Long Vương Trở Lại

Chương 642




Chương 642

“Chủ soái, qua biên giới, làm gì vậy?”

Giang Thần không hề nhiều lời.

Hành tung của anh cũng đã bị kẻ thù nắm trong lòng bàn tay, anh không thể nào dẫn theo cả đội theo.

Một khi dẫn đội đi theo, vậy thì tính mạng của Tiểu Hắc sẽ đáng lo ngại,

Anh biết rõ rằng đến ngoại ô Thiên Sơn rất nguy hiểm, hiện tại ngoại ô Thiên Sơn chính là đầm rồng hang hổ, anh đi thì chắc chắn cũng có khả năng không thể sống sót trở về.

Nhưng, cho dù đầm rồng hang hổ, anh cũng muốn xông vào một lần.

“Quỷ Lịch.”

“Có thuộc hạ.”

“Chuẩn bị áo chống đạn.”

“Được.”

Quỷ Lịch rất nhanh đã chuẩn bị xong.

“Được.”

Quỷ Lịch rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Rất nhanh đã chuẩn bị tốt.

Giang Thần mặc áo chống đạn vào.

Đổ đầy xăng, thùng xăng dự phòng cho xe việt dã cũng đã chuẩn bị xong xuôi.

Quỷ Lịch mở miệng, nói: “Chủ soái, anh đi ngoại ô Thiên Sơn làm gì vậy, thuộc hạ đi cùng với anh, với lại mang thêm mấy vạn quân lính đi theo cùng anh.”

Giang Thần khẽ dừng tay, nói: “Không cần, tôi đi một mình, sáng sớm ngày mai tôi không quay về, thì dẫn quân đến ngoại ô Thiên Sơn, san bằng ngoại ô Thiên Sơn.”

Nói xong, anh lên xe, khởi động xe, lái xe rời khỏi quân khu.

Ngoại ô Thiên Sơn, là biên giới Nam Hoang.

Chính xác mà nói, nơi này đã không còn thuộc về phạm vi của Trung Quốc nữa, đây là một nơi mà không có ai quản lý, bất kỳ nước nào cũng đều không thể quản lý chuyện ở nơi này.

Nơi này cũng chưa rất nhiều biên giới của các nước nhỏ.

Ngoại ô Thiên Sơn, đỉnh Thiên Sơn.

Nơi đây có một căn nhà bằng gỗ.

Trong phòng có một người đàn ông bị trói, anh ta là Tiểu Hắc, cũng là phó thống soái của hàng trăm vạn quân Hắc Long ở Nam Hoang, ở Nam Hoang dưới một người, trên vạn người,

Cả người Tiểu Hắc toàn là máu, nằm trên mặt đất, hai mắt khép hờ, không biết còn sống hay đã chết.

Bên ngoài phòng đều là lính đánh thuê mặc bộ đồ rằn ri, những người lính đánh thuê này đều được trang bị đầy đủ vũ khí.

Ở cách đó không xa, thậm chí còn có máy bay chiến đấu, còn có xe tăng, đại bác, vũ khí loại có lực sát thương vô cùng kinh khủng.

“Báo…”