Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 7-4




Không phải hời hợt, mà là khẳng định ── cậu ta dường như bị chứng bệnh mất trí nhớ, Tằng Nữu đã trở lại thành “Tiểu Ngưu”, cùng Nghiêm Tư Cẩn ở chung một tháng, sau đó không nói tiếng nào xách va ly rời đi.

Nghiêm Tư Cẩn không dám xác định, lần này, cậu có thật sự rời đi hay vẫn giả bộ rời đi, có phải sau khi rời đi mấy ngày, bùm một cú như ảo thuật lần thứ hai quay trở về.

Chỉ là, lần rời đi này, Tằng Nữu vẫn chưa gọi điện về đây. Nghiêm Tư Cẩn suy đoán, có lẽ lần này cậu thật sự cảm thấy mất hứng. Lần đầu tiên rời đi nửa năm, đối với anh vào cái lứa tuổi xế chiều mà nói, có lẽ cũng không thể dễ dàng buông bỏ, nhưng mà, trải qua một tháng rời đi, anh như đi đến cuối con hẻm, đối mặt với vách tường đen kịt lạnh lẽo, xác thực ở trong đó rất nhạt nhẽo ── cảm thấy mất hứng.

Chỉ cần Tằng Nữu không gọi điện thoại lại đây, Nghiêm Tư Cẩn sẽ coi như cậu “Không hề tồn tại”.

Sau khi mùa hè kết thúc, mùa thu cũng tiến tới, lại chỉ trong chớp mắt, mùa đông cũng dần cận kề.

Nhiệt độ chợt giảm xuống, Nghiêm Tư Cẩn chỉ muốn mua thêm quần áo ấm vẫn chưa lưu tâm đến có biến hóa gì, nhưng vào một ngày nào đó, ý thức được vào ngày hôm nay một năm trước “Tiểu Ngưu” lần đầu tiên xuất hiện trong ngày mưa, không tự chủ được, trong đầu vẫn nhớ tới người kia.

Cậu…… Có trở về không? Cậu ở bên ấy, có khi nào sẽ có kỳ nghỉ không? Như vậy, liệu có lẽ…… Hơi rùng mình, Nghiêm Tư Cẩn thật sự lo lắng, Tằng Nữu sẽ giống như nửa năm trước, như một ác ma đột nhiên xuất hiện.

Nhưng mà…… Một tuần đã trôi qua, Tằng Nữu vẫn chưa xuất hiện.

Thứ hai, rồi đến thứ ba…… Một ngày lại qua một ngày, rất nhanh, mùa đông đã trôi qua, Tằng Nữu vẫn chưa xuất hiện.

Lặng lẽ thở dài, Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, hiện tại anh đã được tự do rồi chứ? Người kia, sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không dùng lời dối trá đến lừa dối anh chứ?

Lần này, Nghiêm Tư Cẩn mới dám xác định, Tằng Nữu không còn liên hệ với anh nữa, cũng không còn dây dưa cùng anh.

Đúng lúc đến kỳ hạn chủ nhà đến thu tiền mặt bằng, trong lòng vẫn còn góc tối âm u lo lắng Tằng Nữu sẽ xuất hiện trở lại, Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng hạ quyết định, không cùng chủ nhà kí kết hợp đồng nữa.

Đóng cửa siêu thị đã kinh doanh nhiều năm, trong lòng thật sự không muốn điều đó xảy ra, nhưng Nghiêm Tư Cẩn chỉ cần nhớ lại những cơn ác mộng đáng sợ cùng với lời nói dối xấu xí đầy tội nghiệt kia, anh chỉ muốn rời đi nơi này càng xa càng tốt.

Thanh toán tất cả tiền bạc xong, Nghiêm Tư Cẩn đem hết thảy tài sản rời đi siêu thị.

Đã tới số tuổi này rồi, Nghiêm Tư Cẩn trong lòng biết rõ, anh không thể giống như những người trẻ tuổi khác phải đi ra ngoài tìm việc làm, huống chi, anh chỉ có thể cai quản siêu thị, cái khác thì anh không theo kịp bước tiến xã hội.

Đã lâu rồi anh không cùng học trưởng có liên hệ với nhau, hay bởi vì e ngại những lời gièm pha bị người đời biết được, Nghiêm Tư Cẩn chỉ có thể cật lực rút vào vỏ ốc bảo vệ mình.

Không muốn rời đi thành phố SC, cách siêu thị khoảng cách rất xa, Nghiêm Tư Cẩn tìm được một góc yên tĩnh, ở nơi đó thuê một căn phòng. Anh thật sự không nghĩ đến mình sẽ ở lâu, thế là, anh chọn tầng dưới cùng, phía trước dùng để buôn bán, phía sau dùng để ở.

Anh muốn làm lại cái nghề mà anh quen thuộc nhất, Nghiêm Tư Cẩn quyết định mở một tiệm tạp hóa ── anh nắm giữ tài sản không nhiều lắm, chỉ đủ mở một tiệm tạp hóa nho nhỏ.

Kỳ thực, điều này cũng không tệ ── dù sao khi vợ còn sống, bọn họ cũng có mở một tiệm tạp hóa tuy nhỏ nhưng ấm áp yên tâm.

Mặc dù như thế, Nghiêm Tư Cẩn cũng không cách nào so sánh lúc vợ còn sống với cuộc sống hiện tại bây giờ.

Mùa đông năm trước, anh đã trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ, anh đã sớm cho rằng mình dơ bẩn đáng hổ thẹn, Nghiêm Tư Cẩn không dám đem những vật dụng có liên quan đến vợ mình bày biện ra ngoài. Anh hổ thẹn với cô, thế là chỉ có thể đem những hồi ức tốt đẹp trước đây họ có được phong ấn vào trong lòng, để vào nơi sâu nhất, không muốn chạm đến nó nữa.

Trước sau bị vây vào trạng thái sợ hãi, Nghiêm Tư Cẩn chỉ lo tên ác ma kia lần thứ hai xuất hiện; vậy mà anh lại mơ hồ phát hiện chính mình có tâm tình muốn gặp gỡ đối phương, thế là anh càng hận chính mình hơn, hận luôn cả Tằng Nữu.

Vốn dĩ, anh trong lứa tuổi này, chỉ mong muốn nắm giữ tình yêu say đắm ghi lòng tạc dạ, thật là không dễ dàng, Tằng Nữu đã thâm nhập vào tận xương tủy, Nghiêm Tư Cẩn nhiều lần cảnh cáo chính mình, anh muốn quên, nhất định phải quên…… Sau đó là, anh đã quên, anh đã hoàn toàn quên đi quá khứ.

Như vậy khuyến cáo cũng không có tác dụng gì, chí ít lúc mới vừa bắt đầu, Nghiêm Tư Cẩn xác thực chỉ là lừa gạt chính mình, không ngừng thôi miên chính mình.

Nhưng thời gian trôi qua đã lâu, tâm linh đã dần mỏi mệt, thần kinh không vận động, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy, anh dường như không còn nhớ rõ người kia nữa. Cuộc sống của anh quá cô quạnh, hiện tại chỉ còn một mình. Yêu người kia cũng được, hận người kia cũng tốt, đối với Nghiêm Tư Cẩn mà nói điều đó đã không còn quan trọng nữa ── bởi vì bọn họ đã sớm chia tay, cách biệt trời nam đất bắc, người kia đã mất hứng rồi, cũng đã lựa chọn vứt bỏ anh.

Suy nghĩ hỗn độn cùng mâu thuẫn, tâm tình từ từ dâng lên ý niệm rõ ràng ──

Đã quên đi Tằng Nữu hoặc Tiểu Ngưu, tâm linh tựa hồ như chết lặng, thế là tất cả mọi chuyện cũ đều theo thời gian biến mất không để lại dấu vết……

Đến nơi ở mới, khởi đầu sinh hoạt cũng không thuận lợi.

Nghiêm Tư Cẩn không quen biết hàng xóm chung quanh, hơn nữa, bây giờ anh đã nhiễm phải một cái tật ── không muốn cùng người xa lạ kết giao, cũng không còn muốn tin người khác. Anh ít giao du với bên ngoài, ngoại trừ đi lấy hàng hóa ra hầu như anh rất ít đi ra bên ngoài, chỉ ngồi trong tiệm tạp hóa nho nhỏ, chờ đợi khách hàng tới đây mua đồ.

Không có đầu óc để buôn bán, mọi người lại thích đi trung tâm thương mại, hoặc nhờ shipper giao hàng nhanh tiện lợi đem đến tận nhà, chuyện làm ăn của tiệm tạp hóa Nghiêm Tư Cẩn cũng hết sức gian nan. May là, bản thân anh biết tiết kiệm chắt chiu, cũng không tiêu tốn quá nhiều tiền bạc, chỉ cần nuôi sống chính mình thế là tốt rồi, vì lẽ đó trong mắt Nghiêm Tư Cẩn, cũng không tính là quá khổ.

Chỉ đáng tiếc chính là, mấy năm qua, anh đã mất đi bạn bè cùng thân nhân, cũng mất đi đối tượng giao lưu cần san sẻ, sinh hoạt Nghiêm Tư Cẩn biến thành khô khan cứng nhắc ── vì cái gì mình còn sống cho đến lúc này, anh không tài nào hiểu được.

Mỗi ngày ngoại trừ mở cửa đóng cửa buôn bán ra, còn lại chỉ còn ăn cơm và ngủ, tình cờ xem ti vi rồi đọc báo, Nghiêm Tư Cẩn cũng không phát bệnh lần nào, hoàn toàn trở thành một con rối gỗ cô độc, bình tĩnh vượt qua sinh hoạt yên tĩnh.

Anh cũng dần dần phát hiện mình không còn dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào nữa, Nghiêm Tư Cẩn biết, anh không nên đóng kín sinh hoạt mình, cũng không nên chỉ vì một lần chịu thiệt liền trốn vào vỏ ốc thu mình lại, nhưng anh thật sự không thể tin tưởng người khác ── bất luận cho dù đối phương vóc dáng ra sao, miệng dẻo quẹo như thế nào, vẻ mặt có bao nhiêu chân thành, Nghiêm Tư Cẩn đều khó có thể tín nhiệm. Bởi vậy, anh không cần có thêm bằng hữu mới.

Năm tháng chỉ như từng gáo múc nước đổ ra, thậm chí ngay cả lưu động còn cảm thấy khuyết thiếu, Nghiêm Tư Cẩn tiêu phí không có ý nghĩa, trong thời gian vô tận, anh cũng không cảm thấy thời gian trôi qua có bao nhiêu là chậm, cuộc sống có bao nhiêu vô vị.

Có lẽ, duy nhất có thể khiến cho anh để bụng chính là, thời điểm trời mưa mùa đông, anh sẽ ngóng ra bên ngoài nhìn từng cơn mưa rơi xuống, sau đó trong ký ức mơ hồ mông lung, ngờ ngợ nhớ lại mình từng giúp đỡ thu nhận một thiếu niên, nhưng anh đã không còn nhận rõ dung mạo của đối phương, càng không nhớ nổi quan hệ với cậu ra sao.

Thôi miên thành công ── Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng đã hoàn toàn quên đi mất.

Thế là, những ngày tháng vô vị không ngừng trôi qua, hồi ức càng ngày càng xa xôi, Nghiêm Tư Cẩn như sống lại, trong đầu không còn chứa chấp bất kỳ những gì có liên quan đến quá khứ nữa. Chỉ là…… Bất luận đối với người hay sự việc gì đó, anh càng ngày càng lãnh đạm hờ hững.

Còn lại trong cuộc sống, anh còn muốn cái gì, theo đuổi cái gì, đều đã không cần thiết nữa.

Ký ức đã bị vứt bỏ, Nghiêm Tư Cẩn tâm tình cùng tư tưởng cũng biến thành đơn giản thuần túy ── một thân một mình, anh chỉ cần cân nhắc làm sao nuôi sống chính mình, trải qua cuộc sống bình thường, còn lại hết thảy anh cũng không muốn quan tâm buồn phiền làm gì.

Bất luận là yêu hay là hận, thích hoặc là ghét, hay hạnh phúc cùng bi thương, đối với anh đã không còn trọng yếu.

Không có cái gì đáng giá để tiếc nuối hay hối hận, Nghiêm Tư Cẩn lựa chọn, vứt bỏ thế giới này, như cả thế giới phỉ nhổ lãng quên anh.

Tê liệt, thờ ơ sinh hoạt, trong đáy lòng anh, là tốt đẹp mỹ mãn.

Có thể một ngày nào đó anh chết đi, thậm chí sẽ không có người nào nhớ tới mình, lúc đó Nghiêm Tư Cẩn cũng không còn cảm giác thống khổ hoặc tiếc nuối. Bởi vì, vào giờ phút này, tất cả đối với anh mà nói, đã không còn ý nghĩa giá trị tồn tại.

Anh chỉ là một cái xác trống rỗng, vô hồn.

Linh hồn anh đến cùng đã bay đi nơi nào? Nghiêm Tư Cẩn không biết.

Có lẽ là từ lúc đã biết được chân tướng sự thật, nó cũng đã tiêu tán mất rồi.