Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 23: Bạn khách phiêu bồng mình lạc lõng - Kinh hoa nghiêng ngả chuyện đôi tình




Phải biết Mưu Thế Kiệt là Lục lâm Minh chủ, Thạch Thanh Dương tất nhiên phải nể mặt y vài phần. Bất quá mặc dù Thạch Thanh Dương tuân mệnh nhưng trong lòng cũng rất lấy làm kỳ quái, liền gặng hỏi:

“Mưu đại hiệp cũng đến cầu tình cho yêu nữ này ư? Yêu nữ này là con gái của Sử Tư Minh, là em gái của Sử Triêu Nghĩa, kẻ hại sư huynh ta cũng chính là ả!”

Mưu Thế Kiệt đáp:

“Những điều này ta đều đã biết, ta đến đây chính là muốn cùng lệnh sư huynh giải quyết chuyện xích mích này”.

Mưu Thế Kiệt ra mắt hai người Vệ Việt và Tiêu Cố xong rồi nói:

“Vị Sử cô nương này xúi giục Vũ Văn Thùy khi sư phạm thượng, tự ý tù cấm Tiêu bang chủ, rồi lại khiến cho nội bộ quý bang bất hòa suýt nữa thì đại động can qua. Nói ra, cũng khó trách quý bang sẽ đối phó với cô ta. Nhưng ta đoán chừng dụng tâm của cô ta cũng là muốn được cùng quý bang liên hợp chống lại quan quân. Không biết ta đoán có đúng không?”

Sử Triêu Anh giật mình rúng động, nàng nghĩ thầm, “Người này thực sự là tinh minh lợi hại, hắn trước đó chưa từng gặp ta vậy mà nói ngay được dụng tâm của ta”.

Tiêu Cố đáp:

“Chuyện này Vũ Văn Thùy cũng từng tiết lộ với ta. Cái bang không dám tự cho mình là hiệp nghĩa nhưng cũng quyết không làm điều xằng bậy như bọn phỉ đồ ô hợp, vậy sao có thể liên hợp với bọn tặc tử hại dân hại nước được? Lại nói, chúng ta là ăn mày, chỉ cầu có nơi để xin cơm, chẳng lẽ làm ăn mày cũng còn muốn ngồi trên bệ rồng hay sao?”

Mưu Thế Kiệt cười nói:

“Thiên hạ vô đạo, chỉ cần có đức thì Hoàng đế ai làm cũng được, ăn mày làm Hoàng đế thì cũng có gì ngạc nhiên. Bất quá, người có chí riêng, Tiêu bang chủ không thích cái ngai Hoàng đế, điều này cũng bất tất phải nói đến. Nhưng theo như lời kể, vị Sử cô nương này tù cấm Tiêu bang chủ, dĩ nhiên là điều rất rất sai nhưng cô ta lại không làm hại tính mạng Tiêu bang chủ, không biết Tiêu bang chủ có chịu đại lượng khoan hồng mở một đường sống cho cô ta không?”

Tiêu Cố trầm ngâm không nói. Mưu Thế Kiệt lại quay sang hỏi Đoàn Khắc Tà:

“Nghe nói, vị Sử cô nương này từng vì đệ mà phản bội lại ca ca, cứu đệ một mạng, điều này có thực không?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Hóa ra là Mưu đại ca đã biết rồi”.

Vệ Việt cằn nhằn hỏi:

“Ngươi vì sao lại cần ả cứu mệnh?”

Đoàn Khắc Tà liền mang sự thực kể ra:

“Chuyện này nói đúng là, trước tiên cô ta đối với tiểu điệt không đúng, cô ta lập kế bắt giữ tiểu điệt nhưng sau đó lại thả tiểu điệt, tiểu điệt cũng phải cảm kích cô ta”.

Chàng liền mang những việc vừa trải qua kể lại một lượt, lúc này Vệ Việt mới biết nguyên nhân vì sao Đoàn Khắc Tà cứ lần lữa cầu tình cho Sử Triêu Anh.

Mưu Thế Kiệt nói:

“Như vậy, mặc dù vị Sử cô nương này là con gái của Sử Tư Minh, là em gái của Sử Triêu Nghĩa nhưng hành sự lại không giống với cha, anh. Biết sai có thể sửa, đường thiện cũng chẳng xa, ta thấy cô ta có lòng muốn hướng thiện, cho nên mới dám đến cầu tình với Tiêu bang chủ. Không biết Tiêu bang chủ có chịu nể mặt ta không?”

Tiêu Cố thở dài:

“Bỏ, bỏ, bỏ đi, đồ nhi của ta tự hắn bất chánh, hành động sai quấy! Tục ngữ nói: “Vật tự mình thối rữa thì sau ắt sinh giòi bọ”, vốn dĩ cũng chẳng thể hoàn toàn trách người ngoài được. Ta cũng không nghĩ vì nó mà báo cừu nữa! Mưu đại hiệp, cái mạng này của ta là do đại hiệp cứu lại, hôm nay đại hiệp đến cầu tình, ta sao có thể không theo? Được rồi, một mạng đổi một mạng, từ nay về sau chỉ cần cô nương này không phạm đến ta, ta cũng sẽ không phạm đến ả”.

Tại sao Tiêu Cố lại cảm kích Mưu Thế Kiệt như vậy? Bên trong hẳn có nguyên do. Nguyên lai ngày đó khi Tiêu Cố thoát hiểm, y lại gặp phải địch nhân so với Sử Triêu Anh còn ác độc hơn, hiểm nguy bất trắc, may mắn lại được Mưu Thế Kiệt cứu mệnh.

Địch nhân ác độc này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Tinh Tinh Nhi. Sử Triêu Anh giật dây Vũ Văn Thùy phản thầy tiếm vị, Tinh Tinh Nhi cũng từng tham dự vào âm mưu bí mật này, hơn nữa lại do Tinh Tinh Nhi xuất đầu làm chỗ dựa cho Vũ Văn Thùy, định đưa hắn ngồi lên chiếc ghế Bang chủ Cái bang. Tinh Tinh Nhi cũng chẳng phải hậu ái gì Vũ Văn Thùy, hắn cũng chỉ tính toán cho hắn, ý đồ của hắn và Sử Triêu Anh giống hệt như nhau, đó là thông qua Vũ Văn Thùy mà khống chế Cái bang. Bất quá, trong việc xử trí thế nào với Tiêu Cố thì ý kiến của hắn và Sử Triêu Anh lại bất đồng. Tinh Tinh Nhi vì muốn miễn trừ hậu hoạn nên một mực chủ trương giết chết Tiêu Cố nhưng bởi vì Sử Triêu Anh kiên quyết không cho, còn Vũ Văn Thùy vô luận thế nào cũng không chịu sát sư, khi đó Tinh Tinh Nhi còn nương nhờ nơi hai người bọn họ nên mới không dám tự tiện hạ độc thủ.

Đến khi Sử Triêu Anh cùng bỏ chạy với Đoàn Khắc Tà, Vũ Văn Thùy đoán định Sử Triêu Anh chưa kịp mang Tiêu Cố đi mà chỉ chuyển nơi tù cấm. Tinh Tinh Nhi thông minh tài trí còn hơn Vũ Văn Thùy, Vũ Văn Thùy nghĩ được đến đó thì đương nhiên hắn cũng nghĩ được. Vũ Văn Thùy câu dân thị nữ tâm phúc của Sử Triêu Anh, người khác không lưu tâm nhưng tất cả lại lọt vào mắt Tinh Tinh Nhi. Hắn sớm đã có lòng nghi ngờ Vũ Văn Thùy, từ đó về sau lại càng thêm lưu tâm.

Đúng là “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau”, Vũ Văn Thùy nhất tâm nhất ý dẫn dụ nữ tỳ nọ mắc câu, cũng không ngờ được Tinh Tinh Nhi cũng đang rình mò hắn.

Đến một ngày, Vũ Văn Thùy thám thính được nơi bí mật cầm từ sư phụ mình, hắn lặng lẽ tìm đến, không lâu sau thì Tinh Tinh phát hiện ra hắn thất tung. Tinh Tinh Nhi lập tức đến tra hỏi tỳ nữ kia, phân tích lợi hại lại thêm dọa dẫm, rốt cuộc cũng moi được bí mật từ miệng của ả.

Vũ Văn Thùy cứu được sư phụ, sau khi mang thuốc giải cho sư phụ liền tức thời tự vẫn. Hắn cũng không ngờ rằng, mặc dù sư phụ hắn đã phục giải dược nhưng vì trúng độc quá nặng và lâu, đừng nói võ công chẳng thể tức thời khôi phục được mà ngay cả khí lực cũng không bằng được thường nhân, thật sự còn phải cần hắn bảo hộ. Sau khi Vũ Văn Thùy tự sát, Tiêu Cố đau xót khôn xiết, y vừa mới chôn xong thi thể của Vũ Văn Thùy thì Tinh Tinh Nhi đã đến.

Tiêu Cố thi triển công phu lưỡng bại câu thương là “Thiên ma giải thể pháp”, y cắn chót lưỡi, mang khí lực toàn thân quy tụ lại rồi kích Tinh Tinh Nhi một chưởng, song một bên chân của y cũng bị Tinh Tinh Nhi đánh gãy. Đang lúc hắn muốn hạ thủ thì may mắn thế nào Mưu Thế Kiệt lại đi ngang qua. Tinh Tinh Nhi vừa nếm một chưởng của Tiêu Cố, công lực bị suy giảm vài phần nên không phải đối thủ của Mưu Thế Kiệt nên bị Mưu Thế Kiệt đuổi chạy. Mưu Thế Kiệt bó lại xương cho Tiêu Cố rồi một mạch hộ tống y hơn ba trăm dặm đến Phân đà của Cái bang, lúc đó mới chia tay.

Vì có một đoạn nhân duyên như vậy nên Mưu Thế Kiệt đến cầu tình cho Sử Triêu Anh, tự nhiên Tiêu Cố không thể không nể mặt. Bất quá cũng còn phòng hườm lại, y nói chỉ cần sau này Sử Triêu Anh không phạm đến y thì y cũng không tìm nàng tính toán. Hàm ý là y chỉ có để gạt bỏ oán cừu riêng và hơn nữa, tối đa cũng chỉ Cái bang đệ tử là thuộc hạ y mới nghe theo ước thúc của y, còn những trưởng bối Cái bang như Vệ Việt thì y không quản được.

Mưu Thế Kiệt là đại hành gia trên giang hồ, đương nhiên là nghe ra ý tứ của Tiêu Cố, lập tức Mưu Thế Kiệt bái tạ Tiêu Cố rồi quay sang Vệ Việt cầu tình.

Tiêu Cố đã đáp ứng, mọi người tưởng rằng Vệ Việt cũng sẽ nể mặt Mưu Thế Kiệt vài phần. Nào ngờ Mưu Thế Kiệt vừa mở miệng nói được một câu “Vệ lão tiền bối” thì Vệ Việt liền đảo tròn hai tròng quái nhãn, lão cười ha hả nói:

“Mưu đại hiệp, ngươi bất tất phải hạ mình cầu tình, đừng khiến cho mọi người ngại ngùng khó xử”.

Một câu nói đã kéo Mưu Thế Kiệt trở lại, khiến cho y vô cùng ngượng ngập. Đoàn Khắc Tà vội vàng nói:

“Vệ lão tiền bối, vãn bối nguyện chịu sự trách mắng của tiền bối, cũng phải nhất quyết cầu tình với người”.

Vệ Việt khe khẽ lúc lắc mái đầu, lão trả lời:

“Ngươi cầu tình cũng vô dụng thôi, tính tình của lão khiếu hóa ta, sanh ra đã vừa xấu vừa ngang ngạnh, lục thân bất nhận, quyết không nói chuyện tình cảm!”

Sử Triêu Anh nhặt bảo kiếm lên, đột nhiên nói:

“Các ngươi không cần phải vì ta mà cầu xin. Được rồi, lão ăn mày, lão không chịu thả ta thì hãy lên đây!”

Vệ Việt tu ừng ực một hớp rượu lớn rồi mới chậm rãi nói:

“Ngươi muốn cùng ta động thủ à? ‘Phì’, bằng vào nữ oa tử nhà ngươi mà cũng xứng sao?”

Lão ha hả cười, phun ngụm rượu ra rồi nói tiếp:

“Lão khiếu hóa ta đây không giảng nhân tình, không xem mặt mũi. Luận theo lý ngươi có tội thì phải chịu, ta giết ngươi cũng không quá đáng. Nhưng bây giờ Tinh Tinh Nhi không cùng bọn với ngươi, ngươi chỉ là một thân nữ tử, ta giết ngươi rồi, người ngoài không biết lại nói ta lấy lớn hiếp nhỏ! Không xong, không xong, lão khiếu hóa sao có thể mất sĩ diện được, cho nên không thèm giết ngươi nữa!”

Mấy lời hàm hồ của lão mặc dù rất buồn cười nhưng cũng chứa đựng thâm ý bên trong, lão nói Sử Triêu Anh chỉ là một thân nữ tử cũng tức là bảo Sử Triêu Anh đã thoát ly tập đoàn tà ác, cho nên lão mới không coi nàng là địch nhân. Mưu Thế Kiệt nghĩ bụng, “Vệ Việt danh xưng là Phong Cái, quả nhiên danh xứng với thực, lời nói chẳng ai lường được, tự cho mình là điên mà không điên. Nếu như vị cô nương này thông minh thì sẽ thấu tỏ tính tình của lão”.

Vệ Việt hỏi:

“À, kiếm pháp của nữ oa tử nhà ngươi rất đặc biệt, sư phụ ngươi là ai?”

Sử Triêu Anh cười đáp:

“May mà lão không giết ta, lão mà giết ta rồi thì lão sẽ biết được sự lợi hại của sư phụ ta. Lão muốn biết danh tự của sư phụ ta thì có thể đến hỏi Không Không Nhi”.

Vệ Việt xì một tiếng:

“Xì, ngươi tưởng ta không biết à? Sư phụ ngươi nhất định là người có danh xưng Vô Tình Kiếm, tức Tân Chỉ Cô”.

Sử Triêu Anh giật mình kinh ngạc, “Lão khiếu hóa này có điểm tà môn, lộ số võ công của sư phụ ta sao lão biết được? Vậy mà mới nhìn qua ta múa vài chiêu kiếm, lão lại gọi đúng danh xưng của sư phụ”. Lập tức nàng nói:

“Lão khiếu hóa, ngươi biết ngoại hiệu của sư phụ ta thì tốt rồi, người so với lão càng không giảng đạo lý hơn, lão cho rằng người sẽ bỏ qua cho lão sao?”

Vệ Việt càng cười lớn:

“Nữ oa tử, ngươi theo sư phụ ngươi được mấy năm? Bà ta được xưng là Vô Tình Kiếm nhưng trong lòng bà ta là hữu tình hay vô tình, ta thấy ngươi cũng vị tất đã biết! Lão khiếu hóa ta không sợ bà ta giết lão nhưng lại sợ bà ta hướng lão cầu tình”.

Sử Triêu Anh ngạc nhiên hỏi:

“Lão nói gì, người hướng lão cầu tình à?”

Vệ Việt cười đáp:

“Bà ta muốn ta làm ông mai, như vậy chẳng phải là hướng ta cầu tình hay sao?”

Sử Triêu Anh gắt một hơi:

“Nói vớ vẩn!”

Vệ Việt càng ha hả cười lớn:

“Tin hay không là tùy ngươi. Lão khiếu hóa ta cũng không muốn tiết lộ tư tình của sư phụ trước mặt đồ đệ. Được rồi, Tiêu sư điệt, chúng ta đi thôi, còn nói tiếp nữa, người ta sẽ chửi ta là đồ bất chính mất”.

Vệ Việt một hồi thì giận dữ ngôn từ tàn khốc, một hồi mặt mày lại tươi cười hoạt kê, khiến Sử Triêu Anh muốn cười cũng chẳng nổi. Mọi người đều biết Vệ Việt có chút dở dở điên điên nhưng cũng chưa phát giác ra điểm kỳ quái. Chỉ có Sử Triêu Anh thầm tự nhủ: “Lão ăn mày điên này thực đúng là tà môn, mấy lời khôi hài của lão cũng không phải toàn bộ đều là điên khùng, chẳng lẽ lão thật sự biết được tâm sự bất thành của sư phụ ta?”

Sau khi đám người Cái bang rời đi, Đoàn Khắc Tà và Mưu Thế Kiệt lại chào hỏi nhau một lần nữa, chàng nhớ đến Thiết Ma Lặc liền lập tức hỏi:

“Mưu đại ca, sao hôm nay huynh lại đến đây trùng hợp vậy? Biểu ca Thiết Ma Lặc của ta có đến không?”

Mưu Thế Kiệt cười đáp:

“Không phải ta đến trùng hợp, chính là ta cố tình đến đây chờ các người đó. Biểu ca của đệ cùng với Tần Tương là cố giao, lần này Tần Tương triệu khai anh hùng đại hội, đương nhiên là huynh ấy phải đến. Bất quá huynh ấy còn có chút việc nên trì hoãn một chút, đại khái muộn nhất thì trưa ngày mốt khả dĩ đến nơi”.

Tiếp theo y lại kể:

“Ta và mấy người Kim Kiếm Thanh Nang Đỗ Bách Anh đến trước, đã đến Trường An được mấy ngày. Mới gần đây, ta và Tiêu Cố có kết giao tình, Cái bang bọn họ tin tức linh thông, cũng không hề giấu ta. Ta sớm biết đệ và Sử cô nương hôm nay sẽ đến, cũng biết hôm nay Cái bang muốn bắt sống Sử cô nương ở đây, trong tồng đàn của Cái bang nhiều người hỗn tạp ta không tiện mở lời ngăn cản nên tạm thời chỉ đành chạy đến đây”.

Đoàn Khắc Tà lúc này mới biết nguyên ủy bên trong nhưng trong lòng cũng rất lấy làm kỳ quái, “Mưu Thế Kiệt và Sử Triêu Anh không quen không biết, nàng ta lại là con gái của Sử Tư Minh, Mưu Thế Kiệt không xem nàng ta là yêu nữ cũng đã là khó khăn lắm rồi, y lại còn chịu vì nàng mà tận sức, thực sự không ai nghĩ đến! Chẳng lẽ nguyên cớ ở đây cũng đều là vì ta?”

Sử Triêu Anh đợi hai người bọn họ trò chuyện một hồi rồi mới bước đến, nàng cũng chẳng nói lời cám ơn nào nhưng lại giơ ngón cái lên khen Mưu Thế Kiệt:

“Mưu Thế Kiệt, ngươi đại độ khoan dung, chẳng kể gánh vác nhọc nhằn oán trách, một mực vì người mà hòa giải tranh chấp, thật không thẹn làm Lục lâm Minh chủ!”

Mưu Thế Kiệt cười mà rằng:

“Nghe nói tướng sĩ thuộc hạ của ca ca cô nương đều rất nghe lời cô, lần này sau khi các ngươi đại bại, lại nghe nói cũng nhờ có tài điều động của cô nên quân tướng mới không bị tan rã. Sử cô nương, cô cũng thật xứng là nữ trung hào kiệt đó”.

Sử Triêu Anh cười nói:

“Ngươi rất lưu tâm đến chuyện của ta nhưng những chuyện ngươi nghe thấy đều đã được khoa trương hết rồi, ta không có bản lĩnh lớn như vậy. Lại vì ta không giống với nữ tử thông thường chỉ biết chải đầu mặc áo, cho nên ca ca mới khắc kỵ ta”.

Mưu Thế Kiệt cười rồi nói:

“Ta còn tưởng lần này cô trốn đi là vì Khắc Tà, nguyên lai hai huynh muội cô đã sớm có bất hòa”.

Đoàn Khắc Tà đỏ bừng mặt, chàng phân biện:

“Tính tình và hành sự của Sử cô nương và ca ca cô ta rất khác nhau, bọn họ là huynh muội khác mẹ. Ca ca cô ta giết cha chiếm ngôi, bạo ngược vô đạo, cô ta sớm đã bất mãn với hành vi tàn ác của ca ca mình”.

Mưu Thế Kiệt gật gật đầu:

“À, nguyên lai là như vậy”.

Y đưa ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Sử Triêu Anh, dường như có điều suy tư.

Sử Triêu Anh nói:

“Đại ân cảm tạ không hết, Mưu minh chủ, nếu như sau này huynh cần ta giúp điểm nào, xin cứ tùy ý phân phó. Huynh muốn thứ gì nhất định ta sẽ dốc sức lấy tặng cho huynh”.

Nàng vừa nói vừa đưa mắt liếc Mưu Thế Kiệt, ánh mắt tựa như cười mà chẳng phải cười.

Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng: “Triêu Anh nói lời này thật không cân nhắc. Đã nói đại ân cảm tạ không hết, lại còn nói thứ gì mà Mưu đại ca thích thì sẽ tìm cách đoạt về. Mưu đại ca ta là hạng ngươi thế nào mà cần ngươi phải tống cấp? Hơn nữa, những lời như vậy, nếu từ miệng sư huynh ta nói ra còn nghe được, ngươi lấy đâu ra tuyệt kỹ ‘Diệu thủ không không’ như sư huynh ta?” Thế nhưng cơ hồ nằm ngoài ý liệu của chàng, thần tình của Mưu Thế Kiệt lại không có một chút trách giận, ngược lại vô cùng hoan hỉ, y mỉm cười rồi nói:

“Như vậy, trước tiên ta xin đa tạ cô nương”.

Hai người nói chuyện rất hòa hợp, cảm giác dường như còn hận gặp nhau quá muộn.

Đoàn Khắc Tà lạc lõng đứng một bên, Sử Triêu Anh cũng tựa hồ cảm thấy, nàng đột nhiên ngừng nói chuyện, nàng bước đến trước mặt Đoàn Khắc Tà, hai tay nâng bảo kiếm, nàng nói:

“Đa tạ ngươi trên đường đã chiếu cố ta. Ta biết ngươi không thích làm bạn với ta nhưng ta vẫn luôn cảm kích ngươi”.

Mấy lời đó đều xuất phát từ chân tình, âm thanh của nàng nghe thấy hơi khe khẽ run. Trong sát na đó, Đoàn Khắc Tà không kìm được lòng mình cũng dậy lên chút tình ý luyến tiếc lúc biệt ly, chàng hỏi nàng về đâu. Lúc này, Sử Triêu Anh tâm sự đương như sóng triều, nàng nghe Đoàn Khắc Tà hỏi còn đang ngơ ngẩn chưa kịp hồi đáp thì Mưu Thế Kiệt đã hỏi trước:

“Nguyên lai Sử cô nương cũng đến Trường An tham gia anh hùng đại hội phải không?”

Sử Triêu Anh định thần lại, nàng phì cười một tiếng rồi nói:

“Ta nào xứng tham gia anh hùng đại hội gì đó, hai chữ anh hùng, đương kim thiên hạ, chỉ có hai ngươi và Thiết Ma Lặc mới xứng đáng thôi. Ta chỉ vì việc rắc rối với Cái bang mà đến. Vốn dĩ có thể không cần đến Trường An cũng được. Nhưng nếu đã đến đây rồi, Trường An cũng ngay trước mắt, ta lại có chút hứng thú muốn đến tham quan náo nhiệt một chút”.

Mưu Thế Kiệt bảo:

“Sử cô nương là nữ trung hào kiệt, hà tất phải quá khiêm nhường. Nhưng cô một thân nữ tử, sẽ có nhiều điều không tiện, ta thấy hay là cô cứ cùng đi với chúng ta. Ở Trường An chúng ta có một căn cứ rất lớn, nơi đó cũng đã chuẩn bị nơi cư ngụ cho cả nữ quyến, cô ở đó với chúng ta, khả dĩ cũng có thể an tâm”.

Sử Triêu Anh đột nhiên hỏi:

“Khắc Tà, ngươi không chán ghét ta chứ?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Đây là Mưu đại ca làm chủ, ta và cô đều giống nhau, đều là khách nhân của huynh ấy”.

Sử Triêu Anh cười rằng:

“Mưu minh chủ, huynh không biết, suốt dọc đường y chỉ mong rời khỏi ta, sợ ta bám cẳng y. Bây giờ huynh mời ta đến nhưng ta cũng không dám tiếp tục đi theo y nữa”.

Mưu Thế Kiệt cười nói:

“Cô không biết đó, là vì y sợ tị hiềm. Kỳ thật giang hồ nam nữ, sao lại quá coi trọng lễ giáo”.

Y vừa nói vừa đánh mắt nhìn Đoàn Khắc Tà, tiếp theo lại hỏi:

“Biểu ca Thiết Ma Lặc của đệ rất quan tâm đến chuyện của đệ với vị Sử cô nương kia, rốt cuộc đệ có tìm thấy nàng ta không?”. “Trùng hợp là vị hôn thê của Đoàn Khắc Tà và cô có cùng một họ. Bọn họ mới sinh ra đã được hứa hôn”.

Phần sau là Mưu Thế Kiệt đặc biệt giải thích cho Sử Triêu Anh. Chuyện Đoàn Khắc Tà có một vị “Sử cô nương”, Sử Triêu Anh sớm đã biết. Bất quá bây giờ nàng mới biết thêm một mức nữa, biết quan hệ giữa Đoàn Khắc Tà và vị “Sử cô nương” này.

Ba người vừa đi vừa nói. Đến khi lên đường, Mưu Thế Kiệt cười hỏi:

“Khắc Tà, đệ muốn cùng ta cưỡi chung một ngựa hay là vẫn cùng cưỡi với Sử cô nương?”

Đoàn Khắc Tà đỏ bừng mặt:

“Trường An đã ngay trước mặt, không quá hai ba chục dặm đường, đệ chạy bộ cũng được rồi”.

Mưu Thế Kiệt xem như huynh trưởng cùng bối với chàng nên cũng không cần phải khách khí. Lập tức Mưu Thế Kiệt và Sử Triêu Anh hai người cưỡi ngựa đồng hành, Đoàn Khắc Tà theo sau. Mưu, Sử hai người cười nói thật vui vẻ, Đoàn Khắc Tà tịnh không nói một lời nào, chàng chỉ nghĩ đến tâm sự của riêng mình.

Còn hai ngày nữa mới đến kỳ đại hội, mặc dù nói Tần Tương sớm đã có tuyên cáo, bất luận người tham gia lai lịch ra sao đều không truy cứu nhưng Mưu Thế Kiệt là yếu phạm trộm ngự mã, Sử Triêu Anh lại là muội muội của phản vương, thân phận Đoàn Khắc Tà mặc dù không phạm cấm kỵ gì song chàng cũng từng cướp sính lễ của Điền Thừa Tự, trong mắt quan phủ thì chàng cũng là “Giang hồ cự đạo” cho nên sau khi đến Trường An, Mưu Thế Kiệt khuyên chàng cùng Sử Triêu Anh không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, đến khi phó hội sẽ trà trộn với các anh hùng hào kiệt các nơi, rồi cả đoàn cùng đến.

Sử Triêu Anh rất chịu nghe lời khuyến cáo của Mưu Thế Kiệt, sau khi nàng an trí chỗ ở xong thì không hề ra khỏi cửa, ngay cả ngoại viện cũng không bước ra một bước. Đoàn Khắc Tà lại không chịu được ước thúc này, tuy nói rằng Mưu Thế Kiệt có thể cử người đi dò la tin tức của Sử Nhược Mai nhưng trong lòng chàng vẫn rất lo lắng. Sáng sớm ngày thứ hai thì chàng tự mình ra ngoài tìm kiếm.

Thành Trường An phương viên một trăm mấy chục dặm, đường ngang ngõ dọc, chợ búa tấp nập, người qua lại không ngớt, muốn tìm một người ở Trường An thật chẳng khác mò kim đáy bể. Đoàn Khắc Tà mang ý định cầu may, dạo bộ khắp nơi, loanh quanh tứ phía, tùy lúc lại lưu tâm đến nhân vật võ lâm, bất tri bất giác chàng đã đến trước Tuyên Vũ Môn. Chỉ thấy cả một khoảng rộng toàn đầu người chen chúc lố nhố, tiếng la hét huyên náo, còn có một lá đại kỳ cuốn gió phấp phới bay. Đoàn Khắc Tà chỉ nghĩ là mãi võ nên cũng chẳng để ý xem.

Chợt nghe bên cạnh có người đàm luận:

“Đây đúng là chuyện lạ mới thấy, đại cô nương tại kinh thành tỷ võ chiêu thân!”

Một người lại nói:

“Anh hùng hội ngày mai, lão bách tính không vào xem được, ở chỗ này xem mấy trận tỷ võ, khả dĩ cũng đỡ thèm chút ít”.

Lại có một người nói:

“Các võ sư trong thiên hạ đều tụ tập kinh thành, nhân cơ hội này tỷ võ chiêu thân, thực sự là quá tuyệt, chỉ không biết nữ tử kia có xinh đẹp hay không?”

Tên đồng bạn của hắn cười bảo:

“Ngươi không biết võ công, cô nương nhà người ta mỹ mạo như hoa ngươi cũng chẳng thể hái được, ngươi quan tâm gì người ta xinh đẹp hay không. Ta ngược lại lo lắng võ nghệ của cô ta không biết thế nào, nếu như vừa mới xuất tràng, ba quyền hai cước đã bị người ta đánh ngã, chẳng phải là khổ thân lắm sao?”

Tên đầu tiên nói:

“Cô ta dám đứng ra luận võ chiêu thân trong lúc anh hùng đại hội, xem ra võ nghệ nhất định không tệ”.

Đoàn Khắc Tà ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy trên lá đại kỳ có thêu bốn chữ “Tỷ võ chiêu thân”, chàng nghĩ bụng, “Nữ tử này võ công chân chánh cao cường đến mức nào mà dám dựng cờ tỷ võ chiêu thân, ước chừng chắc là giang hồ mãi võ trong cơn khốn khó, muốn được quy ẩn, kiếm lấy tấm chồng. Ta đến xem náo nhiệt một chút cũng chẳng ngại gì”.

Chỉ thấy giữa tràng là một già một trẻ, hẳn là hai cha con, nữ nhân cũng có vài phần tư sắc. Khi chàng đến nơi thì tựa hồ cũng đã khai tràng rồi. Chỉ nghe thấy có người hỏi:

“Không kể già hay trẻ, tuấn tú hay xấu xí, chỉ cần đánh bại con gái lão là có thể thành thân phải không?”

Lão trượng kia đáp:

“Không sai nhưng có một việc, trong nhà đã có chánh thất thì không được”.

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một người lớn tiếng nói:

“Được, tiểu sinh vừa tròn ba mươi tuổi, chưa từng cưới vợ. Tôi lên đây!”

Người này râu mọc xồm xoàm, tiếng như thanh la lại xưng là tiểu sinh khiến cho chúng nhân không nín được cười.

Mãng hán kia giơ hai nắm đấm ra nói:

“Tiểu nương tử, nếu như ta làm nàng đau, nàng phải lập tức lên tiếng đó”.

Nữ tử mãi võ nói:

“Cho dù ngươi dụng hết khí lực, chỉ sợ cũng không đánh trúng được ta”.

Mãng hán kia đấm tới một quyền, thiếu nữ mãi võ nhẹ nhàng né thoát, quả nhiên mãng hán kia đánh không trúng nàng. Thiếu nữ xoay người vỗ mãng hán một cái, tức thì mãng hán ngã nhào xuống. Nhưng người đến xem náo nhiệt đều ha hả cười rộ, vỗ tay hoan hô như sấm.

Đoàn Khắc Tà thầm nghĩ, “Nữ tử này cũng có chút bản lãnh, những nữ mãi võ thông thường không thể bì được. Bộ pháp của cô ta không biết thuộc môn phái nào, xem ra ta chưa từng thấy qua, cũng nghĩ không ra. Cứ xem thêm vài chiêu của cô ta xem sao”.

Mãng hán đứng dậy kêu lên:

“Lợi hại thật, ta không dám cưới nàng làm thê tử nữa”.

Hắn vừa mới rời khỏi tràng đấu, thì liền có người bước lên tràng, hắn hô hố cười:

“Ta không ngại lão bà hung dữ, nàng gả cho ta đi”.

Có người nhận ra hắn liền nói:

“Người này chính là Thường sư phụ của Khai Vũ Quán ở cửa nam. ‘Thông tí quyền’ của y rất có danh tiếng, trận đấu này ước chừng đáng xem đây”.

Nữ tử mãi võ khịt mũi:

“Ngươi đánh thắng ta rồi hãy nói đi”.

Họ Thường kia xoặc cẳng, khom lưng, rồi đột nhiên nhảy chồm lên, song quyền phóng thẳng, quả nhiên giống hệt hình dạng con khỉ. Nhưng cũng chưa qua mười chiêu đã bị nữ tử cong hài đá cho một nhát, tức thì chổng bốn vó lên trời. Đoàn Khắc Tà xem đến lúc này thì dần dần có chút ngạc nhiên. Đó không phải là bởi trình độ võ công của nữ tử này, mặc dù võ công của nàng ta không tệ nhưng Đoàn Khắc Tà còn chưa đặt trong lòng.... Đoàn Khắc Tà cảm thấy kỳ dị chính là gia số võ công của nàng ta so với các môn phái ở Trung Nguyên đều không giống. Tuy nói là luận võ chiêu thân, cũng chẳng phải là giao đấu chí mạng nhưng mỗi chiêu mỗi thức đều là thủ pháp lợi hại độc hiểm, tựa như đã trở thành thói quen. Bất quá trong khi nàng ta đánh bại quyền sư nọ, Đoàn Khắc Tà có thể nhìn ra nàng ta chỉ sử dụng một hai phần công lực, bởi vậy mà quyền sư kia bất quá cũng chỉ bị quăng ngã chứ không trọng thương.

Đoàn Khắc Tà càng xem càng thấy nghi hoặc, “Nàng ta rốt cuộc là đệ tử môn phái nào? Gia số võ công của nàng ta sao càng xem lại càng thấy quen thuộc vậy?”

Tâm niệm còn chưa qua thì lại thấy có người bước ra tràng, người này là một thư sinh tuổi chừng trên dưới ba mươi, y phe phẩy Chiết phiến rồi nói năng rất hợp lễ:

“Tiểu sinh Kim Thanh Hòa xin lĩnh giáo tiểu nương tử vài chiêu”.

Lão trượng kia nói:

“Ta hơi cẩn thận một chút, các hạ chính là công tử của tổng tiêu đầu Trường An Tiêu Cục Kim Đỉnh Nhạc! Tiểu nữ võ nghệ thấp kém, mong Kim công tử hạ thủ lưu tình”.

Kim Thanh Hòa chính là độc tử của Kim Đỉnh Nhạc, Kim Đỉnh Nhạc không nỡ cho y ra giang hồ mạo hiểm cho nên dù y đã thừa kế hết võ công gia truyền, niên kỷ cũng gần ba mươi nhưng chưa từng phải đi bảo tiêu cho tiêu cục. Lần này y xuất tràng, dĩ nhiên bởi vì dung mạo tú lệ của nữ tử nhưng nguyên nhân chính là y muốn kiểm nghiệm võ công của mình.

Cha y danh chấn giang hồ, bản thân y lại chưa từng bảo tiêu, các tiêu sư trong tiêu cục đương nhiên đều tâng bốc y. Y tự cho là đã học được toàn bộ võ công của cha mình, cha mình là thiên hạ vô địch thì mình cũng phải là thiên hạ vô địch. Y nào có biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cha y bảo tiêu chưa lần nào bị mất tiêu, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì lão quen biết nhiều người trên giang hồ, giao tình rộng rãi, chứ nếu luận về võ công chân chính, thì những kẻ cao minh hơn lão không biết nhiều đến bao nhiêu!

Lúc này y thấy lão nhân kia nhận biết thân phận mình, lại hạ giọng xin y hạ thủ lưu tình thì không khỏi dương dương đắc ý, y phe phẩy Chiết phiến rồi đáp:

“Nói hay lắm, nói hay lắm. Lệnh ái tài sắc song toàn, tiểu sinh vô cùng ái mộ, chúng ta chỉ điểm đến là dừng, quyết không làm thương lệnh ái”.

Nữ tử trong lòng tức giận nhưng không lộ ra ngoài, nàng điềm đạm nói:

“Kim công tử cũng bất tất phải khách khí, quyền cước vô tình. Vạn nhất ta thu tay không kịp, làm ngộ thương Kim công tử xin công tử đừng trách cứ”.

Lão trượng kia khẽ nạt:

“Ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám khẩu xuất cuồng ngôn, hãy hướng Kim công tử mà xin lãnh giáo cho tốt”.

Kim Thanh Hòa biết lão trượng nói như vậy là ngầm ám thị nữ nhi mình muốn nàng ta hạ thủ lưu tình, y liền ha hả cười lớn rồi nói:

“Lệnh ái thẳng thắn như vậy thật là hay, ta đang muốn chiêm ngưỡng công phu chân chánh của lệnh ái, xin mời tiểu nương tử cứ tận lực thi triển”.

Y tự tin nắm chắc phần thắng, trong lòng đang tính toán phải thắng thế nào cho đẹp mà không làm bị thương đối phương, hơn nữa lại muốn cho đối phương tâm phục khẩu phục.

Nào ngờ mới giao thủ được mấy chiêu, Kim Thanh Hòa đã vô cùng kinh hãi. Võ công của nữ tử rất quái dị, càng gặp phải đối thủ võ công cao cường, nàng xuất thủ lại càng ngoan độc. Hai người vừa rồi đều là đối thủ tầm thường nên công phu chưa lộ ra, bây giờ giao đấu với Kim Thanh Hòa, nàng thi triển cả chưởng lẫn chỉ, chưởng phách, chỉ điểm, tựa hồ mỗi chiêu đều hướng đến nơi yếu hại của Kim Thanh Hòa.

Lúc này Kim Thanh Hòa mới biết nữ tử này cao minh hơn y nhiều lắm, y vừa kinh hãi lại vừa tức giận, “Ngươi biết rõ thân phận thiếu tổng tiêu đầu của ta, chẳng phải là chủ tâm làm ta bẽ mặt hay sao? Được lắm, ngươi đã chẳng nể mặt, vậy thì chớ trách ta hạ thủ ngoan độc”. Chiết phiến của y vốn cài sau lưng, lúc này y thò tay ra lấy. Nữ tử kia vừa đẩy đến một chưởng, Kim Thanh Hòa liền lướt một bước rồi chớp nhoáng chuyển thân lại, đầu Chiết phiến đã điểm tới “Lao Cung huyệt” trên chưởng tâm nữ tử.

Bản lĩnh thật của Kim Thanh Hòa tuy không bằng được nữ tử nhưng độc môn thủ pháp điểm huyệt gia truyền của y lại rất kỳ diệu. Nữ tử kia là một hành gia, thấy y nhận huyệt đạo cực chuẩn, vừa nhanh vừa hiểm thì cũng không khỏi rúng động, nàng vội vàng rút tay lại. Kim Thanh Hòa một chiêu đắc lợi không chịu buông tha, Chiết phiến huy vũ, lập tức giành lấy thế công, chỉ nam đánh bắc, chỉ đông đánh tây, nhất thời nữ tử kia không biết đâu mà lần được thủ pháp của y, liền bị y bức bách lùi lại vài bước.

Chiết phiến không so được với đao kiếm, nếu là trong tay thường nhân thì dù có thêm chiếc Chiết phiến nho nhỏ cũng chẳng quan trọng gì lắm, không thể đả thương địch nhân được. Nhưng nếu ở trong tay một danh gia điểm huyệt thì lại là một món binh khí. Công phu điểm huyệt coi trọng từng ly từng tấc, có thêm một Chiết phiến tức là cánh tay được nối dài thêm một thước, khi điểm huyệt đương nhiên là lợi hại hơn rất nhiều so với điểm huyệt bằng tay, huống chi Chiết phiến của y có phiến cốt là tinh cương [1] luyện thành các nan mỏng, vốn không phải là một cây Chiết phiến thông thường.

Kim Thanh Hòa vận dụng binh khí để đối phó với một đôi nhục chưởng của nữ tử, những người bàng quan mặc dù đều biết y là nhi tử của tổng tiêu đầu mười ba tiêu cục song cũng có nhiều người xì xầm khinh khi. Kim Thanh Hòa cảm thấy nóng mặt, y càng tức giận hơn, “Cũng may là cha con bọn họ tỷ võ chiêu thân không nói rõ là không cho đối phương sử dụng binh khí. Ta bất kể người bên ngoài nghĩ thế nào, cứ tạm điểm ngã nữ tử này đã. Hừ, nếu chẳng phải ta ham thích thành thân với ngươi thì những lời này sao có thể nói ra!”

Giữa tiếng xì xầm của mọi người, Kim Thanh Hòa tấn công càng mãnh kiệt, nữ tử kia lui lại mấy bước, không biết là do vấp phải cục đá hay là do nàng quá bối rối mà đột nhiên thân người lảo đảo mất trọng tâm đổ nghiêng về phía trước.

Kim Thanh Hòa mừng rỡ, gấp gáp duỗi Chiết phiến ra, lập tức điểm đến “Dũ Khí huyệt” của thiếu nữ. Nào ngờ thiếu nữ kia cố ý làm ra sơ hở, chỉ nghe một tiếng “xoạt”, Chiết phiến vừa mới tiếp xúc vào y phục nàng thì bị nàng vỗ xuống một chưởng phá nát thành hai mảnh. Kim Thanh Hòa đứng ngây như tượng gỗ, thiếu nữ kia mang Chiết phiến trả lại y, nàng cười nói:

“Kim công tử, thật sự lỗi quá, làm hỏng Chiết phiến của công tử!”

Toàn trường đồng loạt hoan hô nữ tử, tiếng reo hò như sấm rền, Kim Thanh Hòa hận không thể chui xuống đất được. Thiếu nữ kia không phí chút lực nào đã có thể phá nát Chiết phiến của y, mặc dù cương phiến rất mỏng nhưng thủ kình cũng mạnh thật khiến người kinh hãi. Kim Thanh Hòa vừa hổ thẹn lại vừa hãi sợ, trong tiếng reo hò ầm ĩ hắn vội vàng bỏ chạy như bay.

Đến lúc này Đoàn Khắc Tà cũng không khỏi vô cùng kinh ngạc, chàng kinh ngạc không phải vì thủ kình của thiếu nữ mãi võ mà là đã nhìn ra sư thừa tông phái của thiếu nữ. Thiếu nữ này liên tiếp đánh bại ba người nhưng đến khi nàng ta đánh bại Kim Thanh Hòa thì Đoàn Khắc Tà mới hoàn toàn có thể đoán định được, thiếu nữ này là tỷ muội đồng môn của Sử Triêu Anh, chưởng pháp của nàng ta chính là biến hóa từ bộ kiếm pháp của Sử Triêu Anh mà ra.

Đoàn Khắc Tà lại thấy kỳ quái, “Sử Triêu Anh chưa bao giờ đề cập với ta là nàng có đồng môn nhưng căn cứ vào gia số võ công của thiếu nữ này thì chắc là đồng môn của nàng không nghi ngờ gì. Chiêu số của thiếu nữ này rất lão luyện, hơn cả Sử Triêu Anh, trong những nữ tử biết võ công trên giang hồ, chỉ sợ nàng ta là đệ nhất. Nàng ta có võ công cao cường như vậy sao còn muốn xuất đầu lộ diện cử hành tỷ võ chiêu thân?”

Lúc đầu Đoàn Khắc Tà chỉ cho rằng là một nữ tử mãi võ thông thường đang muốn quy ẩn nên tìm trượng phu, vốn chàng không có hứng thú gì lắm, nguyên chỉ định nhìn qua rồi đi, nào ngờ bây giờ lại phát hiện nàng ta và Sử Triêu Anh là đồng môn, xem ra đều là đệ tử của nữ ma đầu Tân Chỉ Cô, suy nghĩ lúc đầu của chàng đã không đúng. Đến lúc này thì lòng hiếu kỳ của chàng ngày càng lớn, tạm gác việc tìm kiếm Sử Nhược Mai sang một bên, muốn ở lại xem đến rốt cuộc ra sao.

Những người đứng xem ở đây, thấy thiếu tiêu đầu Kim Thanh Hòa của mười ba tiêu cục cũng bại dưới tay nữ tử, hỏi còn ai dám bước ra. Lão trượng đi một vòng quanh tràng rồi nói:

“Thỉnh vị anh hùng kia đến chỉ giáo nha đầu nhà ta”.

Chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà ánh mắt của lão đột nhiên ngưng lại trên người Đoàn Khắc Tà. Đoàn Khắc Tà làm như không biết, chàng tự nhủ: “Nếu như ngươi không phải dựng cờ tỷ võ chiêu thân thì ta cũng nguyện ý tỷ thí công phu với ngươi. Phiền phức của ta đã nhiều lắm rồi, có thể nào lại rước thêm phiền phức nữa”.

Nữ tử kia lạnh giọng nói:

“Nghe nói ngày mai có anh hùng đại hội, hảo hắn khắp nơi tụ tập tại kinh thành, sao ta lại không gặp được một vị hảo hán vậy?”

Hiện tràng vốn có vài người chuẩn bị tham gia anh hùng đại hội, nghe nàng thuyết pháp như vậy thì trong lòng không khỏi tức giận. Thế nhưng những người này đã chuẩn bị tham gia anh hùng đại hội, đương nhiên là đều có danh khí, là loại nhân vật có chút ít nhãn quang, bọn họ xem qua mấy trận tỷ võ vừa rồi, trong lòng tự xét, sợ rằng không phải đối thủ của nữ tử, cho nên dù tức giận nhưng lại sợ bẽ mặt cũng không dám khinh thường bước ra thử một chuyến.

Đang lúc toàn tràng tĩnh lặng chợt nghe có một âm thanh như thanh la vang lên:

“Nữ oa nhi đừng có tự cao tự đại, ta sống đến bốn mươi năm nay còn chưa tìm được lão bà, hôm nay vừa hay lại tóm được nàng!”

Chỉ thấy một góc người xem hối hả tránh ra, một đại hán thân mình to lớn từ ngoài rẽ đám đông bước vào.

Đại hán này mặt như đít chảo, hai mắt tròn xoe, tóc tai dựng đứng, còn có một cặp răng sói lộ ra hai bên mép, tướng mạo cực kỳ xấu xí. Nữ tử kia đại nộ, nàng lạnh giọng quát:

“Chỉ sợ ngươi tìm sai người rồi, xem chiêu!”

Sửu hán [2] giơ song quyền lên, gã cười:

“Không sai, nàng chính là lão bà của ta”.

Nữ tử triển khai thân pháp khinh linh vòng qua bên phải sửu hán, tát ra một chưởng, nàng mắng:

“Ngươi là cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, ta đập nát tim gan nhà ngươi!”

Chưởng này nguyên là nàng muốn bạt tai sửu hán, sửu hán kia cũng có vài phần bản lĩnh, gã dùng thế “Đại loan yêu, tà sáp liễu” tránh khỏi phương chính diện xoay lưng hướng về nữ tử. Tức thì nữ tử chẳng bạt trúng tai gã mà lại vỗ một nhát lên lưng gã. Sửu hán cười lớn nói:

“Ta đang ngứa ngáy, nàng vỗ thêm gãi ngứa cho ta được không? Nàng hiềm ta xấu xí à? Hô hô, ai bảo nàng tỷ võ chiêu thân? Miếng thịt thiên nga của nàng, cóc ghẻ ta nhất định phải xơi!”

Những người đứng xem thấy sửu hán nếm một chưởng, chỉ nghĩ là hắn ta đang tự mình khỏa lấp, dùng miệng lưỡi để đòi lại một chút tiện nghi, nữ tử kia thì lại vô cùng kinh hãi.

Nguyên lai một chưởng của nàng đánh trúng lưng của sửu hán thì tựa như đánh phải một khối thép, hổ khẩu ê ẩm, lúc này mới biết sửu hán đó đã luyện công phu “Kim Chung Tráo”, nàng nghĩ “Người này chỉ có thể dùng trí thủ thắng, không thể đấu lực được”. Lập tức nàng biến đổi chưởng pháp, nhanh như gió cuốn nhưng mỗi chưởng chỉ lướt qua chứ hoàn toàn không ngạnh tiếp với gã.

Nữ tử mãi võ càng đánh càng nhanh, trong chớp mắt chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là bóng của nàng, trong chưởng pháp nàng lại xen thêm các chiêu số điểm huyệt, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc nhưng thủ chỉ của nàng lại không thực sự điểm đến người sửu hán.

Những người ở hiện tràng đều thấy hoa cả mắt, không khỏi hò hét cổ vũ. Đoàn Khắc Tà lại thầm cảm thấy lo lắng cho nữ tử, “Nếu như không phải tỷ võ chiêu thân thì đánh không lại khả dĩ còn có thể bỏ chạy được nhưng bây giờ lại là tình thế chẳng đặng đừng. Sửu hán này công lực rất thâm hậu, cho dù có tìm được tráo môn của gã thì với bản lĩnh của nữ tử này chỉ sợ cũng vị tất làm thương gã được, giao chiến kéo dài nhất định là thua thiệt không nghi ngờ”.

Chưa đầy nửa khắc, nữ tử kia đã tấn công hết ba mươi sáu đại huyệt của sửu hán. Sửu hán chợt ngoác miệng hô hố cười nói:

“Nàng muốn tìm tráo môn của ta phải không? Làm vợ chồng rồi ta sẽ nói cho nàng biết”.

Nguyên lai “Kim Chung Tráo” và “Thiết Bố Sam” là hai môn ngoại công, trên người nhất định phải có một hai nơi không luyện đến được gọi là “Tráo môn”, tìm được tráo môn rồi dùng trọng thủ pháp điểm tới thì có thể phá hủy được công phu của đối phương. Nữ tử này tập kích khắp các đại huyệt của sửu hán chính là muốn thăm dò tráo môn của gã ở đâu. Nhưng thần thái của sửu hán rất tự nhiên, không đặc ý phòng bị bộ vị nào, cho nên nữ tử mãi võ thử đi thử lại vẫn không sao tìm ra được.

Thiếu nữ trong lòng nổi giận, bỗng dưng sấn mình thẳng đến, ra chiêu “Nhị Long Thưởng Châu”, vươn tay móc hai mắt của sửu hán, nàng nghĩ bụng: “Rốt cuộc công phu của ngươi không thể luyện đến hai mắt được”. Nào ngờ sửu hán kia đã có phòng bị, gã chợt há miệng cắn, suýt chút nữa cắn trúng ngón tay nữ tử. Nữ tử hoảng hốt vội vàng rút tay về, một chiêu này cũng bị gã phá.

Sửu hán kia lại hô hố cười rằng:

“Hay, chúng ta thân cận chút nào!”

Gã mở rộng hai tay, nhào lên ôm nữ tử. Thân pháp của gã không nhanh nhẹn bằng nữ tử, chiêu số cũng chẳng thấy cao minh nhưng hắn dụng cái món “bổn pháp tử” này lại vừa khéo khắc chế được nữ tử mãi võ.

Phải biết xung quanh đều có người đứng chẳng khác bốn bức tường người, nữ tử chỉ có thể ở trong vòng tròn người xem mà đông tránh tây né chứ vô phương chạy thoát. Sửu hán kia giang rộng hai cánh tay, đông ngăn tây chặn tựa như chăng lưới bắt cá, mặc dù không thể tức thì đắc thủ nhưng khi nữ tử kia lực kiệt cân bì, chung vu không thể chạy thoát.

Quả nhiên chiến như vậy đến một hồi, nữ tử kia mồ hôi đã đầm đìa, mỗi bước đều chậm lại, sửu hán bỗng nhảy phốc tới ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng rồi hô hố cười lớn:

“Cóc ghẻ điên ăn thịt thiên nga! Chúng ta bái, bái...! Ối da, ối...!”

Bốn chữ “bái đường thành thân” gã còn chưa kịp nói hết thì đột nhiên lại rú lên thảm thiết, hai cánh tay nhuyễn ra rủ xuống. Nữ tử kia còn tưởng gã đang giả bộ, liền vung khuỷu tay thúc cho hắn một cùi chỏ vào ngực. Sửu hán kêu lên:

“Nàng, nàng thật ác độc!”

Gã phún ra một ngụm máu tươi rồi tức thì ngã vật xuống.

Cú đánh này rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ nhưng thực sự cũng cực kỳ cao minh, những người xung quanh không am hiểu võ công, thấy nữ tử chuyển bại thành thắng, rõ ràng đã bị đối phương ôm chặt, vậy mà lại trở tay một quyền liền kích ngã đối phương, đều cho rằng đó là khi lâm nguy thì nàng nảy xuất tuyệt chiêu, cho nên không khỏi ầm ầm hoan hô. Nữ tử kia cũng thấy mù mờ không hiểu gì, nàng nghĩ bụng: “Hẳn là có vị cao thủ ám trợ ta? Y có bản lĩnh như vậy, vì sao không chịu xuất tràng?”

Nguyên lại sửu hán kia bị Đoàn Khắc Tà dùng công phu cách không điểm huyệt điểm ngã, thứ nhất là thái độ của sửu hán quá khinh cuồng khiến người thêm chán ghét, thứ hai là sau khi Đoàn Khắc Tà nhìn ra nữ tử này đồng môn với Sử Triêu Anh nên cũng cố tình hỗ trợ nàng. Đoàn Khắc Tà là một đại hành gia võ học, xem qua đã nhìn ra tráo môn của sửu hán chính là “Vĩ Lư huyệt” ở phía dưới thắt lưng, trùng hợp trong khi gã ôm nữ tử thì lưng hướng về phía Đoàn Khắc Tà, hơn nữa cự ly lại không quá một trượng, Đoàn Khắc Tà sử dụng công phu thượng thừa “Cách không điểm huyệt” phóng xa một luồng cương khí vô hình điểm trúng “Vĩ Lư huyệt” của sửu hán. “Cách không điểm huyệt” của chàng so với trọng thủ pháp điểm huyệt còn lợi hại hơn nhiều, sửu hán kia làm sao có thể chịu nổi. Bất quá, Đoàn Khắc Tà cũng không nghĩ nữ tử lại nện thêm một cùi chỏ. Sửu hán kia đang đại thương nguyên khí, lại bị cùi chỏ của nàng nện khéo trúng ngay “Tuyền Ky huyệt” giữa ngực, trên dưới hợp lại quả nhiên phá hủy “Kim Chung Tráo” của gã.

Sửu hán kia như một đám bùn nhão nằm rũ trên mặt đất, từng ngụm từng ngụm máu lớn không ngừng thổ ra. Những người đứng xem nhát gan đều hoảng hốt cuống cuồng, có người hô:

“Không xong, chớ để xảy ra án mạng!”

Chỉ trong chốc lát mọi người đã bỏ đi hơn một nửa.

Lão trượng mãi võ cũng có chút hoảng hốt, lão vội vàng vực sửu hán dậy, một mặt la lớn:

“Nhanh mang dược tửu đến đây cho hắn phục vào”.

Đoàn Khắc Tà đang muốn theo đám người rút lui, chợt nghe thấy có người rống lên:

“Kẻ nào đả thương đồ nhi của ta?”

Chỉ thấy một hồng diện lão đầu, thân hình cao lớn, đang khom mình bước vào sân tràng, kẻ đến lại chính là Thất Bộ Truy Hồn Dương Mục Lao. Đoàn Khắc Tà giật mình thất kinh, chàng vội vàng dừng lại, chàng không sợ Dương Mục Lao nhưng cũng không muốn gây náo loạn trong kinh thành. Dương Mục Lao từ bên ngoài đi vào, nếu chàng từ bên trong bước ra sẽ liền đụng đầu với hắn, chàng nghĩ bụng: “Để xem lão ma đầu này làm gì, nếu như lão nhất định làm khó thiếu nữ kia thì ta cũng chỉ đành xuất đầu”.

Dương Mục Lao hùng hổ tiến vào, lão khám xét một lượt, trên mặt lộ ra thần sắc quỷ dị. Lão điểm mấy cái lên người sửu hán, bế lại quyết âm tâm mạch của gã, tức thì sửu hán ngừng thổ huyết, gã ngẩng đầu lên phều phào nói:

“Sư phụ, người phải báo thù cho đồ nhi!”

Dương Mục Lao hỏi:

“Là ai đả thương ngươi, ngươi có biết hay không?”

Lời lão vừa nói ra, chúng nhân rất lấy làm kinh dị, đều nghĩ thầm: “Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là thiếu nữ mãi võ đả thương hắn”.

Sửu hán đáp:

“Yêu nữ này ở đây tỷ võ chiêu thân, đồ đệ nhất thời háo thắng, hạ tràng cùng ả so chiêu, cũng không biết là ả dùng tà pháp gì phá vỡ ‘Kim Chung Tráo’ của đồ đệ”.

Dương Mục Lao lạnh lùng nói:

“Là ả ư?”

Hắn đưa ánh mắt lên xuống đánh giá nữ tử kia. Lão trượng mãi võ cười bồi, rồi thấp giọng hạ mình nói:

“Tiểu nữ nhất thời lỡ tay, làm ngộ thương lệnh đồ, tiểu lão nhi tại đây xin bồi tội với lão gia”.

Dương Mục Lao không thèm để ý đến lão, hai mắt vẫn nhìn chòng chọc nữ tử kia. Nữ tử mãi võ bị hắn nhìn chằm chặp thì lửa giận nổi lên, nàng lạnh lùng nói:

“Nói rõ ràng là tỷ võ, quyền cước không có mắt, ai kêu đồ đệ lão hạ tràng? Ai chết, ai thương cái này chỉ có thiên mệnh an bài!”

Lão trượng mãi võ thấy thần sắc Dương Mục Lao không hay thì nhất thời gấp gáp thốt lên:

“Dương lão tiên sinh, xin ngài hãy nể mặt sư phụ của nó”.

Dương Mục Lao ngẩn người nói:

“A, nguyên lai ngươi cũng biết ta?”

Bỗng dưng lão quát hỏi:

“Ai là sư phụ của ngươi?”

Lão vừa quát vừa đột ngột xuất thủ, một chưởng vỗ tới thiếu nữ.

Thiếu nữ sớm đã có phòng bị, theo bản năng liền thi triển bản lĩnh giữ nhà sư truyền, nàng ra một chiêu “Hoành Vân Đoạn Phong”, kiêm cả công lẫn thủ, hoành chưởng như đao chém xuống cổ tay Dương Mục Lao, tay trái theo hữu chưởng xuyên tới, vận chỉ như kích điểm vào “Khúc Trì huyệt” của Dương Mục Lao.

Mặc dù chiêu số của nữ tử tinh diệu nhưng công lực sao có thể bì được với Dương Mục Lao. Chưởng còn chưa chạm đến thân thể của Dương Mục Lao thì đã cảm giác thấy một cỗ lực mạnh mẽ đẩy tới, thân mình không tự chủ được bị đẩy bay lên không.

Dương Mục Lao vốn dĩ thân phận là võ lâm tiền bối, lại không nói một lời nào liền đột nhiên hướng nữ tử công kích trước, điều này quá mức nằm ngoài ý liệu của Đoàn Khắc Tà. Chàng đứng trong đám người, muốn tiến lên cứu giúp cũng đã không kịp! Lúc này thấy nữ tử bị một chưởng của Dương Mục Lao hất bay, chàng tự thấy kinh hãi vô cùng, nghĩ thầm với một chưởng này của Dương Mục Lao thì làm sao nữ tử kia có thể còn mạng được? Trong khi Đoàn Khắc Tà đang lao ra khỏi đám người, thì chợt thấy nữ tử kia lộn nhào trên không mấy vòng rồi hạ xuống mặt đất, tựa như con vụ liên tiếp xoay vòng mười mấy lần mới ổn trụ được thân mình. Đoàn Khắc Tà là một hành gia võ học, chàng mới nhìn là biết nữ tử kia hoàn toàn không bị thụ thương, bất quá nhân vì lực đạo trên thân hứng chịu vẫn còn chưa tiêu hết cho nên mới phải xoay mấy lượt. Đoàn Khắc Tà thở phào một hơi, chàng nghĩ bụng: “Nguyên lai lão ma đầu này cố ý thử chiêu, lão dùng một cỗ xảo kình, vậy mà khiến ta phát hoảng”.

Tâm niệm còn chưa qua, quả nhiên chàng nghe thấy Dương Mục Lao ha hả cười:

“Nguyên lai ngươi là đệ tử của Tân Chỉ Cô!”

Đột nhiên lão ngưng bặt tiếng cười, lại trầm giọng nói:

“Cho dù ngươi là đệ tử của Tân Chỉ Cô nhưng với công lực của ngươi mà muốn đả thương đệ tử ta thì vạn vạn lần không thể. Là ai đã ám trợ ngươi, ngươi mang hắn ra đây, sẽ không tính toán với ngươi. Ngươi phải biết ta hoàn toàn không sợ sư phụ ngươi nhưng oan có đầu nợ có chủ, nếu đã không phải ngươi đánh thương, món nợ này đương nhiên ta sẽ không đổ lên đầu ngươi”.

Nữ tử mãi võ nói:

“Uy, sao lại kỳ lạ vậy, thì ra là có người ám trợ ta à? Điều này ngay cả ta cũng không biết!”

Kỳ thật trong lòng nàng đã minh bạch, chỉ vì cảm kích người đó cho nên mới giả vờ như không biết để tránh cho người đó vì nàng mà chịu liên lụy. Nàng từ khẩu khí của Dương Mục Lao mà nghe ra, tuy hắn nói không sợ sư phụ nàng nhưng ít nhiều cũng có vài phần cố kỵ, nếu không hắn sẽ không nói dứt khoát là cho nàng thoát khỏi.

Dương Mục Lao lại có vài phần tin tưởng nàng, hắn nghĩ thầm, “Người kia dùng công phu cách không điểm huyệt, nếu như không phải ả có ước hẹn trước, thì thật sự ả cũng không biết”.

Dương Mục Lao vừa nghĩ như vậy, liền không hề hỏi đến nữ tử mãi võ nữa, hắn đi thẳng lên phía trước hai bước, đưa mắt dò xét bốn phía, lạnh lùng nói:

“Lén lén lút lút, ám tiễn thương nhân, còn gọi là anh hùng hảo hán không? Hừ, có gan đả thương người, sao lại không có gan xuất đầu?”

Đoàn Khắc Tà bị hắn khiêu khích trong lòng tức giận, nếu như đang ở nơi khác thì chàng sớm đã bước ra, thế nhưng bây giờ lại đang là trọng địa của kinh thành, trước Tuyên Vũ Môn. Đang lúc chàng không kiềm chế được thì chợt nhớ tới khuyến cáo của Mưu Thế kiệt, “Mặc dù ta không sợ lão ma đầu này nhưng nếu gây sự ở đây thì khó tránh khỏi bại lộ hành tung, dẫn đến chuyện không hay, chỉ sợ còn liên lụy tới đám người Mưu đại ca. Bỏ, bỏ đi, ta tạm thời nhẫn nhịn tức giận, sau này sẽ tính sổ với lão ma đầu”.

Đoàn Khắc Tà đang muốn rời đi, đột nhiên Dương Mục Lao quát:

“Hay lắm, nguyên lai là tiểu tặc nhà ngươi!”

Tiếng đến người đã đến, hắn phóng một chưởng bổ xuống đỉnh đầu Đoàn Khắc Tà.

Chỉ nghe “bùng, bùng” hai tiếng, tựa như âm thanh có người bị vật nặng nện trúng ngã trên mặt đất.

Nữ tử mãi võ cả kinh: “Không xong, ân nhân của ta bị lão ma đầu đánh chết mất!”

Nàng còn chưa nghĩ xong thì đã thấy một nhân ảnh phóng lên không, lướt qua đỉnh đầu của những người đứng xem tựa như cánh chim khổng lồ xuyên qua rừng. Thân ảnh đó ở giữa không trung lộn một vòng rồi hạ xuống nơi không người ở ngoài mười mấy trượng.

Nữ tử mãi võ lúc này mới thấy rõ Đoàn Khắc Tà, vốn hai cha con bọn họ đã nhận ra trong đám người thì Đoàn Khắc Tà thân mang tuyệt kỹ, không phải là thiếu niên bình thường nhưng cũng không ngờ chàng lại cao cường như thế. Nữ tử này vừa ngạc nhiên lại vừa bội phục, “Y thầm trợ giúp ta, cũng không chịu tự mình xuất tràng. Món nợ ân tình này, không biết sau này phải báo đáp ra sao?”

Giữa tràng nảy sinh biến hóa bất ngờ, khách đứng xem bỏ chạy tán loạn. Năm đó ở ngoài thành Tuy Dương, một con mắt của Dương Mục Lao chính là bị Đoàn Khắc Tà đâm mù, hôm nay nhận ra chàng, sao hắn có thể buông tha? Dương Mục Lao được xưng là “Thất Bộ Truy Hồn”, trong khoảng cách ngắn, khinh công của hắn không hề thua kém Đoàn Khắc Tà chút nào. Gót chân Đoàn Khắc Tà vừa mới chạm đất, Dương Mục Lao đã cấp tốc đuổi đến, lão vừa hô vừa quát:

“Tiểu tặc, ngươi chỉ biết chạy trốn thôi à?”

Đoàn Khắc Tà giận dữ quát lại:

“Ai thèm sợ ngươi!”

Song chưởng tương giao phát ra một tiếng nổ vang như sấm rền, Đoàn Khắc Tà lui về sau một bước, Dương Mục Lao cũng không tránh khỏi chấn động cả thân hình, lão giật mình kinh hãi vô cùng, “Mới chỉ cách nhau chưa đến một năm, công phu của tiểu tử này tăng tiến quá nhiều. Hôm nay nếu như không thể giết hắn, chỉ sợ sau này muốn báo thù cũng không được”.

Dương Mục Lao đã động sát cơ, hắn bỗng di hình hoán bộ, cấp tốc đẩy ra hai chưởng. Trong khi Đoàn Khắc Tà còn chưa xác định được phương vị chưởng kích đến, chưởng thứ nhất đã kích đến trước ngực, chưởng thứ hai lại đột nhiên phát sau mà đến trước, chưởng phong vỗ tới “Dũ Khí huyệt” dưới nách Đoàn Khắc Tà. Phải biết Dương Mục Lao được xưng là “Thất Bộ Truy Hồn”, di hình hoán vị thì lập tức chưởng pháp cũng biến hóa theo. Hắn có bảy loại bộ pháp và chưởng pháp khác nhau, chiêu chiêu đều là sát thủ, những võ sĩ bình thường quyết không thể tránh thoát được bảy chiêu sát thủ của hắn, cho nên mới có danh xưng là “Thất Bộ Truy Hồn”. Mấy năm gần đây, hắn cải biến tinh xảo hơn, thêm vào thất bộ thất chưởng nhiều biến hóa hư thực, tùy tâm vận dụng, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.

Mắt thấy một chưởng này sầm sập đánh tới trên mình Đoàn Khắc Tà, thân hình Đoàn Khắc Tà đang xiêu nghiêng tựa hồ như sắp ngã thì bỗng đột nhiên lại bắn ra tựa như mũi tên. Phương vị chưởng phong của Dương Mục Lao kích đến là phần eo nhưng lại chạm đến gót chân, càng tăng lực thêm cho chàng. Đoàn Khắc Tà mượn lực đẩy của hắn, lao đi càng nhanh. Dương Mục Lao lấy làm kinh hãi, thế mới biết, chưởng lực của hắn mặc dù tinh diệu hơn xưa nhưng khinh công của đối phương cũng đã vượt xa trước đây, tiến thêm một bậc, đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!

Dương Mục Lao do lòng vẫn chưa chết hẳn, nhân khi chàng chưa kịp đặt chân xuống đất hắn đã lao đến phóng ra hai phách không chưởng muốn đánh chàng tan xác. Nào ngờ phách không chưởng của hắn vừa phát, Đoàn Khắc Tà lại không hạ thân xuống đất mà ngay khi còn trên không đã đảo mình chuyển phương hướng, trong tay đã cầm thêm bảo kiếm phóng chiêu “Bằng Bác Cửu Tiêu”, kiếm quang tựa như dải lụa hướng Dương Mục Lao phóng xuống.

Đoàn Khắc Tà ở trên không đảo người một vòng, hơn nữa lại có thể rút kiếm xuất kích, mấy động tác liền một hơi lưu loát, thật quá mức nằm ngoài ý liệu của Dương Mục Lao. Bỗng chốc phản chủ thành khách, đến phiên Dương Mục Lao phải vội vàng chống đỡ.

Quảng trường hai người động thủ là trước Tuyên Vũ Môn của hoàng cung, nhân vì anh hùng đại hội của Tần Tương sắp triển khai, nhân mã tam sơn ngũ nhạc đều tụ tập tại kinh sư, hoàng cung cũng tăng cường phòng bị nghiêm ngặt, trước Tuyên Vũ Môn cũng tăng thêm rất nhiều thủ vệ. Quảng trường trước là tỷ võ chiêu thân, đám vệ sĩ khả dĩ chẳng thèm để ý nhưng bây giờ lại thấy Dương Mục Lao và người giao đấu, điều này không giống với tỷ võ chiêu thân, bọn họ sao có thể không quản được. Lập tức có vài vệ sĩ lớn tiếng la quát, vừa chạy đến vừa ỏm tỏi mắng chửi:

“Tiểu tử thật to gan lớn mật, dám gây chuyện náo loạn trước Tuyên Vũ Môn!”

Theo lý, chuyện náo loạn này là từ cả hai phía, nếu như nói trừng phạt thì Dương Mục Lao đương nhiên có tội nhưng bọn chúng lại hùng hổ đến giúp đỡ Dương Mục Lao mắng chửi Đoàn Khắc Tà. Có một tên vệ sĩ sở trường ám khí, hắn chưa chạy đến đã hướng Đoàn Khắc Tà phóng hai mũi tụ tiễn.

Đoàn Khắc Tà đương nhiên là không đặt mấy tên vệ sĩ này trong lòng nhưng chàng ước độ tình thế, mặc dù là chiếm được chút thượng phong nhưng nếu muốn thắng được Dương Mục Lao chỉ sợ tối thiểu cũng phải ngoài ngàn chiêu. Trong lúc này, nếu như cao thủ đại nội lũ lượt kéo đến thì sự tình sẽ rối loạn lớn.

Tâm niệm chưa qua thì mũi tụ tiễn kia đã bắn đến trước mắt, Đoàn Khắc Tà có ý hiển lộ công phu, chàng quát lớn:

“Lý đâu như vậy, các ngươi tại sao lại chỉ nhằm riêng mình ta?”

Ngón giữa chàng búng ra, mũi tụ tiễn bật nhanh trở lại. “Xoạt” một tiếng, mũi tụ tiễn vừa khéo sướt qua chiếc mũ sắt của vệ sĩ kia, khiến hắn sợ đến mất hồn.

Dương Mục Lao quát:

“Đoàn Khắc Tà, ngươi lớn mật lắm, dám đả thương vệ sĩ của Hoàng thượng sao?”

Lời hắn còn chưa dứt, Đoàn Khắc Tà đã chớp động thân hình, nhanh như tia chớp tóm được một tên vệ sĩ, lúc này Dương Mục Lao đang bổ đến chàng một phách không chưởng. Đoàn Khắc Tà chợt đẩy võ sĩ kia về phía Dương Mục Lao, chàng cũng bắt chước khẩu khí của Dương Mục Lao, cười lạnh mà nói:

“Dương Mục Lao, ngươi dám đả thương vệ sĩ của Hoàng thượng sao?”

Biện pháp này của chàng thật xuất kỳ bất ý không thể ngờ nổi, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Dương Mục Lao! Bởi vì động tác của chàng quá nhanh, chụp lấy tên vệ sĩ rồi lập tức đẩy ra, Dương Mục Lao tránh né không kịp, một chưởng đã bổ đến người tên vệ sĩ.

May mà công phu của Dương Mục Lao đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, chưởng lực tùy tâm thu phát, đương nhiên là hắn không dám đánh thương vệ sĩ của hoàng cung, chưởng quyền vừa mới tiếp xúc với thân hình của tên vệ sĩ liền vội vàng triệt tiêu chưởng lực, chuyển từ bổ sang đón, hắn bị bức bách giơ hai tay ra tiếp lấy tên vệ sĩ, tình cảnh giống như một người chuyển hàng một người nhận hàng, khiến cho Dương Mục Lao xấu hổ vô cùng. Đoàn Khắc Tà ha hả cười nói:

“Ngươi và vệ sĩ của Hoàng thượng hãy thân mật thân mật với nhau đi, ta không thể bồi tiếp được!”

Khinh công của Dương Mục Lao vốn không bằng Đoàn Khắc Tà, lúc này lão đang ôm một người, tên vệ sĩ này sợ đến hồn phi phách tán, hai tay lại ôm chặt lấy cổ lão, Dương Mục Lao làm sao dám ném hắn xuống, nên chỉ đành trơ mắt nhìn Đoàn Khắc Tà rời đi.

Khinh công của Đoàn Khắc Tà vốn dĩ tuyệt đỉnh, chàng nhảy lên nóc nhà dân, vượt qua mười mấy mái nhà lớn, các tuần binh trên đường chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, ngay cả tên bắn cũng không kịp. Đoàn Khắc Tà phóng đến một hẻm nhỏ vắng vẻ, xung quanh không có người, lúc này chàng mới nhảy xuống, trong bụng lại thầm buồn cười, “Dương Mục Lao bị ta giỡn một vố này, cũng đủ cho hắn nếm mùi rồi”.

Mặc dù Đoàn Khắc Tà đắc ý nhưng cũng không dám tiếp tục đi loanh quanh, chàng tự nhủ, “Ta gây ra chuyện này, nhất định sẽ khiến nhiều người chú ý, phải cẩn thận là hơn. Hôm nay không nên đi tìm Nhược Mai nữa, chi bằng cứ trở về mang chuyện nữ tử mãi võ kia nói cho Triêu Anh, hỏi xem có phải là sư muội của nàng ta hay không”.

Đoàn Khắc Tà quay về nơi trú ngụ bí mật, sắc trời cũng đã gần đến hoàng hôn, trong đại sảnh phát hiện có thêm mấy người lạ mặt. Đoàn Khắc Tà nghĩ bụng có thể cư ngụ tại nơi này đương nhiên là người của mình nên cũng không bận tâm nhưng vài người này lại rất chú mục đến chàng. Đoàn Khắc Tà đang vội vã tìm Sử Triêu Anh, không lý hàn huyên với bọn họ, chàng trở về phòng, vội vàng rửa mặt rồi đi vào nội viện nơi dành cho nữ quyến.

Đúng là:

Mây mưa cũng sự tầm thường vậy

Vô ý xem qua hiện ẩn tình.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] Tinh cương: Thép nguyên chất.

[2] Sửu hán: Hán tử xấu xí.