Long Vương Trở Lại

Chương 452




Chương 452

Cháu rể của nhà họ Đường là Hắc Long, là chủ của Đế Vương Cư đấy.

Cũng may Ngụy Quang đưa anh ta đến nhà nhận sai nếu không để Hắc Long điều tra đến cùng thì nhà họ Hứa thực sự xong đời.

“Ngụy Tri, mẹ tôi thay Sở Sở hẹn cậu đi ăn tối sao?”

“Ừm.”

Ngụy Tri gật đầu rồi lại lập tức lắc đầu: “Không, không có chuyện đó.”

Giang Thần mỉm cười rồi nói: “Đừa căng thẳng, tối nay nên đi ăn cơm thì cứ đi, lúc ăn cơm nhớ nói rõ ràng rằng cậu không xứng với Sở Sở, biết chưa?”

“Tôi, tôi biết rồi.” Nguy Tri gật đầu rồi không dám nói thêm gì nữa.

Giang Thần vươn vai nói: “Cậu coi trọng vợ tôi chứng tỏ vợ tôi là một người rất ưu tú, cũng may là cậu đến nhà họ Đường tặng quà chứ chưa dùng thủ đoạn khác. Hành động này của cậu đã cứu nhà họ Ngụy.”

Ngụy Tri hít một hơi thật sâu.

Bây giờ nghĩ lại, đúng là rất sợ hãi.

May mà không hành động thiếu suy nghĩ nếu không nhà họ Ngụy sẽ xong đời.

Một chỉ huy muốn tiêu diệt một gia tộc thì quá đơn giản, cũng chỉ bằng một câu nói.

“Được rồi, đi đi.” Giang Thần khẽ khoát tay.

Mọi người giống như được ân xá nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời đi, Ngụy Quang mới lau mồ hôi trên mặt rồi liếc nhìn Ngụy Tri: “Lần này suýt nữa là con đã hại cả gia tộc.”

“Bố, con cũng không biết mà, ai mà biết đứa con rể ở rể nhà họ Đường lại là Hắc Long chứ.”

Ngụy Quang hít một hơi thật sâu nói: “Trước đây Hắc Long tự do lái xe ra vào quân khu, người ta đồn rằng Giang Thần dựa vào quan hệ để mượn xe nhưng không ngờ đó thực sự là xe của cậu ta, là xe của Hắc Long. Rõ ràng Hắc Long là một người có gia thế khủng nhưng khi ở rể nhà họ Đường lại bị đồn là đồ vô dụng ăn bám.”

Sau khi giải quyết xong chuyện của Ngụy Tri Giang Thần rời khỏi Đế Vương Cư đi đến nhà họ Đường.

Buổi chiều anh ở trong nhà chẳng đi đâu.

Còn Hà Diễm Mai và những người khác thì mang tiền gửi ngân hàng.

Đường Sở Sở đã đi Vĩnh Thái.

Vừa mới tiếp quản Vĩnh Thái nên cô có rất nhiều việc, bận rộn đến mãi sáu giờ chiều vẫn chưa trở về.

Hà Diễm Mai đã hẹn với Ngụy Tri nên thấy Đường Sở Sở chậm trễ chưa về nhà cũng có chút lo lắng, bà ta gọi điện thoại bảo Đường Sở Sở lập tức về nhà.

Đường Sở Sở còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng nên vội vội vàng vàng trở về.

“Sở Sở, mau đi thay đồ đi, thay cái váy đẹp ấy rồi trang điểm, đeo thêm ít đồ trang sức.”

Đường Sở Sở khó hiểu hỏi: “Mẹ, mẹ lại làm gì vậy?”

Hà Diễm Mai mỉm cười nói: “Mẹ đã hẹn cậu Ngụy ăn tối, mau lên, đừng có lề mề nữa, cậu Ngụy bận trăm công nghìn việc, bận vậy mà có thể bớt chút thời gian ăn cơm với chúng ta nên con không được chậm trễ.”