kẻ sai vặt, làm sao biết được chỗ kỳ diệu của khảm diện, nút lẫy Chủ nhân của ngươi chẳng qua chỉ sai ngươi canh nhà, bật lẫy, ngươi có khác gì con chó dại ngoài kia! – Rõ ràng, Lỗ Nhất Khí đang muốn chọc tức hắn.

Quả nhiên gã hộ pháp đã nổi giận, mắt hắn như tóe lửa Thân hình hắn vẫn bất động, chỉ có bàn chân lướt trên không trung xáp tới như một cái bóng - Ngươi có biết chủ nhân của ngươi bao vây ngôi nhà này suốt hai mươi năm để tìm kiếm thứ gì không? – Lỗ Nhất Khí vẫn không hề phản ứng trước động tác lướt đến thình lình của hắn Gã khổng lồ di chuyển rất nhanh, chớp mắt đã áp sát Lỗ Nhất Khí.

Bàn tay rộng lớn của hắn đã sắp chạm được vào cổ cậu, có vẻ như muốn vặn đứt cổ cậu đến nơi Nhưng vừa nghe thấy lời này, hắn lập tức rụt tay về, thân hình hơi khựng lại - Ngươi thử nói xem, nếu ta phá hủy thứ mà chủ nhân của ngươi muốn có, thì ngươi và ta sẽ có kết quả ra sao? – Lỗ Nhất Khí vẫn không thèm đếm xỉa tới phản ứng của hắn, thản nhiên nói.

Phản ứng của hắn bỗng trở nên trì độn Hắn không di chuyển nữa, hình như đang suy nghĩ về vấn đề này Vào đúng khoảnh khắc đó, tiếng súng vang lên Lỗ Nhất Khí vẫn giấu súng trong túi vải, cậu vừa nổ súng phía sau lớp vải Cậu biết, từ khi xông vào trạch viện, cậu đã nổ súng rất nhiều lần Vậy mà gã hộ pháp này dám đứng xoay lưng trước cửa, chắc chắn hắn không sợ khẩu súng trong tay cậu.

Hơn nữa, vừa rồi cậu thậm chí còn không nhìn rõ hắn bước qua bậu cửa thế nào, tốc độ di chuyển của hắn chắc hẳn không thua kém tam canh hàn Nên Lỗ Nhất Khí đã tính toán rất kỹ, nếu muốn bắn trúng kẻ này, cần phải dùng đến biện pháp khác Lúc này, khoảng cách giữa hai người đã rất gần, mà hắn lại có vẻ phân tâm, bởi vậy, đây chính là cơ hội tốt nhất, và cậu nổ súng.

Lỗ Nhất Khí không bắn vào chỗ hiểm của đối phương, cậu biết muốn bắn vào chỗ hiểm, phải dịch nòng súng lên cao hơn, động tác nhỏ đó chắc chắn sẽ không qua nổi cặp mắt của hắn, chỉ nhích ngón tay và bóp cò Gã hộ pháp không cần nhún đầu gối đã nhảy vọt lên cao, viên đạn bay sượt qua dưới đế giày hắn Hắn biết không thể lùi về phía sau, trong lúc nhảy về phía sau nếu bị truy kích, hắn sẽ khó mà tránh né được khi thân thể lơ lửng trên không.

Bởi vậy vừa nhảy vụt lên cao, hắn đã gập lưng về phía trước, bay vèo qua đầu Lỗ Nhất Khí, đáp xuống sau lưng cậu Lỗ Nhất Khí cũng hành động, song động tác của cậu rất khó coi, ba chân bốn cẳng vừa bò vừa toài, nhưng cũng rất nhanh chóng Khi gã hộ pháp bay qua đầu Lỗ Nhất Khí, cậu liền thụp xuống theo bản năng rồi lao về phía trước, tay trái chống đất, lăn người sang một bên, đồng thời tay phải vung lên bóp cò về phía gã hộ pháp vừa chạm đất.

Gã hộ pháp tuy quay lưng lại với Lỗ Nhất Khí, song lập tức trượt thẳng thân người về phía trước mau lẹ như một bóng ma, nhẹ nhàng tránh được phát đạn của cậu Lỗ Nhất Khí tiếp tục lăn thêm nửa vòng rồi ngồi bật dậy, người hai ngả ra sau, giương súng bắn tiếp phát thứ ba Lúc này gã hộ pháp đã kịp xoay người lại, phát đạn thứ ba bay đến giữa trán, hắn né tránh càng dễ dàng hơn cơ thể gần như không cần nhúc nhích.

Lỗ Nhất Khí cảm thấy hơi tuyệt vọng Cậu biết đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, giờ đây đã không còn cơ hội để bắn trúng hắn Gã hộ pháp di chuyển về phía trước hai bước Tuy biết Lỗ Nhất Khí không thể gây tổn thương đến hắn, nhưng không hiểu vì sao trong lòng hắn vẫn có một cảm giác sợ hãi rất khó lý giải, tựa như nỗi kính sợ đối với chủ nhân của hắn.

Lỗ Nhất Khí đột ngột quay ngoặt nòng súng lại, chĩa vào bên sườn trái của mình, vừa cười thản nhiên vừa nói: - Ngươi muốn phá hủy thứ mà chủ nhân của ngươi cần ư? Gã hộ pháp khựng lại Một lần nữa, hắn lại đứng yên tại chỗ không dám tiến bước, đây là lần thứ hai hắn phạm phải cùng một sai lầm Tuy nòng súng của Lỗ Nhất Khí chĩa vào cậu, song người cậu lại nghiêng sang trái, có thể trượt nòng súng qua sườn trái, rồi dùng ngón cái bóp cò.

Tuy hy vọng rất mong manh, song Lỗ Nhất Khí vẫn muốn liều mạng lần cuối, cậu bóp cò liên tục bắn hết ba viên đạn còn sót lại Gã hộ pháp và Lỗ Nhất Khí đang dốc toàn lực vào trận quyết đấu, họ đã hoàn toàn quên bẫng mất một người thứ ba, đó là Lỗ Thịnh Hiếu Ông đang ngồi phệt dưới đất tựa lưng vào cột nhà, song trong tay vẫn nắm chặt sợi dây mảnh.

Lúc này, ông đã biết rõ khám diện đã bị đối phương thay đổi, bởi vậy nếu phán đoán dựa vào vị trí đứng của hai người, thì chỗ đứng của Lỗ Nhất Khí giờ đây có lẽ là an toàn nhất, còn gã hộ pháp đang đứng gần ông, gần như đã hoán đổi vị trí của Lỗ Nhất Khí Hơn nữa, lúc này hắn đang bị Lỗ Nhất Khí uy hiếp nên có phần luống cuống, đây quả là một cơ hội tuyệt vời.

Và Lỗ Thịnh Hiếu giật mạnh sơi dây, nhủ thầm sẽ cùng liều một chết Lẫy đã bật, khảm đã động Cánh cửa hai gian đông tay trượt ra êm ru không một âm thanh, tên bay vun vút từng dãy như mưa rào Từ giữa nóc nhà rơi xuống ba thanh kèo gác mái*, mấy chục mũi lao phóng xuống như chớp xẹt * Trong những ngôi nhà xây bằng gạch, gỗ, trên xà nhà thường đóng những thanh kèo bằng gỗ dùng để lợp ngói, lát gạch.

Quả nhiên lẫy bật đã bị đối phương thay đổi, toàn bộ các mũi tên và lao nhọn đều phóng về phía Lỗ Thịnh Hiếu và gã hộ pháp Nhưng gã hộ pháp vẫn nhanh nhẹn không ngờ, hai cánh tay to lớn múa lên tít mù, chắn đỡ, đập rơi được vô số ám khí Thế nhưng vẫn có những ám khí hắn không thể đánh rơi được, đó chính là ba phát đạn liên tiếp của Lỗ Nhất Khí.

Nghe thấy tiếng súng vang lên, hắn chỉ biết né tránh Phát súng đầu tiên hắn không kịp né, viên đạn xuyên thẳng vào sườn trái, nhưng hai phát đạn tiếp theo đều không trúng đích Nhưng để né tránh hai đường đạn đó, hắn đã phải trả một cái giá rất đắt Một mũi lao cắm vào phập vào đùi phải hắn, bả vai trái trúng liền hai mũi tên, lại thêm một mũi tên xuyên trúng bắp chân trái.

Bị trúng thương, gã hộ pháp trở nên hoảng loạn Kỳ thực với công lực của hắn, cho dù bị thương, vẫn có thể dễ dàng lấy mạng Lỗ Thịnh Hiếu và Lỗ Nhất Khí Song hắn đã thực sự khiếp đảm, chỉ kịp gầm lên một tiếng, rồi tung mình bay ra phía cửa Lúc đó, lại thêm hai mũi tên nữa găm trúng cánh tay phải và lưng phải của hắn Gã hộ pháp vừa gào rú vừa chạy mất tăm.

Hai hồi gõ đập qua đi, khảm diện yên tĩnh trở lại Trong trận chiến này, Lỗ Nhất Khí không hề tổn thương đến một sợi tóc Cậu đứng bật dậy, nhìn thấy Lỗ Thịnh Hiếu vẫn ngồi dựa vào cây cột, nửa thân trên trúng đến hơn chục mũi tên cả sau lẫn trước, hai chân bị mấy mũi lao ghim chặt xuống nền nhà Nửa thân trên máu không ra nhiều, vì mũi tên không có khe dẫn máu, thân tên đã bịt kín vết thương.

Ngược lại, hai chân ông máu tuôn xối xả thành vũng lớn Lỗ Nhất Khí chạy vội tới bên bác, cậu muốn tìm cách bịt vết thương lại, song không biết phải bắt đầu từ đâu, hai tay luống cuống không biết đặt vào chỗ nào Lỗ Thịnh Hiếu giữ lấy tay cậu, khó nhọc lên tiếng: - Mang hòm gỗ lại đây! Lỗ Nhất Khí vội vã chạy đi mang chiếc hòm lại, cậu hy vọng chiếc hòm gỗ có thể cứu sống được bác.

Thế nhưng, chiếc hòm gỗ đã không thể giúp gì được Lỗ Thịnh Hiếu Nó chỉ mang đến cho Lỗ Nhất Khí những lời trăn trối cuối cùng Máu trào ra không ngừng từ khóe miệng Lỗ Thịnh Hiếu Ông cố gắng dồn chút hơi tàn, chỉ vào một ngăn kéo trên hòm gỗ, nói: - Đẩy lẫy ngầm chính giữa phía dưới vào trong, kéo trái ấn phải mở ra! Lỗ Nhất Khí làm theo lời ông, mở được ngăn kéo ra.

Đó là một ngăn kéo được phong kín, không lớn lắm, bên trong có một cuốn sách lụa khá dày Trên bìa sách là hai chữ viết theo lối hành thư rất đẹp: “Ban Kinh“ Lỗ Nhất Khí thuận tay lật giở trang đầu tiên, chỉ nhìn thấy hai hàng chữ dọc: “Nếu như nghe được lời trong đá, biết nơi tàng bảo tại tám phương” Lỗ Thịnh Hiếu lại hít sâu một hơi, hỏi: - Có thấy gì dưới hầm không? Lỗ Nhất Khí bèn đáp: - Thiên bảo tám phương trấn hung huyệt, Bát cực số mãn định phàm cương.

“Cơ xảo tập“, thẻ ngọc ghi phương vị, con đều đã lấy được! Mắt Lỗ Thịnh Hiếu bỗng sáng rực lên: - Thật không? Con đã thực sự đã nghe được “lời trong đá” ư? Trong đó quả thực có những bảo bối đó ư? Các thế hệ Lỗ gia đời đời đã giữ gìn và bảo vệ đá Tam Thánh, song không ai có thể hiểu được sự kỳ diệu ẩn chứa trong đó.

Lỗ Thịnh Hiếu vừa thở đứt quảng vừa nói: - Tổ sư của Ban môn chúng ta là Công Thâu Ban, người đời sau gọi là Lỗ Ban Ban môn đời đời đều là những thợ mộc lành nghề hậu đạo, dựng nhà bắc cầu, đón lành rước cát Chỉ có điều trong hơn hai nghìn năm qua, tám bảo bối “thiên bảo định phàm cương” vẫn chưa hoàn toàn được đặt đúng vị trí.

Trong Mặc môn, Ban môn đều có người tắc trách, thậm chí chiếm đoạt, trộm cắp, lén mang thiên bảo giấu đi, bởi vậy mới có cảnh chiến tranh đẫm máu ngày hôm nay! Lỗ Nhất Khí không hề cảm thấy kinh ngạc trước lời nói của Lỗ Thịnh Hiếu, như thể cậu đã biết việc này từ lâu lắm rồi Lỗ Thịnh Hiếu khạc ra một cục máu, nói tiếp: - Hiện nay số Bát cực đã hết, vận mệnh đã an bài, con là người có duyên phong huyệt, con hãy mang Lộng phủ đi xuống phía nam, gặp cha của con, để hoàn thành trọn vẹn di mệnh mà tổ sư để lại.

Đây cũng là tạo phúc cho muôn dân, tích đức cho con cháu Có Lộng phủ bên mình, con sẽ là môn trưởng của Ban môn, trên đường đi tự khắc sẽ gặp người có duyên trợ giúp! - Lộng phủ là… – Lỗ Nhất Khí vẫn ngơ ngác Lỗ Thịnh Hiếu chỉ vào sợi dây buộc lưỡi rìu ngọc đang thò ra ngoài miệng túi của cậu Lỗ Nhất Khí lôi lưỡi rìu ngọc ra, hỏi: - Là vật này ư? Đây chính là tín vật của Ban môn? Lỗ Thịnh Hiếu khẽ gật đầu.

Bỗng chốc tinh thần ông vụt trở nên phấn chấn, ông nắm lấy tay Lỗ Nhất Khí, xiết thật chặt, thật mạnh, sau đó nói rành rọt từng chữ: - Con hãy nhớ những điều này Thứ nhất, không được tin bất kỳ ai, trừ khi người đó đã hy sinh tính mạng vì con Thứ hai, ta không biết trứng tam canh hàn bao giờ sẽ nở, ta nói bảy ngày chỉ để Nghê Tam yên tâm tiếp tục cùng chúng ta vượt qua đoạn đường này, nếu hắn có gì khác lạ, phải lập tức tiêu diệt ngay.

Thứ ba, sau khi ta chết, nhất định phải đốt ngay thi thể của ta, nếu không sẽ có hậu quả khôn lường Thực ra, ngay khi ở trong nội viện, ta đã bị linh miêu cào rách da thịt Hai con linh miêu đó chính là loại “đầu đồng lưng sắt vuốt điên cuồng” Ta đã trúng độc… “linh miêu phong” rồi Qua một thời gian… nếu phong độc… phát tác, ta… sẽ không nhận ra….

ai nữa, bắt được ai… sẽ giết người đó… Khi nãy, nếu không phải… gã hộ pháp kia… phá vỡ Bát quái sắt… phá nút móng đạp bươm bướm, khiến ta… bừng tỉnh, nếu không… ngay cả con cũng… đã bị… ta giết rồi… Còn nữa… Lỗ Thịnh Hiếu đã không còn đủ sức để nói tiếp, tiếng thở của ông yếu dần, dần dần rồi lịm hẳn Lỗ Nhất Khí khẽ lật miếng áo rách trên lưng ông ra xem.

Vết thương đã ngả màu xanh lét, thâm đen, còn mọc một lớp lông xanh lục dày sin sít Giờ đây, cậu đã hiểu vì sao ông thường xuyên có những biểu hiện bất thường Ông đã gắng gượng chịu đựng nỗi đau đớn một mình, và ngay từ đầu ông đã biết, ông không bao giờ còn có thể ra khỏi gia môn lần nữa Lỗ Thịnh Hiếu đã hoàn toàn im lặng, không còn một chút hơi tàn.

Lỗ Nhất Khí hiểu, đã đến lúc mình cần phải rời khỏi nơi đây Cậu nhìn lần cuối người bác đang ngồi trong vũng máu, lòng đau như xé Với cậu, ông ta là người thân thiết nhất trong cuộc đời này Từ giờ trở đi, cậu không bao giờ có được một người thân như vậy nữa, kể cả cha ruột của mình Nhưng cậu không rơi lệ, giờ đây, không phải là lúc để khóc.