Lớp Phó, Đừng Lạnh Lùng Với Anh Nữa Mà

Chương 6: Tâm sự được cất giấu




Minh đi vào lớp với hàng chục con mắt dõi theo, không cần nói cậu cũng biết mọi người đang tìm kiếm một dấu hiệu bất thường, như một minh chứng cho việc “trực nhật mà không hẳn là như vậy”.

Khẽ thở dài, cậu đi đến chỗ của mình, vừa ngồi xuống đã thấy đám bạn sà vào.

“E hèm, đề nghị đồng chí khai báo chi tiết cẩn thận, mọi người đang nóng lòng được biết”

Liêm mở đầu câu chuyện, kéo theo là 4 cặp mắt nhìn chằm chằm. Minh cười gượng:

“Khai báo cái gì cơ?”

Ngay lập tức cậu nhận một cái cốc đầu của Ân

“Đừng giả đò nữa, ông với Khang, đã làm gì?”

“Kh..không có gì cả”

“Eo ôi, nói dối dở tệ, ít xem phim hả con, không ai chém gió mà lòi hết ra như mày đâu”

Ly tiếp lời, được thể càng ép Minh vào thế bí, đám còn lại cũng không vừa, thi nhau tra khảo, làm cậu phải nhượng bộ:

“Thì cũng có…”

“Có gì?”

“Thì…”

“Nói mau lên nào!!!”

*Reeng reeng reeng*

“Chuông rồi kìa, về chỗ đi”

Minh như mở cờ trong bụng, thầm cảm ơn tiếng chuông đúng lúc, nếu không thì chẳng biết phải làm sao. Nhưng lần này cậu không may mắn đến vậy:

“Đừng có đánh trống lảng, 5 phút nữa cô mới vào, nói đi chú em”

Năm con người nhìn cậu bằng sự nóng lòng xen lẫn tò mò, có thể cảm thấy một nguồn lực vô hình đang thúc cho cậu nói hết ra vậy. Chịu không nổi, Minh mở miệng:

“Có con gián bay ra lúc tao quét nhà, rồi bọn tao cùng nhau đập chết nó. Hết”

Câu trả lời của cậu làm cả bọn té ngửa, cả mấy bạn nữ ngồi gần nghe lén cũng suýt kêu lên thất vọng. Cứ tưởng sẽ được nghe chuyện hay ho, ai ngờ chỉ có đuổi đánh một con bọ, mất hết cả hứng.

“Thật không đấy, nhìn mày là tao nghi lắm, sợ gián như mày mà cũng dám đập à?”

“Thật mà, khổ quá, có người giúp thì tất nhiên là không sợ rồi”

“Giời ạ, có thế mà cứ ấp úng e thẹn, chán chú quá, nói toẹt ra luôn cho rồi”

Chán nản, đám bạn bỏ về chỗ ngồi, nhưng không có nghĩa là không nghi ngờ, chỉ có điều, chúng nó không biết phải vặn ngược lại thế nào, nên đành để đó không tra cứu nữa.

Minh cũng khâm phục khả năng nói dối tỉnh bơ của mình, biết rằng không thuyết phục, nhưng chí ít cũng xoa dịu dư luận. Cậu cười thầm, dù sao thì cũng đúng sự thật mà: “quét nhà”, “gián bay”, đâu phải không có đâu, cậu khoái chí nhủ thầm, rồi không nghĩ ngợi gì nữa.

“Cô đến mọi người ơi”

Khang vừa dưới sân bóng lên, thông báo để mọi người ổn định trật tự, còn mình đứng sẵn để hô chào giáo viên.

“Chào các em, mời cả lớp ngồi”

Cô giáo bước vào, rồi đặt giáo án lên bàn.

“Uhm, lớp sạch sẽ, bảng được lau cẩn thận, bàn ghế ngay ngắn, sổ đầu bài ghi đủ. Khang và Minh làm tốt lắm”

“Vâng ạ”

Nghe lời khen của cô, Khang cười tươi đáp, còn Minh khẽ cúi đầu vâng dạ

“Có vất vả quá không hai em, cô nhớ là ngày hôm qua lớp rất bẩn và có nhiều việc phải lo hơn?”

Nói đến đây, cả lớp liền quay xuống nhìn hai người, Minh ngượng quá cúi gằm mặt, dây thần kinh đỏ mặt lại bắt đầu phát huy tác dụng.

*Chết rồi, sao lại hội đồng nhau thế này, nhỡ lộ ra thì sao, tên kia đừng có dại dột mà lỡ lời*

“Không sao ạ, nhờ Minh giúp mà chúng em đã hoàn thành được công việc, cũng vui cô ạ”

Hai chữ “cũng vui” của Khang phát ra không hiểu cố tình hay vô ý mà những người “lão luyện” trong lớp như bắt được vàng, nếu đem so với truyện tranh, sẽ là khung cảnh tối sầm nơi nhân vật chính bị bao vây bởi vô vàn cặp mắt lóe sáng cùng cái miệng cười ngoác đến mang tai. Minh chỉ biết ngồi im, mồ hôi dần túa ra, còn Khang cứ ngang nhiên cười nói với cô giáo, mà mỗi câu là một đòn bẩy đưa sự thật ra ánh sáng.

Lũ bạn của Minh nãy giờ chăm chú quan sát cậu, rồi không hẹn mà gặp, cả lũ cùng nhìn nhau, cùng gật đầu.

*Lộ rồi em ơi*



Tan học, Ly, Nga, Khôi, Ân, Liêm cùng nhau kéo đến chỗ Minh ngồi. Không chờ cậu mở lời, đồng thanh nói:

“Khang, bọn tớ mượn Minh của cậu nha”

Ly khéo léo nhấn mạnh 3 chữ cuối như muốn trêu chọc, Minh chưa kịp cãi lại thì Khang đã đáp xanh rờn:

“Mượn thì mượn, nhớ trả về nguyên vẹn là được rồi”

Tất cả phá lên cười, riêng Minh đứng giữa như không tồn tại, rồi lại chưa kịp nói đã bị kéo đi…

*

*

*

12h30 – Quán New Star gần trường/

Minh ngồi vị trí chính giữa, bị vây xung quanh bởi những luồng âm khí đáng sợ. Cái lũ này cũng ghê thật đấy, mặt mũi tươi tỉnh cười nói mà nhìn thấy rõ cả màu đen trên đầu kìa.

“Sinh tố của mày đây”

Nga đưa cốc sinh tố cho cậu, giọng nói bình thường mà “xao xuyến” cả con tim

“Uống cho ngon đi rồi chúng ta cùng nói chuyện”

Một câu nói lạnh cả sống lưng phát ra từ Khôi, những người còn lại, không nói gì, chỉ thấy cười tủm tỉm với nhau.

“Được rồi”

Ân cất tiếng

“Ông hãy thành thật với mọi người, hai người đã làm gì?”

“Tôi nói rồi mà, có con gián…”

Chưa kịp nói hết câu, Ly đã cắt lời:

“Gián dủng giề, nhìn phản ứng của mày lúc cô hỏi chuyện là biết rồi, nói đi mày, đã có chuyện gì hay ho thế?”

“Phải đấy, nói đi, toàn bạn thân của mày mà sao cứ phải giấu làm gì?”

Nhìn hội bạn mắt long lanh đầy thành ý, Minh thấy mềm lòng, hơn nữa, cậu cũng đang không hiểu được chính cảm xúc của mình, nếu cứ giữ mãi trong lòng thì sẽ chỉ khó chịu hơn. Có lẽ nên giãi bày tâm sự, ở đây toàn những người thân thiết và hiểu cậu nhất, chắc sẽ có thể giúp được.

Thở dài một tiếng, Minh từ tốn mở lời:

“Rồi, không giấu nữa, bắt đầu từ…”

*

*

*

Nghe xong câu chuyện của Minh, mọi người không những không trêu chọc, mà còn trợn tròn mắt ngạc nhiên, không nói được câu gì. Thấy cái bọn yêu quái suốt ngày trêu cậu với Khang giờ lại phản ứng khác thường, Minh cất tiếng:

“Nói gì đi chứ, tao đang rất khó xử đây”

“Theo như tôi thấy…”

Liêm lên tiếng đầu tiên

“…Khang…rất thích ông”

“Sao có thể được?” – Minh vẫn ngô nghê hỏi lại

“Không thì gì hả mày, mọi hành động và lời nói đều thể hiện điều đấy mà”

Nga bắt đầu giải thích

“Đây nhá, từ hôm chuyển chỗ đã nhìn mày suốt, lúc mày bị tai nạn thì quan tâm hết mực, rồi hôm ăn kem, ôi cái hôm tim hồng bay phấp phới đấy. Và cuối cùng là chuyện hôm qua, cứ coi như là *tận dụng hoàn cảnh để được nhận một chút tình cảm của lớp phó* đi.”

“Chuyện này…” – Minh bắt đầu thấy bị áp đảo

“Tao thấy tội Khang bỏ xừ”

“Phải đấy”

“Ông nên xem lại cách đối xử của ông với Khang đi Minh ơi”

“Người đâu mà phũ phàng thấy sợ”

Ly mới nói 1 câu mà đã được cả bọn hưởng ứng, còn Minh bỗng nhiên bị gán mác “tội phạm”, ăn “mắng” té tát, thấy oan ức quá liền nổi quạu lên:

“Cái gì đấy hả? Chúng mày bị hắn bỏ bùa mê thuốc lú hết hay sao mà tự dưng quay sang bênh hắn thế này. Tao mới là người bị hại chứ, bây giờ lại thành ra người có lỗi là thế nào? Tức đến chết với chúng mày mất!!!”

Xả một tràng xong, Minh ngồi xuống thở, cái cảm giác máu dồn hết lên não còn toàn thân nóng bừng thật là khó chịu.

Thấy căng thẳng, Khôi vội xoa dịu tình hình:

“Ơ này, bình tĩnh nào, mọi người đâu có đổ lỗi cho ông, đấy là ý kiến cá nhân mà”

“Chưa gì đã xù lông lên rồi, thở xong đi rồi tiếp tục” – Ân tiếp lời

“Không cần, tôi vẫn bình thường”

Minh vội khua tay, nhận thấy mình vừa làm quá, cậu dịu giọng xuống, chờ những người khác phát biểu:

“Thế này…”

Ly chọc chọc cái ống hút, tiện hút một hơi, rồi tiếp:

“…mày cảm thấy thế nào về Khang?”

“Thấy…?”

“Khi tiếp xúc và khi nghĩ đến, thì mày thấy sao?”

“Trước đây thì cứ nhìn thấy hắn là tao chỉ muốn đánh cho vài cái, can tội giở trò trăng hoa nên…”

“Trăng hoa ý hả?”

“Quá trăng hoa ấy, mày biết thừa là hắn đào hoa cỡ nào, mà lại nhằm tao để tán tỉnh, trong khi đối xử với các bạn nữ cũng chả khác gì”

“Không khác à?”

“Với ai mà hắn chả giở nụ cười quyến rũ ra, nói chuyện thì ngọt như sirô, còn động chạm tay chân nữa nha. Con gái chưa đủ hay sao mà hắn phải nhằm con trai để làm trò đó chứ”

Minh nói đầy bực tức, nhưng lại cố kiềm chế để không bộc lộ ra, có điều, với những người bạn của cậu, thì điều đấy hiển nhiên quá rồi, không thể giấu được.

Lắng nghe chăm chú một hồi, Ly ra dấu dừng lại, rồi nói:

“Tao thấy mày đang thái quá Minh à, Khang làm vậy đâu có lợi gì chứ. Người ta thích mày thật thì sao”

“Mày à…”

Minh lập tức trả lời:

“…Chúng mày…đừng nhìn một phía nữa, hãy thử nghĩ đến trường hợp xấu đi, mọi người thấy Khang thích tao, nhưng tao thấy hắn như muốn chơi đùa với tao vậy. Những người mang đầy ưu điểm như hắn, có bao giờ nghiêm túc đâu chứ, chắc tao chỉ là một thứ mua vui tạm thời mà thôi. Đúng là tao không thấy ghét hắn nhiều như trước, nghĩ đến những việc từng xảy ra cũng thấy có phần vui vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tao chưa thấy gì thật lòng cả…”

“Minh, không phải…”

“Haiz, tao đang nghiêm túc mà, có thể là tao hiểu sai, nhưng tao không chịu được nếu việc ấy xảy ra với tao, tao không muốn trở thành trò cười chỉ vì tin tưởng mù quáng, chừng nào tao chưa cảm thấy an toàn, tao chưa thể mở lòng được”

Mọi người nhìn Minh, không nói gì nữa, thật hiếm khi cậu chịu tâm sự những chuyện như vậy, nghe thôi cũng hiểu cậu đang suy nghĩ và lo lắng rất nhiều. Nhưng xét cho cùng, cả năm người đều thấy rằng Minh vẫn quá bướng bỉnh, chỉ đang bắt bản thân tin điều mình muốn tin mà thôi.

“Thôi rồi, họp nhóm kết thúc ở đây. Muộn rồi, về làm bài tập đi chúng mày”

Sau một hồi im lặng, Nga đã lên tiếng xóa tan không khí nặng nề, mọi người nghe vậy thì lục đục kéo nhau về. Ngày hôm nay thật ảm đạm, không giải quyết được gì mà chỉ thấy mệt mỏi thêm.

Về phần Minh, sau cuộc thảo luận, cậu đã quyết định phải nghiêm khắc với chính mình, không được để bị dụ nữa, cảm xúc dễ chịu tối hôm ấy cũng chỉ là một thứ thoáng qua mà thôi, nhất định không được để sa lầy, nếu không sẽ hối hận.

Còn mọi người, thuyết phục Minh không được, ai cũng chỉ biết thở dài ngán ngẩm, dù im lặng nhưng cùng có chung một ý nghĩ:

*Nhật Khang à, nếu thích Minh thật lòng, thì chỉ còn cách làm tan chảy trái tim băng giá ương bướng ấy mà thôi*