Lôi Trà

Chương 1




Đem vừng, đỗ xanh, gừng, lá trà, gạo rang bỏ vào cối sứ, dùng chày gỗ nghiền mịn, phao thêm nước là được lôi trà[1]. Ngày nhàn nhã ngồi chọn nguyên liệu phối trà, chậm rãi nhấp ngụm trà nóng cho thấm chín khúc ruột, nhẩn nhẩn nha nha cảm giác thanh thản sảng khoái.

Vậy mà có người không biết tốt xấu, tay vỗ bàn chê trà hương, miệng nhất mực kêu: “Nam nhi phải uống rượu, cả ngày cầm chén trà ra thể thống gì nữa!”

Tập Mộ Xuân không buồn không giận, khẽ cười: “Rượu năng tiêu sầu, trà nhưng vô ưu.”

Chu Vũ tất nhiên không hiểu. Hình mạo thiếu niên nhưng tính khí hào khách. Nhà hắn mở tiêu cục, cùng Tập gia giao hảo đã lâu. Công tử hai nhà tuy cùng tuổi nhưng tính nết thì hoàn toàn trái ngược. Tập Mộ Xuân hảo tĩnh. Chu Vũ hảo động, ngay từ nhỏ đã muốn đặt chân vào chốn giang hồ, rạng danh tên tuổi.

“Áp tải chẳng phải đi khắp tứ phương?” Tập Mộ Xuân hỏi.

“Bất đồng!” Chu Vũ khoát khoát tay, nhưng không nói điểm nào bất đồng. Cuối cùng nắm chặt tay, khẳng khái nói: “Đời người, nếu chỉ nối dõi nghiệp nhà thì thật tầm thường, không thú vị chút nào!”

Tập Mộ Xuân không đáp, một tay nâng chén trà, tay còn lại mân mê viền chén, đưa lên ngang mặt, nhìn làn khói trắng phất phơ mờ ảo. Tập gia mấy đời theo nghiệp trà thương, Tập Mộ Xuân cũng thích trà, như vậy tiếp tục thật không thú vị sao? Thấy y có chụt giật mình, Chu Vũ mới hay vừa lỡ lời, đưa tay muốn trấn an, Tập Mộ Xuân nghiêng vai né tránh.

“Giang hồ nhiều gió mưa, cẩn thận.” Chỉ đúng một câu, vẫn ngại nói nhiều.

Chu Vũ lặng im một hồi lâu, trầm giọng kêu, chờ hắn. Tập Mộ Xuân không quay lại, trong tay có trà, trong lòng vô ưu. Người họ Chu danh Vũ kia từ đó thành người giang hồ, đi thật xa, đã lâu không trở về.

Một lần biệt li, chẳng tính tháng năm. Chu Vũ nhớ y, thường sai người mang quà về. Hai năm đầu toàn kim ngân cổ ngoạn[2], nhiều món quý báu đến mức gặp chưa từng gặp qua, nghe cũng chưa từng nghe qua, còn có cả danh trà cống phẩm. Tập Mộ Xuân không nhận, người đưa tới không biết làm sao, y liền toàn tâm chỉ đại môn Chu gia. Xem như thay mặt hắn hiếu kính đa nương. Nghĩ như vậy, chợt thấy có chút buồn cười. Cười mãi cũng xong, giang hồ nơi nào chẳng thú vị, hắn có thể nhớ đến khi nào?