Long Phụng Bảo Thoa Duyên

Chương 45: Tráo trở lọc lừa thay hắc bạch - Giấu tay ném đá hại anh hào




Mưu Thương Lãng vòng vo nói đến đây, Đoàn Khắc Tà mới chợt hiểu ra, chàng đưa mắt nhìn thì thấy Sử Triêu Anh đang dựa vào vai Mưu Thế Kiệt, nước mắt doanh tròng, làm ra bộ dáng vừa tức giận lẫn đáng thương.

Đoàn Khắc Tà tức giận cành hông, chàng lớn tiếng nói:

“Sử Triêu Anh, ngươi, ngươi, ngươi ở trước mặt thúc phụ đã nói những lời nhảm nhí gì!”

Mưu Thương Lãng đột nhiên quát lớn:

“Ngươi không biết xấu hổ, nhưng nó là con nhà gia giáo còn có thể diện. Nói ra những lời làm dơ bẩn tai ta! Theo lý ngươi phạm tội so với mấy người Hạ Lan Mông còn nặng hơn, niệm tình ngươi niên ấu vô tri, vậy ngươi cũng chịu hình phạt giống như bọn chúng đi!”

Y một hơi nói nhanh mấy lời này, quả thực không chừa cho Đoàn Khắc Tà có cơ hội phản biện, lời vừa nói ra thì liền đột nhiên một chưởng hướng Đoàn Khắc Tà vỗ đến. Y dùng chính là loại thủ pháp vừa rồi đối với ba tên yêu nhân kia, muốn phế bỏ võ công của Đoàn Khắc Tà.

Đoàn Khắc Tà nào chịu cam tâm, thân hình chớp lên, cấp tốc tránh thoát sang một bên, mặc dù chàng tránh đã nhanh, nhưng chưởng phong quét qua cũng tạt vào mặt đau nhức. Mưu Thương Lãng một chưởng không trúng thì càng tức giận quát lớn:

“Hay, ta thực sự cần phải lĩnh giáo khinh công của ngươi!”

Tiếng đến chưởng đến, chưởng lực bài sơn hải đảo tràn tới, dường như ngưng tụ thành thực thể, dưới chưởng lực bao phủ của y, thân hình Đoàn Khắc Tà bị ngăn trở, khinh công liền suy giảm.

Chưởng thứ hai vừa thoát qua, mắt thấy chưởng thứ ba đã sầm sập sắp đánh trúng mình Đoàn Khắc Tà, Tân Chỉ Cô nổi giận quát lớn:

“Ngừng tay!”

Phất trần vung lên, bà giúp Đoàn Khắc Tà tiêu giải mấy phần chưởng lực của Mưu Thương Lãng. Đoàn Khắc Tà lúc đó với thoát thân được, lảo đảo lùi xa mười mấy bước, vẫn còn chưa thể ổn trụ lại thân hình ngay.

Tân Chỉ Cô giúp Đoàn Khắc Tà giải vây, thế nhưng bà va chạm với chưởng lực đó, cũng không giữ được thân hình khỏi bị lay động, Vô Tình kiếm đột ngột tuốt ra khỏi vỏ, nhanh như chớp đâm vào chưởng tâm của Mưu Thương Lãng, để ngừa y lại tiếp tục phát chưởng. Mưu Thương Lãng quát:

“Bà nương nhà ngươi không có lý do gì, ngươi là ai mà cũng đến đây xen vào chuyện người khác?”

“Canh” một tiếng, y đã hóa chưởng thành chỉ, bắn bật trường kiếm của Tân Chỉ Cô ra. Đấy là y còn hạ thủ lưu tình, không muốn đả thương Tân Chỉ Cô, cho nên chỉ dùng có năm thành công lực, bằng không Vô Tình kiếm của Tân Chỉ Cô sớm đã rời tay bay mất, hổ khẩu chỉ sợ sẽ vỡ nát.

Mưu Thương Lãng một chỉ đánh bật trường kiếm của Tân Chỉ Cô xong, thân hình lại như mũi tên, lập tức phóng lên vượt đến Đoàn Khắc Tà. Tân Chỉ Cô hét lớn:

“Khắc Tà, hắn đã không nói lý, ngươi còn không hoàn thủ sao?”

Đoàn Khắc Tà nói:

“Mưu thúc thúc, xin thứ cho tiểu điệt vô lễ”.

Chàng trở tay một kiếm, ngăn chặn thủ chưởng của Mưu Thương Lãng.

Bản lĩnh của Đoàn Khắc Tà so với Tân Chỉ Cô kém hơn một chút, so với Mưu Thương Lãng đương nhiên lại càng kém xa. Thế nhưng trong tay chàng lại đang cầm bảo kiếm chặt vàng chém ngọc, kiếm pháp tuy không kỳ quỷ như Tân Chỉ Cô, nhưng xuất thủ lại nhanh như thiểm điện, so với Tân Chỉ Cô còn mau lẹ hơn nhiều. Mưu Thương Lãng cũng không thể không có chút cố kỵ, chưởng này của y không dám đánh thật xuống, lập tức lùi lùi ra một bước, chưởng thế lướt nghiêng qua, tay áo vung lên, dùng phách không chưởng lực đánh bật bảo kiếm của Đoàn Khắc Tà, đây vốn là độc môn võ công “Lưu Vân Tụ”, tiếp theo lại trở tay ống áo phất tán phất trần của Tân Chỉ Cô ra. Tân Chỉ Cô đang muốn tiếp tục xuất một kiếm, thì thấy Mưu Thương Lãng đã nói:

“Chậm đã, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn nói lý gì?”

Tân Chỉ Cô cười lạnh bảo:

“Ngươi hỏi vị cháu dâu này của ngươi xem ta là người gì của ả?”

Sử Triêu Anh làm ra bộ dạng ủy khuất, nàng nói:

“Sư phụ, người không nhận đồ đệ, độ đệ vẫn còn nhận người”.

Mưu Thương Lãng ngẩn người hỏi:

“À, ngươi là sư phụ của Triêu Anh à? Ngươi vì sao không nhận nó?”

Mưu Thế Kiệt tức giận trùng trùng, y nói:

“Tân Chỉ Cô, ngươi cưỡng bức Triêu Anh vứt bỏ trượng phu, Triêu Anh không chịu nghe theo, ngươi lại mang đồ đệ xem như cừu nhân! Triêu Anh, bà ta không nhận muội, loại sư phụ này muội hà tất phải nhận nữa?”

Tân Chỉ Cô cũng bừng bừng tức giận, bà quát:

“Triêu Anh, ngươi không phải giả bộ hổ thẹn mà ngại không dám nói, ta nói giúp ngươi đây. Đoàn Khắc Tà không thèm để ý đến ngươi, ngươi lại ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen nói rằng y câu dẫn ngươi! Mưu Thương Lãng, con nha đầu không ra gì này đã ở trước mặt ngươi vu tội Đoàn Khắc Tà như vậy phải không?”

Hai người bọn họ đều tranh nhau nói, mỗi người nói có lý cửa mình, Mưu Thương Lãng đều nghe thấy có lý.

Y ngây người người một thoáng rồi dùng thanh âm lạnh như băng thốt lên:

“Cái gì, lại có chuyện như vậy ư?”

Câu hỏi này rất hàm hồ không rõ ràng, không biết rằng “chuyện như vậy” là để chỉ Mưu Thế Kiệt hay Tân Chỉ Cô? Sử Triêu Anh òa lên một tiếng bật khóc, thút tha thút thít nói:

“Sư phụ! Lão nhân gia người một lòng muốn gả cho Không Không Nhi, đương nhiên là muốn giúp đỡ sư đệ y rồi. Chuyện này vậy cũng được. Nhưng người bức bách con phải từ bỏ trượng phu thì là vì sao? Có phải là vì người cũng muốn lấy lòng sư đệ Không Không Nhi không? Đồ đệ của người gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, xin thứ cho con không có cách nào tòng mệnh người được!”

Trong giọng nói của nàng ta còn mơ hồ hàm ý bảo rằng Tân Chỉ Cô bức bách nàng gả cho Đoàn Khắc Tà. Tân, Đoàn hai người đều bị làm cho tức giận đến thất khiếu bốc khói, trong lúc bức thiết nói không thành lời, Mưu Thế Kiệt sắc mặt xám xịt như đưa đám, thẹn quá hóa giận, y quát:

“Tân Chỉ Cô, thiên hạ lại có dạng sư phụ không biết xấu hổ như ngươi, giúp đỡ ngoại nhân, chà đap đồ đệ. Ngươi còn nói xằng nói bậy, Triêu Anh nhận người làm sư phụ, nhưng bảo kiếm của Mưu Thế Kiệt ta không nhận ra người!”

Tân Chỉ Cô đại nộ hét:

“Câm miệng! Thiên hạ lại có một đôi phu phụ vô sỉ như các ngươi!”

Thân hình bà nhào qua lướt tới muốn liền bạt tai Sử Triêu Anh.

Thứ nhất vốn điều gì đã nghe trước thì cho đúng, thứ hai là sơ chẳng bằng thân, Mưu Thương Lãng tất nhiên phải tin tưởng điệt nhi của mình hơn một chút, lập tức lại vung mạnh tay áo, ngăn cản đường đến của Tân Chỉ Cô, lạnh lùng hỏi rằng:

“Ngươi định làm gì?”

Tân Chỉ Cô hai mắt đảo một vòng, bà hỏi:

“Ngươi lại định như thế nào?”

Mưu Thương Lãng đáp:

“Ta không thiên vị nghe lời một bên, nhưng lời của ngươi nói thực sự khó khiến cho người khác tin được. Điệt nhi của ta đường đường là Lục lâm Minh chủ, thê tử của nó có hạ tiện thế nào, cũng không thể, không thể...”

Y là trưởng bối, nên bốn từ “bỏ chồng theo trai” thì ngại không muốn nói ra trước mặt Mưu Thế Kiệt, huống chi vốn dĩ y không tin tưởng. Lập tức y “hừ” một tiếng rồi nói tiếp:

“Triêu Anh tuy là đồ đệ ngươi, nhưng những lời liên quan đến chuyện riêng tư khuê các không nên nói ra từ miệng của sư phụ!”

Tân Chỉ Cô cười lạnh nói:

“Ngươi còn không phải nghe lời của một bên sao? Hừ, ngươi thực sự muốn đến giáo huấn ta à!”

Mưu Thương Lãng phất ống tay áo một cái rồi nói:

“Không dám, Triêu Anh là đồ đệ ngươi, ngươi muốn xỉ nhục nó thế nào ta cũng chỉ đành để mặc ngươi, nhưng thỉnh ngươi đứng xa ra một chút, đừng làm ô uế tai ta. Khắc Tà là tiểu bối của ta, ta muốn giáo huấn hắn, ngươi cũng không được xen vào!”

Nói đoạn, y bỏ mặc Tân Chỉ Cô, lại cử chưởng muốn phế bỏ võ công của Đoàn Khắc Tà.

Tân Chỉ Cô cười lạnh nói:

“Ngươi bất quá chỉ điểm cho y vài câu khẩu quyết nội công mà đã tự cho mình là trưởng bối, muốn phế võ công của y. Toàn bộ bản lĩnh của cháu dâu ngươi đều là do ta dạy, bây giờ nghĩa sư đồ đã tuyệt, ta muốn phế bỏ võ công của ả, ngươi càng không thể xen vào!”

Nói rồi, nhân cơ hội Mưu Thương Lãng đang công kích Đoàn Khắc Tà, bà lại thình lình nhào đến, lời còn chưa dứt thì người đã đến trước mặt Sử Triêu Anh.

Mưu Thế Kiệt đâm ra một kiếm, Tân Chỉ Cô vung phất trần đánh vẹt lưỡi kiếm của y ra, rồi chém tới tấp liên hoàn tam kiếm, đánh cho Mưu Thế Kiệt tay chân rối loạn. Sử Triêu Anh sợ đến cuống cuồng, liền vội vàng kêu lên:

“Thúc thúc, thúc thúc!”

Kỳ thật phu thê bọn họ hợp lực, cho dù không đánh lại Tân Chỉ Cô thì Tân Chỉ Cô cũng không dễ dàng mà thủ thắng, thật sự không cần phải hoảng loạn hô cứu. Chỉ là nàng ta biết rõ sư phụ ra tay tàn nhẫn, theo bản năng của đồ đệ sợ hãi sư phụ, nào dám cùng sư phụ quá chiêu.

Mưu Thương Lãng hô:

“Các ngươi lui xuống!”

Tiếng đến người đến, ống ta áo của y tựa như lưỡi đao sắc bén xẻ xuống giữa Tân Chỉ Cô và Mưu Thế Kiệt, ngăn hai người ra. Tân Chỉ Cô cười lạnh bảo:

“Thế nào? Ngươi phế bỏ võ công của Đoàn Khắc Tà, ta phế bỏ võ công của Sử Triêu Anh, hai bên không liên quan đến nhau! Ngươi lại đến lắm chuyện xen vào sao?”

Mưu Thương Lãng sắc mặt xám xanh, y nói:

“Sử cô nương là đồ đệ của ngươi, nhưng cô ta đã gả vào nhà họ Mưu thì là người của Mưu gia, ngươi muốn nhục mạ nó, thì ta còn có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn, nhưng nếu muốn đả thương nó, thì điều đó không được! Được, ngươi không phải muốn tỷ thí với võ công của Phù Tang đảo ta sao? vậy thì để cho ngươi đại khai nhãn giới!”

Ống tay áo của y lại cuốn ra, Vô Tình kiếm của Tân Chỉ Cô chém ngang một chiêu, va chạm vói ống tay áo của y thì vang vang như có tiếng, giống như là đụng phải một vật cứng rắn vậy!

Tân Chỉ Cô vốn là dùng kế “Vây Triệu cứu Ngụy”, dẫn dụ Mưu Thương Lãng ra để cho Đoàn Khắc Tà chạy đi. Bà ta đoán định Mưu Thương Lãng không dám vô ý giết bà, tối đa là bị bại dưới tay y, như thế cũng chẳng tính toán là sỉ nhục gì.

Đoàn Khắc Tà hai lần được Tân Chỉ Cô viện trợ, sao có thể chịu bỏ mặc bà, để bà đơn độc đối phó với Mưu Thương Lãng được. Lập tức chàng cao giọng nói rằng:

“Thúc thúc không chịu tha cho chúng ta, vậy thứ cho tiểu điệt vô lễ”.

Bảo kiếm phóng ra một chiêu “Tinh Hán Phù Tha”, hàng đóa kiếm hoa tập kích vào chín đại huyệt sau lưng Mưu Thương Lãng, chàng nhân vì Mưu Thương Lãng võ công thực sự quá cao cường, cho nên không thể không sử dụng kiếm pháp thích huyệt ác hiểm nhất của bổn môn, có vậy mới khả dĩ giải nguy cho Tân Chỉ Cô được.

“Thích Huyệt kiếm pháp” của Đoàn Khắc Tà đương nhiên là không thể đả thương Mưu Thương Lãng được, nhưng lại kích nộ y, y trở tay quét ra, lạnh lùng cười nói:

“Hay lắm, bản lĩnh của ngươi luyện rất cao minh, không cần ta phải chỉ điểm nữa rồi hả? Vậy ngươi cũng không cần phải tôn ta là tiền bối nữa, chúng ta cứ coi như bình đẳng mà quá chiêu, thực sự đấu một trận đi!”

Một chưởng này của y quét ra, chưởng lực đã dùng đến bảy thành công lực, thực sự là không phải tầm thường.

May mắn là khinh công của Đoàn Khắc Tà siêu trác, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chàng liền tránh khỏi chính diện, nhưng cũng bị chưởng lực như bài sơn hải đảo chấn động, mặc dù chỉ là tiếp lấy một phần chưởng thế, vậy mà lồng ngực như bị vật nặng đập phải, mơ hồ ê ẩm. Đoàn Khắc Tà phải vận khí hộ thân cho nên cũng không thể tranh biện được nữa.

Tân Chỉ Cô thở gấp một hơi, rồi lại vội vàng vận kiếm công gấp, Mưu Thương Lãng chưởng lực phải phân ra nghênh địch, áp lực đối với Đoàn Khắc Tà giảm chút ít, nhưng chưởng lực do tay áo phất ra tựa như đao như kiếm, vẫn hung mãnh phi thường! Nên biết y nói “bình đẳng mà quá chiêu”, như vậy là sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, khả năng không chỉ phế bỏ võ công của Đoàn Khắc Tà mà thậm chí muốn lấy tính mạng chàng.

Đoàn Khắc Tà bị bức bách phải dùng toàn bộ tinh thần ứng phó, “Viên Công Thích Huyệt kiếm pháp” khinh linh vậy mà lại không chống lại được chưởng lực cương mãnh của đối phương, chàng liền chuyển qua dùng bộ kiếm pháp “Long hình lục thập tứ kiếm” do Thiết Ma Lặc truyền thụ, bộ kiếm pháp này không tinh diệu bằng Viên Công kiếm pháp nhưng lại cương mãnh vô luân, lấy cương đối cương, lúc này mới thoáng thở phào được một hơi, có thể ổn định được cước bộ. Nhưng Mưu Thương Lãng cũng nhân vì vậy mà càng tức giận, y xuất thủ càng lúc càng mãnh liệt.

Tân Chỉ Cô bản lĩnh vốn trên Đoàn Khắc Tà, khi bà một mình đối phó với Mưu Thương Lãng, nhân vì tương quan hai bên hơn kém quá xa, bản lĩnh không bộc lộ ra được, bây giờ có Đoàn Khắc Tà kềm hãm thế công của địch nhân, lập tức uy lực kiếm pháp kỳ quỷ tuyệt luân của bà liền hiển lộ. Chỉ thấy kiếm quang chớp động, bộ râu dài của Mưu Thương Lãng liền bị bà cắt mất mấy sợi.

Mặc dù chỉ là mấy sợi râu, nhưng Mưu Thương Lãng đã không nhịn được, thốt nhiên giận dữ, quát:

“Hay lắm, vậy chúng ta cũng thực sự giao đấu đi!”

Nguyên lai, y vừa rồi nhân vì cùng với Tân Chỉ Cô vô cừu vô oán, hơn nữa nghe nói Tân Chỉ Cô muốn gả cho Không Không Nhi, Không Không Nhi tuổi quá bốn mươi vẫn chưa thành hôn, y mặc dù không có hảo cảm gì với Tân Chỉ Cô nhưng cũng muốn lão bằng hữu của mình sớm thành gia thất, cho nên nể mặt Không Không Nhi mà đối với Tân Chỉ Cô vẫn hạ thủ lưu tình. Nhưng Vô Tình kiếm của Tân Chỉ Cô mỗi chiêu lại đều kỳ quỷ, một khi đã sử ra thì không thể tự kiềm chế được. Cứ như vậy, một bên “lưu tình”, một bên “hữu tình”, Tân Chỉ Cô mới có thể cắt được mấy sợi râu của y, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có mấy sợi mà thôi.

Mưu Thương Lãng lửa giận bốc lên, đối với Tân Chỉ Cô cũng không hề hạ thủ lưu tình nữa. Song chưởng của y múa tít, chưởng lực phân khai, Tân, Đoàn hai người liền tựa như thân rơi vào giữa kinh đào hải lãng, mặc dù chưa đến lúc phải bại ngay, nhưng hiển nhiên đã rơi vào thế hạ phong, ngay cả Sử Nhược Mai cũng nhìn ra.

Sử Nhược Mai nghĩ bụng, “Sợ rằng, chỉ có mời Thiết Ma Lặc đến mới có thể giải nguy cho bọn họ được”. Chủ ý đã định, nàng liền lặng lẽ rời khỏi rừng mai. Sử Triêu Anh nhãn quang lanh lợi, quát lên:

“Chạy đi đâu?”

Nàng ta liền muốn phóng đuổi theo. Mưu Thương Lãng nói:

“Chuyện không liên quan đến tiểu cô nương đó, để cô ta đi đi”.

Sử Triêu Anh bảo: “Nữ nhân này chính là hôn thê của Đoàn Khắc Tà”.

Mưu Thương Lãng lại nói:

“Trượng phu làm sai, không liên quan đến thê tử, huống hồ còn chưa thành hôn? Chúng ta không thể để người ngoài chê cười, làm mất thanh danh của Phù Tang đảo!”

Thanh âm của y đã thấy không vui vẻ lắm. Sử Triêu Anh đỏ hồng cả mặt, liền vội vàng dừng lại. Mưu Thương Lãng mở miệng nói, cho nên uy lực của chưởng phong cũng giảm đi, Tân, Đoàn hai người mới nhân đó mà thở hắt được một hơi.

Tân Chỉ Cô tính tình lãnh ngạo, không thể chịu một điểm thua thiệt, Vô Tình Kiếm trong cho đến tận bây giờ còn chưa chịu nhường nhịn, ngay cả nói cũng không chịu nhường người nửa câu. Bà vừa thở hắt được một hơi, không nhịn được lại mỉa mai Mưu Thương Lãng:

“Phù Tang đảo xác thực là thanh danh tốt nhỉ, bọn nhỏ thì vô liên sỉ, bọn già thì ngang ngược hồ đồ...”

Mưu Thường Lãng quát lên:

“Câm miệng, ta không cùng mụ bát phụ [1] ngươi so đo miệng lưỡi. Xem chưởng!”

Tân Chỉ Cô đại nội quát:

“Lý đâu như vậy, ngươi, ngươi, ngươi chửi ta là bát, bát...”

Bà nói đến đó thì chưởng lực đã như cuồng phong cuốn đất mà đến, Tân Chỉ Cô chỉ còn có thể cấp tốc mang toàn bộ tinh thần ra ứng phó, quả nhiên không muốn “câm miệng” cũng phải “câm miệng”.

Tân, Đoàn hai người khốn khổ chống đỡ, mắt thấy đã chống không lại được, chợt nghe thấy một thanh âm đầy kinh ngạc kêu lên:

“Uy, các ngươi vì sao lại cùng đấu với Mưu đảo chủ? Khắc Tà sao đệ cũng vô lễ như vậy”.

Tiếng đến người đến, bóng người vừa hiện ra, chính là Không Không Nhi đã đến.

Mưu Thương Lãng không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ, “Đây thật không khéo chút nào, Không Không Nhi sớm không đến, muộn không đến, lại đến ngay lúc này”. Nên biết Mưu Thương Lãng mặc dù không sợ Không Không Nhi nhưng rốt cuộc đúng là có giao tình bằng hữu rất tốt, bây giờ lại cùng với sư đệ và hôn thê của Không Không Nhi giao thủ, bị Không Không Nhi trông thấy thì không tránh khỏi có điểm ngượng ngùng.

Thế công của Mưu Thương Lãng chậm lại, Đoàn Khắc Tà nói:

“Không phải là đệ dám vô lễ, mà là Mưu thúc thúc muốn phế võ công của đệ!”

Tân Chỉ Cô cũng nói:

“Không Không Nhi, huynh không giúp ta trút giận, huynh cũng đừng nghĩ làm trượng phu của ta nữa. Hảo bằng hữu của huynh, hắn dám chửi, chửi..”

Mưu Thương Lãng thì nói:

“Không Không Nhi, ngươi đi tìm một thê tử khác đi, ta thấy nữ tử này không thích hợp với ngươi. Tên sư đệ ngươi hành vi không đoan chính, không xử phạt không được, ngươi có biết không? Hắn dám vô lễ với thê tử Mưu Thế Kiệt!”

Đoàn Khắc Tà thấy sư huynh đến, trong lòng nhẹ nhõm hơn chút ít, không ngờ Mưu Thương Lãng nói xong như vậy lại đột ngột phóng một chưởng đến chàng, Đoàn Khắc Tà tránh né hơi chậm, bả vai bị chưởng phong của y quét qua, y phục bị xé rách, da thịt cũng bị trầy trụa, mặc dù chưa thương vào xương xốt, nhưng máu tươi cũng chảy đầm đìa!

Không Không Nhi bình sinh kính yêu nhất là Tân Chỉ Cô, thương yêu nhất là Đoàn Khắc Tà. Y nghe thấy Mưu Thương Lãng mắng Tân Chỉ Cô lại đả thương Đoàn Khắc Tà thì không nhịn nổi, trong lòng cũng bốc lửa giận. Y là người trời không sợ đất không sợ, lửa giận vừa bốc lên, thét lên một tiếng, tức thì trợn mày dựng tóc, quát lớn:

“Mưu Thương Lãng, ngươi cũng coi thường ta thái quá rồi!”

Thân hình chớp lên, một kiếm nhanh như thiểm điện, liền hướng Mưu Thương Lãng công đến.

Cùng là một chiêu Viên Công Thích Huyệt kiếm pháp, nhưng ở trong tay Không Không Nhi sử ra thì so với Đoàn Khắc Tà uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, kình lực của y thấu qua mũi kiếm, chẳng những khinh linh uốn lượn, hơn thế nữa còn cuốn gió ầm ầm, thế mạnh lực cường. Mưu Thương Lãng liền vội vàng bung cả song chưởng để hóa giải một chiêu của y, Tân Chỉ Cô nhân cơ hội lại chém đến một kiếm, Mưu Thương Lãng liền cấp tốc làm thế “Phượng Điểm Đầu”, tránh thì tránh được, nhưng bộ râu của y lại gặp tai ương, lần này không phải chỉ cắt đi có mấy sợi, mà là cắt đi cả một đám râu của y. May mắn là Đoàn Khắc Tà không có thừa cơ tấn công y, bằng không chỉ sợ y còn chịu tổn hại nhiều hơn nữa. Mưu Thương Lãng thở hồng hộc quát:

“Không Không Nhi, ngươi...”

Không Không Nhi trợn mắt giận dữ nói:

“Ta thế nào? Ngươi khi dễ sư đệ ta, nhục mạ thê tử ta, ta còn có thể xem ngươi là bằng hữu mà đối đãi được không? Xem kiếm!”

Mưu Thương Lãng nói:

“Ngươi trước tiên đừng nổi nóng, sư đệ ngươi làm sai, ta....”

Không Không Nhi một khi lửa giận đã bốc lên thì trừ có sư phụ y sống lại chứ không ai có thể ức chế được lửa giận của y, y nghe thấy Mưu Thương Lãng vừa nói, thì càng như thêm dầu vào lửa, cũng không chờ Mưu Thương Lãng nói xong, lập tức liền nói lại:

“Ngươi không biết phân biệt thị phi, ta không cần nói nhiều với ngươi, sư đệ của ta làm sai chuyện, ta là chưởng môn sư huynh, cũng không cần nhờ đến ngươi giúp ta thanh lý môn hộ!”

Y miệng thì đương nói, nhưng tay lại không hề buông lơi một chút nào, trong lúc nói mấy câu này, y đã công ra sáu sáu ba mươi sáu kiếm, hơn nữa trong mỗi chiêu lại đâm tới chín huyệt đạo của đối phương. Mưu Thương Lãng võ công dĩ nhiên là đăng phong tạo cực, nhưng dựa vào một đôi nhục chưởng đón tiếp Viên Công kiếm pháp nhanh như thiểm điện của Không Không Nhi, lại phải ứng phó với kiếm chiêu kỳ quỷ tuyệt luân của Tân Chỉ Cô, thì cũng không khỏi bị đánh đến chân tay rối loạn!

Đoàn Khắc Tà đứng qua một bên, chàng nhớ đến ân xưa của Mưu Thương Lãng đã chỉ điểm võ công cho mình, lại biết y bị phu thê Mưu Thế Kiệt che mắt đặt điều, mặc dù bị y đả thương, nhưng trong lòng thực sự không hề oán hận, đang định nói lời khuyên giải, chợt nghe thấy Sử Triêu Anh nói:

“Thế Kiệt, huynh còn có thể dung cho tiểu tử này sống tại nhân gian được sao?”

Mưu Thế Kiệt vốn còn mấy phần lương tâm, nhưng trong lòng lại nghĩ, “Không sai, nếu không giết tiểu tử này thì ta quá mất thể diện rồi”. Y nghe thấy thê tử sai sử, quả nhiên tuốt kiếm đến tấn công Đoàn Khắc Tà.

Mưu Thương Lãng bị Không Không Nhi đánh cho tay chân luống cuống thì không khỏi cũng động nộ, y một tay vỗ chưởng hóa giải kiếm thế của Không Không Nhi, “tranh” một tiếng, một tay khác của y đã cởi đai lưng xuống, đây chính là một cây nhuyễn kiếm dùng tinh cương bách luyện mà thành, khi không dùng thì làm đai lưng, khi hạ xuống lại thành một món binh khí lợi hại.

Mưu Thương Lãng quát:

“Hay lắm, Không Không Nhi, ngươi đã vô tình, cũng đừng trách Mưu Thương Lãng ta vô nghĩa!”

Cổ tay lật qua, nhuyễn kiếm của y vươn ra thẳng tắp. Võ công của y vô cùng cao cường, bình sinh chưa từng dùng qua binh khí, đây là lần đầy thứ nhất y xuất kiếm công địch, thực sự là lợi hại phi thường, chỉ thấy kiếm quang chớp lóa, Tân Chỉ Cô sử ra thức “Phong Quát Lạc Hoa”, những muốn tránh chiêu hoàn chiêu, nhưng chiêu số còn chưa kịp thi triển thì kiếm quang đã lướt đến, liền tước đi của bà một mảng tóc, so với Mưu Thương Lãng bị cắt mất râu càng chật vật hơn. May mắn là Không Không Nhi đã dùng kiếm chiêu nhanh như chớp đến cứu viện, bằng không bà còn chịu tổn hại nhiều hơn nữa.

“Choang” một tiếng, hai đại cao thủ song kiếm tương giao, kiếm chiêu của Không Không Nhi có thể trong một chiêu đâm tới chín huyệt đạo, nếu luận về mau lẹ khinh linh thì đương thế không có người có thể so sánh được. Nhưng cũng chính vì một kiếm của y phân ra đâm tới chín nơi, nên kình lực lại không hùng hồn như Mưu Thương Lãng ngưng tụ. Song kiếm mới chạm nhau, Mưu Thương Lãng liền sử ra bản lĩnh cách vật truyền công, mang nội lực chấn tán kiếm chiêu của Không Không Nhi, hổ khẩu của Không Không Nhi cũng cảm thấy êm ẩm tê buốt, khiến y không khỏi giật mình cả kinh, “Thảo nào sư phụ lúc sinh tiền đối với võ công của Phù Tang đảo vô cùng sùng bái, quả nhiên lợi hại!”

Không Không Nhi dĩ nhiên là giật mình kinh hãi, nhưng Mưu Thương Lãng cũng rúng động trong lòng, “Không Không Nhi quả nhiên là võ học kỳ tài, xem ra bản lĩnh của y đã đến mức thanh xuất vu lam [2], vượt qua sư phụ y khi còn cường thịnh!”

Tân Chỉ Cô bị tước mất mớ tóc xanh trên đầu, tức giận không chịu nổi, Không Không Nhi đang ngăn cản chiêu thức của Mưu Thương Lãng ở chính diện, bà liền cứ theo hai cánh mà trợ công, vận kiếm như gió, mỗi chiêu mỗi chiêu đều là sát thủ. Bản lĩnh của bà so với hai người Mưu Thương Lãng và Không Không Nhi thì kém xa, nhưng nếu luận về kiếm pháp kỳ quái tinh diệu thì còn muốn vượt cả hai người một hai phần. Mưu Thương Lãng bị bức bách phải bỏ ra một tay dùng phách không chưởng đối phó với kiếm chiêu kỳ quái của bà, không để cho bà lướt đến trước người. Y dùng sức một tay cũng không phải tầm thường, Tân Chỉ Cô cùng y vòng qua vòng lại du đấu, từ hai cánh tìm sơ hở để tấn công, nhưng cũng không lợi dụng được sơ hở nào, bị ngăn chặn không thể tiến gần y trong vòng sáu xích. Nhưng Mưu Thương Lãng cũng vì phải phân thần ứng phó với Tân Chỉ Cô, Không Không Nhi lại có thể tiến vào phạm vi chưởng lực bao phủ của y mà dùng kiếm pháp nhanh như thiểm điện cùng y đối công, cứ như vậy hai phu thê bọn họ liên thủ đối phó với cường địch, mới hơi chiếm được một chút thượng phong.

Một bên này hai phu thê bọn họ bất quá chỉ mới hơi chiếm thượng phong, nhưng bên kia Đoàn Khắc Tà lại đang rơi vào hiểm cảnh, tính mạng lâm nguy! Chàng cùng với Mưu Thế Kiệt vốn võ công không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng bởi vì chàng mới chịu một chưởng của Mưu Thương Lãng, mặc dù không bị thương nặng lắm, nhưng công lực cũng giảm sút mấy phần, khinh công cũng bị suy giảm, đương nhiện là không phải đối thủ của Mưu Thế Kiệt.

Mưu Thế Kiệt một lòng muốn lấy tính mạng của Đoàn Khắc Tà, xuất kiếm vô cùng tàn độc, Đoàn Khắc Tà càng thêm tức giận, trong lúc kịch chiến chàng sử ra chiêu “Lôi Động Cửu Thiên”, kiếm như phượng múa, từ trên nhào nghiêng xuống. Đây vốn là một chiêu kiếm pháp công thế vô cùng cường mạnh, nhưng đáng tiếc là công lực của chàng không đủ, sử loại kiếm pháp uy mãnh như vậy ngược lại phòng thủ lộ ra sơ hở, sao có thể ứng phó được với cao thủ như Mưu Thế Kiệt được? Mưu Thế Kiệt hoành kiếm chém ra, Đoàn Khắc Tà hổ khẩu tê buốt, bảo kiếm suýt rời khỏi tay. Mưu Thế Kiệt liền sấn lên đánh tới một chưởng, “bình” một tiếng, một chưởng đã kích trúng Đoàn Khắc Tà. Chưởng lực của y thua xa thúc thúc mình, nhưng một chưởng này dùng đủ lực cường mạnh cũng thực sự không nhẹ. Đoàn Khắc Tà “ọe” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi!

Sử Triêu Anh ngoài miệng luôn luôn bảo trượng phu phải đi giết chết Đoàn Khắc Tà, nhưng lúc này thấy Đoàn Khắc Tà miệng thổ máu tươi thì lại không nén được “Ai da” một tiếng kêu lên, thanh âm run rẩy, lọt vào trong tai Mưu Thế Kiệt càng khiến cho đố kỵ oán hận của y tăng thêm, lại hung hăng đâm tới một kiếm. Không Không Nhi bị kiếm thế và chưởng lực của Mưu Thương Lãng bủa vây, hai bên đang toàn lực tranh chấp, khinh công của y mặc dù là thế thượng vô song, nhưng cũng dám buông bỏ phòng ngự mà chạy qua, huống hồ nếu y bỏ đi, tính mạng của Tân Chỉ Cô liền lập tức lâm nguy.

Không Không Nhi gấp gáp vô cùng, mắt thấy Đoàn Khắc Tà sẽ liền bị táng mạng dưới kiếm của Mưu Thế Kiệt, Không Không Nhi đang muốn bỏ mặc tất cả lao ra cứu chàng, chợt nghe thấy “choang” một tiếng, một viên sỏi bắn đến, đánh bật mũi kiếm của Mưu Thế Kiệt ra, Đoàn Khắc Tà dùng thân pháp “Đảo Phiên Vân” búng ngược mình về phía sau ra ngoài mấy trượng, rời khỏi phạm vi kiếm thế của Mưu Thế Kiệt có thể truy kích.

Mưu Thế Kiệt chiêu công này đã dùng đủ mười phần lực đạo, vậy mà lại bị một viên sỏi nhỏ từ xa bắn đến đánh bật thì giật mình kinh hãi, y ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Thiết Ma Lặc đã rộng bước tiến đến, phía sau còn có Sử Nhược Mai đi theo. Thiết Ma Lặc cười ha hả nói:

“Mưu đảo chủ từ xa đến, mãng phu ta đến nghênh tiếp. Không Không huynh, Mưu lão tiền bối, xin nể mặt tiểu khả mà dừng tay được không?”

Ba người Mưu Thương Lãng, Không Không Nhi, Tân Chỉ Cô đối với việc Thiết Ma Lặc đến nơi dường như nhìn cũng không nhìn thấy, nghe cũng không nghe thấy, chỉ thấy kiếm khí tung hoành, chưởng ảnh tung bay, song phương đang ác đấu không ngơi nghỉ, không có ai trả lời. Sử Nhược Mai lo lắng bảo rằng:

“Thiết trại chủ, xem ra trừ phi huynh ra tay, tách bọn họ ra chứ không thì không xong”.

Thiết Ma Lặc nói: “Không cần phải gấp, muội sang băng bó vết thương cho Đoàn Khắc Tà đi”.

Sử Nhược Mai thấy Đoàn Khắc Tà trên thân loang lổ nhiều vết máu thì vừa kinh hoảng vừa đau lòng, cũng không kể ngượng ngừng trước mặt mọi người, nàng liền đến ôm Đoàn Khắc Tà vào lòng, rồi xé một vạt áo, giúp chàng lau sạch máu bầm, run giọng hỏi:

“Huynh thế nào rồi?”

Đoàn Khắc Tà đáp:

“Bị thương một chút, không có gì đáng ngại. May mà Mưu đảo chủ và đại sư huynh đều nể mặt biểu ca ta, ta có thể an tâm rồi”.

Kỳ thật chàng nội thương và ngoại thương đều không nhẹ, chỉ là không muốn cho Sử Nhược Mai lo lắng thêm thôi.

Sử Nhược Mai một mặt giúp Đoàn Khắc Tà băng vết thương, một mặt đưa mắt nhìn qua, thì thấy song phương vẫn hoàn toàn chưa dừng tay, nghĩ bụng, “Bọn họ căn bản không để ý đến lời khuyên giải của Thiết Ma Lặc, sao lại nói là nể mặt được?” Suy nghĩ còn chưa dứt, thì thấy Mưu Thương Lãng chưởng thế dần dần chậm lại, kiếm quang của Không Không Nhi vẽ lên những vòng tròn, không lâu sau, Tân Chỉ Cô thu kiếm, lui ra ngừng tay, nhưng lại bế mục dưỡng thần, không nói chuyện với Thiết Ma Lặc.

Nguyên lai bọn họ không phải là không để ý đến lời khuyên giải của Thiết Ma Lặc, mà là bởi vì bọn họ đều là cao thủ đỉnh nhọn, đang trong lúc toàn lực ác đấu, ai cũng không thể lập tức thu tay lại.

Tất nhiên lực đạo của đối phương phải giảm sút một phần thì kiếm thế của bản thân mới chậm lại nửa điểm, phải như vậy mới có thể từ từ thu thế. Bằng không, cho dù Thiết Ma Lặc dùng toàn lực hóa giải, cũng vị tất đã tách được song phương bọn họ ra.

Trong ba người Tân Chỉ Cô là yếu nhất, cho nên ngược lại bà là người có thể ngừng tay sớm nhất. Bất quá, khí lực của bà cũng đã tiêu hao nhiều nhất, sau khi ác chiến, lồng ngực khó thở, khí huyết ngưng trệ, cho nên phải vận huyền công, điều hòa hơi thở.

Không lâu sau thì Mưu Thương Lãng và Không Không Nhi cũng lần lượt ngừng kiếm thu chưởng. Không Không Nhi kêu lên:

“Thiết Ma Lặc, ngươi không thể mắt thấy biểu đệ mình bị người khác khi phụ được!”

Mưu Thương Lãng nói:

“Thiết Ma Lặc, ngươi là người cả võ lâm trông ngóng, ta chờ xem ngươi có thể làm được người trợ lý bất trợ thân [3] hay không”.

Không Không Nhi tức giận nói:

“Cái gì là trợ lý bất trợ thân, ngươi chỉ nghe lời điệt nhi điệt tức của ngươi nói, đấy mới là làm mất hết thân phận của tông sư một phái!”

Mưu Thương Lãng cũng tức giận nói lại:

“Điệt nhi ta làm cái gì không đúng? Nếu như nó xử sự bất công, còn có thể làm được Lục lâm Minh chủ hay không? Hai người các ngươi mới là bị người xúi giục, chỉ nghe lời xàm ngôn, đối địch với điệt nhi ta!”

Nguyên lai y sớm đã tin lời của Sử Triêu Anh, cho rằng Thiết Ma Lặc sở dĩ triệu tập lục lâm đại hội, ý đồ là muốn phế bỏ ngôi vị Lục lâm Minh chủ của Mưu Thế Kiệt, điều này đều là do xúi giục của Đoàn Khắc Tà, cho nên y vừa rồi mới muốn phế bỏ võ công của Đoàn Khắc Tà, đó không phải chỉ là bởi vì y tin tưởng Đoàn Khắc Tà từng vô lễ với Sử Triêu Anh.

Không Không Nhi nhịn không được, liền nói:

“Chức Minh chủ lục lâm của điệt nhi ngươi là do Thiết Ma Lặc nhường cho hắn. Ngươi cho rằng khi đó hắn có tài có đức gì mà được đồng đạo ủng hộ lên làm?”

Không Không Nhi chỉ nhìn vào võ công cao thấp mà suy luận, mặc dù nói ra được việc Mưu Thế Kiệt may mắn là thành sự, nhưng không có đánh trúng điểm yếu hại của y, ngược lại còn kích nộ Mưu Thương Lãng. Mưu Thương Lãng sắc mặt xám xanh, y cười lạnh bảo:

“Không Không Nhi, sau khi ngươi cùng ta giao thủ lại còn có thể coi thường võ công của Phù Tang đảo ta ư?”

Không Không Nhi ngạo nghễ đáp:

“Võ công của Phù Tang đảo, ta luôn luôn bội phục, nhưng cũng không hề sợ ngươi”.

Sử Nhược Mai nói:

“Võ công còn là thứ yếu, nhân phẩm mới là quan trọng nhất, lệnh điệt cùng với di nghiệt của An Sử nhập bọn, cấu kết với người Hồ, xâm lấn Trung Nguyên, lại dùng thủ đoạn ti tiện đối phó Niếp Ẩn Nương, Mưu đảo chủ, những chuyện như vậy, ngài có biết hay không?”

Mưu Thương Lãng từ ngoài hải ngoại viễn xứ, đối với chuyện ở Trung Nguyên y cũng không quen thuộc lắm, là y mệnh cho Mưu Thế Kiệt đến Trung Nguyên tranh đế vị, y đương nhiên là tin tưởng lời của điệt nhi mình. Mưu Thế Kiệt lại ăn nói giảo hoạt, cũng sớm đã nói mấy chuyện này, hắn lại chuẩn bị một bộ lý luận, nói ra đâu vào đấy. Mưu Thương Lãng mới đến Trung Nguyên, làm sao có thể phân biệt được thị phi.

Mưu Thương Lãng lạnh lùng nói:

“Đa tạ Không Không Nhi ngươi còn để mắt đến võ công của Phù Tang đảo, chúng ta hôm nay chưa phân thắng bại, ngày mốt tại anh hùng đại hội sẽ lại đánh một trận thắng bại nữa. Còn về phần nhân phẩm của điệt nhi ta, Sử cô nương, ta đối với điệt nhi của mình so với cô còn rõ ràng hơn một chút, không cần cô phải đến cùng ta nghị luận”.

Thiết Ma Lặc bảo:

“Mưu đảo chủ, chậm đã!”

Mưu Thương Lãng dừng bước, lạnh giọng hỏi:

“Thiết trại chủ có gì chỉ giáo?”

Thiết Ma Lặc nói:

“Ta muốn cùng Mưu đảo chủ ngày mai ước hẹn ở một nơi, chỉ có hai chúng ta, như vậy được không?”

Nguyên vì Thiết Ma Lặc thấy có Mưu Thế Kiệt và Sử Triêu Anh ở bên cạnh, thật khó mà có thể mang mọi chuyện ra nói rõ ràng được, cho nên mới muốn ước hẹn với Mưu Thương Lãng đơn độc tương hội, khi đó mới có thể cùng y chân thành rãi bày mọi chuyện, phân trần lợi hại được.

Sử Triêu Anh là người thông minh, vừa mới nghe là đã biết ngay tâm tư của Thiết Ma Lặc, liền nói rằng:

“Thúc thúc, ngày mốt là hội kì, Thiết đại hiệp nếu như đã có lòng chỉ giáo, điệt nữ cho rằng chúng ta nên trước mặt anh hùng thiên hạ mà lĩnh giáo y, như thế mới thấy quang minh chính đại!”

Mưu Thương Lãng cũng ngộ nhận là Thiết Ma Lặc muốn cùng y ước hẹn đơn độc tỷ thí võ công, trong lòng nghĩ rằng, “Thiết Ma Lặc xem ra là bởi vì tự nghĩ không nắm chắc thắng được ta, cho nên mới muốn bí mật cùng ta tỷ thí để tránh bị mất mặt trước thiên hạ anh hùng. Ta cùng với Thiết Ma Lặc mặc dù không có hiềm khích gì, hắn là người có thể xứng với hai chữ đại hiệp, ta vốn không nên làm hắn chịu nhục. Thế nhưng Không Không Nhi lại luôn miệng nói rằng rằng hắn nhường điệt nhi ta, nếu như ta không đánh bại hắn trước mặt mọi người, thì sao có thể tỏ rõ tuyệt thế võ công của Phù Tang đảo ta được?” Đáng tiếc y với thân phận là nhất phái tông sư, lại chỉ vì một chữ danh mà nhất thời hồ đồ, lập tức y nói:

“Không sai, Thiết đại hiệp có gì chỉ giáo, thì cũng không muộn một ngày. Ngày mốt ta nhất định thượng hội, cung kính chờ đợi. Đoàn Khắc Tà phải xử trí như thế nào, ngày mốt cũng một thể nghe công nghị trên đại hội rồi tiến hành phát lạc sau. Hai viên hoàn dược này, viên hồng đắp ngoài da, viên trắng uống vào trong, ngươi trước tiên giúp hắn trị thương đi. Ta để cho hắn có cơ hội xuất tràng, nếu như không phục, còn có thể chiếu theo quy củ giang hồ, cùng Thế Kiệt dùng võ công giải quyết hiềm khích giữa bọn chúng, như vậy có thể nói là công bằng được chưa?”

Song chỉ bắn ra, y bắn hai viên dược hoàn hướng đến Thiết Ma Lặc. Y không kiên quyết phế bỏ võ công của Đoàn Khắc Tà nữa, đây cũng đã là nể mặt Thiết Ma Lặc rồi. Thế nhưng Không Không Nhi lại không nhận món nhân tình này của y, liền vỗ ra một chưởng nhằm hai viên dược hoàn.

Hai cỗ chưởng lực giao kích trong không trung, không Không Nhi muốn đẩy hai viên dược hoàn bay trở lại, nhưng công lực của y lại kém một chút, hai viên dược hoàn trong không trung đột nhiên thoáng ngừng lại, nhưng còn chưa rơi xuống lại từ từ hướng Đoàn Khắc Tà bay đến.

Không Không Nhi đang muốn tiếp tục phát thêm một chưởng, Thiết Ma Lặc chợt chộp một trảo vào hư không, hai viên dược hoàn lập tức rơi xuống tay y. Đây thực ra không phải bởi vì công lực của Thiết Ma Lặc cao hơn Mưu Thương Lãng, mà bởi vì chưởng lực của Mưu Thương Lãng và Không Không Nhi tiêu trừ lẫn nhau trong không trung, Thiết Ma Lặc nhân cơ hội, một trảo xử ra khéo léo đúng lúc, không phí một chút sức lực nào đã thi triển thành công công phu “Nhất thủ không trung thủ vật”. Nhưng mặc dù như vậy, song khi y nắm được hai hoàn dược, quả thật thủ pháp tuyệt diệu vô cùng, vận dụng kình lực vừa vặn, dưới sự tương đấu của chân lực hai đại cao thủ mà đoạt được hoàn dược vào tay, công lực đó, cho dù so với Mưu Thương Lãng còn có chút không bằng nhưng cũng quyết không dưới Không Không Nhi. Mưu Thương Lãng không khỏi ngầm bội phục, nghĩ bụng, “Không Không Nhi nói năm đó y cố ý nhượng cho điệt nhi ta làm Lục lâm Minh chủ, xem ra là thực không phải giả. Võ công của Thiết Ma Lặc chỉ sợ cũng đã vượt quá sư phụ y khi còn cường thịnh. Nếu như y cùng với Không Không Nhi liên thủ, ta quyết không có cách gì đánh thắng bọn họ”.

Thiết Ma Lặc nói:

“Khắc Tà, còn không mau tạ ân Mưu đảo chủ đã tặng dược hoàn”.

Thiết Ma Lặc là nhân vật lãnh tụ có tấm lòng rộng lượng, Mưu Thương Lãng nếu như đã tặng dược, y sẽ không ngần ngại tiếp nhận ngay, tránh cho Không Không Nhi và Mưu Thương Lãng lại giận dữ tranh cường. Đoàn Khắc Tà đối với Mưu Thương Lãng cũng không có oán hận, chàng vui vẻ nhận cái tình này của y, liền hướng Mưu Thương Lãng tạ ơn một tiếng rồi lấy hoàn dược màu trắng uống vào, Sử Nhược Mai lại lấy viên màu hồng bóp ra đắp vết thương cho chàng. Linh đan diệu dược của Phù Tang đảo quả nhiên công hiệu thần kỳ, cảm giác ngưng trệ trong lồng ngực Đoàn Khắc Tà tức thì tan biến, đau đớn cũng giảm đi rất nhiều. Mưu Thương Lãng “hừ” một tiếng nói:

“Ta không là thúc thúc của ngươi, ta là theo quy củ võ lâm tặng dược cho ngươi, cái chữ ‘Tạ’ đó ngươi thu lại đi. Ngươi có gì phân biện, ngày sau thượng hội rồi sẽ nói”.

Đoàn Khắc Tà vốn còn muốn nói, nhưng cũng chỉ đành không nói nữa.

Hai thúc điệt Mưu Thương Lãng cùng với Sử Triêu Anh đồng trở về một lượt, đám người Thiết Ma Lặc cũng rời khỏi rừng mai. Không Không Nhi tức giận vẫn còn chưa tiêu, suốt dọc đường đi im lặng không lên tiếng, ngược lại Đoàn Khắc Tà an ủi y:

“Sư huynh, người cắt râu của y, y là nhất phái tông sư, so với việc đệ bị một chút thương, thì dĩ nhiên là y chịu mất mặt nhiều hơn”.

Không Không Nhi kêu lên:

“A, ta trút giận cho đệ, ngược lại đệ còn nói tốt cho cừu nhân”.

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Đệ chỉ trách con yêu nữ đó đơm đặt thị phi, còn về phần Mưu đảo chủ, theo như đệ thấy, không nên coi y như là cừu nhân”.

Sử Nhược Mai nghe thấy chàng chính miệng nói ra hai chữ “yêu nữ” thì trong lòng rất cao hứng, nàng nói rằng:

“Không sai, Khắc Tà, huynh bây giờ thì đã minh bạch đạo lý nhiều hơn rồi đó”.

Không Không Nhi càng thêm tức giận, nhưng Sử Nhược là đệ phụ của y, y không tiện phát tác với nàng, song lại quay sang cười lạnh nói với Thiết Ma Lặc:

“Các ngươi không coi Mưu Thương Lãng như là cừu nhân, chỉ sợ hắn lại muốn mang các ngươi coi như cừu nhân đó”.

Thiết Ma Lặc thở dài than:

“Thế nào để cho y minh bạch được mới là hay!”

Không Không Nhi bảo:

“Hắn đã không muốn gặp ngươi trước đại hội, vậy còn có biện pháp gì mà nghĩ được chứ? Hắn võ công tuy mạnh, nhưng chúng ta cũng không thể nhún nhường hắn, chỉ đành cùng hắn liều mạng thôi!”

Thiết Ma Lặc rầu rầu không vui, y nói:

“Không ngờ đến Mưu Thương Lãng cũng lại không phân biệt thị phi như vậy, nhưng y cũng không phải tội phạm đầu sỏ, chỉ là chấp mê bất ngộ mà thôi, nếu như đánh đến lưỡng bại câu thương, cũng là điều không đáng giá chút nào”.

Nên biết Thiết Ma Lặc là người chủ trì đại hội lục lâm lần này, cho nên tất phải cố chu toàn đại cuộc, sao có thể giống như Không Không chỉ cần liều mạng là xong được? Mưu Thương Lãng võ công cực kỳ cao, thủ hạ lại có bảy mươi hai tên Đảo chủ, nếu song phương động thủ, thắng bại thật khó mà đoán trước, cho dù có thắng, chỉ sợ hào kiệt lục lâm Trung Nguyên cũng phải thây nằm khắp nơi, máu chảy thành sông! Còn nếu như tránh được trường hỗn chiến, đơn đả độc đấu mà nói, càng không có một người nào là đối thủ của Mưu Thương Lãng, cho dù tự mình xuất mã, tối đa cũng bất quá là đánh thành lưỡng bại câu thương. Vốn là người đồng đạo, phải đấu đến lưỡng bại câu thương, làm sao mà lại khổ đến như thế? Đoàn Khắc Tà lại càng khó nghĩ, Mưu Thương Lãng là vị tiền bối mà chàng tôn kính nhất, lại từng có ân chỉ điểm nội công tâm pháp cho chàng, bây giờ lại không phân biệt được trắng đen, định muốn mang chàng ra “Trừng xử”, thực sự là khiến cho chàng khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn bực, không sao nói thành lời được. Sử Nhược Mai hậm hực nói:

“Đây đều là yêu nữ kia hại huynh, ngày mốt huynh đấu với Mưu Thế Kiệt, muội cũng sẽ đấu với yêu nữ kia, để giúp huynh trút giận một hơi”.

Đoàn Khắc Tà cười khổ bảo:

“Mưu lão tiền bối tin nghe lời bọn họ, đây không phải chỉ cần một lời là có thể giải quyết được. Chúng ta nên nghĩ biện pháp, để Mưu lão tiền bối minh bạch mới hay!”

Không Không Nhi giận dữ nói:

“Còn có biện pháp gì mà nghĩ, chẳng lẽ là chúng ta đến cầu hắn tha cho hay sao? Ngày mốt, ta và Chỉ Cô vô luận thế nào cũng phải đấu với hắn một trận. Hắn là nhất phái tông sư, ta không sợ bị người khác cười ta và Chỉ Cô liên thủ mà mất thân phận được”.

Mọi người đều mang tâm sự, nhưng đều không nghĩ ra biện pháp thích hợp để đối phó với Mưu Thương Lãng, cũng chỉ đành chuẩn bị khi bị bức bất đắc dĩ thì sẽ cùng y ác đấu một tràng.

Ngày thứ hai là ngày trước hội kỳ, các lộ anh hùng đều lục tục kéo đến. Đoàn Khắc Tà ở trong tĩnh thất vận công trị thương, Sử Nhược Mai ở bên cạnh làm bạn với chàng, Thiết Ma Lặc sớm đã phân phó không cần quấy rầy bọn họ, bọn họ cũng không ra ngoài tiếp khách.

Đoàn Khắc Tà nội công thâm hậu, linh dược mà Mưu Thương Lãng tặng cho được nội công của chàng thúc đẩy dược lực, kiến hiệu cực nhanh, đến giữa giờ ngọ thì chàng đã bình phục được bảy tám phần. Đột nhiên có tiếng một nữ hài tử gõ cửa gọi rằng:

“Sử cô cô, phụ thân bảo các người ra gặp khách”.

Đây chính là giọng của con gái Thiết Ma Lặc là Thiết Ngưng gọi, Sử Nhược Mai kinh ngạc hỏi:

“Là khách nhân nào vậy?”

Thiết Ngưng đáp:

“Tiểu điệt không biết bọn họ, là một đôi nam nữ, sư phụ tiểu điệt và nữ nhân kia tựa hồ rất thân thiết, người gọi cô ta là Niếp nữ hiệp”.

Sử Nhược Mai mừng rỡ kêu lên:

“Là Niếp tỷ tỷ đến!”

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Ẩn Nương tỷ tỷ túc trí đa mưu, chúng ta gặp khó khăn vừa lúc gặp bọn họ thương lượng”.

Hai người vội vã ra đại sảnh, thì thấy hai người Phương Ích Phù, Niếp Ẩn Nương đang cùng mấy người Thiết Ma Lặc, Tân Chỉ Cô nói chuyện, trên y phục của bọn họ đều lỗ chỗ vết máu đen. Sử Nhược Mai thất kinh hỏi:

“Niếp tỷ tỷ, các người đánh nhau với ai vậy? Có thụ thương không?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Chúng ta không bị thụ thương, chỉ đáng tiếc là thất mã của chúng ta đều bị trúng ám tiễn, chỉ sợ bốn năm ngày nữa mới bình phục được, thực khiến người ta đau lòng”.

Thất mã của hai người Phương Niếp cưỡi chính là Đại Uyển Lương Câu của Tần Tương tặng cho, Sử Nhược Mai bảo: “Kẻ nào bắn thương thất mã của hai người, quả thật là đáng hận, đánh hận!”

Phương Ích Phù nói:

“Chúng không chỉ muốn đoạt ngựa, chúng còn muốn đả thương người nữa. Ta cũng vô cùng ngạc nhiên không hiểu ra sao cả. Yêu nữ đó thì là một nhẽ, nhưng lại có một nữ tử khác chúng ta không quen không biết”.

Sử Nhược Mai giật mình, hỏi rằng:

“Là yêu nữ nào? Các người cũng đụng phải yêu nữ Sử Triêu Anh phải không? Đảo chủ Phù Tang đảo Mưu Thương Lãng có ở hiện trường không?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Chúng ta không biết ai là Đảo chủ cả, bất quá chúng ta đụng phải chính là mấy tên người Hồ, nói không chừng cũng có Đảo chủ bên trong đó”.

Nàng hoàn toàn không biết Mưu Thương Lãng là người Hán, Đoàn Khắc Tà cũng không nói rõ ràng với nàng, liền vội vàng hỏi nàng là chuyện gì xảy ra.

Niếp Ẩn Nương kể:

“Chúng ta sáng nay lên núi, khi đi qua một cánh rừng thì phát hiện có một đám thợ săn, xem trang phục tướng mạo thì không giống người Hán, trong thời gian lục lâm đại hội, sao lại có người Hồ lên núi được? Chúng ta cảm thấy rất kỳ quái, liền dừng ngựa, muốn tra hỏi bọn chúng, nào ngờ trong rừng truyền ra một tiếng kèn lệnh, bọn họ đã bao vây chúng ta trước. Sử Triêu Anh và nữ tử không biết tên kia lúc này cũng bước ra. Nữ tử đó ăn mặc giản dị, nhưng đám người Hồ đối với cô ta lại thập phần cung kính, xem ra cô ta dường như là thủ lĩnh của bọn chúng”.

Niếp Ẩn Nương đang nói đến đây, chợt nghe thấy có người hô nhẹ “huyên” một tiếng, Đoàn Khắc Tà ngẩng đầu lên nhìn, nguyên lai là Sở Bình Nguyên không biết đã đến từ lúc nào.

Phương, Niếp mấy người cùng với Sở Bình Nguyên khi đại náo giáo trường ở Trường An đã biết mặt nhau, Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Sở đại ca cũng đã đến rồi ư? Huynh và nữ tử kia có quen biết hay sao?”

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Đâu chỉ là quen biết, còn là hảo bằng hữu nữa. Sở đại ca, nữ tử này nhất định chính là Tiểu Nghê Tử của huynh rồi”.

Niếp Ẩn Nương cảm thấy kỳ quái, nàng đưa mắt nhìn Sở Bình Nguyên, Sở Bình Nguyên đỏ mặt nói rằng:

“Đoàn huynh đệ đừng cười ta, nữ tử này khi còn nhỏ có quen biết với ta, nàng ta là người Sư Đà, tên gọi là Vũ Văn Hồng Nghê. Gia phụ mười năm năm về trước từng đi sứ sang Sư Đà Quốc, tiểu đệ theo gia phụ đi, ở lại Sư Đà Quốc trong hai năm. Sau khi tiểu đệ rời khỏi Sư Đà Quốc, cho đến tận gần đây mới gặp lại vị Vũ Văn cô nương này. Chút chuyện này kể ra rất dài, Niếp nữ hiệp trước tiên hãy nói chuyện của mình đi”.

Niếp Ẩn Nương không biết giữa Vũ Văn Hồng Nghê với Sở Bình Nguyên có mối quan hệ vi diệu, mới nghe thấy bọn họ biết nhau vào mười năm năm trước, hai năm sau thì liền phân khai, nàng nghĩ bụng, “Vậy thì khi đó vị Vũ Văn cô nương kia bất quá mới chỉ sáu bảy tuổi, thế thì cũng không thể là hảo bằng hữu được”. Nàng vốn có điểm sợ Sở Bình Nguyên khó xử, nhưng bây giờ cũng không còn băn khoăn gì nữa, liền lập tức kể tiếp:

“Vị Vũ Văn cô nương này cùng với Sử Triêu Anh rất thân thiết. Sử Triêu Anh bảo: ‘Tuyệt diệu quá, muội không phải muốn đôi tuấn mã sao? Vừa hay có người đem tặng đến cửa!’ Vũ Văn cô nương lắc lắc đầu nói: ‘Lần trước cướp hai thất mã kia, khiến ta gặp nhiều phiền toái, lần này ta không muốn dây đến nữa.’ Sử Triêu Anh đột nhiên lầm rầm mấy câu Phiên thoại [4] với nàng ta...”

Sử Nhược Mai kinh ngạc hỏi:

“Yêu nữ này còn học được Phiên thoại à?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Đúng vậy, ả lầm rầm nói mấy câu đó, vị Vũ Văn cô nương kia liền vỗ ngựa tiến lên, hơn nữa còn chỉ huy đám thuộc hạ vây công chúng ta”.

Sở Bình Nguyên bảo:

“Cô nương có đại khái nhớ được vài âm không?”

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Ả nói rất nhanh, ta không hiểu, nào có lưu tâm? Bất quá trong đó có vài âm liền âm liền nhau, ả nói đi nói lại hai lần nên ta còn có nhớ một chút, cái gì đó như là ‘phác cáp hãn nhân’”.

Sở Bình Nguyên nói:

“Ả nói các người là bọn đại bại hoại”.

Niếp Ẩn Nương nói: “Lý đâu ra như vậy, bọn chúng mới là đại bại hoại”.

Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Yêu nữ này thực thông minh, cùng ở với Vũ Văn cô nương bất quá có hai ngày, vậy mà lại học được Phiên thoại. Vị Tiểu Nghê Tử của huynh cũng thật là dễ bị người lừa gạt, yêu nữ kia không biết đã cho nàng ta nếm đường mật gì nữa, mà nàng ta lại nghe ả sai khiến đến như vậy”.

Sử Nhược Mai tựa cười mà lại không phải cười, nàng liếc mắt nhìn Đoàn Khắc Tà, nhẹ giọng nói:

“Huynh bây giờ mới biết thủ đoạn lợi hại của yêu nữ này ư?”

Đoàn Khắc Tà mới nhớ lại trước đây mình cũng nhiều lần che chở cho Sử Triêu Anh, bất giác cả mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống thấp.

Niếp Ẩn Nương tiếp tục kể lại:

“Đám người Hồ kia thực sự mỗi tên võ công đều không kém, kiếm pháp của Vũ Văn cô nương lại đặc biệt cao cường, thất mã của chúng ta bị bắn thương, ta đấu với Vũ Văn cô nương khó khăn lắm mới bình thủ, Phương sư đệ một mình chống lại đám người Hồ, tình thế thập phần nguy hiểm”.

Sử Nhược Mai hỏi:

“Sau đó làm sao mà các người phá vây được?”

Phương Ích Phù kể tiếp theo:

“Sau đó Mưu Thế Kiệt cũng đến!”

Đoàn Khắc Tà giật mình kinh hoảng, mặc dù đã biết rõ kết cục hai người Phương, Niếp đã thoát hiểm, nhưng cũng không khỏi thất thanh kêu lên:

“Mưu Thế Kiệt đến, như vậy chẳng phải càng không xong hay sao?”

Phương Ích Phù đáp:

“Hoàn toàn ngược lại. Chẳng những đệ cho là không xong, mà ngay cả ta cũng không ngờ được. Mưu Thế Kiệt đến nơi, hắn nói với yêu nữ kia: ‘Thúc thúc kêu ta đến xem các người cùng giao đấu với ai, người sẽ đến theo sau. Ta thấy, ta thấy....’ Hắn ngập ngừng ấp úng nói hai lần ‘ta thấy’, yêu nữ kia đột nhiên biến sắc, vội vàng cùng Mưu Thế Kiệt chạy trước. Ừ, ta thật không hiểu...”

Niếp Ẩn Nương hỏi:

“Đệ cho rằng Mưu Thế Kiệt niệm tình giao hảo ngày xưa mà cố tình dọa chạy yêu nữ kia để cho chúng ta chạy thoát hay sao?”

Phương Ích Phù quả thật có nghĩ đến việc này, nhưng Niếp Ẩn Nương khẳng khái hỏi thẳng ra, Phương Ích Phù thực sự không dám hồi đáp.

Thiết Ma Lặc nói:

“Mưu Thương Lãng không cho cô ta tác yêu tác quái, đêm hôm qua, cô ta muốn đuổi theo tấn công Sử Nhược Mai cũng đã bị giáo huấn một lần rồi. Mưu Thế Kiệt nói thúc thúc y sẽ đến, Sử Triêu Anh đương nhiên phải vội vã bỏ chạy”.

Lập tức y mang thân phận của Mưu Thương Lãng và chuyện xảy ra đêm qua kể sơ lược lại một lần cho Phương, Niếp hai người. Phương Ích Phù lúc đó mới biết được.

Niếp Ẩn Nương tiếp tục nói:

“Yêu nữ kia khi bỏ đi còn hướng Vũ Văn cô nương nói mấy câu Phiên thoại, sau khi ả bỏ đi, Vũ Văn cô nương vẫn vây lấy chúng ta. Ta nói: ‘Ta và ngươi vô oán vô cừu, phân tranh của lục lâm chúng ta, ngươi vì sao lại nhúng tay vào’?”

Sở Bình Nguyên liền nói:

“Hỏi đúng lắm, nàng ta trả lời làm sao?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Cô ta không nói, chỉ thấy dường như cô ta có điều suy nghĩ, qua một hồi rồi vung tay ra lệnh, lệnh cho thủ hạ lùi lại nhường đường, chúng ta liền đi qua”.

Sở Bình Nguyên thở hắt ra một hơi, cúi đầu xuống, hình như cũng có điều suy tư.

Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Xem ra Tiểu Nghê Tử của huynh tuy là bị yêu nữ kia lường gạt, nhưng cũng không phải quá mức hồ đồ, nàng ta chỉ là nhất thời không rõ chân tướng mà thôi”.

Sở Bình Nguyên lại hỏi:

“Niếp nữ hiệp, các người gặp nàng ta ở đâu, cách nơi này có xa lắm không?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Là ở phía trước một ngọn núi, ngọn núi đó một mặt lồi ra, hình dáng tựa như một cái bừa vậy, cách nơi này chừng hơn mười dặm đường”.

Thiết Ma Lặc nói:

“Ngọn núi tên gọi là Thiết Lê phong. Các ngươi có thấy trên đỉnh núi có trướng phòng hay không?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Đúng là có một trướng phòng”.

Thiết Ma Lặc nói:

“Xem ra Mưu Thương Lãng còn chưa biết có đám người Hồ này đến trợ trận giúp điệt nhi của y. Nhân mã của Mưu Thế Kiệt đóng trại ở bên ngọn núi đối diện, cách Thiết Lê phong cũng tầm chừng mười dặm. Đây tất là do an bài của thê tử y, cô ta muốn đám người của Vũ Văn cô nương trú ngụ tại một nơi khác, cách xa nơi của mình chính là vì sợ Mưu Thương Lãng biết được”.

Đoàn Khắc Tà bảo:

“Ngày mai là hội kì, vợ chồng Mưu Thế Kiệt nếu như muốn bọn họ trợ chiến thì sao có thể mãi giấu giếm thúc thúc mình được?”

Thiết Ma Lặc nói:

“Phu thê bọn chúng mồm mép giảo hoạt, thiết nghĩ sẽ tìm ra tìm ra lý do để che mắt Mưu Thương Lãng thôi, khả năng bây giờ còn chưa nghĩ ra lý do tốt, cho nên tạm thời không cho Mưu Thương Lãng biết. Cũng có khả năng Sử Triêu Anh không nhất định muốn Vũ Văn cô nương trợ chiến, mà chỉ muốn lợi dụng cô ta để kết giao với tướng quân tay nắm binh quyền của Hồi tộc mà thôi”.

Đang lúc nói chuyện, thì có đầu mục đi tuần núi trở về hồi báo:

“Có một lão đầu tử và một lão khiếu hóa đến đây, lão khiếu hóa dở dở điên điên lưng mang một chiếc đại hồ lô, hơi rượu bốc đầy người, nói rằng muốn yết kiến Trại chủ”.

Thiết Ma Lặc mừng rõ nói:

“Là Phong Cái Vệ Việt đến đó. Lão tiền bối kia không biết là ai vậy?”

Đang lúc muốn bước ra nghênh tiếp thì liền nghe thấy thanh âm của Vệ Việt ha hả cười nói:

“Là sư phụ ngươi đó. Sư phụ ngươi vì sợ các ngươi đại cử xuất nghênh, lão ta vốn không thích mấy cái tục lễ rườm rà. Cho nên không có biểu lộ thân phận, tự mình cùng với ta xông vào đây”.

Trong tràng cười thì hai lão nhân đã bước vào tụ nghĩa sảnh, người cùng đến với Vệ Việt chính là sư phụ của Thiết Ma Lặc, Ma Kính lão nhân.

Việt Việt liếc mắt thấy Đoàn Khắc Tà, lấy làm lạ hỏi:

“Tiểu Đoàn, ngươi thế nào mà lại bị thương vậy”.

Thiết Ma Lặc kể lại rõ nguyên cớ, Vệ Việt cau mày nói:

“A, nguyên lai là Mưu Thương Lãng cũng đến đây tranh náo nhiệt, được, ngày mai lão khiếu hóa này cần phải đấu với y một trận”.

Ma Kính lão nhân bắt mạch cho Đoàn Khắc Tà, rồi nói:

“Thương thế đã lành lại tám phần, nhưng ngày mai nếu ngươi muốn đấu với Mưu Thế Kiệt, chỉ sợ còn phải dưỡng thương hơn nữa”.

Việt Việt bảo:

“Còn có hai phần chưa hồi phục à? Được, Tiểu Đoàn, ngươi đến uống mấy hớp rượu đi!”

Sử Nhược Mai hỏi:

“Vệ lão tiền bối, huynh ấy muốn dưỡng thương, người như thế nào lại bảo huynh ấy uống rượu được?”

Vệ Việt cười ha hả nói rằng:

“Rượu này của ta cũng không phải là rượu tầm thường, đây là rượu ngâm hà thủ ô đó, sau khi uống vào thì không cần dưỡng thương nữa”.

Đoàn Khắc Tà uống rượu không nhiều, chàng ngửi qua mùi rượu rồi uống lấy vài ngụm lớn, Vệ Việt bảo:

“Tốt, bây giờ ngươi ngủ một giấc đi, khi tỉnh lại thì bao nhiêu võ công sẽ hồi phục như trước”.

* * * * *

Đoàn Khắc Tà vừa mới tỉnh lại thì đã là canh hai, Sử Nhược Mai đi tìm Niếp Ẩn Nương nói chuyện, không cùng ở trong phòng với chàng.

Đoàn Khắc Tà thầm nghĩ, “Nhược Mai nhất định là đi tìm Niếp Ẩn Nương. Tỷ muội các nàng cách biệt đã lâu ngày, không biết có bao nhiêu điều muốn tâm sự, ta không nên quấy rầy bọn họ”. Tâm niệm còn chưa qua thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, Đoàn Khắc Tà cười bảo:

“Như thế nào mà lại chịu quay trở lại vậy?”

Chàng vừa mở cửa phòng ra nhìn thì thấy người đứng trước cửa là Sở Bình Nguyên.

Sở Bình Nguyên nói:

“Là ta đặc biệt đến thăm đệ, ta không có đi đâu cả. Ờ, chắc là đệ nhầm ta với Mai muội chứ gì?”

Đoàn Khắc Tà cười nói:

“Đệ cứ nghĩ là huynh lặng lẽ đến nhòm trộm Tiểu Nghê Tử. Huynh vừa rồi mới hỏi Niếp Ẩn Nương cẩn thận như vậy”.

Sở Bình Nguyên cúi đầu, một hồi lâu mới nói:

“Đoàn Khắc đệ, thật không dám giấu, ta là muốn đi gặp Vũ Văn cô nương một phen. Đây không phải chỉ vì tư tình, mà là muốn khuyên nàng ta một lần nữa”.

Đoàn Khắc Tà lấy làm kinh hãi hỏi:

“Đây không phải là rất nguy hiểm sao? Huynh đã nói với Thiết Ma Lặc đại ca chưa?”

Sở Bình Nguyên đáp:

“Chưa có. Ta trước tiên đến thương lượng với đệ một chút. Đệ thế nào rồi? Có đỡ hay không?”

Đoàn Khắc Tà hít một hơi sâu, rồi chậm rãi cười bảo:

“Dược tửu của Vệ lão tiền bối thật sự là hiệu nghiệm như thần, đệ ngủ một giấc mà đã giống như chưa từng bị thụ thương vậy. Không, so với trước tinh thần còn tốt hơn. Được rồi, Sở đại ca, đệ cùng huynh đi”.

Sở Bình Nguyên chính là đang có ý này, liền nói rằng:

“Thế này thì là quá tốt rồi. Nhưng ta lại có điểm lo lắng đệ gặp phải Mưu Thương Lãng”.

Đoàn Khắc Tà nói:

“Cái này thì huynh có thể yên tâm. Mưu đảo chủ mặc dù có nhiều ngộ nhận về đệ, nhưng người đã nói qua ngày mai mới ‘xử trí’ đệ, đêm nay cho dù gặp phải người, tối đa là chỉ bị đuổi chạy. Người là vũ học đại tông sư, thế nào đi nữa cũng không thể lấy tánh mạng của đám tiểu bối chúng ta. Sở đại ca, thật không dám giấu, trong lòng đệ cũng rất khó nghĩ, nếu như gặp phải Mưu đảo chủ, người không chịu nghe đệ, đệ vẫn còn muốn nói với người một chút”.

Sở Bình Nguyên bảo:

“Chỉ cần Mưu Thương lãng không làm khó cho đệ, chúng ta hai người liên thủ, dẫu có nguy hiểm đến đâu, ước chừng cũng vẫn xông qua được. Đệ và Mưu Thương Lãng kết oán, nhất thời vẫn chưa hóa giải, tốt nhất là đêm nay không đụng phải lão”.

Đúng là:

Anh hùng nhi nữ động chân tình

Hổ huyệt long đàm bước hiểm nguy.

--------------------------------------------------------------------------------

[1] 泼妇 tức Bát phụ: người đàn bà chanh chua đanh đá.

[2] 青出于蓝tức Thanh xuất vu lam: trò giỏi hơn thày, hậu sinh khả úy.

[3] 帮理不帮亲tức Bang lý bất bang thân: làm theo công lý chứ không bao che giúp đỡ người thân.

[4] 番话tức Phiên thoại: tiếng ngoại tộc.