Long Vương Trở Lại

Chương 810




Chương 810

Trước đó thì cô bé ở quầy thu ngân đã nhận được điện thoại của quản lý đại sảnh, nói giám đốc muốn cô chuẩn bị 20 căn phòng, nói là Đường Thiên Long và nhà họ Đường muốn vào ở.

“Vâng, có đặt rồi ạ.” Cô bé ở quầy thu ngân mở miệng nói, xong lại lấy ra thẻ phòng đưa qua: “Dắt lên đi.”

Nhân viên lễ tân kia cầm lấy thẻ phòng quay trở về khu nghỉ ngơi.

“Ơ kìa?”

Vào đúng lúc này có một giọng nói quái gở truyền tới.

Một người đàn ông nhìn cũng khá đẹp trai đang vòng tay ôm eo một cô gái ăn mặc gợi cảm đang từ bên ngoài khách sạn tiến vào trong.

Anh ta vừa vào đã thấy người nhà họ Đường ở khu nghỉ ngơi.

Anh ta lập tức đi qua, nhìn người nhà họ Đường đang bày ra một vẻ tức tối.

“Liễu Sung…”

Đường Mộng Oánh nhìn thấy người này bèn lập tức đứng lên, trên mặt là một vẻ kích động. Nhưng đến khi nhìn qua người phụ nữ mà anh ta đang ôm kia, sắc mặt cũng lập tức tối sầm xuống.

“Đường Mộng Oánh, đúng là trùng hợp thật đó. Tôi nghe nói hai nhà họ Ngụy và họ Hứa liên kết lại chèn ép nhà họ Đường, tất cả tài sản của nhà họ Đường đều đã bị tòa án tịch thu rồi. Hai nhà họ Hứa và họ Ngụy còn truyền tin là sẽ khiến nhà họ Đường không có chỗ dung thân ở Giang Trung này. Sao hả, mấy người còn có tiền ở khách sạn, khách sạn này còn dám tiếp đón mấy người à?”

Đường Lỗi lập tức đứng lên quát: “Liễu Sung, mày không giúp đỡ thì thôi, sao lại còn giậu đổ bìm leo nữa, mày có xứng đáng với Mộng Oánh không?”

“Ha ha…”

Liễu Sung cười phá lên.

Sau lại duỗi tay sờ vào cặp ngực của người phụ nữ đi cùng một cái.

“Cậu Liễu, cậu kì quá à.” Người phụ nữ kia tỏ vẻ thẹn thùng.

Liễu Sung cười nói: “Tôi đã ngán cái cô nàng Đường Mộng Oánh này từ lâu rồi, muốn đổi người khác từ mấy đời rồi. Bây giờ nhà họ Đường gặp khó khăn, dĩ nhiên tôi phải chia tay với cô ta rồi. Anh xem em gái xinh đẹp này đi, mới chi ra ba vạn thôi đã có thể bao cả tháng rồi, còn Đường Mộng Oánh, tôi đã nạp vào cô ta bao nhiêu tiền rồi?”

Sắc mặt của Đường Mộng Oánh âm u đến đáng sợ, sải bước tới tát một bại tai.

Bốp.

Tiếng tát tay lanh lảnh, vang dội khắp một khu.

Tiếng tát tay lanh lảnh, vang dội khắp một khu.

“Dám đánh ông đây?”

Liễu Sung lập tức nổi giận, nhấc chân lên đạp Đường Mộng Oánh một cái.

Một cú đạp đó trúng vào bụng khiến người kia ngã rạp ra trên đất.

“Đánh người, đánh người kìa.” Đường Lỗi hô hoán lên.

Rất nhanh sau đó, bảo vệ cũng đã tới.

Liễu Sung nhìn đám bảo vệ, quát lên: “Tôi là người nhà họ Liễu, ai dám động tới?”

Nhưng người bảo vệ này làm gì biết nhà họ Liễu là ai.

Nhưng nhìn vẻ mặt hiểm ác của Liễu Sung cũng khiến bọn họ thật sự bị dọa sợ, không dám hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ trước sau.

Vào lúc này, nhân viên lễ tân vừa trở về từ chỗ quầy lễ tân kia đã cầm thẻ phòng đi tới, tôn kính gọi: “Ông Đường, đây là thẻ phòng, tôi dắt mọi người lên nhận phòng.”

Thấy cảnh này, Liễu Sung bày ra vẻ mặt rất đỗi ngờ hoặc, thật sự có khách sạn dám tiếp nhận người nhà họ Đường ư?

Anh ta lập tức đứng ra nói: “Nè, giám đốc khách sạn của mấy người đâu? Đây chính là người nhà họ Đường đó, nhà họ Ngụy và họ Hứa đã ra lệnh là ai dám tiếp nhận người nhà họ Đường thì chính là đối nghịch với nhà họ Ngụy và họ Hứa đấy!”

Cô nhân viên lễ tân nhìn Liễu Sung một cái, cũng bị lời nói của anh ta dọa sợ rồi.

Chuyện này quả thật là cô ta có nghe qua.

Ngay lập tức, cô ta cầm lại thẻ phòng quay về chỗ quầy lễ tân xác nhận lại.

Mà người nhà họ Đường cũng bày ra vẻ mặt u ám.

Liễu Sung cười hả hả, sau đó lấy điện thoaị ra gọi cho Hứa Khung của nhà họ Hứa.

Quãng thời gian trước, anh ta trộm vía quen biết được Hứa Khung của nhà họ Hứa, nhưng mà vẫn luôn chưa có cơ hội để nịnh hót, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

Người nhà họ Đường quả thật đúng là duyên âm của anh ta mà.

Người nhà họ Đường quả thật đúng là duyên âm của anh ta mà.