Long Phượng Tình Trường

Chương 6: Vân hồ không vui




Lần này Cửu Ly bị Hổ Yêu doạ đến mất hồn, cuối cùng cũng chịu yên tĩnh ởnhà hai ngày. Ta thấy thế bèn bảo Thỏ Tinh hầm ít thịt chim trĩ, nướngvài miếng thịt nai để nó bồi bổ. Khi nồi súp hầm chim trĩ với nấm dạivừa được bưng lên bàn, ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào. Thỏ Tinh nhanhnhảu liếc nhìn ra ngoài, cơ hồ sợ tới mức mặt mày tái mét, run rẩy hétlên: “Đại vương……”

Cửu Ly vốn đang ngồi chễm chệ trên bàn, ghéđầu nhìn xuống nồi canh, hít hít ngửi ngửi, bị Thỏ Tinh doạ một cái, đầu nó liền rơi tõm vào nồi canh. Ta vội vàng túm nó lên, quay đầu định gọi Thỏ Tinh lấy cho ta cái khăn. Không ngờ lúc này hai mắt Thỏ Tinh đãtrắng dã, hai vuốt đang bấu chặt vào khung cửa, tựa hồ sắp ngất đi.

Lòng ta thầm buồn cười, thấy chúng nó bị Hổ Yêu doạ như vậy thật đángthương, đành tự tìm cái khăn đến lau sạch nước trên đầu Cửu Ly rồi đemnó đặt trên giường, niệm cái quyết hóa ra hai cái chăn thật dày phủ lênngười nó, xong xuôi mới đẩy cửa đi ra.

Bên ngoài hàng rào trúcvốn đã bày kết giới, những yêu quái tu vi kém sẽ không nhìn thấy. Nhưnggiờ phút này Hổ Yêu đang đứng ở ngoài cửa, phía sau hắn là một toán yêuquái, sói có báo có, mặc dù đã hóa hình người, nhưng khí thế hung tợnkhông hề thay đổi. Tử Hồ nhút nhát đêm ấy đang đứng khép nép một bên,vụng trộm liếc ta vài cái bằng đôi mắt tràn ngập ý cười.

Hổ Yêu thấy ta đi ra, ý cười trên mặt bỗng vụt tắt, hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng ta.

Ta theo ánh mắt Hổ Yêu nhìn lại, thấy phía sau bên trái cách ta chừng nămbước chân, một thiếu niên đang lẳng lặng đứng đó, trên người hắn mặcgiao tiêu sa không nhiễm một hạt bụi, trong ánh mắt màu lam sâu thẳmnhợt nhạt ý cười, như tuyết đọng tan đi, băng hàn chợt phá, vạn vật mớisinh, không một ti nhất hào khúc mắc.

Đúng là người làm ta hai ngày nay hối hận vô cùng, giận chó đánh mèo lung tung: Ly Quang.

Trong lòng ta thầm cảm kích hắn không ghi nợ cũ, vẫn luôn quan tâm chăm sócta. Ta bước vài bước về phía hắn, khóe mắt dư quang thoáng nhìn Hổ Yêu,ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ: Hổ Yêu này liên tục mấy hôm không thấy bóng dáng, hôm nay vì sao dẫn theo một đội yêu tinh đêm tối canh giữ ở trước cửa nhà ta?

Hay là sáng hôm sau trước cửa nhà ta có bảo vật xuất hiện?

Có lẽ hai hôm trước ta hơi nặng lời, cho nên hôm nay biểu tình Ly Quangthật kỳ quái, hắn nhìn sâu vào mắt ta, cẩn cẩn thận thận lên tiếng:“Thanh nhi, hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ nàng.”

Từ khihắn rời đi, mỗi ngày ta đều thấy bất an, định bụng sẽ tìm cơ hội bù đắp, khổ nỗi không thể tự ý rời bỏ nhiệm vụ, rời khỏi vùng đất hoang dã này, không ngờ hắn lại tự tìm đến cửa. Nghe được mục đích đến thăm của LyQuang chính hợp với ý ta, ta vội vàng gật đầu đáp ứng: “Chỉ cần Ly Quang lên tiếng, Thanh Loan sẽ không chối từ!”

Ly Quang khẽ kéo từtrong tay áo ra một cọng thừng, chỉ nghe một tiếng rên nhẹ, từ rừng câyphía sau một con hổ chậm rãi đi tới, vóc dáng uy võ, màu lông cũng làmàu trắng hiếm thấy.

Ta kinh ngạc há to miệng, thực không hiểunổi tên Giao Nhân ở đáy biển sâu kia vì sao không nuôi thú cưng là cá,cua hay rùa biển, mà lại nuôi một con thú trên đất bằng, nguyên nhân làvì đâu?

Tình cảnh này thật là thú vị, ta nhịn không được cười lên một tiếng: “Ly Quang, ta chỉ gặp qua thế gian nuôi chó, trên cổ gắncọng xích để dắt đi dạo, nhưng chưa từng thấy qua có ai nuôi hổ, trên cổ hổ cũng buộc một cọng thừng……”

Thấy sắc mặt hắn xấu hổ, ta lạicười đến thoải mái, khoát tay nói: “Bất quá việc này cũng chẳng tráchngươi. Ngươi vốn là Giao Nhân dưới nước, chưa trải nhiều việc trên cạn,cũng chưa từng gặp qua người khác dưỡng bách thú chi vương?”

HổYêu lạnh lùng bước tới, liếc thấy Bạch Hổ trong lòng có chút uất ức, chỉ vào Ly Quang hậm hực: “Tên Giao Nhân này không biết phân biệt trắng đen phải trái, cư nhiên vũ nhục hổ tộc, có phải là chán sống rồi không?”

Con người màu lam của Ly Quang trong phút chốc ngập tràn băng tuyết, lạnhlùng cười, nụ cười mang theo ngàn vạn hàn châm, bức Hổ Yêu run sợ vôthức lui về phía sau.

Mấy ngàn năm tương giao bạn hữu, ta thậtchưa từng thấy qua sắc mặt của hắn có từng ấy yếm khí sắc lạnh như băng. Giao Tộc thái tử điện hạ tôn quý tuy là giận dữ, cũng vẫn mang theo ýcười nhàn nhạt, chỉ tại Hổ Yêu quá mức xấc láo mới chọc hắn nổi giận.

Ta kéo kéo tay áo hắn, hắn nhìn ta ấm áp cười, trong phút chốc toàn bộbăng tuyết tan hết, chỉ còn lại ôn nhu ấm áp: “Ta đi ngang qua núi NgũDân, thấy tên đại gia hỏa này bị thương, không người chăm sóc. Ta đangvội về nhà, đương nhiên không thể bắt nó đưa đi Đông Hải, có thể gửinuôi ở nơi này của nàng hay không?”

Ta với hắn quen biết bấy lâu, trước giờ đều là ta cầu hắn, chưa từng gặp qua hắn mở miệng nhờ ta, hôm nay ta có cơ hội giúp đỡ hắn, có thể nói là vừa vặn có qua có lại. Hớnhở đón lấy cọng dây thừng trong tay hắn, đầu ngón tay ta xẹt qua mộtchút lạnh lẽo. Ta vốn biết nhiệt độ cơ thể hắn lạnh như hàn băng, nhưngnhất thời vẫn thấy rét run, vội vàng rút tay về. Lúc tháo dây thừng choBạch lão hổ, ta mới phát hiện hắn dùng giao tiêu sa tốt nhất để buộc,nhịn không nổi thở dài một tiếng: “Ngươi dùng thứ này làm dây thừngkhông phải là quá lãng phí sao?”

Thấy hắn có vẻ khó hiểu, ta biết hắn là Giao Nhân điện hạ tôn quý, lại trọng tình nặng nghĩa, luôn xemnhẹ tài vật, liền đem cọng thừng thu vào trong người, phòng khi có tiểuyêu nào ương ngạnh không nghe lời sẽ đem ra sử dụng, cũng coi như là vật có giá trị.

Ly Quang có chút khó hiểu: “Thanh nhi nếu thích tiêu sa này, ngày khác ta sẽ cho người mang đến.”

Ta chỉa chỉa vào cái áo choàng xanh bụi bặm của mình, cười cười nói: “Cáiáo xanh này vẫn còn mặc thêm một hai vạn năm được, không cần lãng phí.”

Lại chỉ vào Bạch Hổ: “Giống này cũng có thể coi là giống hiếm. Ta nghe được ở Thiên Giới có một vị Bạch Hổ Thần Quân, giám quản thiên binh, cũngcoi như là có chút họ hàng với nó. Bách thú chi vương, liệu có thể chỉdùng một cọng thừng mà trói buộc được?”

Ly Quang ngượng ngùng vừa xin lỗi vừa cười cười, lại hóa thành vị Giao Tộc điện hạ ôn nhuận tuấn nhã.

Con Bạch Hổ đột nhiên đưa mặt cọ cọ vào đùi ta, ta thấy ở phía trên phầnsau thắt lưng của nó bị mất đi một mảng lông lớn, lộ ra da thịt hồnghồng, ánh mắt nó lại cực kỳ ngoan ngoãn, cứ cọ tới cọ lui trên người ta, lòng ta chợt nghi ngờ: Con hổ này chẳng lẽ cũng là hổ yêu?

Talập tức quan sát kỹ càng thần sắc nó, nhưng chẳng phát hiện chút yêu khí nào, bất quá chỉ là một con hổ núi bình thường mà thôi.

Nó cứbám lấy ta, ta lại sờ tới sờ lui đầu nó. Ly Quang thấy được chúng ta một tiên một thú nhưng lại thân cận hợp ý, lộ ra nụ cười vui sướng xen lẫnthương cảm. Ta thấy hắn đối với Bạch Hổ lưu luyến, ánh mắt cứ như mộttiểu nương tử ở nhân gian đang bị phu quân vứt bỏ, thầm nghĩ lý nào hắnvừa ăn phải dấm chua, chỉ vào mặt hắn cười hi hi: “Này! Đem cái mặt tiểu nương tử ăn nhầm dấm chua của người nhanh nhanh thu lại. Người kháckhông biết còn tưởng rằng ta đoạt phu quân của ngươi đó! Bất quá là mộtcon hổ bình thường thôi. Đi theo ngươi có thể làm cái gì? Chẳng lẽ điĐông Hải học bơi lội à? Đi theo ta nói không chừng thêm vài ngàn nămliền có thể tu thành hình người, cũng coi như tiền đồ vô lượng.”

Con hổ bỗng dưng cúi đầu nức nở, giống như nghe hiểu lời ta nói, nó đảoquanh người ta vài vòng, rồi đứng đấy không chịu rời đi. Ta chống cằmlên đầu nó, bỗng phát hiện, trên người con hổ này không có mùi dã thú,mà lại tản ra mùi hương thơm ngát, giống như mùi thạch quỳnh hoa ở biểnsâu.

Trước ta luôn nghĩ vật gì ở dưới biển cũng không mùi, hoá ra chỉ là suy nghĩ thiển cận của riêng ta. Sau từ chỗ Nhạc Kha ta biếtđược, dưới đáy Đông Hải có một loại thạch quỳnh hoa, một khi rời nướcbiển sẽ tỏa ra mùi hương kỳ lạ, làm biết bao ngư dân ở nhân gian bỏ cảđời tìm kiếm, còn nữ tử phàm nhân hoàng tộc trong cung thì tôn sùngthạch quỳnh hoa như là bảo vật vô giá.

“Mùi hương trên người con hổ này vì sao lại có chút giống Nhạc Kha…… Ta có nhầm lẫn không?”

Bạch Hổ thấy ta có vẻ chán ghét đem đẩy nó ra xa, cúi đầu nức nở hai tiếng, lại nhích lại gần.

Ly Quang cười cười nhưng không hiểu sao ta cảm giác trong nụ cười ấy cóchút chua chát: “Thanh nhi, cái mũi của nàng thật lợi hại. Thạch quỳnhphấn hoa trên người nó là do ta vẩy lên. Nó cả ngày sẽ ở cạnh nàng, talàm sao để nó dơ bẩn hôi hám được?”

Ta thật cảm kích hắn đã longhĩ chu đáo cho ta, liền tiến lên kéo tay hắn nói: “Thỏ Tinh, thủ hạcủa ta, hôm kia mới thịt một con nai vẫn chưa ăn hết, hôm nay ta mờingươi thịt nai nướng.”

Ly Quang trong mắt tràn ngập ý cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”

Nãy giờ bị bỏ quên hồi lâu, Hổ Yêu cả giận lên tiếng: “Tiên tử đã thu chimnhạn của tại hạ, liền cùng tại hạ có hôn ước, có thể nào dây dưa với tên Giao Nhân này?”

Hắn nói xong, đám yêu tinh phía sau tám miệng tám lưỡi, đồng loạt chỉ trích ta nuốt lời bội tín.

Lòng ta thầm buồn cười, xoay đầu đánh giá hắn một phen, rồi nói với giọng ba phần vô lại: “Thu chim nhạn của ngươi thì sao? Ăn vào bụng hết rồi,chẳng lẽ ngươi muốn bản tiên nhổ ra trả lại ngươi?”

Ly Quang biết tỏng thói hư tật xấu của ta, thấy ta lộ ra dáng vẻ vô lại như vậy, đãbiết ta quyết ý chối phăng việc này, cố gắng nén cười, sẵng giọng:“Thanh nhi.”

Ta đúng lý hợp tình: “Tặng một con chim nhạn thì nói cùng ta có hôn ước, Ly Quang kia còn tặng ta một con hổ to đùng, chẳnglẽ ta phải lập tức cùng hắn kết làm vợ chồng?”

Hổ Yêu trợn trừng không nói nên lời.

Ly Quang cúi đầu. Ta liếc thấy gương mặt vốn trắng trẻo của hắn đang đỏnhư tôm luộc, cười thầm da mặt hắn cũng thật mỏng. Hắn quen ta từ lúc ta mới là một con bé ngốc nghếch, cùng ta chơi đùa mấy ngàn năm, vậy màchỉ mấy lời của ta cũng làm hắn đỏ mặt.

Ta thấy chặn lui Hổ Yêuthành công, đắc ý dào dạt nói: “Tổng cộng không có mấy lượng thịt chimnhạn, ta nghĩ ngươi có ý tốt tặng đến mới miễn cưỡng thu nhận, giờ lạibảo thu chim nhạn liền có hôn ước với ngươi, chẳng lẽ ngươi khi dễ bảntiên mới đến chưa hiểu nhân tình thế gian hay sao?”

Phía sau Hổ Yêu chúng yêu quái khe khẽ xì xầm.

Một con sói yêu tai to mặt dài đẩy đẩy báo yêu, thấp giọng nói: “Ta thấynhư vậy mà, phong tục ở thế gian, quả đúng là dùng chim nhạn làm vậtđính ước ấn định chuyện hôn nhân.”

Hổ Yêu quay đầu thấp giọng hỏi: “Thật sao?”

“Thật ạ!” – Sói yêu đáp lời chắc như đinh đóng cột vô cùng vang dội.

Hổ Yêu giận tái mặt, chỉ vào Ly Quang, quát to: “Tiên tử hối hôn, chẳng lẽ là vì tên Giao Nhân này?”

Ta xem xét đám yêu quái giữa sân một lượt, rồi đánh giá lực lượng bảnthân, ước chừng nếu đánh nhau cũng hơn có hơn sáu mươi phần trăm cơ hộithắng, liền duỗi thẳng thắt lưng, ngẩng cao đầu, khẳng khái cười hì hì:“Việc này không có liên quan gì đến Ly Quang. Theo lời thuộc hạ của HổVương, đưa chim nhạn chính là phong tục đính ước của phàm nhân. Dám hỏiHổ Vương, giữa ngươi với ta, không biết ai là phàm nhân?”

Hổ Yêu cứng họng, sói yêu phía sau thay hắn đáp lời: “Cả hai đều không phải phàm nhân!”

Ta vỗ vỗ trán, làm bộ như chưa nghe rõ, kéo Ly Quang và Bạch Hổ đang theosát phía sau, bước qua cổng rào tre tiến vào trong tiểu viện, bỏ lại một đám yêu tinh vẫn đứng ngây ngốc trước cửa.

Hổ Yêu đuổi theo bọnta, đem theo cả Tử Hồ, đứng trước kết giới hét lớn: “Tiên tử ngày trướcđã hỏi đến con tiện nhân này, hôm nay tại hạ liền tặng ả cho nàng, xintiên tử chớ chối từ. Về phần hôn sự giữa nàng và ta, tiên tử vẫn còn ởnúi Nữ Sàng này lâu dài, tại hạ tin chắc sẽ có ngày tiên tử sẽ thay đổichủ ý.”

Trong phòng lúc ấy, Cửu Ly với Bạch Hổ đang trừng nhau sứt đầu mẻ trán, ta sao có thời gian để ý đến lời Hổ Yêu.

Lại nói tiếp, Bạch Hổ này trên người hoàn toàn không một tí yêu khí nào,chỉ là một con hổ bị thương bình thường. Kỳ lạ là khi nó vừa bước vàophòng, Cửu Ly liền quắc mắt nhìn nó trừng trừng, rồi đột nhiên nhào vàotrong lòng ta, mắt thì vẫn nhìn chằm chằm Bạch Hổ, nhe răng gầm gừ.

Ly Quang có vẻ hơi áy náy, sờ sờ đầu Cửu Ly an ủi. Nhưng sau một lúc lâu phản ứng của Cửu Ly vẫn không hề thay đổi.

Bạch Hổ từ lúc được ta tháo dây thừng liền quấn quít mãi bên ta, ta nhìn hai thú giằng co, buồn rầu vạn phần. Nhà này của ta bất quá chỉ đủ che gióđụt mưa, làm sao đủ cho mỗi thú một phòng. Lúc này Cửu Ly vẫn nhe răngnhìn chằm chằm Bạch Hổ, hai mắt đỏ lựng tựa hồ như sắp phun ra lửa, chỉhận không thể đá Bạch Hổ ra cách xa ta trăm trượng. Từ trước đến nay, có thể chọc giận Cửu Ly đến mức ấy chỉ có mỗi mình Nhạc Kha.

Ly Quang bất đắc dĩ nói: “Thanh nhi, hay là…… ta mang con hổ này đi?”

Ta hiếm khi được hắn nhờ vả, tự nhiên không thể dễ dàng bỏ qua. Cúi đầungẫm nghĩ một lúc, rồi bật cười: “Lúc nãy ta cứ nghĩ Cửu Ly đối địch với Bạch Hổ là do bị Hổ Yêu ngoài cửa doạ đến hoảng sợ. Hiện tại nghĩ kỹ,hoá ra là do cái mũi Cửu Ly mẫn cảm, trên người Bạch Hổ lại có mùi hoathạch quỳnh, cho nên Cửu Ly mới tưởng nhầm là Nhạc Kha mà kêu gào khôngthôi.”

Ly Quang gật gật đầu: “Thanh nhi nói thật có lý.”

Ta vốn đã có ý dạy dỗ lại Cửu Ly. Đầu óc nó gần đây không nghe quản thúc,nếu không phải bị Hổ Yêu dọa như vậy thì chắc chắc sẽ rong chơi suốtngày chả thấy bóng dáng. Trong bụng đã có chủ ý, ta cười cười chỉ vàoBạch Hổ hỏi Ly Quang: “Nó có tên chưa?”

Ly Quang bối rối đáp lời: “Có…… Đương nhiên là không có. Ta vội vàng dẫn nó đến đây, vẫn chưa kịp đặt tên.”

Ta cảm thấy vô cùng sung sướng, chỉ vào Bạch Hổ cười ha ha: “Về sau cứ gọi nó là Nhạc Kha.”

Lần này không chỉ là Ly Quang cùng Cửu Ly lộ ra vẻ kinh hãi, ngay cả BạchHổ, tựa hồ cũng bị sợ tới mức rút lui từng bước, cảnh giác bảo trìkhoảng cách nhất định với ta.

Ta nghĩ con hổ này thật thông minh, cảm thấy con đường tu đạo của nó chắc hẳn sẽ tiền đồ vô lượng, khôngkhỏi cảm thấy vui mừng. Không thèm để ý Cửu Ly đang nằm trong lòng taghen tức không thôi, ta tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống đất, vừa vuốt ve cái đầu xù lông của Bạch Hổ vừa thở dài: “Nhạc Kha à NhạcKha, từ nay về sau nhớ phải ngoan ngoãn, chăm chỉ tu luyện, tuyệt đốikhông được tầm hoa vấn liễu.”

Phản ứng của con hổ “Nhạc Kha” hơicó chút kỳ quái, nó quay đầu đi, làm cho bàn tay đang vuốt đầu nó của ta chạm vào khoảng không. Rồi bất thình lình nó nhắm mắt lại, há miệngngoạm lấy ngón giữa bàn tay trái của ta. Ta sợ nó thú tính nổi dậy,nhưng hoá ra nó chỉ lấy răng nanh đụng đụng vào tay ta, một chút cũngkhông đau. Ta bỗng nhớ khi xưa, nhiều lần thấy long tử Nhạc Kha đem ngón tay thon dài của đám nữ tử bỏ vào trong miệng, cực kỳ vô cùng thânthiết khe khẽ cắn, làm cho bọn họ duyên dáng yêu kiều kêu đau thànhtiếng, nhưng tựa hồ chẳng đau đớn gì. Quả thật, đó cũng là một loại lạcthú.

Đầu ta lập tức kêu ong ong, toàn thân lập tức cảm thấy không thoải mái. Vấp váp lui về phía sau mấy bước, chỉ vào con hổ miệng lắpbắp, cơ hồ nói không thành tiếng.

“Ly Quang, con hổ này…… con hổ này không phải do Nhạc Kha biến ra chứ?”