Lời Yêu Chỉ Nói Cùng Em

Chương 5: Ăn cơm




Cửa tiệm sách mở ra, Diệp Vân theo thói quen nghênh đón, nhìn thấy người vừa vào, lại ngay lập tức sững sờ, ánh mặt trời mùa thu đổ xuống sau lưng người nọ, làm nổi bật lên nụ cười yếu ớt nhưng cảm giác vô cùng tao nhã, không khỏi làm cho người ta ngây dại. (Kat: soái, soái ca!)

“Sao lại trợn mắt nhìn tôi như vậy, trông tôi đáng sợ đến vậy ư?” Nhìn thấy phản ứng của Diệp Vân, Tần Tử Tấn cười cười: “Xem ra phải xem lại bản thân mình rồi, đến cùng là làm sao mà lại dọa đến cô.”

Diệp Vân ngượng ngùng đáp lại: “Không phải, bộ dáng anh nhìn rất tốt.” Nói xong, cũng nhận ra mình có chút không có ý tứ, mặt cô lại đỏ bừng lên, chỉ biết cười cười với anh.

Nhìn thấy cô cười, Tần Tử Tấn cũng vui vẻ cười đến sáng lạn khiến cho Diệp Vân chói cả mắt, dường như có những người trời sinh lại rất hợp ý nhau, ví như Diệp Vân và Tần Tử Tấn vậy.

Hoắc Tương và Tiểu Ngụy ở bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng vui vẻ không ngừng mỉm cười.

Cuộc sống, thật là đẹp, chỉ là một mẫu đối thoại nhỏ, cũng có thể làm cho người ta hạnh phúc như thế.

“Được rồi, hai người cứ nhìn nhau mãi thế, đến trưa cũng không làm thêm được gì.” Hoắc Tương nhịn không được lên tiếng, “Anh chàng đẹp trai, anh không phải là cố ý đến tìm Tiểu Diệp chứ, thật là vừa vặn nha, Tiểu Diệp hôm nay lại trở lại làm việc đó.”

Ánh mắt Tần Tử Tấn chuyển tới trên người Hoắc Tương, “Lần trước tôi có hỏi mua cuốn sách nhưng quá vội vàng mà chưa tìm mua được. Hôm nay vừa vặn rãnh rỗi, cố ý tới đây hỏi lại xem.”

“Là sách “Thành nam cựu mộng” à, đương nhiên là có.” Hoắc Tương cười gian “Mà anh chàng đẹp trai này, sách này không phải chỉ mỗi tiệm sách của tôi mới có, cố ý tìm tới đây, không sợ phiền hà, muốn gặp “người ta” thì cứ việc nói thẳng, chị đây sẽ không chê cười cậu!”

Anh nhìn về phía Diệp Vân, ánh mắt nhu hòa: “Xem như chị nói đúng vậy!”

Diệp Vân tránh ánh mắt của anh, không dám nhìn, sợ rằng khi nhìn vào đôi mắt sáng đó, sẽ không cách nào kiềm chế được.

“Ừ, đoán được cậu sẽ đến, đã sớm gói sẵn lại rồi.” Hoắc Tương tới bên quầy thu ngân, mở ngăn kéo lấy ra một túi sách đưa cho anh: “Dù là có quen biết, nhưng kinh doanh là kinh doanh, chị không giảm giá đâu, mà nhìn cậu cũng rất khá giả, không sợ tốn kém.”

Tần Tử Tấn lơ đễnh, móc ví trong túi ra trả tiền, bên trong ví sáng loáng một loạt thẻ vàng bóng loáng, mọi người trong phòng tròn mắt nhìn. (Kat: cho em, cho em một thẻ!; Tấn ca: đây *cười cười bỏ đi*; Kat: *ngơ ngác nhận* *ngơ ngác nhìn theo* nhà giàu cóa khác, *sực nhớ ra* á, khoan, thẻ này bị khóa chưa?)

Hoắc Tương chớp mắt nhìn: “Cậu đẹp trai, tiệm sách của tôi còn có rất nhiều sách hay, thuận tiện cậu chọn thêm vài cuốn, đọc sách rất hữu ích cho tinh thấn và thể xác, ha ha!”

“Cảm thấy sách nào hay, giúp tôi bọc lại.”

Tùy tiện cầm lấy một cây bút trên bàn thu ngân, anh lấy cuốn sách ra đi đến phía Diệp Vân. Đứng lại trước mặt cô, anh mở bìa sách ra, ngay tại trang đầu viết xuống tên mình, thần sắc chuyên chú.

Diệp Vân thở dài, người đàn ông này làm cái gì cũng làm cho người ta mê muội.

Trong nháy mắt, những nét chữ to tròn sôi nổi hiện lên trên mặt giấy, lúc trầm lúc bổng, lại có đường nét tiêu sái, giống như sự thoải mái của bản thân Tần Tử Tấn vậy.

Kỳ thật tên của anh đã sớm khắc vào trong lòng của cô rồi, không thể xóa đi được, chỉ là không cách nào nói ra ngoài miệng mà thôi. Diệp Vân âm thầm than thở với chính mình.

“Tôi đã cho cô biết tên mình rồi, cô cũng công bằng mà cho tôi biết tên đi!”

Không có chút bối rối, Tần Tử Tấn mỉm cười, có chút bướng bỉnh, lại có chút giảo hoạt, nhưng cũng lại rất có khí suất bên cạnh một chút ác ý trêu chọc.

Diệp Vân nghĩ thầm, lần trước khám bệnh, lúc đăng ký không phải là đã biết tên cô sao? Nhưng cô vẫn nhận lấy cây bút, tính tùy tiện viết xuống, nhưng không ngờ anh chỉ vào khoảng trống ngay bên cạnh tên anh, nói với cô, “Tại đây!”

Vì hai người rất gần nhau, giọng nói trầm thấp của Tần Tử Tấn truyền đến, dễ nghe như tiếng vĩ cầm du dương.

Diệp Vân vui sướng viết tên mình xuống mặt giấy, nét chữ thanh tú không kém, nằm bên cạnh nét chữ của anh trông càng thu hút.

“Ừm, chữ viết thật đẹp, Diệp … Vân.” Anh đọc lên từng chữ tên của cô, khiến tim cô nhất thời đập nhanh, cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong lòng.

“Tốt, giới thiệu xong rồi, Diệp tiểu thư, có phải cũng đến lúc cô thực hiện lời hứa rồi?”

Diệp Vân sững sờ, không nghĩ tới anh vẫn nhớ rõ, “Anh muốn cái gì, tôi không có nhiều tiền lắm, những thứ đắt quá … tôi không mua nổi.”

Biết rõ nói vậy là thất lễ, nhưng sự thật là thế, cô cũng không muốn làm bộ trước mặt anh.

“Vậy thì một bữa cơm trưa nhé, cô mời tôi tính tiền cũng được!” Tần Tử Tấn nói, giọng mang theo vài phần thích thú.

“Nên ăn ở đâu đây?” Diệp Vân hỏi dò, ngàn vạn lần đừng là một nhà hàng lớn nha, một bữa ở đó, mấy tháng tiền lương của cô cũng không đủ trả.

“Bất luận chỗ nào cô thích cũng được!” Diệp Vân có chút quýnh quáng, không ngờ Tần Tử Tấn lại là người dễ chịu như vậy, mà anh thật khiến cho cô không thể đoán được.

“Được rồi, hai người cứ kéo dài thời gian mãi, nãy giờ thời gian để nói chắc đã đi được hơn phân nửa đường rồi.” Hoắc Tương tới gần, đưa cho Tần Tử Tấn hai túi sách lớn, “Cậu đẹp trai, đọc sách thật kỹ nhé, mỗi ngày một cuốn hay mỗi giờ xem một cuốn đều không thành vấn đề. Xem xong rồi lại đến chỗ chị, cam đoan với cậu một năm bốn mùa đều có sách hay cho cậu đọc. Tốt rồi, không nói nhiều nữa, mau tính tiền rồi rời đi!”

Tần Tử Tấn lưu loát móc ra một xấp tiền, đặt lên bàn, một bên cầm lấy đống sách, một bên liền kéo Diệp Vân đi.

Dù Hoắc Tương muôn vàn lời nói ra không nghe được, nhưng có một điểm anh thực đồng ý, thời gian quả là không nên lãng phí.

Hoắc Tương vui tươi hớn hở nhìn bóng hai người rời đi, tay không ngừng miết miết xấp tiền mặt, miệng còn không ngừng nói: “Thật là tốt, không cần thối lại tiền lẻ!”

Tiểu Ngụy nhìn bà chủ tươi cười đến đáng sợ, có ý chê bai mà nói: “Chị Hoắc Tương, chị như vậy thật là …”

Ánh mắt như phi dao giết người phóng qua, Tiểu Ngụy nuốt nuốt nước miếng: “Thật là tốt!”

Thượng đế, xin tha thứ cho những lời khẩu thị tâm phi của đứa nhỏ này!

(Khẩu thị tâm phi: nói điều không đúng với suy nghĩ của bản thân)

“Nhà hàng này tuy hơi nhỏ, nhưng tôi cam đoan mùi vị thức ăn không tệ.” Để tiện cho việc quay lại tiệm sách, Diệp Vân chọn một nhà hàng nhỏ gần đấy, là nơi cô hay ghé vào, cũng rất đáng tin cậy về mùi vị thức ăn.

Tần Tử Tấn quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt có chút bễ nghễ oai vệ, làm cho những người tò mò nhìn anh trong nhà hàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, chuyên chú trở lại đồ ăn của mình.

Quả nhiên, đẹp trai như vậy cũng không dễ dàng ăn đậu hủ nha, ngay cả nhìn cũng khó nữa là, khí chất của anh chàng đẹp trai này quá lớn rồi!

“Tôi biết những thức ăn này anh cũng không quen ăn, kỳ thật không cần nhân nhượng tôi đâu.”

“Không có việc gì, tôi không kén ăn.” Tần Tử Tấn mỉm cười với cô, dường như có ý trấn an.

“Vậy sao, tôi còn nghĩ anh đã quen ăn sơn hào hải vị, đối với thức ăn rau cháo này sẽ không hợp khẩu vị.” Diệp Vân nhìn anh, thấy anh tựa hồ như không hề ngại, mới có chút yên tâm.

“Hồi ở Mỹ học, tôi ăn toàn thức ăn nhanh, bây giờ đối với thức ăn hoàn toàn “miễn dịch”, có thể ăn là được.” Tần Tử Tấn vẻ mặt không cho là đúng nói, nhìn thấy vẻ khó hiểu trong đáy mắt Diệp Vân, anh bổ sung: “Ba tôi khóa lại tài khoản của tôi.”

“Vậy sao? Ba anh hẳn là sợ anh trở thành đại thiếu gia ỷ vào tiền tài của gia đình, có ý muốn rèn luyện cho anh đó!”

Quan tâm, yêu thương từ ba mẹ, loại cảm nhận này Diệp Vân kiếp này có muốn cũng không có được, cô hi vọng anh có thể biết quý trọng.

“Cô rất lương thiện!” Tần Tử Tấn không muốn nói nguyên nhân thật ra là do ba anh muốn buộc anh về nước kế thừa gia nghiệp, chưa đến thời điểm nói ra, mọi việc phải có quá trình, tiến hành theo thứ tự mới thú vị.

“Bình thường, người ta chỉ dùng từ “thiện lương” đối với những cô gái không xinh đẹp, không đáng yêu …” Diệp Vân bất đắc dĩ khẽ cười, có lẽ trăm năm sau cô cũng chỉ nhận được lời đánh giá này.

“Đáng yêu, xinh đẹp cũng có thể là người lương thiện, không hề có mâu thuẫn, mà cô cũng rất xinh đẹp đáng yêu!” Tần Tử Tấn nhìn Diệp Vân, biểu tình vô cùng chân thành tha thiết.

Có lẽ là do ở gần Tần Tử Tấn, mặt của cô lúc nào cũng đỏ mà tim thì cứ đập loạn nhịp cả lên.

Bất quá đối với lời khen ngợi của anh, cho dù là thật hay giả, Diệp Vân vẫn là vui mừng không thôi.

“Ah, sao còn chưa mang thức ăn lên, cũng hơi đói bụng rồi.” Không muốn bị anh nhìn thấu, cô vội lảng sang chuyện khác.

Tần Tử Tấn liếc về phía nhân viên phục vụ đang mang đồ ăn tới, nhìn lại Diệp Vân cười cười: “Vừa tới rồi đây!”

Ánh mắt như phóng điện của anh làm Diệp Vân hồi hộp không thôi.