Lời Yêu Chỉ Nói Cùng Em

Chương 4: Phát biểu




Trong quán Bowling, quả cầu rời khỏi tay người chơi, vững vàng lăn về phía trước, vài âm thanh va đập vang lên, những cây cơ thi nhau ngã xuống.

“A, đều trúng!” Lý Triết đang mặc quần áo thể thao màu đỏ vung nắm tay, hưng phấn reo hò, đi về chỗ Tần Tử Tấn đang ngồi thất thần, anh vẫy vẫy tay trước mặt bạn, hô: “Này, hoàn hồn đi.”

Lý Triết thích thú ngồi xuống bên cạnh Tần Tử Tấn, cầm lấy nước trái cây trên bàn: “Cậu làm gì mà nhăn nhó như vậy, gần đây lại rất khó chịu, làm người ta phát sợ! Cậu xem, cậu vốn là một anh chàng đầy hứa hẹn, bên cạnh còn có mỹ nhân quấn quýt, Quan tiểu thư đó ngay cả mẹ của tôi cũng khen nức nở, cậu đó nha, thật là hạnh phúc!”

Tần Tử Tấn vô lực nhìn Lý Triết: “Thích thì cậu theo đuổi đi, nếu thành công, tôi sẽ mỗi ngày đều thắp hương cầu nguyện cho cậu.”

“Thôi, thôi, thôi, đi! Tôi thèm vào, tôi là thanh niên trai tráng còn sống khỏe mạnh sờ sờ ra, không mượn cậu nhang đèn cúng bái. Tôi cũng không nói tôi thích cô ấy, là mẹ tôi và mẹ cậu thích cô ấy đấy chứ, đúng kiểu mấy người mẹ của thế hệ trước. Vả lại tôi cũng không dám muốn, loại đại tiểu thư này, tôi không muốn dính vào. Tôi thấy vẫn là độc thân là thoải mái nhất!”

Nói xong, Lý Triết tâm đắc gật đầu, vung vẩy nắm tay tỏ ý kiên định và quả quyết.

Tần Tử Tấn nhìn bộ dáng đùa nghịch của bạn tốt, không nói gì, chỉ cười cười tỏ vẻ ủng hộ.

Điện thoại trên bàn bỗng đổ chuông, Tần Tử Tấn cầm lên nhìn qua, mặt tối sầm lại, hậm hực tắt máy quăng trở lại bàn. (Kat: ô ô, ta xót cái điện thoại; Tác giả: hem sao, nhà giàu là vậy; Kat: ô ô, ta nghèo nàn!)

Lý Triết nhìn vẻ mặt của bạn mình, bảy tám phần đoán ra được sự tình, anh không có khuyên giải hay an ủi, chỉ thở dài: “Ai, Phụ nữ!”

Tần Tử Tấn sau đó tạm biệt Lý Triết trở về nhà, thấy ba mẹ mình đều đang ngồi trong đại sảnh, biểu tình trên mặt rất nghiêm trọng, anh lên tiếng chào hỏi rồi có ý muốn lỉnh lên lầu.

Không ngờ, Tần lão gia kêu giật lại: “Lại đây, ngồi xuống ba hỏi chuyện.”

Tần Tử Tấn bất đắc dĩ quay lại, ngồi xuống phía đối diện ba mẹ, làm như không biết chuyện gì cả nói: “Có chuyện gì vậy ba?”

“Nói như vậy là sao, con bực mình cái gì? Học cái tính cách ấy của tên tiểu tử nhà họ Lý phải không, theo tên tiểu tử ấy nên toàn nhiễm tính xấu, nó làm gì không làm, lại đi mở quán bar, còn lôi kéo con nhập bọn. Con nhìn xem, hiện tại là mấy giờ, giờ này mới chịu mò về, tên tiểu tử kia lại “tha” con đến nơi không đứng đắn nào?” Tần lão gia phẫn nộ, vẻ mặt bất mãn nhìn con trai.

Tần Tử Tấn ngẩng đầu nhìn đồng hồ cổ treo trên tường, mới vừa chỉ qua chín giờ một chút: “Ba, con cũng sắp 30 tuổi rồi, có thể tự chủ trong sinh hoạt, tự chủ kết giao bạn bè. Ba không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên con, bây giờ không có giống như trước kia, con cũng không phải là ba, con tự biết mình nên làm gì. Lúc trước ba giả bệnh lừa con trở về, con không có ý kiến gì, theo ý ba tiếp quản công ty, giúp công ty phát triển. Làm nhiều như vậy, chỉ hy vọng ba có thể để cho con có được không gian thoải mái. Còn về phần Lý Triết, cậu ấy mở quán bar hoàn toàn là dựa vào chính bản thân mình, không hề nhận một đồng nào từ ba mẹ cậu ấy, con thật không cảm thấy cậu ấy có cái gì không tốt!”

Không chờ Tần lão gia phản ứng, Tần Tử Tấn liền đứng dậy đi lên lầu, anh cảm thấy có nói tiếp với ba mình cũng phí công, kinh nghiệm nhiều năm đã cho anh nhiều bài học rồi.

Để lại Tần lão gia tức giận không thôi, nhưng lại không có chỗ để trút giận, nhất là đối với người bạn đời của mình, ông vẫn là không nỡ giận cá chém thớt. (Kat: nguyên văn là “giận chó đánh mèo”, mừ ta là mèo nên hem để nguyên văn mí lại để vậy cho nó thuần Việt chút ^^)

“Cũng là do tôi, không có giáo huấn nó nghiêm nghị, trưởng thành rồi lại đối nghịch với ba mẹ.” Tần lão gia chỉ đành tự than thở.

“Được rồi, đừng tức giận, lại sinh khí mà hại tới thân thể cũng không hay.” Tần phu nhân nhẹ giọng khuyên bảo: “Con trai chúng ta tiền đồ còn chưa đủ sáng sủa sao, tôi đi ra ngoài gặp mọi người, ai cũng đều bật ngón tay cái mà tán thưởng, ngay cả khi ông còn trẻ cũng không thể làm được như vậy.”

Vừa nghe vậy, Tần lão gia không khỏi dựng râu trừng mắt: “Nếu tôi không vất vả dốc sức làm việc, tiểu tử này sao có thể thoải mái ngồi mát ăn bát vàng học hành nên người, tôi nghĩ nếu để nó sống khổ sở, thiến ăn thiếu mặc may ra mới biết được nổi khổ tâm của ba mẹ.”

“Ừ, ừ, là ông vất vả, là ông lợi hại nhất” Lão già này phải dụ dỗ mới yên được “Thế nhưng con dù sao cũng đã lớn rồi, có thể tự quản chuyện sinh hoạt của riêng mình, chúng ta không thể ngang ngược can thiệp, nếu ông không bức nó, nó cũng không phản kháng ngược lại ông, nên thông cảm mà nghĩ thoáng cho con. Quản lý một công ty lớn như vậy không dễ dàng, ông cũng là người hiểu rõ chuyện đó hơn ai hết, nên hiểu cho con, mỗi người đều lui một bước a. Đúng rồi, Tử Tấn cũng sắp tới sinh nhật thứ 28, lúc đó cùng với Quan Dĩnh, chúng ta lại là người một nhà cùng một chỗ, thật vui vẻ nha!”

Tần lão gia không có ý phản bác gì, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tần Tử Tấn nằm ở trên giường trằn trọc, ba anh luôn không thông cảm, làm anh rất khó chịu. Anh cũng rất muốn cải thiện mối quan hệ, nhưng ba lại càng lúc càng đưa ra thêm những điều kiện quá đáng hối thúc anh. Dần dà, anh cũng lười phản bác, cứ theo ý mình là đi.

Anh đã thỏa mãn ý định của ba, tiếp nhận quản lý công ty, cung đã đính hôn, nên giờ này sẽ không tiếp tục thỏa hiệp gì nữa.

Không khí khẩn trương trong nhà khiến cho Tần Tử Tấn cảm thấy ngột ngạt, không tự giác mà nghĩ đến cô gái mình gặp lúc buổi chiều, là một nha đầu đáng yêu, nghĩ gì cũng đều hiện ra ở trên mặt, cực kỳ đơn thuần. Bị phỏng nhưng cũng không hoảng hốt, nhìn cô làm ra vẻ coi như không đau khiến anh ở bên cạnh cũng không nhẫn tâm đứng yên mà nhìn.

Khởi đầu thật nhẹ nhàng, hồi lâu tiếp xúc lại có cảm giác rất tốt, Tần Tử Tấn nghĩ đến cô ấy, khóe miệng lộ ra nét vui vẻ nhàn nhạt.

Đáng tiếc, cô đã là vợ người ta, đã là mẹ đứa nhỏ. (Kat: sống có gì khổ cho bằng khổ tâm, yêu có gì đớn đau bằng yêu … phải người có gia đình, he he)



Bóng nắng cuối ngày hắt qua mái hiên, Diệp Vân sớm lên giường nghỉ, nhớ tới buổi chiều, vẫn có cảm giác như mình còn trong mộng. Nghĩ tới sự săn sóc của Tần Tử Tấn, nghĩ tới đêm đó, bàn tay to lớn của anh như lửa nóng, mặt cô không khỏi đỏ bừng.

Người như vậy, vị hôn thê của anh hẳn phải rất hạnh phúc a. Nghĩ tới đây, cô khẽ lắc đầu, cảm thấy không nên tiếp tục suy nghĩ tới anh nữa.

Diệp Vân cầm lấy cuốn sổ tay dành cho phụ nữ mang thai trên đầu giường, chuyên tâm đọc, một tay nhẹ nhàng vỗ về phần bụng chưa nhô lên rõ ràng, cảm giác thật hạnh phúc.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, vết thương ở chân của Diệp Vân cũng đã chuyển tốt, cô liền không chờ đợi thêm mà bắt đầu đi làm trở lại.

Làm trễ nải việc kinh doanh đã lâu, cho dù Hoắc Tương không ngại, cô cũng thấy băn khoăn.

Sáng sớm, Diệp Vân liền đến tiệm sách, mở cửa, thừa dịp sáng sớm còn chưa có khách, bắt đầu quét dọn.

Một lúc sau, một nhân viên khác của tiệm sách là Tiểu Ngụy đến, thấy Diệp Vân quét dọn, vội chạy lại đoạt lấy chổi trong tay cô: “Chị Diệp Vân, chân của chị bị thương, lại đang mang thai, để em làm cho.”

Diệp Vân không có tranh cãi với cô bé, tùy theo ý Tiểu Ngụy.

Tiểu Ngụy là sinh viên đại học, đến đây làm thêm ngoài giờ, việc học vẫn là được cô bé coi trọng hơn. Tuy nhiên cô bé vẫn rất quan tâm tới mọi người, nhất là lúc này, không lúc nào không tranh làm việc này việc kia cho Diệp Vân, thật là một cô bé thiện tâm.

Diệp Vân không khỏi cảm thấy chính mình thật may mắn, gặp được nhiều người tốt như vậy, thầm cảm thấy mình thật là có phúc khí!

Cũng không lâu sau, Hoắc Tương cũng tới, mỗi ngày chi đều đưa con đi học rồi mới đến trường.

Diệp Vân lại không khỏi cảm khái, làm mẹ thật không dễ dàng, làm một người mẹ tốt lại càng không dễ, lấy chị Hoắc Tương làm ví dụ đây.

“Nghĩ gì mà nhập thần như vậy?” Hoắc Tương gõ nhẹ vào đầu Diệp Vân, đưa cô một hộp sữa bò: “Chị mua sữa cho con, thuận tiện lấy thêm một hộp cho em, phụ nữ có thai nên uống nhiều sữa bò, đứa nhỏ sinh ra mới có làn da đẹp.”

Diệp Vân cảm ơn, vui vẻ tiếp nhận. Có đôi khi khách khí quá mức lại chính là làm đả thương tấm lòng người khác.

Uống sữa, Diệp Vân phát giác ra tâm tình thật sung sướng, cảm thấy nếu mỗi ngày đều có thể vui cười như vậy cũng không tệ chút nào.