Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 33: 00 pm




5:00 pm

Dương đã về từ lâu, Siêu thì vừa về nhà là lên phòng chơi game nên Minh chả có ai để nói chuyện, bài tập cậu cũng đã làm xong từ sớm. Đang nằm ngán ngẩm suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày thì cậu nghe tiếng mở cửa, vội chạy xuống nhà. Chị Phương vừa đóng cửa vừa cười tươi:

“Chị đi chơi về rồi đây, còn mua kem cho hai đứa nữa này.”

“Vâng ạ. Siêu ơi ăn kem không?” – Minh đáp rồi gọi to

“Tối em ăn” – Tiếng Siêu vọng xuống

“Lúc nào cũng thế hả Minh?” – Phương hỏi

“Vâng. Nghiện game mà”

“Chết, làm thế nào đi chứ chơi game rồi không học hành thì…”

“Chị đừng lo, điểm trên lớp nó vẫn tốt. Với lại bố mẹ cũng mắng suốt rồi có chịu nghe đâu”

Minh bóc một cái kem ra rồi đưa lên miệng, Phương không nói gì nữa, rửa tay rồi cũng mở túi kem ra. Đang ăn, Minh lên tiếng:

“Sao chị lại mời Khang đến nhà hả?”

Phương giật mình vì câu hỏi của Minh, mặt cô thoáng hiện lên vẻ bối rối:

“Thì…chị thích nói chuyện với Khang thôi”

“Thật không? Thế mà hội động vào bắt nạt em như đúng rồi” – Minh bĩu môi

“Hì hì, tại vì đúng thế mà” – Phương vừa mút kem vừa cười

“Đúng là sao ạ?”

“Sao trăng gì nữa…”

Phương cắn một miếng kem, nhìn Minh với vẻ nghiêm túc:

“…em chả thích Khang bỏ xừ ra còn gì”

*CHOANG*

Một tiếng vỡ vang lên trong đầu, Minh vừa bị Phương nói trúng phóc, miệng vô thức mở ra nhưng không nói được lời nào. Phương cười tinh quái:

“Không cãi được đúng không? Chị biết mà. Thôi đừng chối nữa em, chị đâu có mắng mỏ gì mà phải lo”

“Nhưng mà chuyện đấy…” – Minh e dè

“Với lại Khang rất thích em mà Minh, nghe cách nói chuyện là rõ rồi. Chắc tán em suốt ngày đúng không?”

“…Vâ…Vâng, cũng có…”

Minh vừa nói vừa đảo mắt, lòng nghĩ thầm:

*Chị mà biết hắn làm gì em thì chắc chị hét ầm nhà lên vì sướng mất*

“Trồ ôi, phải nói là chị hơi bị bất ngờ nha. Ban đầu chị chỉ nghi ngờ thôi, thế mà chỉ cần mời Khang đến nhà gặp em là chuyện rõ ràng ngay. Ôi thật là thích quá đi!!!”

Minh đến chịu với trình độ bay bổng của chị Phương, cậu ngồi im ăn kem nhìn chị “lên cơn”, hết nhắm mắt cười một mình rồi lại ôm má ôm mặt lắc lắc, nhiều lúc trông buồn cười không chịu được. Hai chị em vừa thưởng thức kem vừa tán gẫu cho tới khi bố mẹ Minh về thì mới đứng dậy dọn dẹp để mẹ nấu cơm tối. Chuẩn bị cho một bữa ăn có mặt đầy đủ cả nhà sau một ngày dài làm việc mệt mỏi.

Thứ Năm

“Minh, tao mua bánh pocky này, ăn không?”

Nga chìa hộp bánh ra trước mặt, Minh cười tươi rút ra một thanh bánh dài phủ socola rồi đưa lên miệng. Liêm và Ân đã ở đây từ trước khi Minh bước vào lớp, tranh cãi nhau gì đó về trò chơi, rồi lập tức dừng lại khi Nga khoe mấy hộp bánh mới mua dưới canteen. Chợt nhớ đến Ly thích ăn vặt, Minh quay ra nhìn xem cô ở đâu thì đã thấy Ly và Khôi đi tới, cả hai đều hớn hở:

“Ăn với nào”

“Thấy đồ ăn là sáng mắt lên” – Ân lè lưỡi

“Mày cũng đang bốc một nắm đấy” – Ly bật lại

Hai người liền quay ra chọc xoáy nhau, trong khi tay vẫn rút bánh lia lịa, làm cả bốn người kia phì cười. Khôi vừa ăn vừa cười đùa với Liêm và Nga, còn Minh cẩn thận quan sát cậu từ đầu đến cuối, lòng mừng thầm vì Khôi đã không còn vẻ lo lắng như hôm qua nữa. Vậy ra đúng là vì chuyện của Dương mà Khôi mới như vậy, nhưng giờ thì cậu đã thật sự vui vẻ trở lại rồi.

Minh mải mê suy nghĩ mà quên mất thực tại, đúng lúc quay sang thì Khang bất ngờ xuất hiện, đưa miệng cắn luôn nửa thanh bánh mà cậu đang ngậm, làm cậu giật bắn mình:

“Ôn…g…ông làm cái gì đấy?”

“Phí quá, tôi đang định ngậm dần cái bánh rồi chạm môi cậu luôn chứ”

Khang chẳng đoái hoài gì tới phản ứng của Minh, tỏ vẻ ngán ngẩm vì trót cắn mất cái bánh. Nghe Khang nói, các bạn của Minh đều cười khúc khích, còn cậu thì không biết phải xử trí sao với cái tình huống này, xấu hổ quá đành đi một mạch về chỗ ngồi. Khang đứng tán gẫu chán chê với mấy người kia rồi tiến lại bàn của mình, vừa ngồi xuống liền vòng tay ôm lấy eo Minh. Lập tức, Minh nhảy dựng lên làm Khang khoái chí cười:

“Phản ứng dữ dội ghê”

“Ông hết trò à? Nghịch vừa thôi” – Minh nhăn nhó

“Tôi chỉ thích “nghịch” cậu thôi” – Khang nhún vai

Minh đỏ mặt vì câu nói ấy, cái vẻ nửa đùa nửa thật của Khang làm cậu muốn đấm cho phát. Minh để ý thấy hình như càng gần gũi với nhau hơn, Khang càng hay nhắc đến những chuyện nhạy cảm, tiếp đến là mấy cái “hình phạt” oái ăm, rồi thì toàn tranh thủ động chạm ôm ấp, thơm má cậu mỗi khi có cơ hội. Vừa rồi lại còn cắn nguyên cái thanh bánh cậu đang ngậm nữa chứ, xém chút nữa thôi là chạm môi thật rồi. Minh càng nghĩ càng thấy hết cách với Khang, cố tạo khoảng cách thì càng bị kéo vào, mà tỏ ra mềm mỏng thì…..không dám tưởng tượng nữa, cái cảnh gỡ bỏ mọi phòng thủ để Khang thoái mái tấn công làm cậu lạnh cả sống lưng. Quay sang Minh thấy Khang vẫn nhìn mình say đắm, bèn đập Khang một cái rồi mở sách vở ra coi như không có chuyện gì, mặc cho Khang ngồi bên cạnh ôm đầu, giả vờ kêu đau.

Giờ ra chơi

“Cô cảm ơn hai em, vất vả rồi”

Cô giáo chủ nhiệm cầm lấy bản đánh giá, cười hài lòng với Khang và Minh. Khang khoác tay lên vai Minh, đáp:

“Vâng ạ. Cũng may có Minh làm cùng nên bọn em mới xong sớm được”

*Nhờ có mình ở đâu ra, hắn làm gần hết mà lại tuyên dương mình. Cái tên chết tiệt này giỏi thật đấy, nói điêu không chớp mắt, lại còn lợi dụng khoác vai mình nữa, thật hết cách với hắn*

Minh nghĩ thầm trong khi Khang đang cười toe nói chuyện với cô giáo, cánh tay vẫn đặt trên vai cậu làm cậu thấy khó xử vì cô giáo đang đứng ngay đây. Đến khi nghe giọng cô, Minh mới sực tỉnh:

“Minh? Nghĩ ngợi gì đấy em?”

“Ơ…Dạ…không, em hơi mệt thôi ạ” – Minh lúng túng

“Chắc em học nhiều quá đấy, cô nói rồi, đừng gắng sức quá. Điểm của em đã rất xuất sắc rồi, hãy thả lỏng và nghỉ ngơi nhiều hơn nhé”

Cô giáo nói dịu dàng, cách quan tâm của cô tới từng học sinh thể hiện cô xứng đáng là mẫu người chuẩn mực với một giáo viên chủ nhiệm. Minh lễ phép vâng lời cô, nhưng Khang lại bất ngờ lên tiếng:

“Em cũng bảo Minh giữ gìn sức khỏe mà cậu ấy không nghe”

Minh liền nhéo vào tay Khang làm cậu la lên, cô giáo nhìn hai người rồi bật cười:

“Hai em thân nhau nhỉ? Vậy Khang nhớ để ý tới Minh nhé, bạn có vấn đề gì thì cố gắng giúp bạn. Còn Minh em phải nghe lời cô đấy, sức khỏe là quan trọng nhất mà”

“Vâng ạ”

Khang và Minh đồng thanh đáp, nhưng Khang thì tươi cười còn Minh thì ngượng muốn chết khi Khang cứ cố tình thể hiện tình cảm với cậu kể cả khi có cô giáo. Đợi cô đi khỏi, cậu quay lại:

“Ông không đụng chân đụng tay thì chết hay sao hả? Đứng nói chuyện với cô mà cứ làm vậy là sao?”

Khang cười toe:

“Đúng là chết được mà, ngày nào không được chạm vào cậu là tôi không sống nổi”

“Hay nhỉ? Mới học ở trên mạng đấy à? Đừng tưởng lừa được tôi”

Nói rồi Minh quay vào lớp, Khang vội theo sau, miệng nói:

“Tôi nói thật mà, cậu phải tin tôi chứ. Lời nói từ tận đáy lòng đấy”

Minh không trả lời nữa mà đi thằng về chỗ ngồi. Nhưng Khang không biết rằng, khi mà cậu còn đang đi đằng sau, thì Minh đã mỉm cười khi nghe những lời ấy của cậu.

Phía bàn trên, Liêm và Nga đang xem phim, Nga cứ xuýt xoa:

“Trời ơi, phim hay quá đi, diễn viên cũng đẹp nữa”

“Thế mới là phim hot của năm” – Liêm đáp

“Nhất là anh diễn viên chính ý, đẹp trai kinh khủng, yêu quá!!!”

Nga tiếp tục khen tấm tắc, sắc mặt thể hiện đang rất phấn khích khi được ngắm những diễn viên đẹp lung linh trong phim. Thế rồi chợt Liêm hỏi:

“Thế tao có đẹp trai không?”

“Ừ ừ, đẹp trai”

Nga trả lời mà mắt dán vào màn hình, nhưng chỉ 2 giây sau đó, cô chợt dừng lại, quay sang nhìn Liêm. Vẻ mặt Liêm rất nghiêm túc, khiến Nga có chút khó hiểu, cô nói:

“Sao lại hỏi thế? Mà đừng làm mặt hình sự nữa, trúng gió hả mày?”

“Tao đang hỏi mày tao có đẹp trai không cơ mà?” – Liêm nhìn Nga, trông không có vẻ gì là đang đùa

“Thì…cũng hơi…”

“Òa, ngạc nhiên chưa. Tôi mới thắng boss cuối rồi này!!!”

Ân từ đâu nhảy bổ ra hớn hở khoe cái máy game đang hiển thị kết quả của trò chơi, nhưng lập tức ỉu xìu khi Liêm và Nga đang nhìn nhau mà chẳng đoái hoài gì đến cậu. Không chấp nhận sự xấu hổ khi bị làm ngơ, Ân đập tay xuống bàn:

“Hai đứa kiaaa!!! Có nghe thấy gì không?”

“Có, ông thắng boss cuối, rồi làm sao?”

Liêm chợt quay ra trả lời, Ân thấy đã được để ý tới thì vui vẻ khoe lại cái máy. Trong khi đó, Nga vẫn nhìn Liêm, bởi cô đang ngỡ ngàng trước thái độ bất thường khi nãy của Liêm. Mọi khi cả hai đều luôn vui đùa một cách bình thường với nhau, vậy mà bất chợt Liêm lại hỏi điều ấy, với một vẻ mặt rất nghiêm trọng khiến Nga không thể hiểu nổi điều gì đang diễn ra nữa. Không chỉ vậy, thời gian gần đây Liêm cũng hay có biểu hiện khác lạ, như là hay lén nhìn Nga, quan tâm nhiều hơn, và rất hay hỏi những câu mà trước đây chẳng bao giờ hỏi. Có lẽ, Nga nên bắt đầu tìm hiểu chuyện này thôi.

Tan học

“Mày cất điện thoại đi được không? Đi cả nhóm với nhau mà cứ bấm bấm hoài”

Nga càu nhàu trong khi Khôi đang bấm điện thoại rất chăm chú, cậu ngẩng lên thấy cả đám đang nhìn mình thì cười trừ:

“Có sao đâu?”

“Không sao là thế nào? Cả lũ nói chuyện còn riêng mày cứ dán mắt vào cái máy, kỳ cục” – Nga tiếp tục phê bình

“Ờ, mà trước giờ có bao giờ ông như thế đâu?” – Ân nói

“Đúng đúng, cũng có dùng nhiều nhưng không đến mức này” – Nga tiếp lời

“Thì nhiều một hôm có chết ai, chúng mày cứ lo quá” – Khôi phẩy tay

Liêm quan sát ba người nói chuyện nhưng không có ý kiến gì, Ly và Minh cũng vậy, nhưng khác với Liêm, cả hai người đều đoán chắc được lý do mà Khôi lại dùng điện thoại nhiều hơn hẳn ngày thường đến thế.

Trong khi đó, Ân vẫn nghi ngờ:

“Mà còn chả biết ông làm gì trên cái máy nữa, chơi game hay nhắn tin đấy?”

“Ơ hay, làm gì chả được, ông thừa hơi à?” – Khôi cất điện thoại vào túi

“Đáng ngờ lắm nha, đưa bọn tao xem nào?”

Nga vừa nói vừa giả vờ “trấn lột”, Ân cũng giúp sức, còn Khôi chạy một mạch luôn xuống cầu thang. Nga và Ân liền đuổi theo rất hăng, còn Liêm, Minh và Ly chỉ cười rồi từ từ theo chân ba người thừa năng lượng đang đuổi bắt kia, không ai nói một lời nào.

Thứ Sáu

Minh gọi Khôi ra nói chuyện riêng ở lan can, khi hai người rời khỏi lớp, Liêm, Nga và Ân đã đưa mắt dõi theo, riêng Ly không có biểu hiện gì. Ra tới nơi, Minh lên tiếng:

“Mọi người đang nghi ngờ đấy Khôi”

“Tôi biết” – Khôi đưa mắt nhìn mông lung

“Ông có định…giấu chuyện này không?”

Khôi quay sang nhìn Minh khi cậu hỏi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

“Chưa phải bây giờ…Nhưng rồi mấy đứa nó cũng biết thôi mà”

“Ừ…”

Minh khẽ cười, rồi đặt tay lên vai Khôi:

“Tôi rất mừng cho ông và Dương đấy. Cũng như khi ông ủng hộ chuyện của tôi. Vậy nên cứ thoải mái tâm sự với tôi nhé.”

Khôi nhìn Minh, ánh mắt thể hiện sự vui mừng không kém:

“Cảm ơn ông”

Minh cười tít mắt rồi nói tiếp:

“Dù sao thì Dương cũng là bạn thân lâu năm của tôi mà, muốn biết gì cứ hỏi”

Khôi nghe nói vậy, kèm theo cái nháy mắt của Minh thì có vẻ ngạc nhiên, rồi cậu mỉm cười:

“Kinh chưa, Minh mà cũng khôn lỏi thế này sao?”

Minh tự hào đáp:

“Chơi với nhóm mình bao lâu nay rồi thì phải khôn ra chứ”

“Chứ không phải vì nhiễm tính Khang à” – Khôi cười ranh mãnh

Bị Khôi trêu, Minh lập tức cứng họng, bèn cãi lại:

“…Ở…ở đâu ra…..không phải!!!”

“Á hahahahaha. Vẫn ngu ngơ như mọi khi”

Khôi cười phá lên làm Minh xấu hổ vì bị bắt thóp, đang kêu loạn lên thì nghe tiếng Di:

“Khôi ơi, vào đây kiểm tra sổ liên lạc đi này. Cả Minh nữa, xem ghi đúng thông tin chưa”

“Ok, vào ngay đây” – Khôi bước vào lớp

“Tớ vào phòng vệ sinh một tí đã nhá”

Minh nói rồi đi ra hướng phòng vệ sinh ở cuối hành lang. Đang rửa tay, cậu bất ngờ bị bịt miệng rồi bị lôi đi, cảm giác như có hai, ba người đang kéo cậu đi vậy. Minh sợ hãi cố hét lên, nhưng miệng bị bịt lại không thể phát ra tiếng.

*Bắt cóc sao? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Cứu tôi với!!!!*

Minh bị đưa vào một góc khuất ở gần đó, ngay khi định thần lại, cậu sửng sốt:

“Chúng mày làm cái trò gì thế???”

Liêm, Nga và Ân đang ở trước mặt Minh, mặt đứa nào trông cũng rất nghiêm trọng. Nga nói ngay:

“Xin lỗi vì bắt mày đột ngột, nhưng mày biết chuyện gì về Khôi?”

“Hả???” – Minh ngớ người ra

Ân nhảy vào ngay:

“Chuyện của Khôi ý. Dạo này nó hành xử lạ lắm, cứ chúi mũi vào cái điện thoại, thi thoảng còn cười một mình, cứ ghê ghê thế nào ấy”

“Tôi cũng thấy tò mò, thấy hai người kéo nhau đi nói chuyện riêng trông mờ ám lắm” – Liêm tiếp lời

“Mấy đứa mày bị…”

“Kể đi Minh, chắc chắn là mày biết phải không? Tao thấy chúng mày hay kéo nhau đi tâm sự lắm” – Nga nài nỉ

Minh nhìn ba người một lượt, ai cũng có vẻ tò mò và lo lắng, nhưng cậu đã quyết sẽ không để lộ chuyện này ra, nên dù có thế nào cũng không thể nói được. Giống như lời của Khôi, sớm muộn gì cũng lộ ra thôi, nhưng chưa phải bây giờ. Minh đáp:

“Tao không biết gì cả. Tao tâm sự với Khôi về mấy chuyện…riêng của tao thôi”

“Thế sao không tâm sự với bọn tôi?” – Ân nheo mắt nhìn Minh

“Tại vì…”

“Mọi người đang làm gì đấy?”

Cả bốn người giật mình quay ra, Khôi đang đứng sau lưng họ. Minh thở phào vì Khôi đến kịp lúc, còn Nga thì lúng túng:

“A…không gì cả…Chỉ đang nói chuyện thôi”

“Phải kéo nhau ra tận đây cơ à?” – Khôi nhướn mày

“Vì…vì…” – Nga ấp úng

“Mau vào lớp đi, Di bảo tất cả lớp phải kiểm tra thông tin trong sổ liên lạc kìa”

“…Ừ…ok”

Khôi nghiêng người ra hiệu cho 4 người đi trước, rồi mới đi theo sau. Trên đường đi, Minh quay xuống nhìn Khôi, còn Khôi chỉ gật đầu mỉm cười. Vậy là cả hai đều hiểu ý của nhau, an tâm bước vào lớp.

Tan học

“Tôi đưa cậu về nhé?”

Khang nhìn Minh với vẻ hy vọng, điều mà hầu như ngày nào đến giờ về cậu cũng làm. Nhưng Minh từ chối:

“Cảm ơn, nhưng tôi tự về được”

Khang vẫn cười tươi:

“Vậy tuần sau được không?”

“Sao lại tuần sau?” – Minh thắc mắc

“Vì tuần sau phải ôn thi”

“Ôn thi thì sao???”

“Thì tôi sẽ đèo cậu về, và chúng ta có thể ngồi ôn tập cùng nhau, trong phòng cậu.”

Khang cúi mặt xuống gần Minh, ánh mắt lộ rõ vẻ gian tà làm cậu bất giác lùi lại. Minh nói:

“Ai cho ông đến mà nói vậy hả?”

“Thì tôi cứ đến thôi. Với lại, cô đã dặn tôi phải để mắt tới cậu rồi mà”

Khang đáp thản nhiên, điệu cười nửa miệng làm Minh phát bực mà không thể cãi lại bởi cái lý do hợp lý đến đáng ghét ấy. Cuối cùng, cậu đành rút lui:

“Đừng có mơ, tôi về đây”

Nói rồi Minh đi thằng, phía sau vẫn vọng lên tiếng Khang:

“Không mơ đâu, tôi chắc chắn đấy”

*Thật là hết thuốc chữa*

Minh nghĩ thầm trong lòng, chẳng hiểu sao, dù vẫn phản ứng loạn lên mỗi khi bị Khang trêu, cậu lại luôn cảm thấy vui mà không hề khó chịu như cách cậu tỏ ra bên ngoài. Nghĩ tới lời Khang vừa nói, Minh chợt thấy háo hức mà không rõ nguyên do, có lẽ nào cậu cũng mong chờ tới lúc hai người ở riêng với nhau trong phòng không? Minh lắc đầu quầy quậy với suy nghĩ ấy, nhưng dù lí trí nói rằng cậu đang lầm lẫn, trái tim cậu vẫn khẳng định rằng, cậu thực sự muốn Khang đến nhà mình, để cả hai có thể có thời gian riêng với nhau, giống như những gì Khang nói vậy.

Một tuần sau

Thứ Sáu – 1:00 pm

*Ding dong*

Minh vội vàng chạy xuống mở cửa, trong lòng hồi hộp không biết là ai. Điều làm cậu thấy ngượng lúc này là, cậu đang mong người đang bấm chuông nhà cậu là Khang. Vừa cười vì tự thấy xấu hổ, Minh vừa cố lấy lại bình tĩnh, bởi dù là ai thì cậu cũng phải tỏ ra thật bình thường. Minh từ từ mở cánh cửa ra, và trong vô thức miệng nở một nụ cười:

“Khang, ông đến rồi!”