[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Chương 61




Sự thực đã chứng minh, dự cảm của Độ Khánh Thù thật mức chuẩn xác. Cho nên thời điểm cậu thấy Trương Nghệ Hưng cùng Ngô Diệc Phàm âm thầm vào văn phòng của Kim Chung Đại, cũng chỉ là lặng lẽ trừng mắt nhìn một lúc lâu, sau đó bịt miệng Phác Xán Liệt đang định há mồm kêu lên kéo trở về.

Tim của Khánh Thù đã sớm bởi vì một loạt tiểu thuyết tình yêu của Biện Bạch Hiền mà luyện mãi thành thép, trở nên bất khuất.

“Vậy thực ra Kim Chung Đại lão sư là bạn học của bọn Nghệ Hưng ca?” Sau khi đi ra thật xa, Độ Khánh Thù mới lạnh nhạt buông lỏng bàn tay bởi vì Phác Xán Liệt giãy giụa nói chuyện mà tràn đầy nước miếng, ở trên người cậu ta chùi chùi.

“Thảo nào vừa lên lớp liền hỏi hình mẫu lý tưởng của Bạch Hiền! Thì ra chỉ là đến bát nháo thôi!” Phác Xán Liệt lớn tiếng ồn ào.

“Chẳng lẽ bọn họ đã có dự mưu?” Độ Khánh Thù khẽ vuốt cằm suy xét.

—-

Cùng lúc đó trong văn phòng, ba người đã bò lăn ra cười.

“Nói cho các cậu biết, tên nhóc Kim Chung Nhân kia quả thực chính là ngây thơ cụ. Tôi vừa hỏi, cậu ta không cần suy nghĩ liền bắt đầu trả lời, rõ ràng là đem bộ dạng tính cách của Biện Bạch Hiền nói một lèo… Còn Biện Bạch Hiền tuy có cảnh giác một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói ra. Cậu ta cũng cố nói lập lờ, nhưng ai nghe mà chả biết đang tả người nào…cái gì mà mắt to hai mí, không cần trắng, không cần hướng ngoại, so với mình nhỏ tuổi hơn cũng được! Hai đứa nhóc này thật sự là không coi ai ra gì a ha ha ha ha..”

Tao nhã ôn hòa Kim Chung Đại lão sư cười đến ngả nghiêng.

“Thấy chưa? Hồi trước tôi đã bảo cậu chỗ này đúng là địa điểm thực tập tốt nhất có phải không?”

Ngô Diệc Phàm chống thắt lưng cười đến ngửa tới ngửa lui, chốc chốc vẫn phải đỡ lấy Trương Nghệ Hưng sắp cười đến ngã sấp xuống.

“Cậu lần sau còn có thể tới sơ trung bộ phận thực tập một chút, nhìn xem tên nhóc Ngô Thế Huân kia hình dung như thế nào về mẫu người lý tưởng của nó. Cam đoan càng có nhiều trò vui để xem…”

“Các cậu không biết lúc Kim Chung Nhân nói đâu, rõ rành rành là đang tả Biện Bạch Hiền, đứng trước mặt thầy giáo còn phải cố gắng che đậy nhưng mà biểu tình khuôn mặt đều đã bán đứng cậu ta … Mà Biện Bạch Hiền tuy rằng có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là phẩm chất ăn ngay nói thật tốt bụng. Chúng ta đùa giỡn bọn họ thật là vui nha…” Kim Chung Đại vẫn tiếp tục hoa chân múa tay vui sướng.

“Như vậy sẽ không bị phát hiện sao? Tiểu tử Bạch Hiền thông minh phết đấy..” Ngô Diệc Phàm nghĩ nghĩ lại cảm thấy có điểm nguy hiểm.

“Yên tâm đi, chỉ cần tôi còn là thầy giáo, bọn họ cũng không dám làm gì…” Kim Chung Đại nghĩ nghĩ nói, “Mà nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ lập tức đổ lên đầu các cậu…”

Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng đều vô cùng phẫn nộ. Ngay tại thời điểm hai người bọn họ chuẩn bị xông vào tiến hành tấn công Kim Chung Đại, thì cửa văn phòng bất ngờ bật mở.



Kim Chung Nhân sắc mặt không chút biểu cảm đứng ở cửa, cầm trên tay một chồng bài thi thật dày, lạnh nhạt đi tới, nhìn thoáng qua Ngô Diệc Phàm Trương Nghệ Hưng đang cứng đờ, lại liếc nhìn Kim Chung Đại xoay mặt làm bộ như đang nhìn vào màn hình máy tính, chậm rãi nói: “Em tới đưa bài thi “

“A? Ờm.. Cứ để ở chỗ kia đi, để chỗ kia đi..” Kim Chung Đại nỗ lực duy trì biểu tình bình tĩnh nhưng thật sự đã hoàn toàn thất bại.

Kim Chung Nhân lạnh nhạt bước qua Trương Nghệ Hưng và Ngô Diệc Phàm, đem bài thi đặt ở trong tay Kim Chung Đại, sau đó từ từ nhìn thoáng qua đối phương.

Cả người Kim Chung Đại tóc gáy đều dựng đứng lên.

“Phàm ca, Nghệ Hưng ca.” Thanh âm Kim Chung Nhân đè thấp lại bình thản. Ngô Diệc Phàm cùng Trương Nghệ Hưng khuôn mặt quẫn bách, chỉ có thể lúng túng giơ tay lên chào hỏi: “A Hi! Chung Nhân, có khỏe không? Đã lâu không gặp..”

“Vâng, đã lâu không gặp. Em sẽ đi nói cho Bạch Hiền ca biết hai người ở trong này, bảo anh ấy đến chào hỏi.” Kim Chung Nhân trả lời, nói xong xoay người rời đi.

“Xong rồi.” Nhìn bóng lưng rõ ràng cao ngất lại có vẻ lạnh lùng kia, Trương Nghệ Hưng cảm thấy rất tuyệt vọng, “Cậu ta mà nói cho tiểu tử Bạch Hiền kia, đứa nhỏ đó nhất định sẽ xù lông, chắc chắn sẽ xù lông…”

“Nhất định sẽ nháo chết..” Ngô Diệc Phàm cũng cảm thấy vô cùng đau khổ.



Trên thực tế Kim Chung Nhân cảm thấy thật là cao hứng.

Cậu ta hận không thể chiêu cáo với cả thiên hạ rằng Biện Bạch Hiền là người của Kim Chung Nhân, hảo cam đoan không có người sẽ thèm nhỏ dãi Bạch Hiền. Thực sự, cậu ta cảm thấy an toàn của mình bị thiếu hụt nghiêm trọng. Đại khái là vì quá thích Bạch Hiền, mà cho rằng toàn bộ thế giới không trừ người nào, bất kể nam nữ cũng đều là địch nhân của mình…

Cho nên khi biết được hình mẫu lý tưởng Bạch Hiền tả chính là mình, Chung Nhân cảm thấy tâm tình hoàn toàn kích động. Tuy rằng chuyện này dường như chỉ là một trò đùa của đám người Ngô Diệc Phàm bày ra, nhưng bất kể thế nào Kim Chung Nhân đối với điều này cũng không hề bất mãn, nhưng còn Bạch Hiền…

Bạch Hiền quả nhiên bùng nổ.



Trước mặt cả lớp người, Kim Chung Nhân không thể không đem người kia ôm chặt lấy, chật vật ngăn cản Bạch Hiền hoa chân múa tay giãy giụa ý đồ nhằm tiến thẳng về phía văn phòng. Sau đó Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù bắt đầu vỗ tay dẫn dắt bạn học cả lớp hoan hô ồn ào bắt hai người bọn họ ở trước mặt mọi người hôn một cái.

Kim Chung Nhân mắt thấy thế nào cũng đều không thể ngăn cản hành động của Bạch Hiền, trong lòng quýnh lên xoay vai Bạch Hiền hôn lên miệng một cái.

Bạch Hiền ngừng nói.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù trợn tròn mắt.

“Mình chỉ là.. Tùy tiện ồn ào.. đâu có ý gì a..”

“Cậu ta hôn thật kìa…”



Ở trong không khí bất ngờ yên lặng, Bạch Hiền cuối cùng tạm thời quên mất bản thân còn muốn đi tìm ai tính sổ, nhảy lên dùng sức bóp cổ Kim Chung Nhân, cả khuôn mặt đều bởi vì quẫn bách mà đỏ bừng lên. Kim Chung Nhân mặc kệ người kia, khoái trá cảm giác được tuy rằng Bạch Hiền tư thế rất hùng hổ, nhưng lực đạo ngón tay bóp ở trên cổ mình lại cũng không hề lớn.

Vô luận là xuất phát từ nguyên nhân gì mà căn bản không dùng lực, Kim Chung Nhân cũng không muốn quan tâm.

Vậy nên cuối cùng Chung Nhân chỉ duỗi tay đem tiểu động vật còn đang nhảy nhót ở trước mặt kéo xuống khép lại vào trong ngực, trong một trận hoan hô còn to hơn trước của các học sinh khác lộ ra nụ cười.

Bạch Hiền nhìn đến nụ cười ngây ngô của đứa nhỏ liền âm thầm lấy cùi chỏ thúc một cái, bĩu môi ghét bỏ.

“Anh..” Kim Chung Nhân lại mềm nhũn bắt đầu cầu xin tha thứ. Cậu ta biết tính cách Bạch Hiền ăn mềm không ăn cứng, mà Bạch Hiền cũng đang xác nhận ý nghĩ của đối phương là chính xác, lại lặng lẽ chọc một cái xem như đã bỏ qua.

Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm.

“Biện Bạch Hiền, Kim Chung Nhân, hai cậu đi ra ngoài cho tôi!”



Mọi người hào hứng nghiêng đầu nhìn ra, vừa vặn thấy thầy chủ nhiệm trẻ tuổi Kim Mân Thạc đứng bên ngoài cửa sổ, đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vào tình huống trong phòng học, miệng vẫn còn duy trì trạng thái chưa khép lại được.

Xem bộ dáng thì hẳn là vừa vặn đi ngang qua, bị tiếng hoan hô kia hấp dẫn trở lại.

Hơn nữa.. Hiển nhiên đã bị vô cùng kinh ngạc…