Long Vương Trở Lại

Chương 404




Chương 404

Nhưng, cũng không thể quá keo kiệt.

“Tám nghìn tám trăm tám mươi vạn tiền mặt, một chiếc siêu xe Ferrari phiên bản giới hạn, còn những trang sức vàng bạc, quần áo các loại, cô cứ xem thử rồi mua, đừng quá kinh thiên động địa, cũng đừng quá bủn xỉn.”

“Vâng.”

Bạch Tố gật đầu, cúp điện thoại, sau đó lập tức tự mình đi làm.

Đường Sở Sở ra khỏi phòng, thấy Ngụy Tri đã đi rồi, lúc này mới thở phào một hơi.

“Con nhóc chết tiệt này.”

Cô vừa đi ra, Hà Diễm Mai lập tức chửi ầm lên, dạy dỗ: “Theo Giang Thần có gì tốt? Cậu Ngụy là người của gia tộc lớn, gia tài hơn trăm tỷ, Ngụy Quang chỉ có một đứa con trai là cậu ta, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa…”

“Mẹ, con có việc, đi trước đây.”

Đường Sở Sở vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Sau khi cô đi, cô đã gọi điện thoại cho Giang Thần: “Chồng, em đến Dược Phẩm Trường Sinh tìm Lâm Y lấy mấy đơn hàng để cho Vĩnh Thái phục hồi sản xuất trước.”

“Ừm.”

Giang Thần gật đầu.

Đường Sở Sở đi làm việc, Giang Thần cũng ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi phòng, lập tức đi về phía cửa.

Hà Diễm Mai đang ngồi trong phòng khách lập tức gọi anh lại: “Đứng lại.”

“Mẹ~”

Giang Thần ngại ngùng đi qua.

Hà Diễm Mai lấy một cái thẻ ra, đặt trên bàn, lạnh lùng nói: “Trong thẻ có năm mươi vạn, đây là một chút tiền riêng tôi để dành, bây giờ cho cậu, cậu ly hôn với Sở Sở, cậu không xứng với Sở Sở, đừng làm lỡ nó.”

“Mẹ, mẹ có tiền riêng?” Đường Tùng mở to mắt: “Lúc trước mua bảo hiểm, không phải nói không có một xu nào sao?”

Hà Diễm Mai xụ mặt, nói: “Sao, không thể cất chút tiền riêng à? Không có tiền riêng, cả nhà lớn bé chúng ta ăn gì?”

Đường Tùng lập tức ngậm miệng.

Cậu ta nghịch chìa khóa xe Ferrari trong tay, lại nhìn Giang Thần, nói: “Giang Thần, tôi thừa nhận anh thật sự làm việc nhà rất tốt. Nhưng, anh phải biết rằng, anh không xứng với chị tôi, anh có thể mua cho tôi một chiếc xe mấy trăm vạn không? Anh không thể, nhưng cậu Ngụy có thể.”

Giang Thần dở khóc dở cười.

Anh cảm thấy mình phải ngả bài thôi.

Chứ không ở trong cái nhà này, anh sẽ không có một chút địa vị gì cả.

“Mẹ, thật ra con có tiền.” Giang Thần bất đắc dĩ nói: “Thật ra, Đế Vương Cư chính là của con.”

“Ha~” Đường Tùng lập tức bật cười: “Giang Thần, anh biết chém gió thật đấy. Sao anh không nói thành phố mới Thời Đại Khoa cũng là của anh luôn đi.”

“Nói đúng rồi, thật sự đấy.” Giang Thần gật đầu.

Đường Tùng chửi ầm lên: “Mẹ nó, nói anh mập, anh còn thật sự hốc thêm. Anh cũng biết chém gió quá đấy, còn thành phố mới Thời Đại Khoa, anh biết đó là khái niệm gì không? Một tên nghèo mạt như anh, cả đời này cũng không hiểu nổi.”

“Thật sự là của tôi, tôi gọi một cú, đã sắp xếp Hà Tâm vào làm trong thành phố mới Thời Đại Khoa rồi.”