Long Nữ Đế

Chương 4: Gà rừng [2]




Trời vừa tờ mờ sáng, bên trong phòng Ngọc Dao cũng đang bận rộn thu xếp hành lý .

Cây tiêu ngọc này nên đem theo không nhỉ? Ngọc Dao thật sự đắn đo. Thôi kệ, cứ đem theo biết đâu là tín vật có thể tìm được sư phụ.

Nàng đem lá thư dằn dưới giá cấm nến . Xoay người, bước nhẹ đi khỏi Phong tuyết sơn trang.

Trong thư, nàng nói gãy gọn rằng mình lên đường xuống núi tìm sư phụ , dặn dò Uy Viễn ở lại trông coi sơn trang, động viên hắn một câu nàng đi sẽ sớm quay về.

Ngọc Dao theo đường đá cước bộ xuống núi. Bây giờ đã là là mùa thu,hoa cúc nở rộ nhuộm vàng hai bên đường, thời tiết cũng bắt đầu nổi gió. Gió thu thật không mang cái lạnh rét run như gió đông, nhưng cũng gợi lên cái lạnh làm buồn lòng người.

Suy nghĩ thông suốt, nàng tâm tâm niệm niệm đi tìm Vương Hạo. Cho dù, không tìm được thì đã sao, không đi ai biết được có gặp hay không?

Hồi nhỏ, có lần được mẫu phi dạy nàng rằng, làm người quan trọng nhất là không để cho bản thân phải hối tiếc. Nếu có việc chỉ cần bản thân cố gắng là sẽ làm được, thì dù kết quả ra sao đi nữa, cũng phải thử một lần, tránh cho bản thân sau này cảm thấy hối tiếc, vì đã không quyết tâm mà làm. Ngọc Dao quả thực, cảm thấy lời này của mẫu phi rất có đạo lý, nên nàng cứ như thế làm theo, đi một mạch tới chân núi không hề ngoảnh đầu lại.

Thật ra, nàng có thể dễ dàng đằng vân mà đi nhưng đã hơn hai mươi năm rồi , xuống núi nàng chỉ vào trấn nhỏ bán thảo dược và mua vật dụng cần thiết dành cho sinh hoạt hằng ngày, chứ có hiểu thế sự là gì. Hôm nay, được dịp thì đi thăm thú một chút, với lại luôn tiện có thể dò hỏi được tin tức của sư phụ cũng không chừng.

Đi suốt bảy ngày đường đã tới thành An Đô, nơi này phố xá sầm uất so với trấn nhỏ dưới núi khác xa một trời một vực, Ngọc Dao lâu rồi không thấy không khí náo nhiệt như vậy, cao hứng muốn chết, thấy cái gì cũng mới cũng lạ .

Một thân áo lụa xanh ngọc, nàng như thiên tiên xuất trần đi lại giữa phố xá đông người, không khỏi thu hút xung quanh trở nên náo nhiệt tò mò, có người chỉ cẩn thận nhìn nàng dò xét , có người thì thầm tán thưởng, còn có nam nhân thì nhìn nàng không rời mắt, các cô nương thì ghen tức vò nát khăn trong tay lúc nào không hay.

Nàng nào biết bộ dạng của mình gây chú ý như vậy, cứ nghĩ là hành vi cử chỉ của mình ở trên núi quá lâu không giống người bình thường, nên bây giờ gây khó chịu cho mọi người xung quanh chăng ? Âm thầm thu chỉnh hành vi của quá khích của bản thân, nàng vô tình vô ý tạo ra bộ dạng lạnh lùng xa cách.

Xoay người muốn rẽ đi hướng khác, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện ba bóng người chặn ngang trước tầm mắt, theo quán tính nàng lui lại hai bước, ngước mắt nhìn .

Gán đường nàng là một thân cẩm y hoa phục tay phe phẩy quạt. Công tử mặt trắng cử chỉ nho nhã, đang nhìn nàng mỉm cười, theo sau còn có hai hán tử hình như là hộ vệ.

A, cái này chẳng phải gọi là trêu chọc con gái nhà lành đấy chứ ? Nhưng Ngọc Dao nào có phải cô nương nhu nhược, bị đụng phải là e lệ đỏ mặt cúi đầu, nàng đã ba mươi cái lá xanh, da mặt cũng đã dày như tường thành An Đô rồi.

Đang lúc nàng hứng thú đánh giá bọn người trước mặt, tên mặt trắng công tử đã lên tiếng : “ Ồ, đúng là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành . Mà không đúng ,dáng vẻ cô nương đây thật sự khác xa nữ tử tầm thường. Xuất trần như vậy gọi một tiếng thần tiên tỷ tỷ cũng không ngoa”, hắn thu cây quạt trong tay lại, trưng ra nụ cười thân thiện.

“ Coi như ngươi thức thời “, Ngọc Dao nhún vai, thôi được rồi, ta không có hứng thú chơi trò công tử giai nhân, trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, tránh ra cho ta đi tiếp.

Tên đó lại dùng tay cầm quạt chặn đường nàng , nói : “ Ấy, cô nương đừng vội đi ! Có thể cho tại hạ biết quý danh, vào trà lâu uống ly trà kết giao bằng hữu không?”

Ngọc Dao nhíu mày bất mãn:“Ta không rãnh !”, nàng thật không muốn cùng bọn người này dây dưa nữa, vội bước tiếp.

“ Hỗn xược! Ngươi biết công tử nhà ta là ai không ?Thế tử Định Vương phủ có hảo ý, dân nữ như ngươi mà lại dám xem thường ra mặt vậy sao !”, hán tử sau lưng không chút kiên nhẫn, hùng hổ nắm cánh tay nàng kéo lại.

Nàng chưa kịp nói ,ta xem thường ra mặt và xem thường trong bụng khác nhau sao? Thì đã nghe “ viu'' một tiếng.

Hòn đá nhỏ không từ đâu, nhắm ngay bàn tay thô lỗ của tên hán tử kia mà hạ xuống.

Tên hán tử đột ngột bị đau, buông tay nàng . Ngẩng mặt dáo dác tìm kiếm, quát:“ Kẻ nào?”

“ Chính ta “, từ trong đám người bu quanh xem náo nhiệt , bước ra một thiếu niên tuấn mỹ như ngọc .

“ Uy Viễn đệ sao lại ở đây? “, không nói cũng biết, Ngọc Dao kinh ngạc nhường nào.

“ Ta đi theo tỷ “, Uy Viễn đơn giản đáp lời, )trôi chảy như ăn cơm uống nước.

Ngọc nhăn nhó cốc đầu hắn, nói : “Tỷ không phải bảo đệ đợi ở nhà chờ tỷ sẽ về sao?”

Uy Viễn xoa cục u trên đầu, lạnh nhạt nói : “ Có đọc được “ lại ngừng một chút nói tiếp : “ Nhưng đệ có chân muốn đi theo thì đã sao?”

“Đệ ...” trợn mắt nhìn tên gia hỏa trước mặt , nàng xắn tay áo muốn giáo huấn hắn .

“Hai ngươi không để ai vào trong mắt sao? Dám đả thương người của Định Vương phủ , tên tiểu tử kia coi ta trị ngươi thế nào !”, vừa nghiến răng nghiến lợi vừa nói, cũng đã biết tên kia hán tử tức giận cỡ nào , hắn lại hùng hổ bước lên .

“ Dừng tay! Khi nào thì tới các ngươi hành xử lỗ mãn”, vẫn giữ nguyên một thái độ ôn nhuận, thế tử nọ phất tay ngăn cản.

Hán tử thấy thế liền chau mày không phục lui xuống.

Vị thế tử nọ nở một nụ cười khiêm nhường : “ Cô nương , do thuộc hạ của ta nhất thời sơ xuất mong cô niệm tình bỏ qua .” Hắn quắc mắt nhìn hán tử nọ, nói : “ Còn không mau tạ lỗi với tiểu thư đây ?”

Ngọc Dao ngoài mặt vẫn bình thường, nhưng trong bụng đang đánh giá gã Thế tử mặt mày hòa cẩn này, hắn nhất định có ý đồ sao lại dễ bỏ qua như vậy?

“Ta không sao”, Ngọc Dao quay sang Uy Viễn khoát tay thân thiết : “ Gà ngốc, chúng ta đi !”, chẳng buồn nhìn ba người kia đang ngây ra.

Uy Viễn ném lại ánh nhìn lạnh lùng, theo Ngọc Dao hòa vào dòng người đông đúc.

Theo bóng hai người khuất sau ngã rẽ, thế tử nọ mới cất tiếng, nói :“Không chỉ dung mạo xuất chúng mà còn khí chất bất phàm như vậy, quả thực là rất giống...”

Tên hán tử kia không phải là đồ ngốc, liền nhìn ra được thế tử nhà mình có ý với cô nương nọ , bạo gan thăm dò :“Thế tử cứ để họ đi dễ dàng như vậy sao?”

Thế tử nhếch mép cười cười:“Không sao“. Sau đó, kê sát tai gã hán tử thủ thỉ nói gì đó.

Chỉ thấy thế tử nọ, đưa tay chỉnh lại cẩm bào, phe phẩy cây quạt trong tay ung dung nói:“ Cứ thế mà làm đi!”

Hai tên hán tử liền hạ quyền, miệng răm rắp một lời :“Tuân lệnh thế tử “

Cùng sánh vai bước vào một khách điếm thành đông đã sau giờ ngọ khách nên có vẻ vắng khách. Uy Viễn và Ngọc Dao ngồi xuống một bàn ít người ra vào . Tiểu nhị áo vải thô sơ, nhanh chân lẹ tay đến lau bàn tiếp đón niềm nở:“Chẳng hay, tiểu thư cùng tiểu công tử đây tới dùng bữa hay trọ lại?”

“Cả hai”, Uy Viễn không nhanh không chậm trả lời : “ Cho một ấm trà, hai bánh bao hai chén cơm trắng cá chép chưng tương gà hấp muối cùng một dĩa rau xào'', toàn là những món khoái khẩu của Ngọc Dao.

“Có ngay thôi khách quan”, tiểu nhị vui vẻ đáp lời.

Đợi tiểu nhị rẽ lối vào bếp rồi, Ngọc Dao nhích sát lại Uy Viễn, khẽ nói:“ Gà ngốc , đệ dáng vẻ thật giống ông cụ non quá đi! Nếu không phải đệ nhỏ hơn tỷ ,chắc người ngoài còn tưởng đệ chăm sóc tỷ như tình nhân vậy đó!”

Phụt ~

Lúc đó, Uy Viễn đang kê môi uống trà, nghe những lời như thế liên phun hết ra.

“ Tỷ...ăn nói không suy nghĩ.”

Không biết vì sao, nàng cảm thấy trêu Uy Viễn rất vui mắt, nhìn bộ dáng chật vật của hắn, nàng đắc ý bồi thêm một câu :“Gà ngốc à, càng nhìn càng thấy đệ tuấn tú nha!”

“ Cần tỷ phải nói sao ?”, linh cảm không lành , hắn nhích người ra một tấc.

Ngọc Dao cười cười, bày ra dáng vẻ vô lại : “Ta nói đệ cũng rất tuấn tú nha ~ đệ còn nhỏ đã như vậy , lớn lên chút nữa chắc chắn là hại các cô nương khác hồ nháo không thôi “. Nàng chống tay kê đầu, nằm dài ra bàn híp mắt nhìn chằm chằm Uy Viễn bộ dạng y như lưu manh.

Uy Viễn không nói lời nào, cuối đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bộ dạng vô cùng có tu dưỡng. Với tay lấy bánh bao vừa được đưa ra, không chần chừ nhét vào miệng nàng luôn cho bỏ ghét.

Nàng cười hì hì,lấy bánh ra khỏi miệng, bóc một miếng nhai nhai, rồi lại như đang ngẫm nghĩ gì, nói :“Gà ngốc, thân thủ đệ cũng cao cường thật đó .” Một viên đá cuội đã ngăn cản được hành vi vô lễ của hán tử vừa rồi.

Vẻ mặt của hắn như nghe nàng nói câu gì đó ngốc nghếch:“ Sao lúc đó tỷ không cản hắn lại?”

Ngọc Dao bĩu môi, phủi vụng bánh : “ Ai nói , ta chỉ là chưa kịp ra tay đệ đã hành động rồi .” Như chợt nhớ ra chuyện gì nàng trừng mắt, nói : “ Ta còn chưa tra hỏi, đệ theo ta từ lúc nào ?”

Cảm thấy không muốn tiếp tục nói về chủ đề đó , Uy Viễn nói tránh sang việc khác::Tỷ có dự định đi đâu chưa ?”

Đột nhiên bị hỏi, Ngọc Dao ra điều suy ngẫm: “ Ừm..nhiều năm như vậy chưa xuống núi, vừa đi thăm thú vừa dò tìm tăm tích sư phụ vậy “,sau đó đưa tay nâng ly uống một ngụm nước trà .

“ Đồ ăn đến đây thưa quí khách !”, tiểu nhị mau chóng dọn thức ăn còn nghi ngút khói lên bàn .

Mắt Ngọc Dao sáng lên, không bỏ lỡ thời cơ vội vàng thăm hỏi tiểu nhị: “A, vị tiểu ca đây cho ta hỏi thăm chút tin tức được không?”

Tiểu nhị không hề khách khí, thật thà trả lời:“Được ạ , tiểu thư cứ hỏi!”

Ngọc Dao không khỏi phấn chấn:“ Không biết huynh đài có nghe được tin tức dạo gần đây của Vương Hạo chân nhân không?”

“ Vương Hạo chân nhân? Có phải “ thần tiên sống'' trước đây đã chữa khỏi bệnh cho hoàng thượng?”, tiểu nhị gãi gãi tai nói.

“Đúng vậy, đúng vậy! Chính là người đó.”

Tiểu nhị nọ ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó trông rất trịnh trọng, lại cười thật thà đáp:“ Ta thật sự không biết , tiểu thư thông cảm cho.”

Gương mặt hồ hởi mong chờ của nàng cứ như thế cứng lại.

Một lúc sau, nàng khoát tay ỉu xìu nói với tiểu nhị :“Không có gì, làm phiền tiểu ca “ . Tiểu nhị liền rời đi, nhanh chóng chào đón một nhóm khách mới.

Uy Viễn ở một bên, nhìn vẻ thất vọng của nàng thực không thuận mắt, nghĩ lòng nên nói đôi câu an ủi : “Tỷ cũng không cần thất vọng như vậy, hắn chỉ là một tiểu nhị bình thường thế sự rộng lớn không phải cái gì hắn cũng biết. Chúng ta còn thời gian, cẩn thận thăm hỏi là được rồi.”

Ngọc Dao so so đôi đũa, thờ ơ trả lời: “ Ta đã biết.”

Lấy đũa gắp cá chép chưng tương bỏ vào chén Uy Viễn, còn phần mình thì cầm cái đùi gà mà gặm gặm ăn rất say sưa. Nhường như, nửa khắc trước khuôn mặt tràn ngập thất vọng đó không phải là nàng.

Uy Viễn khóe mắt phượng khẽ co giật.

Thấy hắn không ăn, lại cứ chăm chú nhìn mình, nàng nhịn không được nói:“Gà ngốc à, đừng nhìn tỷ như vậy. Ta biết đệ không thể ăn thịt đồng loại của mình, nên ta mới gắp cá cho đệ ăn rồi đó!”, quên cả cái tay còn dính dầu mỡ vỗ vỗ vai an ủi hắn .

Uy Viễn : “...”