Long Vương Trở Lại

Chương 441




Chương 441

“Được rồi, tôi đồng ý.”

Nghe vậy, Tiêu Dao Vương lập tức mừng rỡ, có Hắc Long tham gia, nhiệm vụ lần này ông ta có thể hoàn thành viên mãn rồi.

Hắc Long là ai chứ?

Chính là người tồn tại siêu cấp chân chính bước chân ra từ trong biển lửa ngập trời, từ một cậu lính nhép đạp hài cốt kẻ địch, từng bước bò lên đỉnh cao.

Ông ta đã được chứng kiến qua bản lĩnh của Hắc Long, trước mặt anh, ông ta qua không qua nổi một chiêu.

“Này… Hắc Long, còn chuyện này nữa…”

“Bớt lề mề đi, có gì thì nói nhanh.”

Tiêu Dao Vương lấy ra một văn kiện khác đưa cho Giang Thần, nói: “Đây là lệnh từ cấp trên, cậu xem qua đi.”

Giang Thần cầm tập văn kiện lên xem một chút, không khỏi nhíu mày: “Ông lại làm trò gì thế này? Tiểu Hắc đang tại chức ở Nam Hoang, đội đặc chiến được nội bộ trong nước thành lập, có liên quan gì đến Nam Hoang, sao ông có thể để anh ta đi làm huấn luyện viên?”

Tiêu Dao Vương cười nói: “Dù sao cậu ta cũng đang rảnh mà, vừa hay có chút việc cho cậu ta làm chơi.”

Giang Thần thản nhiên nói: “Văn kiện từ cấp trên đưa xuống thì sao không tìm Tiểu Hắc ấy, cho tôi xem làm gì?”

Tiêu Dao Vương nhất thời lúng túng: “Ai mà không biết cậu chứ, nếu cậu không đồng ý, dù là văn kiện của cấp trên cậu cũng sẽ trả về thẳng thừng thôi.”

Suy nghĩ một hồi, Giang Thần nói: “Được rồi, để tôi hỏi Tiểu Hắc xem, nếu anh ta đồng ý thì cứ để anh ta đi huấn luyện mấy tên tân binh chưa trải qua bom đạn cũng được, còn lỡ anh ta không muốn thì tôi cũng đành chịu.”

Nói xong, Giang Thần cất văn kiện đi, nói: “Cho tôi đến phòng khám phàm nhân.”

Tiêu Dao Vương nói với lái xe: “Hoắc Đông, còn không đi mau.”

“Dạ.”

Hoắc Đông cho xe chạy đi, hướng về phía phòng khám phàm nhân.

Rất nhanh xe đã đến nơi.

Tối hôm qua Tiểu Hắc uống say như chết, anh ta nghiệm được cái gì gọi là cuộc sống thối nát, biết cái gì gọi là mơ màng trong cơn say.

Anh ta ngủ qua đêm ở Tôn Dung Hội, đến sáng mới quay về.

Trên đường về có gặp một em gái ăn chơi, xảy ra một vài hiểu lầm với cô ta.

Bây giờ em gái ăn chơi đã theo đến tận phòng khám phàm nhân.

Bên trong phòng khám, Tiểu Hắc nhìn cô gái độ đôi mươi, tóc nhuộm đỏ rực, mặc bộ trang phục vô cùng sexy, anh ta nhất thời không biết làm sao: “Cô gì ơi, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây chỉ là hiểu lầm, mỗi lần suy nghĩ chuyện gì tôi sẽ vô cùng tập trung, thế nên mới va trúng cô, tôi không có sàm sỡ cô thật, sao cô cứ đuổi cùng giết tận tôi thế?”

Cô ta ngồi trên ghế vắt chéo chân, nhìn Tiểu Hắc hoảng loạn ngay trước mắt.

Miệng cô ta ngậm một cây kẹo mút, tỏ vẻ không thèm đếm xỉa lời anh ta nói: “Tại sao anh đụng vào tôi cũng mặc kệ, tóm lại là anh phải chịu trách nhiệm, vừa hay tôi đây không có chỗ nào để đi, tạm thời ở chỗ anh vậy, anh cung ăn cung uống cho tôi ba tháng thì chuyện này coi như bỏ qua, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát vì tội anh sàm sỡ.”

Nói xong, cô ta đứng lên kéo tay Tiểu Hắc, tự cởi quần áo rồi đặt tay anh ta lên ngực mình xoa vài cái.