Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 994




CHƯƠNG 994

Bọn họ vốn còn có chút không tin, dù sao chuyện năm đó làm kín kẽ như vậy, ông cụ cũng đã hủy chứng cứ rồi, Đường Hạo Tuấn không thể tra ra được.

Tuy nhiên lời hiện nay của Đường Hạo Tuấn, lại chứng thức những gì Hạo Minh nói.

Đường Hạo Tuấn quả nhiên biết chuyện của em hai và em dâu.

“Tôi… tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ánh mắt của Đường Mãnh lóe lên, không muốn thừa nhận.

Mắt của Đường Hạo Tuấn hơi híp lại, nhấc chân trực tiếp đạp đổ bàn ăn.

Bà Đường bị dọa nhảy bật lên, trực tiếp chạy ra đằng sau Đường Mãnh trốn.

Đường Sơn cũng bị hành vi này của Đường Hạo Tuấn dọa, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay chỉ Đường Hạo Tuấn cũng đang run rẩy: “Cậu… cậu…”

“Còn không nói sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đường Mãnh đối diện với hàn ý trong mắt của anh, vô thức rùng mình: “Tôi không biết.’

“Ha.” Đường Hạo Tuấn nhếch môi lộ ra một độ cong lạnh lùng, lần nữa nhấc chiếc chân dài, đạp một cước vào bụng của Đường Mãnh.

Cả người Đường Mãnh bay ngược ra, kéo theo cả bà Đường.

Hai vợ chồng ngã mạnh ra sàn, đau đớn kêu lên, mãi không bò dậy được.

“Cậu… cậu sao dám, tôi là bác cả của cậu, cậu vậy mà ra tay với tôi.” Đường Mãnh chỉ vào Đường Hạo Tuấn, giận dữ gào lên.

Biểu cảm của Đường Hạo Tuấn không thay đổi, từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Tôi có gì không dám, ông ngay cả em trai ruột của mình cũng có thể ra tay, tôi đối với bác cả cách thế hệ như ông, còn có gì không thể ra tay?”

“…” Đường Mãnh tắc nghẹn, lập tức không nói được gì, cả gương mặt đều đỏ bừng.

Trong mắt Đường Hạo Tuấn vụt qua một tia mất kiên nhẫn: “Bây giờ vẫn không chịu nói sao?”

Đường Mãnh đỡ eo đứng dậy, mặt mày đau tới mức méo mó: “Tôi thật sự không biết.”

“Hửm?” Đường Hạo Tuấn rõ ràng không tin.

Đường Mãnh nhìn anh: “Bất luận cậu hỏi tôi thế nào, tôi không biết là không biết, tôi thừa nhận, ba mẹ cậu là tôi giết, cũng thừa nhận năm đó có người đã thêm một phần vào trong kế hoạch giết hại ba mẹ của cậu, chính là dụ ba mẹ cậu tới con đường đó, nhưng người đó là ai thì tôi không biết.”

Đường Hạo Tuấn nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt Đường Mãnh, ý thức được ông ta khả năng không nói đối, trái tim trùng xuống, sắc mặt cũng rất khó coi: “Đường Hạo Minh nói năm đó có người giúp ông, hơn nữa cũng nói người đó là người tôi không dám tin luôn, có thể thấy anh ta biết người đó là ai, ông sao có thể không biết chứ?”

Đường Mãnh hừ lạnh: “Nó biết không có nghĩa là tôi cũng biết, năm đó có người gửi tin nhắn cho tôi nói rằng ba mẹ cậu đi ra ngoài thăm hỏi ai đó, xe đã bị hư. Người đó nói rằng biết tôi có suy nghĩ muốn giết ba mẹ cậu, ông ta nói là ông ta sẽ dẫn ba mẹ cậu đi trên con đường đó, kêu người của tôi nhanh chóng chạy đến, chuyện chính là như vậy.”

Đường Hạo Tuấn không lên tiếng.

Xem ra Đường Mãnh thật sự không biết tên hung thủ đó là ai.

Người duy nhất biết tới cũng chỉ có Đường Hạo Minh.

Nhưng mà tại sao Đường Hạo Minh lại biết chứ?