Long Vương Trở Lại

Chương 734




Chương 734

Anh ấy, anh ấy là Hắc Long?

Giang Thần là Hắc Long sao? Cái này, sao có thể chứ?

Cái tên phế vật tới nhà họ Đường ở rễ này sao có thể là Hắc Long, Hắc Long là chủ tịch tập đoàn Giang Long, anh ta đã chết, chết ở ải Thiên Sơn, chuyện này ai ai cũng biết, nó còn là tin tức do đích thân tướng quân Nam Hoang tuyên bố, chuyện này sao có thể là giả được kia chứ.

Đường Tùng không tin, không tin Giang Thần chính là Hắc Long.

Không tin cái tên phế vật làm hầu làm hạ nhà họ Đường này là Hắc Long tiếng tăm lẫy lừng.

Giờ phút này, cậu ta cũng không có suy nghĩ nhiều thêm nữa.

Bởi vì cậu ta đang hơi mơ hồ, vừa nghĩ đến vấn đề vừa rồi, đầu cậu ta đã đau như muốn nứt ra.

“Rồng có vảy ngược, chạm vào phải chết, vảy ngược của tôi chính là Đường Sở Sở”

Giang Thần đứng thẳng người lên, đi đến Ngụy Tri đang nằm trong vũng máu, nhấc chân lên giẫm mạnh vào dưới đũng quần của anh ta.

“Aaaa…!”

Ngụy Tri trừng lớn hai mắt, vẻ mặt nhăn nhó, phát ra tiếng kêu đau đớn.

Ngay sau đó thì ngất đi.

“Cậu, cậu…” Sắc mặt Ngụy Quang tái nhợt.

Ngụy Tri là đứa con trai duy nhất của ông ta, còn chưa cưới vợ, còn chưa có con thì đã bị mất giống rồi.

“Còn ông…”

Giang Thần vừa đi đến chỗ Ngụy Quang vừa nói với giọng điệu lạnh lùng: “Hồi trưa ông đã nói thế nào? Ông đã nói là sẽ không ra tay với nhà họ Đường, nên tôi mới giữ lại cho ông một mạng, nhưng cuối cùng thì sao, chớp mắt một cái, ông đã ra tay trả thù nhà họ Đường, ông tưởng tôi là cọp ăn chay hay gì?

Giang Thần nhấc chân lên giẫm mạnh lên ngực Ngụy Quang.

Một cước dẫm nát tim ông ta.

“Aaaa…!”

Ngụy Quang kêu đau thảm thiết.

Ngay sau đó, đầu ông ta quẹo sang một bên, ông ta đã chết.

Giang Thần đi từng bước lại gần Mã Hóa Long.

Mã Hóa Long bị Giang Thần đẩy ngã từ lầu hai xuống, té gãy chân, nằm trên mặt đất, không cách nào đứng dậy, anh ta nhìn thấy cảnh vừa rồi thì sợ đến run rẩy toàn thân.

Hối hận. Anh ta hối hận rồi.

Sớm biết Giang Thần ở rễ nhà họ Đường chính là Hắc Long thì có đánh chết anh ta, anh ta cũng không dám làm khó Đường Sở Sở, đánh chết anh ta cũng không dám gài bẫy Đường Tùng.

“Hắc, Hắc Long, chủ soái, xin anh tha mạng, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin anh tha cho tôi một con đường sống, tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp…”

Mã Hóa Long không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ.

“Mã Hóa Long, tao với mày nước sông không phạm nước giếng, tao cũng chưa từng gặp mày, nhưng tại sao mày lại cứ có mắt không tròng mà kiếm chuyện với nhà họ Đường?”

Giang Thần đi tới trước người anh ta, từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Nhấc chân lên đạp. Một cước nặng ngàn cân.

Mã Hóa Long, kẻ được kỳ vọng sẽ trở thành ông hoàng mới của thế giới ngầm Giang Trung cứ như vậy mà mất mạng, ngay cả một tiếng thét cũng không kịp thốt lên.

Ngụy Quang, Mã Hóa Long đều đã chết.

Toàn bộ sơn trang với hơn trăm tên đàn em cũng chết thảm.

Chỉ có một người còn sống chính là Ngụy Tri.

Mặc dù còn sống nhưng anh ta đã bị tàn phế.

Tứ chi tàn phế, chân thứ ba cũng tàn phế cho dù là bất tử thì nửa đời sau cũng phải bám víu trên xe lăn.

Rất nhanh sau đó, Tiêu Dao Vương đã tới.

Ông ta nhận được điện thoại của Giang Thần, lo lắng sẽ xảy ra chuyện nên đã lập tức điều động máy bay trực thăng.

Chẳng mấy chốc, máy bay trực thăng đã xuất hiện, đáp xuống sơn trang.

Tiêu Dao Vương xuất hiện với bộ quân phục có năm ngôi sao trên vai.

Ông ta thấy tình cảnh trước cửa sơn trang, thấy Ngụy Quang nằm trong vũng máu trên đất, Mã Hóa Long, và còn cả Ngụy Tri, ông ta đi tới, cau mày hỏi: “Sao thế này?”