Long Châu

Chương 32: Dung Nham




Sáng sớm ngày hôm sau, Hắc Vũ thức dậy, hắn vươn vai hít thở vài cái rồi đi đến ngọn núi mà lão thủ thư căn dặn.

Lúc Hắc Vũ tới thì đã thấy lão ngồi thiền trên đỉnh núi, thấy hắn tới lão cũng mở mắt rồi khoắc tay kêu hắn đi theo.

Lão dẫn hắn tới một động phủ dưới chân núi, bên trong động phủ khá rộng lớn, có vẻ là một nơi để luyện tập phù hợp.

Lão nói với Hắc Vũ:

- Dùng toàn lực đánh với ta một trận.

- Tiền bối, người đùa sao, ta làm sao là đối thủ của người chứ?

- Ta sẽ áp chế tu vi xuống còn Vũ Vương tam trọng, không phải lo.

Hắc Vũ cũng gật đầu, người hắn hơi khuỵu xuống, lấy chân phải làm trụ, chợt thân ảnh hắn di chuyển một cách thần tốc, thoáng chốc đã lao đến lão giả mà giáng một đòn.

- Thổ Hoàng Ấn!

Lão giả mắt nhìn chưởng ấn lao tới, mặc dù hơi ngạc nhiên trước tốc độ của hắn nhưng cũng không quá bận tâm, lão nhấc tay phóng ra một chưởng ấn đỏ rực như có thể thiêu cháy cả hang động, cử động rất nhẹ nhàng nhưng lực đạo phát ra lại vô cùng khủng bố.

Hai chưởng ấn va chạm, Thổ Hoàng Ấn của Hắc Vũ nhanh chóng bị tiêu tán nhưng hoả chưởng của lão giả vẫn chưa dừng lại mà tiếp tục lao về phía hắn.

Hắc Vũ không quá lo lắng, Tốc Hành lại được khởi động nhanh chóng đã né được chưởng ấn, đồng thời cũng đã tiếp cận gần đến lão giả.

Hắc Vũ lộn người một vòng, trên chân hắn xuất hiện hoả diễm, một cước nhanh chóng hướng lão giả nện xuống.

- Lưu Hỏa Cước!

Lão giả cũng nhanh chóng lách sang một bên, tránh đi đòn cước cực mạnh đang giáng xuống, cước của Hắc Vũ đập xuống đất, mặt đất chỗ va chạm bị lún xuống thành một cái hộ rộng chừng 10m, đất đá bay loạn ra ngoài, trên bề mặt còn xuất hiện vết nứt và hỏa diễm cuồn cuộn bốc cháy.

Đây là vũ kĩ Hỏa hệ thứ hai mà hắn lấy được từ kho tàng lúc trước.

Lão giả vừa tránh sang một bên liền tung một chưởng cực nhanh vào người Hắc Vũ, chưởng ấn đến sát làm hắn không còn cách nào khác.

- Kim Thiết Thể!

Hỏa chưởng của lão va vào tầng hộ khí vàng kim trên cơ thể hắn, làm hắn vang ra sau hơn chục thước, Hắc Vũ sau một hồi ê ẩm người mới có thể chật vật đứng lên.

Tuy lão giả không dùng lực quá mạnh nhưng cũng khiến hắn vô cùng đau đớn, nội tạng cũng bị chấn động mạnh mẽ.

Hắc Vũ không tiếp tục thăm dò nữa, mặc dù đan điền đã được mở rộng nhưng nếu tiếp tục như vậy hắn cũng không còn đủ nguyên khí để dùng Hỏa Nham Dịch, dù sao đây cũng không phải là sinh tử chiến, hắn cũng không quá lo.

Trên tay Hắc Vũ bắt đầu xuất hiện ánh sáng ba màu, cả ba luồng năng lượng nhanh chóng hòa trộn với nhau tạo thành một dịch cầu màu đỏ vàng sáng rực vô cùng nóng bóng.

Nhìn thấy cảnh này, lão giả vô cùng kinh ngạc, vốn đã bị kinh ngạc bởi vì hắn có tận 3 thuộc tính, nay lại xuất hiện thêm dị thuộc tính làm cho lão vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ vô cùng

Nếu như vậy thì cơ hội của hắn trên đại hội Hoàng Vũ sẽ càng lớn hơn, lão sẽ không còn là trò cười cho những lão bất tử khác nữa.

Hắc Vũ ném Hỏa Nham dịch về phía lão giả, chất dịch lao với tốc độ nhanh chóng mang theo nhiệt lượng khủng bố về phía lão. Lão giả cũng không có chủ quan dùng lực mạnh hơn chống lại dịch cầu đang lao tới, một đại chưởng bắn ra.

Hai lực lượng va chạm nhau khiến cho hỏa diễm bay ngập trời, cả hang động cũng run rẩy, đất đá cũng rơi lạo rạo xuống xung quanh.

Lão giả lúc này miệng không dấu được mà nở một nụ cười khoái chí, không biết đã bao lâu rồi hắn không có một tên đệ tử vừa ý như vậy.

Trái ngược với lão, Hắc Vũ lúc này đã ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, Hỏa Nham Dịch thực sự tiêu tốn quá nhiều nguyên khí của hắn.

Lão giả biết hắn đã hết sức nên cũng dừng lại, lão tới đi bên cạnh hắn rồi nói:

- Không ngờ ngươi còn sở hữu dị thuộc tính Dung Nham, bất quá thuộc tính của ngươi vẫn chưa triệt để hoàn thiện, chỉ mới đạt được nửa phần, tuy nhiên như vậy đã là không tồi rồi - Lão vừa vuốt vuốt chòm râu bạc vừa dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Hắc Vũ.

- Tiền bối, ngươi cũng biết về nó sao?

- Không những biết mà còn biết rất rõ.

Hắc Vũ nghe thấy lời lão nói thì vô cùng hào hứng, hắn thực sự không ngờ dị thuộc tính Dung Nham của hắn vậy mà vẫn chỉ mới hoàn thiện được một nửa, nếu có thể hoàn thiện nó thì chắc chắn chiến lực của hắn sẽ cực kì khủng bố.

- Dung Nham hoàn hảo ngoài sự kết hợp giữa 3 nguyên tố Thổ, Hỏa, Kim thì còn có 2 thành phần quan trọng nữa.

- Một là Nham thạch, hai là Sa tinh - Lão giả tiếp tục nói.

- Nham thạch, Sa tinh???

- Nham thạch hiện tại chỉ có ở Hỏa Ảnh cung, còn Sa tinh thì ở Hoàng Sa động, hai thứ này đều không phải là vật mà ngươi có thể tùy tiện lấy được.

Hắc Vũ nghe vậy thì có chút vui mừng, bằng vào quan hệ của hắn và Thúy An, Tuấn Kiệt thì hắn cũng dễ nói chuyện hơn, còn về Hoàng Sa động thì chắc chắn sẽ hơi khó khăn cho hắn.

- Đúng rồi tiền bối, người tên là gì? - Hắc Vũ chợt nhớ ra, hắn đã gặp lão lâu nhưng vẫn chưa biết đến tên lão.

- Người đời gọi ta là Vu Linh lão thánh.

Hắc Vũ cùng lão trò chuyện một hồi lâu nữa, lão cũng giải thích cho hắn một số vấn đề về tu luyện, mãi đến lúc trời tối Hắc Vũ mới trở về.

Hắn gần về tới đình viện nơi mình ở, chợt Hắc Vũ nhảy vội sang một bên, ngay khi hắn vừa tránh sang thì ngay ở chỗ hắn đứng một lưỡi kiếm chém xuống một cách vô thanh vô thức.

Hắc Vũ nhìn về phía lưỡi kiếm vừa thu lại, một thân ảnh mặc hắc ý, đeo mặt nạ nhìn về phía hắn, mắt bắn ra sát khí lạnh lẽo, hắn không cần nhìn dung mạo cũng đã đa phần đoán được tên này là do ai phái đến.

Hắc Vũ cũng chỉ biết thở dài, kiếp trước hắn làm sát thủ kiếp này lại chuyên bị người ta ám sát, đúng là quả báo đây mà.

Tên hắc y nhìn hắn cũng vô cùng ngưng trọng, thực ra hắn là một tên chấp sự, tu vi cũng đã đạt đến Vũ Quân cửu trọng nhưng lại không giết được một tên mà hắn được thông báo là chỉ đạt đến Vũ Tướng.

Vốn hắn cũng đã nghe đến chuyện giữa tên này và Lâm Kiến, cũng đoán là tên này ẩn dấu tu vi mới có thể thắng được Lâm Kiến, tu vi ít nhất cũng phải là Vũ Tướng bát trọng, nhưng tên này lại dễ dàng né được một chiêu ám sát của hắn chứng tỏ tên này không tầm thường.

Hắn nghĩ đến đây sắc mặt liền ngưng trọng, quay lưng mà chạy, quy luật ám sát ai cũng biết, nhất kích bất thành - đào tẩu vạn dặm.

Nhưng Hắc Vũ đâu dễ để hắn đi như vậy, hắn liền đuổi theo tên sát thủ, kết quả hắn thế nào thì chắc ai cũng biết.

...

Những ngày tiếp theo, Hắc Vũ tiếp tục luyện tập với Vu Linh lão giả, mặc dù đã có nhiều kinh nghiệm chiến đấu ở kiếp trước nhưng hắn cũng không có chủ quan.

Ởthế giới này việc chiến đấu hoàn toàn là một khái niệm khác, hắn cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực hơn.

Hắc Vũ còn nghĩ ra một phương pháp rất dị, hắn đề nghị Vu Linh lão giả đánh cho mình một trận bầm dập, xương cốt nứt gãy, da thịt bị nứt vỡ ra thì mới dừng lại, rồi nhờ lão đem hắn tới chỗ của lão để đề phòng lại có kẻ ám sát.

Hắc Vũ cứ luyện tập vài ngày thì lại để lão đánh một trận rồi nuốt đan dược vào mà bế quan 10 - 15 ngày.

Mới đầu lão cũng hơi nghi hoặc thế nhưng khi nghe nói việc này giúp hắn rèn thể thì lão càng đánh nhiệt tình hơn, có lúc đánh hăng qua làm Hắc Vũ suýt không chịu được.

Cứ như vậy mà kéo dài liên tục 3 tháng, lúc này Hấp Lực Luyện Thể đã tăng lên 40%.

...

Tại một ngọn núi khác trong Minh Long bang.

- Tại sao vẫn chưa có tin tức gì từ tên kia vậy nhị bá? - Một tên thanh niên nhìn một lão giả mà hỏi.

- Chỉ có một lí do, hắn không đơn giản như chúng ta nghĩ, có lẽ là hắn ẩn dấu tu vi, nhưng một tên tiểu tử tuổi con trẻ mà có tu vi cao như vậy thật quá kinh khủng, nếu để hắn phát triển e rằng sẽ sớm vượt qua cả con.

Tên thanh niên nghe vậy sắc mặt liền lạnh lại, hắn chính là thiên tài đỉnh cao của cả gia tộc, kẻ khác vượt qua mình là điều hắn không thể cho phép, chỉ một tên Long Thiên Hoàng là đã quá đủ rồi, tuyệt đối không thể xuất hiện thêm một tên nữa.

Đã vậy tên vô danh tiểu tốt đó còn có quan hệ thân thiết với hoàng tử và công chúa Hỏa Ảnh Cung làm sao mà hắn không ghen tức được.

- Đại bá ta phát hiện ra được dạo này hắn thường tới gặp Vu lão, có khi nào là do Vu lão ra tay bảo vệ hắn không? - Tên thanh niên như nhớ ra điều gì liền hỏi tiếp.

- Cũng có thể là như vậy, tạm thời chúng ta hãy khoan hành động, cứ phái người điều tra xem hắn gặp Vu lão làm gì rồi tính sau.

- Con biết rồi.

- Vậy thì trở về đi.

- Dạ.

Tên thanh niên nói rồi cáo từ lão giả mà rời đi, trên gương mặt vẫn hiện rõ vẻ bực tức.

..........

- Để viết ra được chương này tại hạ đã phải nghiên cứu khoa học rất kì công.