Long Vương Trở Lại

Chương 497




Chương 497

Ngay sau đó, cô ta mang đến với một chiếc hộp gỗ, đặt nó lên bàn và mở ra.

Bên trong là một cây nhân sâm lớn có dính một ít bùn đất.

Hai mắt Đường Sở Sở sáng lên.

Gốc nhân sâm này có thể tạm chấp nhận.

Cô nhìn Giang Thần và hỏi: “Ông xã, gốc này thế nào?”

Giang Thần nhìn lướt qua và bình luận: “Nhân sâm này cũng thường thôi. Nhìn hình dáng và màu sắc, hẳn là sinh trưởng ở nơi đất bùn âm u, ẩm ướt, tạp chất khá nhiều. Nhưng được cái cũng có vài năm tuổi, ít nhất là ba trăm năm. Chẳng qua do môi trường sinh trưởng nên giá trị loại sâm này không cao, nếu đổi sang một môi trường sinh trưởng khác thì giá trị của nó có thể tăng ít nhất mười lần”

Nghe vậy, Đường Sở Sở nhìn y tá trước mặt và hỏi: “Còn loại nào tốt hơn nữa không?”

Nhiếp Tiểu Lệ nhìn Giang Thần bằng ánh mắt khinh thường: “Không biết thì đừng có nói bừa, cái gì mà ba trăm năm, cái gì mà mọc trong đất bùn âm u, ẩm ướt? Đây là sâm vương với năm trăm năm lịch sử, là báu vật của cửa hàng chúng tôi, trị giá ba triệu nhân dân tệ.”

Giang Thần khẽ lắc đầu, anh cũng lười lý luận với người ngoài.

Anh kéo Đường Sở Sở đứng lên và nói: “Chúng ta đi chỗ khác xem.”

“Ừ.” Đường Sở Sở gật đầu.

“Đứng lại…”

Nhiếp Tiểu Lệ hét lên.

Giang Thần dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.

Nhiếp Tiểu Lệ chỉ vào nhân sâm trong hộp trên bàn và nói: “Theo quy định của cửa hàng này, một khi đã mở hộp thì phải mua. Những hộp đựng nhân sâm này đều đã mở ra, để tôi tính xem…”

Cô ta lấy điện thoại ra và tính toán nhanh chóng.

“Tổng cộng là bốn triệu ba trăm sáu mươi tám ngàn nhân dân tệ, bớt số lẻ cho cô chỉ lấy bốn triệu ba.”

“Ha!”

Giang Thần bật cười: “Chẳng lẽ mua đồ mà không được xem trước, gì mà liếc mắt một cái là phải mua, cửa hàng làm ăn kiểu quái gì vậy, gian thương à?”

“Em trai à, cậu nói đúng rồi đó, nhìn là phải mua.”

Đúng lúc này, một người đàn ông từ xa đi tới.

Người đàn ông này khoảng ba mươi tuổi, mặc sơ-mi đen và chỉ cài hai cúc, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng vừa thô vừa to, phía sau anh ta là hai người đàn ông vạm vỡ.

Nhiều khách hàng quay sang nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở với nụ cười hí hửng.

Tất cả họ đều biết nay sắp có kịch hay để xem.

Người đàn ông đi tới, liếc nhìn hộp nhân sâm đã mở sẵn trên bàn và cười nói: “Quy định của hiệu thuốc Đệ Nhất chúng tôi là thế. Nhân sâm không được gặp ánh sáng, gặp sáng linh khí sẽ biến mất. Giờ cậu mở nhiều hộp như vậy, linh khí trôi hết rồi, tôi biết bán cho ai?”

“Anh ba.” Nhiếp Tiểu Lệ cung kính gọi.

Sau đó cô ta đứng trước mặt anh ba, ngẩng đầu nhìn Giang Thần và Đường Sở Sở bằng thái độ kiêu ngạo.

Cô ta đã sớm nhận ra giọng của Giang Thần và Đường Sở Sở không phả của người Giang Bắc, mà là của người Giang Trung.

Cho nên, khi đi lấy bảo vật của cửa hàng, cô ta đã thông báo cho anh ba-người phụ trách hiệu thuốc.