Long Phượng Tình Trường

Chương 11




Tôi từ trước tới nay vẫn là đứa không tim không phổi, hôm nay lại nổi sát tâm, chỉ muốn giải quyết con hổ tinh này, làm một cánh tay đắc lực cho Nhạc Kha. Có điều hổ tinh này cũng có chút bản lĩnh, giao đấu với tôi nửa chung trà rồi vẫn chưa yếu sức.

Sắc mặt hắn phức tạp, gầm một tiếng, nắm bàn tay đang thổi gió vào tôi lại, giống như có chút mâu thuẫn do dự, khuyên bảo “Tiên tử việc gì phải khăng khăng một mực ? Cái gì là tiên đạo, cái gì là ma đạo? Theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, chỉ cần có tu vi mạnh mẽ, không bị người khác bắt nạt, làm tiên làm ma có gì khác nhau đâu?”

Trong lòng tôi lo lắng, đâu có tâm trạng mà nghe hắn, lạnh lùng quát “Một yêu tinh nhỏ nhỏ cũng đòi nói chuyện đạo lý. Đón một kiếm của ta.” Lông đuôi biến thành mũi nhọn, bay đến không kẽ hở, làm hắn luống cuống tay chân, không rảnh nói nữa.

Từ trước tới giờ tôi vẫn coi hổ tinh là một con yêu tinh nhanh nhẹn, thân thể cường tráng, có vài phần hợp nhãn, hôm nay nhìn lại, lại thấy hắn nhiều chuyện lắm điều, thật giống mấy lão già lẩm cẩm ở trần gian, trong não chắc toàn là hồ dán.

Chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng băng giá của Ma vương “Hổ tinh, ngươi lui xuống đi.”

Hổ tinh nghe vậy, trong mắt mang theo chút tiếc hận nhìn tôi, biến mất trong bóng tôi.

Nếu xung quanh đã không còn ai không liên can, tôi cầm kiếm, đứng bên người Nhạc Kha. Trên người hắn đầy những vết máu loang lổ, vẻ mặt buồn bực nói “Còn không đi đi, chẳng lẽ chờ tới khi hôi phi yên diệt sao?”

Lúc đó, tôi cũng giận dữ như vậy để đuổi Cửu Ly đi.

Không biết tại sao, trong mắt tôi nổi đầy sương mù, gần như không nhìn thấy gì nữa, lại vẫn tỏ ra vô lại như xưa, cười hì hì mà nói “Đi làm gì? Trong tứ hải bát hoang này có mấy ma vương chứ? Ngài với ta hợp lực đánh một chút, chắc cũng nổi tiếng!”

Ma vương thấy thú vị, pháp khí trong tay tấn công tới, tôi chưa kịp nhìn pháp khí của hắn hình gì đã thấy áp lực xung quanh tăng lên, giống như không thở nổi, trong lòng bỗng dâng lên sự tuyệt vọng oán hận, tôi chẳng chỉ là một tán tiên không ai thèm để ý, vậy mà cũng âm mưu cướp mạng tôi, nếu ngay cả dì ruột của tôi cũng muốn tôi nhanh nhanh hôi phi yên diệt, thì tôi càng không để bọn họ toại nguyện, trong bụng liền có một luồng hơi nóng phun trào, hình như có một luồng khí lợi hại cất giấu trong người tôi đang sống dậy, lông đuôi ngủ sắc cũng tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, đâm về phía ma vương, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết như không thể tin nổi, lông đuôi đâm ngay trước ngực hắn, hắn phẫn nộ quát “Yêu nghiệt từ đâu tới?”

Tôi ngơ ngẩn chẳng hiểu tại sao, tu vi của mình có được mấy lạng, cuối cùng cũng vẫn không hiểu nổi. Chắc là trong lúc kích động, một nguồn tiên lực vĩ đại kia như đá ném vào biển rộng, không thể tìm thấy.

Vẻ mặt của Nhạc Kha phức tạp, đưa tay nắm lấy tay tôi “Đi”, lời còn chưa dứt đã bay ra khỏi đó, bên ngoài cũng tối đen như mực, thị lực của hắn tốt thật, đã hai lần dắt tôi rời khỏi kết giới của Ma vương rồi.

Bên ngoài kế giới, trăng sáng sao thưa, thì ra đã là nửa đêm rồi.

Tới nhà tranh của tôi, tôi đi quanh trong sân, tuy trận huyết chiến này thật làm người ta sợ hãi, nhưng tôi vẫn không quên trong nhà còn có một con bạch hổ chưa rời khỏi. Có điều, ở trước mặt Nhạc Kha, tôi sao có thể mở miệng gọi con hổ đó là Nhạc Kha?

Nhạc Kha thấy tôi lo lắng như vậy, tìm kiếm trong phòng rồi ngoài phòng, cuối cùng không kìm được, mở miệng hỏi “Thanh Nhi, nàng tìm gì thế?”

Tôi khó xử liếc mắt một cái, Bạch hổ hư đốn này, chẳng biết là trốn ở đâu. Chần chừ một lúc, cuối cùng cũng mở miệng, khoa tay múa chân “Trong nhà ta có nuôi một con hổ trắng…” lại thất vọng nhìn xung quanh, vô cùng ủ rũ “Không thấy nó.”

Nhạc Kha vốn đang bị thương, lúc này đang ngồi trên ghế đá trong sân để chữa thương, đau đến mặt mũi vặn vẹo, vậy mà lúc này trong mắt lại có chút ý cười “Chẳng qua chỉ là một con hổ già, không thấy thì thôi.”

Tôi lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, nói “Con hổ này là một con hổ trắng rất quý hiếm nha, lại là thú cưng của Ly Quang, ta nuôi dùm vài ngày…”

Ý cười trên mặt hắn nhạt đi, vẻ mặt cứng ngắc, cắn răng nói “Nàng thật tốt với Ly Quang quá!”

Tôi nhìn vết máu loang lổ trên người hắn, có chút áy náy nói “Ta biết ngài lợi hại rồi, ngài cũng đừng cắn răng chi, lỡ may cắn trúng lưỡi, uống thuốc không được thì sao mà khỏe được?”

Hắn cúi đầu rầu rĩ, hình như có chút căm hờn “Một con hổ của Ly Quang quan trọng với nàng thế sao?”

Tôi bưng chậu nước tới, vuốt tay áo chuẩn bị rửa vết thương cho hắn, thờ ơ nói “Đương nhiên rồi. Nếu như không xét tới giới tính của ta, ngài, ta, Ly Quang, ba người chung ta cũng được coi là chiến hữu. Có điều ngài thật là không đứng đắn, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì thôi đi, ngay cả Ly Quang mà ngài cũng muốn trêu, chuyện này ta không đồng tình được… hắn là người ôn nhã như vậy, ngài thô bạo như vậy thì làm sao.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ sậm, nhìn giống như muốn khóc, lông mày giương lên “Ta từng có tà niệm với Ly Quang?”

Vài năm qua, tôi dạo chơi chung quanh cũng học được một câu : thẹn quá hóa giận. Hễ là bị người ta ngắt trúng chỗ đau hoặc là vạch ra vết sẹo, tuyệt đối đúng vô cùng. Tôi cảm thấy vẻ mặt của Nhạc Kha lúc này chính là ứng với câu đó, trong lòng hiểu rõ, vừa xăng tay áo của hắn để rửa vết thương, vừa trấn an “Ta cũng từng nghe qua ở thế gian có một từ gọi là đoạn tụ, chính là nói cái tình cảm mà ngài đành cho Ly Quang đó. Có điều ta lại nghe được Giao tộc chỉ có một vị điện hạ Ly Quang này thôi, nếu như ngài ấy đoạn tụ chi phích, sợ là thủ lĩnh giao tộc sẽ đại náo Thủy tinh cung của Đông Hải mất, đến lúc đó không ngày nào yên ổn, phụ vương và mẫu phi của ngài đương nhiên sẽ không tha cho ngài đâu, việc gì phải thế?” Tôi tự nhủ thầm, lần này tận tình khuyên bảo, nếu có thể làm cho Nhạc Kha từ bỏ tình cảm với Ly Quang, vừa giữ được tình huynh đệ vừa tránh được cảnh đánh nhau với hắn sau này.

Nhạc Kha vô cùng không vui, giật mạnh cánh tay trong tay tôi, không để ý vết máu đầm đìa, giận dữ nói “Nàng nghe được ở đâu là ta với Ly Quang có tư tình không rõ ràng hả?”“Máu, máu”. Tôi kéo tay hắn tới, cầm khăn lai nhẹ, nói một cách vô cùng thành thật “Ngài kích động như vậy làm gì? Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy ngài cúi xuống tính làm chuyện thân mật với Ly Quang thì sao lại vô duyên đấm ngài mấy cái thế kia?”

Hắn nhất thời quên vùng vẫy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Biểu tình giống như bị người khác phơi bày chuyện bí mật, còn có chút lúng túng nữa.

Tôi quen biết hắn đã mấy ngàn năm, lần đầu tiên thấy vẻ mặt của hắn như vậy, không tránh khỏi cảm thấy có chút thú vị. Lại nhớ tới tật xấu vô lý của cái con rồng này là vô cùng hay quên nên cũng tốt bụng nhắc hắn một chút.

“Lần đó ở Quân Tử Quốc, vì muốn coi huân hoa thảo trong truyền thuyết, ta cố gắng kéo ngài với Ly Quang đợi một ngày, cuối cùng sắc trời quá muộn, không tiện đáp mây bay về, ba người chúng ta mới chọn một cây đại thụ để nghỉ ngơi một đêm.”

Hắn mờ mịt gật gật đầu, nói theo “Chỗ đó có một con hổ gấm, nàng thấy nó thú vị nên muốn ở đó một đêm.”

Từ trước tới giờ tôi vẫn nghĩ mình da mặt dày, bị người khác nói cũng giả bộ như không nghe thấy, nhưng hôm nay nghĩ lại, hoàn toàn không có chuyện như vậy nha. Nếu so trình độ da dày với con rồng này, tôi phải kêu hắn là sư phụ.

Tôi đâm đâm vào vết thương đang đổ máu trên người hắn, kinh ngạc nói “Da này cũng không dày lắm, sao có thể quên hết mọi chuyện không còn tí ti gì?”

Hắn nổi giận, rút cánh tay về, giận dữ nói “Thanh Loan, nàng đừng ỷ ta với nàng có một hai phân tình nghĩa thì muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không để ai trong mắt, muốn phỉ báng thì phỉ báng, muốn động thủ thì động thủ.”

Tôi xấu hổ rút tay lại, âm thầm cảm thán : nổi giận như vậy, còn không phải là thẹn quá hóa giận sao? Có lòng muốn giấu diếm giúp hắn, bây giờ cũng đành chịu thôi. Nếu đã thẳng mặt như vậy, thì cũng nói rõ cho xong, về sau đỡ phải liên quan phiền toái.

Nghĩ tới đó, tôi cũng có ba phần buồn bực, chỉ hắn mà nói “Nhạc Kha, địa vị của ngài cao quý, tam điện hạ của Đông Hải, trêu chọc nữ tiên khắp tứ hoang bát hải thì cũng thôi đi, dù sao cũng chưa kết hôn, không ai quản ngài, nhưng ngài trêu chọc nam nhân là không thể, cái này gọi là nổi lòng dâm tà, không hợp tiên đạo.”

Mặt hắn xanh mét, gằn từng chữ “Nếu hôm nay nàng không nói rõ ràng, đừng trách ta không khách khí.”

Tôi sợ gì chứ? Tôi cũng rất giỏi đánh nhau nha. Lập tức xăn tay áo, chỉ vào hắn nói “Không sai, ngày đó ở Quân Tử Quốc, chúng ta ở lại một đêm. Ngài chỉ nhớ chuyện lúc tối, không nhớ chuyện ban ngày. Sáng sớm ngày thứ hai, ta ở trong rừng về, đáp mây bây lên ngọn cây thì nhìn thấy ngài đè Ly Quang dưới thân, Ly Quang luôn miệng từ chối, ngài lại nắm eo người ta, uy hiếp, “nếu còn động đậy ta sẽ ném xuống”…. khi đó ta còn nghe rõ như vậy!”

Hắn nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, bên môi dần dần lan ra ý cười “Vì vậy, nàng mới đánh ta một trận?”

Tôi thấy hắn vô liêm sỉ như vậy, quả thực bực đến không nói nên lời “Chuyện trước kia, coi như mắt ta bị mù mới coi trọng ngài. Vì ngài bị thương, Lão Long Vương tức giận, cáo lên thiên đình, ta mới bị biếm tới núi Nữ Sàng làm địa tiên, ta tu thành Tán tiên bộ dễ dàng lắm sao? Ngài đã có phụ thân mẫu thân quyết định dùm, còn thêm huynh đệ lâu năm làm chỗ dựa, xử lý một con chim như ta có gì khó đâu? Khi nào chúng ta giải quyết thù cũ đi!”

Hắn giống như có vài phần xấu hổ, nói “Khi đó ta bị thương, mọi chuyện hỗn loạn, thật không biết phụ vương sẽ lên trời kiện cáo, đây là sơ suất của ta. Có điều…” lại trầm ngâm nói “Ta có muốn tính toán thù cũ gì với nàng đâu?”

Tôi nhớ tới chuyện lần này là hắn liều mạng giúp đỡ, trong lòng lại dâng lên chút xấu hổ, mềm giọng nói “Ngài là Tam điện hạ Đông Hải, thân phận cao quý, vậy mà nói không giữ lời. Nhưng tình cảm ngài với Ly Quang, chuyện này tuyệt đối không thể.” Nhìn vẻ mặt của hắn càng lúc càng xám đen, chỉ cảm thấy lúc này nên tận dụng thời cơ, vội vàng khuyên nhủ “Không sai, Ly Quang thật đẹp nha, từ trước tới nay, Giao nhân vốn xinh đẹp. Nhưng nếu nói tới sắc đẹp, ngoại trừ Giao nhân, ta nghe nói Ma nữ cũng xinh đẹp lắm, hay là ta dẫn ngài đi tới thành Quang Minh núi Tu Di, tìm mấy Ma nữ cho ngài?”

Chỉ nghe một tiếng Ầm, bàn đá trong sân bị rớt mất mộc góc, Nhạc Kha đột nhiên dứng dậy, vươn hai tay tới, tôi sợ tới mức “A” một tiếng, không kịp né tránh, bị hắn ôm chặt vào lòng.

Tôi nhắm chặt hai mắt, sợ hắn tiện tay bứt hết lông của mình, khiến tôi biến thành một con chim loan trụi lông, chuyện đó, thật có chút không tốt lắm. Bên tai lại nghe người kia nghiến răng nghiến lợi, cằm dựa trên đầu tôi, tôi chỉ cảm thấy trên đầu hơi đau, hắn thở dài “Trong lòng nàng… ta thực sự là người háo sắc vậy sao?”

Tôi cảm thấy tư thế này hơi chút kỳ cục, nên cố gắng kiếm cách đẩy hắn, cánh tay hắn lại siết chặt hơn. Nhưng khó có dịp thấy hắn nói thật, nên vội vàng gật đầu “Đâu chỉ vậy, ở trần gian có một từ rất hay, ngài thấy nữ tiên xinh đẹp lại nhào vào như vậy, có thể gọi là sắc quỷ. Lại có một câu thơ, gọi là [ Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.” Lại sợ hắn nghe nhầm, giải thích thêm “Mẫu đơn kia không phải là Mẫu đơn trong hoa viên trên Thiên giới đâu nha, Mẫu đơn là để gọi chung mấy nữ tiên xinh đẹp ấy.”

Vòng tay ôm tôi bỗng cứng ngắc, cằm của hắn đặt trên đầu tôi, ngay cả giọng nói cũng rầu rĩ, giống như bị ngăn cách, đứng cách vách mà nói chuyện “Ta chưa từng thấy tiên nữ xinh đẹp là nhào vào.”

Tôi mở to mắt, chỉ cảm thấy sở thích này của hắn cũng không có gì là không thể, bây giờ tôi đã có kinh nghiệm, cũng có thể hiểu rằng đó là sở thích của hắn. Giống như chuyện tôi thích nuôi mấy con tiểu yêu, thú nhỏ xinh đẹp, chẳng ai không thích cái đẹp. Người phàm cũng thích cái đẹp, huống chi là tiên? Tôi thở dài một hơi, nói “Câu thơ kia mặc dù cũng hay, nhưng là để nói người phàm. Ngài là tiên, đương nhiên là không thành quỷ rồi. Thích tiên nữ, lại độc thân chưa vợ, cũng chẳng có gì đáng chỉ trích, nhưng là Ly Quang thì xin buông tha đi.”

Tôi tận tình khuyên bảo như vậy, sau một lúc lâu cũng chỉ đổi lấy một câu “Ngày đó ta nửa mê nửa tỉnh, thấy Ly Quang gần rớt xuống cây, chỉ là đưa tay kéo hắn lại.”

Tôi ngốc nghếch đáp một tiếng, nhưng vẫn chưa hiểu.

Hắn lại trầm giọng nói “Nhưng Ly Quang ngủ mê man, lại xoay người trên nhành cây, ta mới nhào lên túm hắn lại, đụng phải cằm hắn.”

Tôi nhìn từ sau lưng, đương nhiên tưởng là hắn nhào lên, muốn hôn Ly Quang. ( =]]])

Ly Quang là một người nho nhã dịu dàng như ngọc, thật ra cũng có nhiều khuyết điểm. Đầu tiên, Giao nhân không biết tiên thuật, chỉ biết ảo thuật. Bình thường sẽ không cưỡi mây lướt gió, nếu như rời nhà đi chơi, đương nhiên là phải nhờ tôi với Nhạc Kha xách lên một cụm mây. Hắn lại vô cùng thích cưỡi mây lướt gió. Hắn lại có một tật xấu nữa, đó là tướng ngủ không được tốt, đi du lịch với chúng tôi, cũng vô số lần ngủ thiếp ở trên mây mà rơi xuống.

Có vết xe đổ này, chuyện suýt rơi xuống từ cành cây tính ra cũng bình thường.

Tôi lúc ấy lại không biết rõ xanh đỏ thế nào, lại bay tới đánh hắn, hắn mặc dù không hiểu, né qua tránh lại cũng không đánh lại. Nhưng tôi lại quá giận, lột mất vảy rồng của hắn, sau đó là LY Quang ngăn lại. Lúc ấy tôi bực bội LY Quang, ra sức vùng vẫy, sau đó hóa thành chân thân chim loan, bay về núi Đan Huyệt, không để ý tới hai người bọn hắn nữa.

Cẩn thận nhớ lại, lần hắn hắn nói cũng có lý. Tảng đá trong lòng được mang đi, tôi mừng rỡ, dùng sức thoát khỏi tay hắn, đưa tay vỗ vai hắn hai cái “Ngài với ta là huynh đệ tốt, nếu ta thô lỗ trách lầm người tốt, vậy xin điện hạ nhận của ta một lạy! Thật sự xin lỗi.”

Trên mặt hắn hiện lên vui mừng, giống như được rửa sạch oan khuất, nhìn tôi chằm chằm, nói “Thanh nhi còn chuyện gì muốn hỏi ta không?”

Tôi vò đầu nghĩ lại “Ngài hơn ta một vạn năm tu vi, sao ta đánh ngài mà ngài không đánh lại? Lúc ta cào vảy ngài, chắc là đau vô cùng.”

Vẻ mặt hắn sáng quắc, tiếp lời mà nói “Sao Thanh Nhi không nghĩ lại, vì sao ta không đánh lại? Tiện thể thì nghĩ luôn coi nên bồi thường ta thế nào?”

Tôi nhìn nhìn quanh thân mình, hạ quyết tâm, dám làm dám chịu “Ta chẳng có miếng vảy rồng nào hết, hay là ngài nhổ vài cọng lông rồi đánh ta một trận đi!”

Hắn thở dài giống như thất bại thảm hại, ngồi xuống.