Long Tế

Chương 50: Cạnh tranh khốc liệt




“Tám triệu!” Vừa dứt lời, Chu Đại Khang giơ ngay tấm bảng lên, dáng vẻ nhất định phải giành được.

Con ngươi Tôn Quế Phương co lại, cho dù bà ta đã chuẩn bị sẵn tâm lí, buổi bán đấu giá lần đầu của Hạ Mộng Dao này, sẽ nâng giá rất cao, nhưng bà ta vẫn không thể ngờ, vừa mới bắt đầu, đã có người trả thêm ba triệu so với giá khởi điểm rồi.

“Chu Đại Khang, tám triệu thôi đừng có ở đó làm mất mặt người khác nữa, tiên nữ như cô Hạ đây, sao cũng phải trên chục triệu chứ, tôi ra giá mười một triệu!”, bên dưới, một người đàn ông trung niên không hợp với Chu Đại Khang cười chế giễu giơ tấm bảng lên, tuy ông ta cũng ham muốn sắc đẹp của Hạ Mộng Dao, nhưng lại muốn nhúng tay vào vụ làm ăn núi Ngọc Tuyền, chút tiền bỏ ra cho Hạ Mộng Dao sớm muộn cũng có thể thu về.

“Tôn Thắng, cạnh tranh đấu giá vừa mới bắt đầu, ông đây chỉ mới khởi động cho nóng người thôi, tưởng ông đây chỉ ra được giá tám triệu thật đấy à? Ông đây ra giá mười hai triệu! Hơn nữa bất luận Tôn Thắng anh ra giá bao nhiêu, ông đây cũng sẽ ra giá nhiều hơn anh một triệu!”

Chu Đại Khang hừ lạnh một tiếng, không chút nhượng bộ, hai công ty lên sàn chứng khoán trong tay ông ta giá trị tài sản đã hơn trăm triệu, mấy chục triệu đối với ông ta mà nói cũng chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước mà thôi.

Mặt Tôn Thắng biến sắc, Chu Đại Khang cứng như vậy, thật sự muốn chơi tới cùng với ông ta sao? Người trong cuộc ai nấy đều nhìn nhau, ai cũng không ngờ rằng, mới bắt đầu thôi, Chu Đại Khang và Tôn Thắng đã đấu nhau rồi.

“Hai mươi triệu!” Đúng lúc này, bên dưới vang lên một giọng nói nhẹ bâng, mọi người hít hà xuýt xoa, ai lại nâng giá ác như vậy, một lúc thêm những tám triệu!

Mọi người không kìm được quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, người giơ bảng là một thanh niên nhuộm tóc đỏ, lúc này, trong tay thanh niên này còn ôm một cô gái U-crai-na, bàn tay thanh niên này còn không chút kiêng dè bao trọn lấy ngực cô gái nắn bóp, bóp tới mức mặt cô gái kia đỏ ửng.

Thấy mọi người nhìn mình, thanh niên tóc đỏ không chút sợ hãi, ngược lại còn mạnh tay thêm vài phần, dí dỏm cười nói: “Các sếp, nhìn tôi làm gì, tiếp tục đi.” Nhưng người trong cuộc không ai tiếp tục hét giá nữa, sắc mặt Chu Đại Khang và Tôn Thắng có hơi khó coi.

“Cậu Trương, không phải cậu có vợ chưa cưới rồi sao?” Tôn Thắng tẻ nhạt hỏi, thanh niên tóc đỏ này tên Trương Đông Thần, là người thừa kế của nhà họ Trương ở Thành Đông, nhà họ Trương ở Thương Châu rất có thế lực, tài sản gia tộc đã hơn chục tỉ, là gia tộc hàng đầu thực thụ.

Nghe đồn, Trương Đông Thần này vốn cực kì háo sắc, tất cả những nữ sinh xinh đẹp ở bảy tám trường đại học của thành phố Thương Châu, gần như đều qua tay anh ta, hơn nữa Trương Đông Thần này còn có một cô vợ do nhà họ Trương hứa hôn từ nhỏ, ai cũng không ngờ anh ta sẽ đến đây.

“Có vợ chưa cưới thì không thể tới sao?” Trương Đông Thần ngả ngớn hỏi: “Các vị ngồi đây, có không ít người trong nhà vẫn đang nuôi một bà vợ già nua, không phải cũng tới đó sao?”

Câu này vừa nói ra, không ít các ông trung niên trong buổi đấu giá đỏ mặt, chính xác, trong số bọn họ, có một số người còn chưa dứt hẳn quan hệ với vợ đầu, lần này tới, cũng là ôm suy nghĩ ăn may, ngộ nhỡ thành công rồi, có thể nuôi Hạ Mộng Dao như kẻ thứ ba, hoặc li hôn luôn với vợ đầu cũng được.

“Cậu Trương cậu cứ đùa.” Tôn Thắng cười ngượng ngập, nói: “Nếu cậu Trương đã ngắm trúng cô Hạ, vậy tôi cũng không tham dự nữa, chúc cậu Trương và cô Hạ cuối cùng sẽ thuộc về nhau.”

Tôn Thắng rút lui rồi, trên mặt Chu Đại Khang hiện rõ vẻ không cam tâm, có điều vừa nghĩ tới thế lực khủng bố đằng sau Trương Đông Thần, ông ta cũng không dám tiếp tục tranh nữa, ông ta sợ tiếp tục cạnh tranh, ngày mai xác ông ta sẽ trôi nổi trên sông Thương mất.

Sắc mặt Tôn Quế Phương trên sân khấu không rõ vui buồn, Trương Đông Thần xuất hiện cũng ngoài dự liệu của bà ta, trong số người bà ta kêu Lâm Đại Quân đi đưa thiệp mời, không hề có Trương Đông Thần, vì Trương Đông Thần đã có vợ chưa cưới, hơn nữa gia tộc của vợ chưa cưới anh ta, cũng là một trong những gia tộc hàng đầu Thương Châu, nếu Trương Đông Thần thật sự mua được lần đầu của Hạ Mộng Dao, vậy vợ chưa cưới của anh ta, chắc chắn sẽ không tha cho nhà họ Hạ, càng không bỏ qua cho bà ta.

Còn về việc đuổi Trương Đông Thần đi, có cho Tôn Quế Phương thêm một trăm lá gan bà ta cũng không dám làm vậy. “Cậu Trương trả hai mươi triệu, còn có ai trả thêm không?” Tôn Quế Phương gượng gạo hỏi, bà ta hi vọng, lúc này, có người át đi sự huênh hoang của Trương Đông Thần, nhưng tất cả người trong buổi đấu giá đều đồng loạt cúi đầu. Vì để tranh đoạt tình nhân mà không tiếc mạng sống vậy thì không đáng.

“Hai mươi triệu lần một…”, “Hai mươi triệu lần hai…”, Tôn Quế Phương lại nhìn quét mọi người một lượt, vẫn không có ai trả thêm. “Hai mươi triệu, lần…”, “Ba mươi triệu.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau, cả sảnh thoáng cái yên ắng.

Thật sự có người không sợ chết dám đoạt lấy thức ăn từ miệng hổ Trương Đông Thần sao? Rốt cuộc là ai? Mọi người mở to mắt, đồng loạt nhìn về phía sau. Chỉ thấy một thanh niên khí chất ngời ngời mặc bộ vest màu trắng mỉm cười đi tới, phía sau thanh niên này còn có một cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm, vẻ mặt cô gái này rất dịu dàng.

Hí, Thẩm Quân Văn? Không ít người hít sâu một hơi. Sao mà đại phật này cũng tới rồi? Vẻ bông đùa trên mặt Trương Đông Thần cũng lần đầu tiên biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.

Tôn Quế Phương hơi lúng túng, bà ta cũng không ngờ, Thẩm Quân Văn sẽ tới, ban đầu sai Lâm Đại Quân đi gửi thiệp mời chỉ với tâm thế thử xem sao, bà ta căn bản không ôm bất kì hi vọng nào về việc Thẩm Quân Văn sẽ tới, cho dù Thẩm Quân Văn còn độc thân, Tôn Quế Phương cũng không nghĩ Thẩm Quân Văn sẽ ưng Hạ Mộng Dao.

Vì đằng sau Thẩm Quân Văn, là nhà họ Thẩm! Gia tộc siêu cấp hàng đầu duy nhất của thành phố Thương Châu, nhà họ Thẩm! Thẩm Quân Văn là cháu ruột của Thẩm Hồng Xương. Thẩm Hồng Xương không có con, nên rất thích cháu ruột Thẩm Quân Văn này.

Hơn nữa bản thân Thẩm Quân Văn này cũng là người cực kì ưu tú, từng nhiều lần được bình chọn là mười thanh niên xuất sắc nhất thành phố, thiên phú trong kinh doanh cũng khiến người khác rất kinh ngạc, Rượu Thanh Tuyền do anh ta sáng lập, cũng chỉ mất năm năm ngắn ngủi đã đứng đầu ngành rượu trắng của thành phố Thương Châu.

Là hạc giữa bầy gà điển hình: “Thẩm Quân Văn! Anh muốn tranh với tôi?” Trương Đông Thần nắm chặt nắm đấm, kiêng dè hỏi.

“Tranh?” Thẩm Quân Văn cười không nể nang, nói: “Trương Đông Thần, có phải anh không hiểu gì về chữ tranh này không? Hai người thực lực xấp xỉ nhau, cùng muốn một thứ, đó mới gọi là tranh. Còn anh, có thực lực gì, mà trong lòng không biết à?”

“Ông đây nói thẳng với mày nhé, Hạ Mộng Dao này, ông đây muốn! Kể cả ông trời có tới ông đây cũng vẫn chỉ nói câu này.” Ngông cuồng! Hết sức ngông cuồng! Nhưng không một ai dám phản bác, vì người đứng đằng sau Thẩm Quân Văn, là Thẩm Hồng Xương! Trương Đông Thần nghiến răng nghiến lợi, bị cảm giác nhục nhã bủa vây.

“Thẩm Quân Văn, mày đừng có ức hiếp người quá đáng.”, Trương Đông Thần gằn giọng gầm lên. “Nếu mày không phục có thể trả giá, ông đây không cản mày”, Thẩm Quân Văn cười chế giễu một tiếng, nói. “Được! Vậy tao trả bốn mươi triệu! Mày tới đi!”

Sắc mặt Trương Đông Thần hơi điên cuồng, tiền, anh ta không thiếu, nhưng anh ta không cho phép mình bị sỉ nhục. Thẩm Quân Văn khẽ nhướn mày, lạnh nhạt nói: “Năm mươi triệu.”, “Sáu mươi triệu!” Giọng Trương Đông Thần khản đi, mắt đỏ rực.