Long Huyết Chiến Thần

Chương 3: Long Mạch cảnh




Hắn ngồi xuống bên cạnh Long Thanh Lan, không khí từ từ yên tĩnh lại.

"Ngươi là nhi tử của ta, gọi ngươi một tiếng Thần nhi cũng không quá đáng. Cả đời lão tử hô phong hoán vũ, tung hoành Long Tế đại lục, không ngờ cuối cùng lại chết cái xó Bạch Dương trấn này. Nhân sinh gặp gỡ đúng là khó lường."

"Ngươi hôm nay đầu óc hỏng mất rồi hả? Ta nắm rõ cuộc sống của ngươi như lòng bàn tay, chớ có ba xạo ở trước mặt ta. Đúng rồi, chúng ta không cần trở về Dương gia, bằng năng lực của ta tìm địa phương nào cũng được. Ta tìm việc nào đó nuôi lão tửu quỷ ngươi hẳn là không khó, ngươi thấy thế nào?"

Long Thần vừa nói dứt lời liền dõi mắt nhìn về phương xa, im lặng chờ đợi phụ thân trả lời. Nhưng mà thật lâu không có động tĩnh, hắn mới quay đầu lại lập tức phát hiện Long Thanh Lan bất động như tượng, trên mặt lệ nóng hai hàng.

"Lão quỷ, tại sao ngươi...?"

Bị một đại nam nhân vừa khóc vừa nhìn chằm chằm, Long Thần cảm giác cả người mất tự nhiên. Mặc dù hắn ăn nói không chừng mực, nhưng dù sao người này vẫn là phụ thân của hắn.

"Thần nhi!"

"Chuyện gì?"

Long Thanh Lan suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta không phải là một phụ thân tốt, không có làm đúng trách nhiệm của mình. Đoạn thời gian qua ta đã đi lầm đường, rất nhiều chuyện trong tương lai cần ngươi tự mình đối mặt. Hiện tại ta nói cho ngươi biết sẽ làm hại ngươi, đến khi thực lực ngươi đầy đủ tự nhiên sẽ biết hết thảy."

"Mà ta muốn nói cho ngươi một chuyện cuối cùng, ngươi rửa lỗ tai nghe kỹ cho ta. Thế giới này cực kỳ tàn nhẫn, thực lực của chính mình mới là quan trọng nhất. Nam nhân không có thực lực chỉ là một con chó chạy rong ngoài đường mà thôi."

"Sau khi ta chết chỉ hi vọng ngươi trở nên mạnh mẽ, dốc hết tinh thần theo đuổi cảnh giới tối cao. Bởi vì cả đời ta đã bị vận mệnh đùa giỡn, ta không muốn ngươi giẫm lên con đường cũ của mình."

Đột nhiên nghe phụ thân dặn dò mấy câu nghiêm túc như vậy, Long Thần cũng sững sờ trong chốc lát.

Long Thanh Lan cười khẩy giơ tay đập vào đầu hắn, bộ dạng thật sự vui vẻ: "Những chuyện cần nói đã nói xong, chỉ còn lại mấy chuyện nhỏ nhặt. Qua ít lâu nữa, Dương gia sẽ tổ chức đại hội gia tộc, đệ tử thế hệ trẻ tiến hành tỷ võ lựa chọn nhân tài. Người chiến thắng sẽ được Dương gia ban cho bí điển cao nhất «Long ấn», đây là điểm mấu chốt để ngươi trở thành Long võ giả. Cho nên bất luận thế nào, ngươi cũng phải lấy bí điển cho bằng được. Nhớ đó!"

Long Thần quả thật nghe thấy một ít tin tức về đại hội gia tộc, thế nhưng chuyện này không hề liên quan đến hắn.

"Thực lực ta đánh bại mấy tên lưu manh, du côn còn được. Ngươi bảo ta đi tham gia đại hội gia tộc không sợ bôi nhọ thanh danh của ngươi à? Còn nữa, lão già, ngươi mới nói Long võ giả là cái gì?"

"Long võ giả là truyền thuyết xa xưa lưu truyền khắp Long Tế đại lục."

Nói xong câu đó, trên mặt Long Thanh Lan hiện lên nụ cười, ánh mắt nhìn chân trời xa xăm vô cùng mong đợi ngày đó xuất hiện. Sau đó hắn tựa đầu vào vai Long Thần, cánh tay mềm nhũn rũ xuống.

Long Thần đang muốn hỏi tin tức về Long Tế đại lục, nhưng thấy cánh tay Long Thanh Lan vô lực lập tức hoảng hốt một trận. Hắn, vội vàng xoay người đỡ lấy thân thể Long Thanh Lan.

Mặc dù trên mặt hắn còn đang cười, nhưng Long Thần lại phát hiện lão đầu này đã chết thật rồi.

Đầu óc Long Thần vô cùng hỗn loạn, tinh thần hỏng bét không thể suy nghĩ gì nữa.

Nếu như lúc nãy Long Thanh Lan lẳng lặng chết đi, hắn còn có thể tiếp nhận. Hoặc là lão quỷ này sống lại, hắn có thể dẫn phụ thân mình cao bay xa chạy, tìm một địa phương sinh sống tiêu dao, khoái lạc.Nhưng hiện tại đã quá muộn rồi …

Long Thần thống khổ gục đầu xuống đất.

"Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu không làm tốt ta thành quỷ cũng hiện hồn về giết ngươi!"

"Ta không phải là phụ thân tốt, không có làm đúng trách nhiệm của mình."

"Nơi này là thế giới tàn nhẫn, thực lực của ngươi mới là quan trọng. Nam nhân không có thực lực chỉ là một con chó."

Những lời của phụ thân vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai hắn.

Long Thần chưa từng nghĩ đến chuyện này, cũng không ngờ mình lại thống khổ khi đối mặt với sanh ly tử biệt như vậy. Vốn cho rằng mình đã sớm vô tình vô nghĩa rồi, nhưng mà giờ phút này nội tâm hắn vẫn đau đớn từng đợt, cảm giác này xuất phát từ đâu?

Mãi cho đến đêm khuya, sau khi xác nhận lão già kia chết thật rồi, Long Thần mới chuẩn bị công việc mai táng.

Nhìn khuôn mặt đen gầy dưới mộ phần, Long Thần lẳng lặng nắm chặt quả đấm.

"Phụ thân, ta đã nhớ kỹ những lời ngươi nói. Cho dù lão tử đời này phế đi cũng sẽ làm tốt chuyện ngươi dặn dò. Đổi họ, Long ấn, tăng cường thực lực... hết thảy mọi thứ sẽ diễn ra đúng như ý nguyện của ngươi"

Nghĩ đến lời nói cuối cùng của Long Thanh Lan, hẳn là ở trong đan điền hắn có một khối Long ngọc thần bí.

"Tuy rằng hắn đã chết, nhưng xâm phạm thi thể phụ thân là hành vi đại nghịch bất đạo."

Long Thần nghĩ đến đây đã muốn từ bỏ ý định, nhưng hắn chợt nhớ lại một chuyện…

"Không đúng, lão gia hỏa nói rằng Long ngọc hành hạ hắn nửa đời, lại còn liên tục dặn dò hẳn là phải có huyền cơ.”

Long Thần không phải là hạng người do dự, vừa nghĩ đến đây lập tức móc chủy thủ ra, hít sâu một hơi rồi bắt đầu rạch bụng hắn.

Quả nhiên, bên trong đan điền Long Thanh Lan có một khối ngọc bội màu đen.

Long Thần đặt ngọc bội trên mặt đất, sau đó chỉnh lại thi thể Long Thanh Lan cho an ổn mới lắp đất lên. Hắn cắm xuống một tảng đá coi như mộ bia, thực hiện ba quỳ chín lạy đầy đủ mới ngồi xuống quan sát khối ngọc bội kỳ lạ.

Đây chính là ngọc bội hình rồng mà Long Thanh Lan nhắc đến.

"Là do ngươi hút khô chân khí phá hủy thành tựu cả đời hắn?"

Phía trên Long ngọc có khắc hoa văn cổ quái, ngọc bội một màu đen nhánh, chất liệu thoạt nhìn rất bình thường. Long Thần thật sự nghĩ không ra vật này làm sao hành hạ Long Thanh Lan thê thảm như thế?

Lúc này sắc trời đã tối, ánh trăng chiếu xuống, sương mù dần dần tràn ngập rừng cây. Long ngọc thần bí trong tay Long Thần bỗng nhiên phát ra ánh sáng làm hắn ngẩn người ngạc nhiên. Thế nhưng, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Long ngọc đã biến mất.

"Chuyện gì xảy ra?"

Long Thần cảm giác đầu óc choáng váng một hồi, ý thức của hắn xuất hiện tình trạng hỗn loạn, tinh thần chìm vào trong thế giới sương mù dày đặc. Hắn không biết đây là thế nào, ánh mắt khiếp sợ nhìn quanh bốn phía.

"Tình huống này khá giống Thức Hải trong thư tịch miêu tả. Thức Hải tồn tại sâu trong linh hồn, là điểm mấu chốt để trở thành võ giả. Nhưng phải đạt tới cảnh giới cao cấp, mở ra tâm nhãn mới có khả năng nhìn thấy Thức Hải. Chuyện này là sao?"

Trong lòng Long Thần cực kỳ hoảng sợ, ba chân bốn cẳng chạy như điên ở trong Thức Hải. Nhưng mà hắn cảm giác được mình làm thế nào cũng trốn không thoát thế giới sương mù vô cùng vô tận. Đúng lúc này, Long Thần mới nhìn thấy một khối ngọc bội hình rồng đang trôi nổi tại cách đó không xa.

Ánh mắt Long Thần trợn lên thật to, trong lòng hiện ra vô số câu hỏi khó thể giải thích.

" Long ngọc tiến vào Thức Hải của ta, không phải là chuẩn bị thôn phệ chân khí chứ?"

Vừa nghĩ đến chuyện này, Long Thần càng thêm kinh hãi.

"Không đúng, lão tử làm gì có chân khí. Nó hút cái rắm á?"

Đúng lúc này một cỗ lực lượng hùng hồn từ Long ngọc tràn ra mãnh liệt, vượt qua giới hạn linh hồn xuất hiện ở trong đan điền Long Thần.

Cỗ nhiệt khí này lan tràn ra khắp cơ thể khiến cho Long Thần cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Chân khí?"