Lòng Tham

Chương 25: Khó chịu




Ăn xong cơm, bọn họ chạy xe về khách sạn, rồi lại cùng nhau đi bộ xung quanh một chút cho tiêu cơm.

Bọn họ chậm rãi đi dạo, đi đến một khu phố ăn vặt, cái gì cũng không muốn đụng tới nữa. Nhưng Hồ Bách vẫn còn muốn ăn, lại bị Chu Huyền cương quyết túm đi.

Cả buổi sáng bọn họ đều ngồi trên xe, tinh thần đã sớm mệt mỏi. Trên đường trở về Thích Nhiên cũng sắp ngủ gật tới nơi, sau khi trở về phòng, cậu lập tức nằm lên giường, bất tỉnh nhân sự.

Thích Giang Chử thúc giục Thích Nhiên đi tắm, cậu giãy giụa trong chốc lát rồi chạy vào phòng tắm, sấy xong tóc liền ngủ, còn ngáy đến kinh thiên động địa.

Hạ Tuyển ngồi thu dọn đồ đạc trên giường, trong phòng có ba chiếc giường, khoảnh cách giữa ba chiếc cũng không xa lắm, y chỉ cần nằm xuống giang tay chân ra liền có thể chạm đến chiếc giường bên cạnh.

Bởi vì ý đồ nho nhỏ kia của Thích Nhiên, Hạ Tuyển bị kẹp giữa Thích Nhiên và Thích Giang Chử——

Bên phải là giường của Thích Giang Chử, y chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.

Thích Giang Chử cũng đã hết cách rồi với em mình rồi, đành phải đi qua đắp chăn cho Thích Nhiên, quay đầu lại thấy Hạ Tuyển đang ngồi trên giường ngẩn người, nói: "Đi tắm đi, một lát phải đi ngủ sớm nữa."

Hạ Tuyển giật mình, lấy đồ ngủ trong balo ra, chạy vào phòng tắm.

Phòng tắm cách giường của Thích Giang Chử rất gần, khi y không mở nước còn có thể nghe thấy tiếng bước chân đi qua đi lại trong phòng của Thích Giang Chử, y chậm chạp cởi quần áo, âm thanh bên ngoài lại biến mất, y nghiêng đầu sang nhìn thấy bóng của Thích Giang Chử dựa vào đầu giường.

Chỉ có mình y nhìn thấy mà thôi, y biết rằng qua cánh cửa thủy tinh này, từ ngoài nhìn vào cái gì cũng sẽ không thấy được, thậm chí Thích Giang Chử cũng không hề nhìn về phía y. Nhưng Hạ Tuyển vẫn cảm thấy cả người đang nóng dần lên, vội vàng mở vòi để nước dội lên người, y xoay người đi, ép buộc bản thân không được nhìn nữa, một mực đưa lưng về phía cánh cửa, nhưng dù là vậy, y vẫn cảm thấy đứng ngồi không yên.

Hạ Tuyển nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đứng trước gương lau khô tóc. Sau khi lau xong, y gắp khăn lại, đặt lên giá đỡ bên cạnh bồn rửa tay, tay y đột nhiên khựng lại một chút, y muốn nhìn chính mình trong gương nên vươn tay lau đi lớp hơi nước đọng trên mặt gương.

Y hơi cúi đầu, nhìn vào gương rồi lật cổ áo xuống một chút, hất cằm lên, cố gắng để lộ ra cổ cùng xương quai xanh.

Vết hồng trên cổ cũng đã tan hết, không nhìn thấy gì cả.

Hạ Tuyển theo bản năng chạm vào phần da thịt nơi đó, không cảm nhận được bất cứ cái gì, y nhíu mày, lại đột nhiên đỏ bừng mặt, thiếu chút nữa đã mất trí rồi. Y khẩn trương buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ áo, sâu sắc cảm thấy mình đang làm chuyện ngu ngốc gì, vội vã mang dép vào, vội vã chạy trốn.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Thích Nhiên đã nằm ngang giường, khò khè không ngừng. Thích Giang Chử ngồi trên giường gõ tài liệu, nghe thấy động tĩnh nên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tuyển.

Mặt Hạ Tuyển đỏ bừng không được tự nhiên, tóc bị lau đến có chút loạn, tóc y lần trước bị bắt cắt ngắn, bây giờ đã hơi dài ra rồi, đã sắp chạm đến chân mày.

Thích Giang Chử đặt lap qua một bên, đóng máy, đứng dậy bước tới hỏi: "Em chỉnh nước quá nóng rồi sao?"

Vừa nói vừa áp sát lại, Hạ Tuyển lại ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, Thích Giang Chử giơ tay lên, hô hấp của y đều ngừng lại, nhưng hắn chỉ là dùng mu bàn tay để đo nhiệt độ trên trán Hạ Tuyển mà thôi.

Hô hấp của Hạ Tuyển bắt đầu rối loạn, y không biết Thích Giang Chử đang đứng cách mình rất gần kia có cảm nhận được hay không. Tay Thích Giang Chử cũng không ngừng trên trán y lâu lắm liền xoay người đi sang nơi khác.

Hạ Tuyển không đủ dũng khí để quay đầu nhìn xem Thích Giang Chử đang làm gì, bởi vì Thích Giang Chử đã rời đi, y mới có thể ổn định lại hô hấp. Y thực sự có chút khó chịu, không ngừng lập đi lập lại, cái cảm giác này phải đợi đến khi nào mới hết đây.

Thật ra loại khó chịu này rất nhanh là có thể hết, y có thể dời ra khỏi nhà Thích Giang Chử, không gặp mặt Thích Giang Chử thêm lần nào nữa, như vậy thì y có thể hoàn toàn xem chuyện kia như là một giấc mơ, chỉ cần Thích Giang Chử không xuất hiện nữa. Y là bạn của Thích Nhiên, không phải của Thích Giang Chử, giữa bọn họ là không có bất kỳ mối quan hệ nào cả.

Y có thể giả bộ như không nhìn thấy tất cả ý tốt của Thích Giang Chử, làm một người không biết phân biệt tốt xấu——

Nhưng Hạ Tuyển lại không thể làm như vậy, bởi vì y lưu luyến sự tốt bụng của Thích Giang Chử, y căn bản là không nỡ ngay lập tức bỏ đi, không thể chịu được việc không còn gặp được Thích Giang Chử nữa, y còn muốn nghe Thích Giang Chử nói chuyện với mình. Những thứ tốt đẹp y nhận được từ Thích Giang Chử, y càng tham lam càng muốn được nhiều hơn, y lại không dám thừa nhận rằng y muốn có được những điều đó. Nên dù cho có bị dày vò như thế nào đi nữa, y vẫn muốn ở bên Thích Giang Chử hết mức có thể.

Kỳ vọng đến một ngày nào đó, y có thể quên đi những chuyện kia, có thể giống như Thích Giang Chử, sẽ không lưu ý những chuyện nhỏ nhặt đó nữa.

Không phát sốt, Thích Giang Chử thử xong nhiệt độ mới yên lòng. Từ trong balo lấy ra chai nước khoáng mua lúc chiều, mở nắp chai đưa cho Hạ Tuyển.

"Uống chút nước đi, đợi một lát tăng nhiệt độ máy điều hòa lên." Thích Giang Chử nói.

Hạ Tuyển bị dọa hết hồn, lập tức đưa tay nhận lấy, ánh đèn quá mờ, y chạm vào đôi tay ấm áp của Thích Giang Chử, lập tức rụt tay lại.

Chai nước trực tiếp rớt lên giường Hạ Tuyển.

Y bối rối, muốn cầm chai nước lên, Thích Giang Chử đã lướt qua y, nhặt chai nước lên đặt ở đầu giường, "Hạ Tuyển, lấy cái khăn lông lại đây."

Mặc dù đã nhặt chai nước lên nhanh nhất có thể, nhưng hơn nửa bình đã đổ lên giường Hạ Tuyển. Không may là nước đều đổ hết lên nệm, giữa giường ướt hết một mảng, cho dù đã lấy khăn lông lau được một lúc nhưng trên giường vẫn còn ướt nhẹp.

"Xin lỗi, em không bắt kịp..." Hạ Tuyển đứng bên cạnh, tay chân luống cuống.

"Em lấy chai nước trong cặp anh uống trước đi." Thích Giang Chử nói.

Hạ Tuyển nhấp nhấp môi không nhúc nhích, y hiện tại không cảm thấy khát chút nào.

Cái giường kia đã không thể nằm được nữa, thời gian cũng đã muộn lắm rồi, bọn họ cũng không muốn kéo dài nữa. Thích Giang Chử đề nghị: "Đừng nằm ở đây, em qua giường anh ngủ đi."

Hạ Tuyển cả người cứng đờ, y muốn từ chối. Quay đầu lại nhìn nhìn Thích Nhiên, chỉ thấy cậu đã thay đổi phương hướng, đầu đã chuyển đến cuối giường.

Thích Giang Chử nói bổ sung: "Anh sẽ ngủ trên giường em."

Vừa nói vừa lấy khăn trải lên trên giường, Hạ Tuyển vội nói: "Không được, quá ướt rồi, sẽ bị bệnh mất."

Hạ Tuyển bướng bỉnh ôm chặt chăn, Thích Giang Chử ngồi thẳng lưng, kiên nhẫn nói: "Anh sang phòng bọn Chu Huyền ngủ."

Là một cách giải quyết tốt.

Phòng 3 người 4 người ở, nếu Thích Giang Chử qua bển vẫn phải chen chúc với người khác. Chu Huyền vừa cao vừa lớn, so với Thích Giang Chử có lẽ còn nặng hơn nhiều...

Hơn nữa vốn dĩ đây là giường của Thích Giang Chử, Hạ Tuyển nằm một mình lại đuổi Thích Giang Chử đi, y hơi ngượng ngùng, theo bản năng nói: "Nằm chung cũng không sao mà."

"Được, " Thích Giang Chử hỏi, "em muốn nằm bên nào?"

"..." Hạ Tuyển tự mình đào hố, tự mình nhảy xuống.

Y nhìn Thích Giang Chử chằm chằm, Thích Giang Chử còn đang chờ y trả lời, vì thế y chỉ chỉ bên phải.

Thích Giang Chử tắt đèn, trong bóng tối Hạ Tuyển nghe thấy Thích Giang Chử lên giường, trên giường lại ngừng lay động, một lát sau Hạ Tuyển mới ôm chăn bò lên giường.

Mùa hè, chăn rất mỏng, lúc ngủ cũng chỉ cần đắp một phần nhỏ. Chăn mền của y không bị ướt, đắp lên trên người lại có cảm giác an toàn kỳ lạ.

Giường trong phòng dành cho 3 người so với phòng đơn cũng đã lớn hơn một chút, nhưng hai người nằm chung vẫn còn hơi chen chúc. Phía sau y chính là một nguồn nhiệt, Hạ Tuyển hơi co người lại, nghe thấy phía sau không có chút động tĩnh nào liền lại co người thêm một chút nữa, nằm sát bên mép giường, tránh như tránh gai thép.

Vì duy trì cân bằng, ngay cả động đậy một chút y cũng không dám, đừng nói chi là ngủ.

Một lát sau, bỗng nhiên Hạ Tuyển cảm nhận được một nguồn sức mạnh, bị người phía sau ôm lấy eo, kéo về.

Đột nhiên có cánh tay siết chặt eo mình, tóc gáy của Hạ Tuyển đều dựng đứng lên, cánh tay Thích Giang Chử vừa nóng bỏng vừa mạnh mẽ, tim y đập bịch bịch không ngừng, nhiệt độ trên mặt y không dễ gì mới hạ xuống được đã ngay lập tức tăng trở lại.

Y kêu lên một tiếng.

Phía sau truyền đến âm thanh mang chút lười biếng của Thích Giang Chử, trong đó còn mang theo chút buồn ngủ, "Nếu còn nhích qua bên kia nữa sẽ ngã xuống đất đó, ngủ đi."

Cơ thể Hạ Tuyển dán sát vào người hắn, không dám động đậy, cố gắng không nghĩ đến lực tay đang ôm lấy mình kia nữa.

Phía sau lại không còn động tĩnh, tay Thích Giang Chử tự nhiên mà buông lỏng ra, nhưng bọn họ vẫn còn dán sát vào nhau.

Hạ Tuyển bị nghẹn, cố gắng hít một hơi, nhỏ giọng hỏi: "Anh, hôm nay anh uống say rồi sao?"

Nghe vậy, Thích Giang Chử trầm mặc nửa ngày. Vào lúc Hạ Tuyển cho là hắn không nghe thấy mình hỏi gì, Thích Giang Chử vỗ vỗ vai Hạ Tuyển, trả lời: "Anh không say. Ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ đi."