Long Vương Trở Lại

Chương 846: 846: Vòng Thi Đầu Tiên





Sau khi Đường Sở Sở bước ra khỏi sân khấu.
Khai Hiểu Đồng tiếp tục lên tiếng nói: “Vị trí thứ hai là Phương Thốn Tâm từ Bách Thảo Đường, Phương Thốn Tâm là cháu gái của thần y Phương.

Trong 20 năm qua, tại mỗi Đại hội Trung Y, thần y Phương đều có khả năng áp đảo đám đông, Phương Thốn Tâm đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.”
Mao Khang nói: “Xin mời cô Phương Thốn Tâm.”
Phương Thốn Tâm bước lên sân khấu.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, giống như một con thiên nga trắng quý phái.
Cô ta nhận lấy micro.
Khai Hiểu Đồng cười hỏi: “Bác sĩ Phương, lần đầu tiên tham gia đại hội Y Học đã giành được vị trí thứ hai trong cuộc thi, hiện tại cô cảm thấy thế nào?”
Phương Thốn Tâm rất khiêm tốn cho biết: “Được giao lưu với nhiều bậc tiền bối trong ngành y là ước mơ của tôi.

Tôi tin rằng lần này dù thắng hay thua, tôi cũng sẽ thu hoạch được rất nhiều.”
“Cảm ơn cô, cô Phương.” Mao Khang cười nói, tiếp tục đọc: “Vị trí thứ ba là Hàn Kim Minh của Bệnh viện Thái Thượng.”
“Vị trí thứ tư, Hồng Lãng của Bệnh viện Thái Thượng.”
“Vị trí thứ năm, Mặc Tử của Mặc Viện.”
“Vị trí thứ sáu, Đào Bạch Bạch của cửa hàng dược phẩm Vô Cực.”
“Vị trí thứ bảy, Bách Thảo Đường...”
Hai người dẫn chương trình lần lượt đọc tên.
Những người được đọc tên lần lượt bước lên sân khấu.
Chẳng mấy chốc, cả trăm người cùng tụ họp.
Trong lúc mọi người đang ở trên sân khấu, Tần Sương đến bên cạnh Đường Sở Sở, tươi cười nói: “Cô Sở Sở, cậu chủ muốn gặp cô.”

“Hả?”
Đường Sở Sở nhìn Tần Sương nhíu mày: “Cô, cậu chủ nhà cô, Hắc Long ư? Không phải anh ta đã chết rồi sao?”
Đường Sở Sở đã từng đến tập đoàn Giang Long và biết Tần Sương.
Nhìn thấy Tần Sương tới tìm mình, cô không khỏi kinh ngạc.
Tần Sương cười nói: “Đi theo tôi.”
Đường Sở Sở cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng vẫn đi theo Tần Sương ra khỏi hội trường.
Bên ngoài đại sảnh chính.
Giang Thần dựa vào tường, hút một điếu thuốc.
Tần Sương đã đưa Đường Sở Sở tới.
“Cậu chủ, Đường Sở Sở đã tới rồi.”
Giang Thần hơi dừng lại, nói: “Ừm, tôi biết rồi, cô lui xuống đi.”
“Vâng.”
Tần Sương xoay người rời đi.
Còn Đường Sở Sở khi nhìn thấy Giang Thần lại sững sờ.
Đây là?
Hắc Long Giang Nam không phải đã chết rồi sao, làm sao còn sống được chứ?
Cô cho rằng mình đã nhìn nhầm, ra sức dụi mắt, nhưng phát hiện ra đây chính là Hắc Long Giang Trung.
Giang Thần cười nhẹ: “Sở Sở, đã lâu không gặp.”
“Anh, anh, anh còn sống sao?” Vẻ mặt Đường Sở Sở kinh ngạc.
Giang Thần sờ sờ mũi, cười nói: “Sao thế, cô trù tôi chết à?”
“Không, không, không phải.” Đường Sở Sở vội vàng giải thích.

Lúc này cô đang rất căng thẳng.
Trái tim không ngừng đập như sắp bật ra.
Giang Thần lấy ra một chiếc tai nghe không dây, đưa cho Đường Sở Sở.
Đường Sở Sở nhận lấy, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: “Cái này, đây là cái gì?”
Giang Thần nói: “Tai nghe không dây, đeo vào có thể nói chuyện với tôi.

Cô đeo tai nghe không dây tham gia cuộc thi y học đi, tôi sẽ bí mật giúp cô.”
“Hả?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở khó hiểu.
Bí mật giúp cô à?
“Mời Đường Sở Sở lên sân khấu.”
Một giọng nói vang lên khắp đại sảnh chính.
Giang Thần nói: “Đã gọi cô rồi kìa, mau đi đi.”
“Nhưng tôi...”
Giang Thần hơi dừng lại, nói: “Đừng lo lắng, không sao đâu.”
“Vâng.”
Đường Sở Sở đeo tai nghe, sau đó nhanh chóng trở lại hội trường, dưới ánh mắt của không ít người, cô bước lên sân khấu.
Top 100 đã quy tụ đầy đủ trên sân khấu.
Các quy tắc của cuộc thi đã được quy định từ trước rồi.
Khai Hiểu Đồng và Mao Khang thông báo một chút thể lệ cuộc thi.
Các quy tắc của cuộc thi tại đại hội Y học lần này rất đơn giản, PK một chọi một, năm mươi người thắng cuộc sẽ vào nhóm chiến thắng.

Nhóm chiến thắng tạm thời sẽ an toàn.
Còn năm mươi người thua cuộc sẽ được ghép ngẫu nhiên lại với nhau, quyết đấu thêm một lần nữa.
Người chiến thắng sẽ được thăng cấp.
Sẽ được ngẫu nhiên ghép đội với nhóm chiến thắng, rồi đấu tay đôi PK một lần nữa.
Sau khi các quy tắc được công bố, hội trường xuất hiện một TV LCD, trên đó xó trăm cái tên, tất cả đều được xáo trộn ngẫu nhiên để ghép cặp với nhau.
Ghép cắp nhanh chóng kết thúc.
“Bây giờ, mời Đường Sở Sở và Trần Phàm bước ra.”
Đối thủ mà Đường Sở Sở được ghép chung một thầy thuốc già có thứ hạng khá thấp, nhưng những người có thể lọt vào top 100 cũng không hề yếu, đều là những bác sĩ đã hành nghề mấy chục năm.
Đường Sở Sở bước đến giữa sân khấu.
Ngay sau đó đối thủ của cô cũng xuất hiện.
Đó là một cụ già khoảng ngoài tám mươi tuổi, mặc áo khoác trắng, còn đưa theo một nữ trợ lý trẻ tuổi.
Mao Khang nhìn Đường Sở Sở hỏi: “Cô Sở Sở, trợ lý của cô đâu?”
Cô còn chưa kịp nói thì ông lão trước mặt cô đã lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Giao lưu học hỏi y thuật với một người như vậy, cho dù có thắng cũng không hề nở mặt.”
Đường Sở Sở rất căng thẳng.
Đúng lúc này, một người đàn ông bước lên sân khấu.
Anh là Giang Thần.
Nhìn thấy Giang Thần bước lên sân khấu, Đường Sở Sở mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Thần đi tới, nói: “Tôi là trợ lý của cô ấy.”
Mao Hiểu Đồng liếc mắt nhìn Giang Thần một cái, cũng không nói nhiều mà trực tiếp thông báo: “Theo quy định, bốc thăm quyết định nội dung thi đấu.”
Ngay sau đó, nhân viên đã đẩy chiếc hộp bước lên sân khấu.
Mao Khang nói: “Trong hộp này có rất nhiều thư được niêm phong, bên trong có viết số, mỗi con số tương ứng với nội dung cuộc thi.

Bóc ra được cái gì đều là ý trời.

Bây giờ mời nhân viên lấy một phong thư từ trong hộp ra và chuyển nó cho tôi.”

Các nhân viên bắt đầu rút, họ đưa tay vào hộp.
Chiếc hộp này trong suốt.
Ngay sau khi anh ta đặt tay vào, từ đáy hộp truyền tới một luồng gió, thổi thư bay tứ tung, nhân viên đã tiện tay tóm lấy một tờ và đưa cho Mao Khang, Mao Khang mở nó ra, đưa nó ra trước ống kính, sau đó thông báo: “Số 58, chúng ta hãy xem xem đề số 58 trong ngân hàng câu hỏi.”
Trên TV LCD trên sân khấu, xuất hiện nội dung của đề số 58.
“Nhận dạng dược liệu, chọn ngẫu nhiên 100 loại dược liệu từ hơn 100.000 loại dược liệu.

Hai bên thi đấu bịt mắt, dùng khứu giác để nhận biết dược liệu.

Thời gian thi đấu là mười phút.

Ai nhận dạng được nhiều dược liệu hơn sẽ chiến thắng.”
Sau khi nghe nội dung thi đấu do máy tính phát.
Hội trường đã truyền đến tiếng xôn xao.
Ván thi đấu này rất thú vị.
Bịt mắt, dựa vào khứu giác để xác định cả trăm loại dược liệu, ngay cả một vị thầy thuộc vào nghề mấy chục năm cũng không thể xác định được hết.
Đề bài vừa xuất hiện, các nhân viên nhanh chóng đi chuẩn bị.
Sau đó, các loại dược liệu đã sẵn sàng.
“Ở vòng thi đầu tiên, Đường Sở Sở của Bệnh viện Thế Kỷ quyết đấu với ông Trần Phàm của cửa hàng dược phẩm Vạn Thịnh.”
Với âm thanh của Khai Hiểu Đồng, Đường Sở Sở trở nên căng thẳng, lòng bàn tay của cô đổ mồ hôi.
Giang Thần đứng ở bên cạnh cô, nhỏ giọng nói: “Không sao, không cần phải lo lắng, có tôi ở đây, đảm bảo chỉ vài phút cô đã thắng trận đấy.”
“Xin hỏi hai bác sĩ đã chuẩn bị xong chưa?”
Trần Phàm liếc nhìn Đường Sở Sở, khuôn mặt già nua khinh thường: “Thắng được Đường Sở Sở, tôi cũng không vẻ vang gì, lần thi đấu này tôi sẽ không xuất hiện, để cho trợ lý của tôi thi với cô ta, để tránh cô ta nói là tôi bắt nạt cô ta.”
Đường Sở Sở còn chưa kịp nói, Giang Thần đã đứng dậy, nói: “Nếu như đã như vậy, lần này cũng không cần Sở Sở ra tay, hãy để người trợ lý như tôi lên thay thế.”.