Lôi Uyển Khanh, Em Dám Tính Kế Tôi

Chương 30: Cảnh giác như vậy, là sợ tôi làm gì cô sao?




Trân Trân uể oải ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ đã là buổi tối, có điều đã ngủ mất bao lâu thì cô không biết. Căn phòng này rất sang trọng, xung quanh giường ngủ là tấm rèm màu trắng nhẹ nhàng, cách bày trí theo phong cách hoàng gia vừa trang nhã vừa nghiêm trang này cũng đủ để thấy nơi này là nơi của một nhân vật không tầm thường.

Khắp cả người cô đau nhức, nhưng nơi đau nhiều nhất là vùng cổ, Trân Trân vội chạy lại tấm gương phía xa nhìn vào cổ mình.

Đây là vết cắn, tuy không sâu nhưng lại vô cùng đau. Chuyện này là thế nào, cô bị cắn khi nào?

Cô nhớ rằng Hạ Dĩ Niên đã đến cứu cô từ Triệu gia, vậy thì nơi này chắc chắn là nơi ở của Hạ Dĩ Niên.

Cô mở cửa đưa đầu ra bên ngoài quan sát, không gian bên ngoài rất lớn, nhưng lại chẳng hề có một bóng người. Đèn vẫn sáng mặc dù giờ đã là mười hai giờ khuya, Trân Trân từng bước một đi ra ngoài, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Đi xuống từng bậc thang dài, cô lại khó hiểu. Nơi này sang trọng như thế, đồ vật trưng bày cũng đáng giá cả gia tài, trong nhà lại đang chứa người lạ là cô, bọn họ không sợ cô là cướp hay sao mà không có một ai canh giữ thế này?

Chợt bên tai văng vẳng tiếng dương cầm, Trân Trân sợ tới mức nổi cả gai óc lên.

Lạy trời, cô trời không sợ đất không sợ chỉ sợ ma.

Đó là một khúc dương cầm du dương, nói là bi thương thì không tới nhưng quả thật đánh động vào lòng người. Trân Trân dần dần bình tĩnh lại, chắc là không phải ma, ma làm sao có thể đàn được khúc nhạc hay đến vậy.

Cô đi men theo lối hành lang dài, tiếng đàn ngày càng rõ hơn cho đến khi dừng lại trước một căn phòng khép hờ cánh cửa. Trân Trân nhìn vào bên trong, Hạ Dĩ Niên ngồi trước đàn dương cầm, dù hắn đang quay lưng lại với cô nhưng cô biết đó là Hạ Dĩ Niên.

Trân Trân mờ ảo nhìn thấy bàn tay to lớn lướt trên phím dương cầm đen trắng, bên tai lại vang lên giai điệu buồn kia, làm cô nhìn tới mức thất thần.

Đó là hắn sao? Con người cao ngạo như Hạ Dĩ Niên sao lúc này lại khiến cô cảm thấy thật kì lạ. Bóng lưng đó của lại khiến cô cảm nhận được sự cô độc, Trân Trân lắc đầu tự bảo bản thân phải tỉnh táo, cô đang nghĩ cái gì? Người như Hạ Dĩ Niên thì làm sao cô độc, hoặc giả là hắn thật sự cô độc là do hắn đã lựa chọn, không có gì đáng thương ở đây cả.

Không đúng sao? Hắn lựa chọn quyền lực, lựa chọn làm con chim ưng nhàn nhã đứng từ nơi cao nhất quyết định số phận của bất kì ai. Càng lên cao thì không khí càng lạnh, đó là chuyện tất nhiên.

“Nhìn đủ chưa?”

Ba chữ khiến cho đầu óc Trân Trân quay lại tình hình trước mắt, hắn vẫn không hề quay đầu, chỉ là hình như bản dương cầm kia vừa kết thúc.

Trân Trân hắng giọng, có chút không tự nhiên đẩy cửa đi vào, trong đầu lại nghĩ tới một bài thơ, cô thản nhiên nói: “Cảnh vật trước mắt này thật khiến tôi nhớ tới một bài thơ, không biết cậu hai có muốn nghe không?”

Hắn không quay đầu, nhưng có lẽ biểu cảm cũng không mấy thay đổi, vẫn lạnh lùng như mọi khi. Hạ Dĩ Niên ‘Ồ’ lên một tiếng rồi nói: “Đọc nghe thử.”

Trân Trân hắng giọng, ra dáng một thi sĩ ngâm thơ. Hạ Dĩ Niên ngồi phía xa, ngón tay khẽ lướt trên phím đàn, thi thoảng đệm vào vài âm cho bài thơ của cô thêm sinh động.

“Thiên lý trường không nơi đâu tận

Dạ lạc đêm trăng sầu vương sầu

không tri kỉ không người hiểu thấu

Chỉ có đêm thâu khúc độc cầm.”

“Thế nào? Tôi luôn cảm thấy thật tội nghiệp người được miêu tả trong bài thơ này, không tri kỉ không người hiểu thấu, đó chẳng phải bị cô lập sao. Cậu hai, anh rất giống đó.”- Trân Trân nói, trong đầu cũng nghĩ tới quả thật bài thơ này hợp với Hạ Dĩ Niên nhất.

Hạ Dĩ Niên không nói gì, cô chỉ nghe thấy một âm thanh trầm ấm như là tiếng cười phát ra từ cổ họng hắn. Trân Trân khó hiểu, hắn cười sao? Nếu là cười sao không quay lại để cô xem, người như hắn ngoại trừ là cười mỉa mai, cười lạnh ra thì có gì khác chứ.

“Cảm ơn anh đã cứu tôi, sao anh biết tôi bị người của Triệu gia bắt?”- Đây chính là điểm nghi vấn của Trân Trân lúc này, hắn cũng không phải phật nghìn mắt nghìn tai, lấy đâu ra lại kịp thời tới cứu cô như vậy.

Có trời mới biết lúc ở Triệu gia bị tra tấn suýt chút là mất mạng mà gặp được Hạ Dĩ Niên cô đã mừng tới cỡ nào.

Trong lòng Trân Trân nghĩ liệu có phải lúc trước là do thành kiến đã ảnh hưởng tới cách nhìn của cô về hắn hay không, Hạ Dĩ Niên thực chất là người đáng để kết giao?

Nhưng suy nghĩ đó của Trân Trân lập tức bị câu nói tiếp theo của Hạ Dĩ Niên đánh bay ra khỏi đầu.

Hắn nói: “Trên đời có một số người rất ngu ngốc, rõ ràng là không có bản lĩnh lại cứ muốn thể hiện.”

Lại nữa, sao lần nào cũng nghe hắn khinh thường cô như vậy. Trân Trân trước là Dương Anh Thi chủ tịch của Yunus, chưa bao giờ phải bị người khác xem thường một cách quá đáng như vậy. Cô tức tối chạy lên trước mặt Hạ Dĩ Niên, đứng cạnh chiếc dương cầm nhìn hắn: “Tôi đang rất lịch sự cảm ơn anh đấy, anh không móc họng tôi vài câu thì ăn không ngon à?”

Hạ Dĩ Niên nhướng mày, nhìn cô: “Tôi là đang tốt bụng phân tích cho cô nghe nặng nhẹ. Tốt nhất cô rút lui đi, rời xa Triệu Trường Bách càng xa càng tốt, tránh bị vạ lây. Đây là một cuộc chơi tập thể, muốn biết chơi và chơi thành thạo thì phải có bản lĩnh lớn một chút. Cô nghĩ rằng mình có đủ khả năng đối đầu với tôi, đối đầu với Hoàng Thịnh hay sao?”

Lại thêm một người mong cô rời xa Triệu Trường Bách, cái quái gì mà cả thế giới này cứ như đang chống đối tình cảm của cô và Triệu Trường Bách vậy?

Trân Trân trong lòng thầm đưa ra một quyết định mà chính cô cũng không ngờ tới, cô kiên định nhìn thẳng vào mắt Hạ Dĩ Niên nói: “Được, nếu anh đã xem thường tôi như vậy thì có dám cược một ván hay không?”

“Cược?”- Hạ Dĩ Niên hơi mỉm cười, có chút hứng thú nhìn cô gái trước mặt. Loại giọng điệu này cũng chỉ có cô gái trước mặt mới dám dùng để nói chuyện với hắn, vốn dĩ ban đầu hắn vô cùng bất mãn với loại thái độ này của cô nhưng hiện giờ lại cảm thấy hứng thú nhiều hơn.

Trân Trân gật đầu, bày ra dáng vẻ không sợ ai mà nói: “Vụ của Siva và ngân hàng Triệu thị tôi nhất định sẽ tham gia, nhưng tôi đứng về phía Triệu thị. Anh có dám cùng tôi đấu trí một lần mà không được dùng quyền lực của Hoàng Thịnh để can thiệp vào hay không?”

Hạ Dĩ Niên nói: “Tôi sẽ không làm việc không có lời.”

“Người thắng sẽ được yêu cầu đối phương một nguyện vọng.”

Hạ Dĩ Niên phì cười, sau đó đột nhiên đứng lên rất nhanh đã đi tới trước mặt cô.

Thân hình cao lớn của hắn che đi ánh trăng bên ngoài, Hạ Dĩ Niên chống hai tay lên chiếc dương cầm phía sau, hoàn toàn không cho cô đường chạy trốn.

Trong lòng Trân Trân lại cực kì căng thẳng, khí thế vừa rồi phút chốc bay đi đâu mất, cô bây giờ thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lại không biết để ở đâu nên chỉ có thể nhìn thẳng vào lồng ngực rắn chắc phía sau lớp áo sơ mi trắng kia của hắn.

“Nếu như… tôi muốn mạng của cô thì sao?”

Trân Trân bị câu nói của hắn dọa sợ ngẩng phắt đầu lên: “Mạng của tôi cũng không có nạm vàng hay kim cương, sao ai cũng muốn lấy hết vậy?”

Hạ Dĩ Niên nghe xong nhếch môi một cái: “Yên tâm, cái mạng này của cô vẫn còn xài rất tốt.”

Trân Trân cảm thấy Hạ Dĩ Niên đích thật là bị bản chất sát nhân ăn sâu vào xương tủy rồi, tính mạng con người đối với hắn kì thực không đáng một xu nào.

Mà Hạ Dĩ Niên lại đưa mắt nhìn lên vết thương trên cổ cô, đôi lông mày nhíu lại, thật lâu cũng không nói lời gì.

Trân Trân lại cảm thấy tư thế và khoảng cách này của bọn họ thực sự có chút quá gần gũi, đồng thời cả hai lại im lặng càng làm không khí thêm quỷ dị khó tả. Cô hắng giọng vài cái rồi nở nụ cười tươi nhìn hắn: “Lần này cậu hai cứu tôi, dù sao thì tôi cũng nợ cậu hai một ân tình, sau này chỉ cần cậu hai có điều cần giúp đỡ thì cứ nói.”

Hạ Dĩ Niên như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, hắn châm chọc: “cô cảm thấy tôi sẽ tìm đến một người vừa ngốc lại vừa tự cho mình là đúng như cô để cầu sự giúp đỡ sao?”

F*ck!

Trân Trân chỉ hận không thể đấm hắn một phát, cô thề từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu cô có suy nghĩ muốn động thủ đánh người. Không được, phải hiên ngang, không thể tỏ ra mình yếu thế: “Là con người thì đều có lúc cần tới sự giúp đỡ, cũng như cũng sẽ có lúc thiếu thốn cái này cái kia, trừ khi cậu hai không phải là người…”

Từ ánh mắt tới khóe môi của Hạ Dĩ Niên đều đột nhiên tràn ngập lãnh khí khiến Trân Trân hoảng sợ không dám nói tiếp.

Trân Trân cười hì hì, cô biết bây giờ mình đang nằm trong lòng địch, tốt nhất là chỉ thuận chứ không nghịch. Hơn nữa Hạ Dĩ Niên ngay cả người sống cũng dám giết, cô cũng là người sống nên cô cũng sợ.

“Cậu hai, khúc nhạc vừa rồi cậu đàn tôi cũng thuộc lời. Hay là cậu đàn lại lần nữa, tôi sẽ hát phụ họa, thế nào?”

May mắn lắm mới được trùng sinh, vẫn còn chưa phục hưng Yunus, cô không thể để bản thân mình chết một cách lãng xẹt thế này.

Hạ Dĩ Niên không nói gì, đi tới bên cạnh đàn dương cầm ngồi xuống.

Vẫn là những âm thanh trong trẻo, theo nhịp độ từ vang lên dưới bàn tay thuần thục của Hạ Dĩ Niên.

“Em là con chim bị anh giam hãm.

Nhất thời đã quên mất trời cao như thế nào

Nếu như rời khỏi thành trì nho nhỏ mà anh dành cho em.

Em thật sự không biết còn ai có thể nương tựa nữa.

Em là con chim đã bị anh giam cầm.

Tình yêu nhận được ngày càng ít ỏi.

Nhìn nụ cười của anh cháy bỏng trong mắt người khác.

Còn bản thân em lại chẳng có được một cái ôm ấp.

Em như một chiếc bóng anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Luôn lặng lẽ nhìn bộ dạng anh nói dối.

Cái thành phố nhiễu loạn này…

Không chứa nổi sự nghi ngốc của em.

Là cái gì đã khiến anh mê muội như vậy, ngạo mạn như vậy.

Em như một chiếc bóng anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Cùng cô đơn giải bày những tâm sự bi thương.

Đối với tình yêu này không có cách nào khác.

Với những ngày tháng vô vị này.

Hóa ra nước mắt chính là thứ xa xỉ duy nhất.”



Chiếc du thuyền sang trọng được chuẩn bị sẵn sàng để ra khơi, nghe nói hôm nay Hạ Dĩ Niên muốn tổ chức buổi tiệc trên du thuyền này, Vì vậy chỉ mới sáng sớm mà số lượng người tới lui trang trí ngày càng nhiều.

Trân Trân biết được đây là một hòn đảo nhân tạo nổi tiếng thuộc mục bất động sản của Hoàng Thịnh. Năm ngoái Hoàng Thịnh thu mua nơi này với dự án đầu tư mức khủng, lúc đó nơi này chỉ toàn là cát, số lượng nhà ở chỉ đếm trên đầu ngón tay, hoang vắng vô cùng. Nhưng chỉ sau một năm, khắp hòn đảo đều là những ngôi nhà sang trọng, không thể nói là quá lớn nhưng lại là một nơi thích hợp cho các gia đình khá giả ở.

Điều này có thể thấy tốc độ của Hoàng Thịnh kinh khủng tới mức nào. Có thể biến một hòn đảo hoang vắng trở thành thiên đường mà biết bao nhiêu người muốn đến trú ngụ.

Tòa lâu đài này dường như là tòa nhà lớn nhất ở đây, từ chỗ của Trân Trân có thể nhìn thấy được toàn bộ hòn đảo. Thậm chí có thể nhìn thấy thành Cát An mờ mờ ảo ảo phía xa tít sau làn mây, cảm giác này tuyệt đến mức khiến con người ta muốn bay lên.

Phía xa chỗ bờ biển hình như có một chiếc du thuyền đang đi tới, sau khi cố định vị trí thì người trên du thuyền đó đi xuống. Trân Trân chỉ vô tình nhìn qua người đó nhưng cô lại ngay lập tức nhận ra anh.

Triệu Trường Bách đi về phía tòa lâu đài, từ chỗ cô có thể nhìn thấy anh đang nói gì với vệ sĩ của Hạ Dĩ Niên.

Chắc chắn là Triệu Trường Bách đến tìm cô.

“Muốn đi sao?”- Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau vang lên khiến cho Trân Trân hết hồn, cô quay lại thì phát hiện từ lúc nào mà Hạ Dĩ Niên đã đứng phía sau mình.

“Anh đúng là ma hay sao, đi không chút tiếng động, muốn hù tôi chết hả?”- Sống chung với Hạ Dĩ Niên có lẽ sẽ phải có tâm hồn mạnh mẽ một chút, chứ nếu không không bị sự lạnh lùng của hắn dọa chết thì cũng bị cái chiêu đi không tiếng động này của hắn hù chết.

“Đối với một người không có chút cảnh giác nào như cô, cho dù tôi có lấy mạng cô cô cũng sẽ không biết vì sao mình chết.”- Hạ Dĩ Niên nhàn nhạt nói.

“Ai nói tôi không có cảnh giác, nhất là tình hình hiện giờ, ở cạnh anh tôi lại càng cảnh giác hơn bao giờ hết đấy.”- Trân Trân nhìn hắn, hùng hổ biện minh.

“Ồ…”- Hạ Dĩ Niên kêu lên một tiếng nhẹ nhàng, nhưng rồi sau đó lại nở nụ cười nguy hiểm khiến Trân Trân khó hiểu, hắn nói: “Cảnh giác như vậy, là sợ tôi làm gì cô sao?”

“Anh có thể làm gì tôi sao?”- Trân Trân tuyệt đối không được yếu thế, không được mất bình tĩnh, cô biết Hạ Dĩ Niên là đang muốn nhìn thấy bộ dáng mất bình tĩnh của cô.

Còn lâu cô mới để hắn toại nguyện.

Hắn không trả lời cô, hay nói đúng hơn là không kiên nhẫn cùng cô đấu khẩu nữa. Hắn nhìn ra cửa sổ phía sau cô rồi hờ hững nói: “Xem ra Triệu Trường Bách hôm nay không gặp cô thì sẽ không đi.”

Trân Trân quay đầu lại, nhìn xuống bên dưới. Bóng dáng Triệu Trường Bách vẫn kiên định đứng trước cổng lâu đài, không hề có ý định muốn rời đi.

Trân Trân suy nghĩ một lúc rồi sau đó không nhịn được hỏi một câu: “Lý do gì mà anh lại bảo tôi rời xa anh ấy?”

Hạ Dĩ Niên rõ ràng cảm nhận được sự do dự của cô, hắn thản nhiên nói: “Một loại tình cảm có gánh nặng cơm áo gạo tiền vốn dĩ vô cùng áp lực, mà tình cảm của cô đối với Triệu Trường Bách căn bản không đủ lớn để vượt qua áp lực đó, cậu ta cũng vậy.”

Lúc Trân Trân còn đang mơ hồ thì Hạ Dĩ Niên quay người, trước khi rời đi để lại một câu nói: “Cô có thể xuống bên dưới gặp cậu ta, nhưng sau khi gặp được rồi cô chắc chắn sẽ hối hận vì chuyện đánh cược hôm qua với tôi.”

Hạ Dĩ Niên đi khỏi để lại cho Trân Trân một khoảng không mơ hồ. Cô cảm nhận được, sự bất an…