Lớp Vỏ Bọc

Chương 121




Văn phòng điều tra kỹ thuật, Trương Triều đang tập trung tinh thần sửa chữa video kia. Chu Kỳ Dương kéo một cái ghế ra ngồi bên cạnh anh ta, hoa mắt chọn cà phê trong ngăn kéo: “Anh Triều, sao chỗ của anh có nhiều loại cà phê vậy, có thể uống ra sự khác biệt không?”

“Bạn gái anh thích thu thập cà phê.”

“Em nhớ bạn gái của anh thích thu thập các loại đồng hồ treo tường mà?”

“Đó là người trước.”

“À…” Chu Kỳ Dương gật đầu, lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, cậu ngẩng đầu lên, “Anh Chiêu, cố vấn Lục, các anh về rồi?”

“Sao rồi anh?” Mạnh Chiêu và cố vấn Lục Thời Sâm đi về phía Trương Triều, Chu Kỳ Dương đứng lên nhường chỗ cho hai người.

“Có thể tăng lên, nhưng rất có hạn.” Trương Triều không dừng động tác trong tay, nhìn thoáng qua hai người, “Chủ yếu là thiết bị quay, trông có vẻ không giống như sản phẩm điện tử hiện nay, độ phân giải của nó rất thấp, không biết có phải đã bị người khác xử lý không, tóm lại anh sẽ cố gắng. Hai người uống gì đó nghỉ ngơi một lát đi, còn lại cứ giao cho anh.”

“Vâng, anh Triều vất vả rồi.”

Sau lưng, máy cà phê dừng hoạt động, Chu Kỳ Dương đi tới rót ba cốc, đưa cho Mạnh Chiêu, Lục Thời Sâm và Trương Triều.

Mạnh Chiêu nhận lấy cà phê rồi nhìn Chu Kỳ Dương: “Đã so sánh với những video giám sát xung quanh chưa? Có thể suy đoán ra là hình ảnh do camera giám sát quay không?”

“Đã so sánh rồi, nhưng những video giám sát em thu thập được, góc quay và độ sắc nét đều không giống video này. Anh Chiêu anh nói xem, cái này có thể có người quay bằng thiết bị quay mình đã chuẩn bị trước không?”

Trương Triều ngồi trước máy tính uống một ngụm cà phê nói: “Video này không giống như người quay.”

Chu Kỳ Dương vô thức tiếp một câu: “Không phải người chẳng lẽ là chó?”

“Không phải ý này,” Trương Triều để cốc xuống, “Ý anh là không giống như người cầm thiết bị quay. Nếu như là người quay, dù cậu kiểm soát tốt đến đâu, bình thường cũng sẽ có vài thay đổi góc độc và run màn hình không quy luật, nhưng đoạn video này, mặc dù ống kính hơi lắc lư nhưng trên tổng thể lại vô cùng ổn định… Tóm lại, chắc chắn không phải cầm thiết bị quay trong tay, mà là cố định tại một nơi nào đó rồi quay lại.”

“Không phải làm giám sát, cũng không phải thiết bị cầm trong tay, vậy là dựa vào thứ như giá đỡ chụp ảnh.” Mạnh Chiêu nói, “Nhìn góc độ này, vị trí thiết bị cũng không thấp, có phải quay từ trên ban công của một tòa nhà nào ở xung quanh không?”

“Hình như cũng không xa như thế, cảm giác khoảng cách ngang cũng không dài.” Trong lúc nói chuyện, Trương Triều dừng động tác trong tay lại, quay màn hình về phía Mạnh Chiêu, “Được rồi, chỉ có thể xử lý đến mức độ này.”

Mạnh Chiêu hơi cúi người, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình rõ ràng hơn lúc đầu rất nhiều: “Được đấy anh Triều, anh khiêm tốn quá rồi, thậm chí nhìn rõ được cái bóng trên cửa kính.”

Toàn bộ điểm mờ trong video đã được xử lý, hình ảnh trông rõ ràng hơn nhiều, nhưng độ phân giải của thiết bị quay đã hạn chế, chi tiết trong video vẫn không thể được khôi phục hoàn toàn.

Máy tính vang lên một tiếng “tinh”, Trương Triều tháo USB ra đưa cho Mạnh Chiêu: “Copy xong rồi.”

“Cảm ơn anh Triều.” Mạnh Chiêu nhận lấy, nhìn về phía Lục Thời Sâm nói, “Vẫn phải đến phụ cận nhà Nhậm Tuấn một chuyến. Phải kiểm tra rõ ràng rốt cuộc video này quay ở đâu, làm thế nào quay được.”

Lục Thời Sâm đáp một tiếng “Ừ”.

Xe dừng ở phụ cận nhà Nhậm Tuấn, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm xuống xe, lần nữa đi vào trong sân biệt thự. Mạnh Chiêu mở camera sau của điện thoại ra và cham r4idi chuyển quanh sân, liên tục xác nhận vị trí quay phù hợp với góc xem trong video.

(gốc là camera trước nhưng mình thấy hơi vô lý nên đổi thành camera sau)

Khi đi đến phía đông bắc của phòng ngủ đặt tủ thuốc, Mạnh Chiêu dừng bước lại, tiến hành so sánh hình ảnh thời gian thực trong màn hình điện thoại và hình ảnh quay được.

“Tuy không cùng độ cao, nhưng xem ra, vị trí là đúng.” Mạnh Chiêu lên tiếng. Cùng lúc đó, anh quan sát tòa nhà xung quanh dọc theo hướng đông bắc. Mặc dù căn nhà của nhà họ Nhậm khá là cũ kỹ, nhưng lúc quy hoạch cũng xem như biệt thự cao cấp, bởi vì mật độ tòa nhà rất thấp, mà những căn nhà xung quanh nhìn chung tương đối thấp, dường như cũng không có địa điểm quay đủ điều kiện. Vậy thì… sẽ ở đâu? Mạnh Chiêu hơi nghi hoặc.

Lúc này, Lục Thời Sâm vòng qua Mạnh Chiêu, tiếp tục đi đến mép sân, dừng bước trước tường vây. Hắn nửa ngồi nửa quỳ nhìn màu gạch bên chân, dùng ngón tay nhặt cái gì đó ở khe hở lên ngắm nghía.

Mạnh Chiêu đi qua, “Anh phát hiện ra gì rồi?”

“Sơn trắng trên tường rào.” Lục Thời Sâm nói.

Mạnh Chiêu cúi người cẩn thận quan sát mảnh vụn vân vê giữa ngón tay hắn, lại ngẩng đầu nhìn bức tường rào này. Anh phát hiện, ở mép tường rào cao nửa mét trên đỉnh đầu anh, hình như có dấu vết bong tróc.

Lục Thời Sâm cũng đứng lên, nhìn nơi bị bong tróc ở tường kia: “Phần tróc ra rất có quy tắc, mảnh vụ cũng vẫn còn, giống như do con người tạo thành, hơn nữa thời gian không lâu.”

“Ừ.” Mạnh Chiêu nâng cao điện thoại hướng camera sau vào phòng ngủ, Lục Thời Sâm vươn tay nhấn nút quay trên màn hình điện thoại, sau đó cầm cổ tay Mạnh Chiêu điều khiển chút góc quay.

Video bắt đầu quay, một phút sau, Mạnh Chiêu thu tay về và so sánh với đoạn video được sửa chữa trong tablet kia. Hình ảnh quay của hai đoạn video không có gì khác biệt, chỉ khác về độ nét.

“Chắc là video được quay ở đây.” Lục Thời Sâm nhìn hình ảnh quay thời gian thực trong điện thoại của Mạnh Chiêu nói, “Có người mắc giá đỡ có thể cố định điện thoại di động trên mép tường, cho nên mới dẫn đến tường bị bong tróc, hơn nữa, nhìn từ tình huống bong tróc, khó có thể là lắp bên ngoài.”

“Nói cách khác, có người mắc giá đỡ quay lại hết thảy ở đây, người có thể lén lẻn vào trong nhà Nhậm Tuấn mắc thiết bị đồng thời không bị phát hiện, có tồn tại không?” Mạnh Chiêu nghi ngờ hơn, một lần nữa mở hình ảnh vừa quay được trong điện thoại ra, bỗng nhiên, anh cảm thấy hình như mình nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc. Anh lấy lại bình tĩnh, vừa xem kỹ từng khung hình trong video, vừa tự hỏi cảm giác quen thuộc này bắt nguồn từ đâu.

Bỗng chốc, Mạnh Chiêu nhớ đến cảnh tượng lúc Trương Triều copy video cho mình, giống như video trước đó, lần này trong hình ảnh cũng hiện ra cái bóng trên cửa sổ phòng ngủ, mà hai cái bóng này đều là… hoa hợp hoan.

“Không đúng.”

“Video này là giả tạo.”

Hai người đồng thời nói ra.

“Anh cũng nhìn ra rồi?” Mạnh Chiêu nhìn về phía Lục Thời Sâm,

“Ừ,” Lục Thời Sâm đáp, “Thời gian quay đoạn video sửa chữa này hiển thị video được quay vào tối ngày 21 tháng 05, khi đó trong sân chắc vẫn trồng cây già trước đó, nhưng trên cửa sổ của phòng ngủ trong video này, lại phản chiếu ra hoa hợp hoan mới trồng trước đó không lâu.”

“Năm ngày trước lúc ông quản gia kia trồng hoa hợp hoan, chúng ta vừa khéo đi tới, lúc đó trong sân mới trồng được một nửa, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ lẽ ra chưa được trồng mới đúng. Suy đoán như vậy, thời gian quay đoạn video này có thể xác định vào bốn ngày trước, cái ngày hoa hợp hoan trong sân vừa được trồng hết.”

Hai người đồng thời nhớ lại cảnh tượng ngày đó. Nhậm Tuấn một ngày trước đã hứa đến cục thành phố Minh Đàm, sáng sớm lại mất liên lạc, buổi chiều lại bỗng nhiên xuất hiện. Sau đó nữa, thì xảy ra cảnh tượng kỳ dị Nhậm Tuấn tự vạch trần vào buổi tối.

“Video này là do Nhậm Tuấn giả tạo.” Mạnh Chiêu nghĩ đến chiếc điện thoại cũ có lắp “thiết bị phản định vị” của Nhậm Tuấn, nói một cách chắc chắn, “Hôm đó sau khi Nhậm Tuấn trở lại Minh Đàm, chắc là không lập tức đến cục thành phố mà về nhà cũ trước để giả tạo đoạn video này. Về phần nguyên nhân…”

“Quả nhiên là Nham Thành, anh ta biết chúng ta đã chú ý đến Nham Thành, thế nên vẫn đang cố gắng di chuyển tầm mắt của chúng ta, khiến chúng ta luôn tập trung tầm mắt lên người anh ta, kéo dài thời gian chúng ta đến Nham Thành.” Lục Thời Sâm tiếp lời, “Bây giờ em định làm thế nào, thẩm vấn Nhậm Tuấn một lần nữa.”

“Hết thời gian rồi. Nhậm Tuấn nghĩ trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian như thế, nói rõ bên Nham Thành đã phát triển đến tình hình vô cùng khẩn cấp. Đi, lập tức đến Nham Thành!” Mạnh Chiêu kéo cổ tay Lục Thời Sâm, hai người bước nhanh chạy đến chiếc xe ngoài sân.

Trên đường đến trạm đường sắt cao tốc đến Nham Thành, trong đầu Mạnh Chiêu sắp xếp một loạt chuyện xảy ra trên người Nhậm Tuấn. Nếu như nói mọi thứ Nhậm Tuấn làm đều có liên quan đến Nham Thành, vậy mọi điểm không hài hòa trên người y đều có giải thích hợp lý.

Buổi sáng bốn ngày trước, Nhậm Tuấn bỗng nhiên mất liên lạc, khi cảnh sát Nham Thành đang giúp đỡ tìm kiếm Nhậm Tuấn có đến một công ty ở Nham Thành của y, biết được Nhậm Tuấn không ở đó. Mà thời điểm đó, khi Nhậm Tuấn biết cảnh sát Nham Thành đang tìm mình, chắc y đã nhận ra công an Minh Đàm đã chú ý đến Nham Thành. Để chuyển dời tầm mắt, Nhậm Tuấn lập tức trở về từ Nham Thành, đồng thời cố gắng vạch ra tuyến đường trở về, tạo ra ảo giác mình không đến Nham Thành.

Sau khi trở về Minh Đàm, Nhậm Tuấn cũng không đến cục thành phố ngay lập tức, mà giả tạo đoạn video này trước để phòng khi cần đến, với tính cẩn thận của Nhậm Tuấn, sơ hở cái bóng  lộ ra trong video cũng đủ để chứng minh chuyện này y làm rất vội vàng.

Mà ngay đêm đó, Mạnh Chiêu cố ý nhận điện thoại trước mặt Nhậm Tuấn, dùng ba chữ “Ngụy Xương Hòa” để thăm dò y, điều này khiến Nhậm Tuấn chắc chắn hơn, cảnh sát chẳng những đã quan tâm đến Nham Thành, mà còn quan tâm đến mục tiêu Ngụy Xương Hòa của họ. Cho nên tiếp theo, Nhậm Tuấn lựa chọn phơi bày thân phận, hoàn toàn chuyển dời trọng điểm chú ý của cảnh sát lên người mình.

Nhưng mà sau khi Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm không tìm được chứng cứ, nên tìm một con đường khác, lần nữa đến Nham Thành tìm kiếm chứng cứ. Thế là Nhậm Tuấn gửi đi đoạn video giả tạo kia, ý đồ lần thứ hai dẫn sự chú ý của cảnh sát, kéo dài thời gian Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến Nham Thành.

Nghĩ đến đây, Mạnh CHiêu lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho cục trưởng Từ: “Cục trưởng Từ, tôi cần nhân thủ phối hợp với tôi đến Nham Thành tìm kiếm tung tích của Ngụy Xương Hòa… đúng, bây giờ tôi đang đến Nham Thành với cố vấn Lục… bây giờ không tìm được chứng cứ, Nhậm Tuấn có phải bàn tay đẩy sau màn thật sự hay không vẫn khó nói…”

*

Hơn chín giờ tối, đường sắt cao tốc đến Nham Thành.

Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm đến cục thành phố Nham Thành trước, đội trưởng Triệu vẫn ở trong văn phòng, nhìn thấy hai người tới đây, anh ta đứng lên đi tới bắt tay: “Tiểu Mạnh, cố vấn Lục, lại cần hợp tác à.”

“Đúng rồi đàn anh,” Mạnh Chiêu nói, “Sao rồi, vụ án Ngụy Xương Hòa bị bắt cóc có manh mối chưa?”

Đội trưởng Triệu lắc đầu, lấy ảnh và tài liệu của Ngụy Xương Hòa ra: “Không thể định vị điện thoại cầu cứu. Bọn anh cũng đã tìm mấy nơi ở của Ngụy Xương Hòa đồng thời kiểm tra video giám sát xung quanh, đều không phát hiện bất kỳ manh mối gì. Bây giờ anh đã không biết nên bắt tay vào từ nơi nào rồi, chỉ dựa vào một cuộc điện thoại cầu cứu khó hiểu lại không hiện ra bất kỳ tin tức gì, thực sự quá khó.”

“Thật vậy.” Mạnh Chiêu tán thành. Đừng nói đội trưởng Triệu, bây giờ bản thân anh cũng không có manh mối gì về việc tìm Ngụy Xương Hòa như thế nào.

Mạnh Chiêu cúi đầu nhìn ảnh trong tay, Ngụy Xương Hòa trong tấm ảnh trông già hơn tuổi thật một chút. Mặt mày chảy xệ, quầng mắt lộ rõ, dưới mí mắt hơi sụp là một đôi mắt có phần hung ác. Bởi vì đôi mắt này, mặc dù trông Ngụy Xương Hòa già nua, nhưng lại hơi có khí thế.

Mạnh Chiêu nhìn tấm ảnh này và nói ra nghi ngờ của mình: “Nhậm Tuấn muốn làm gì, nếu cảnh sát đã nhận được cầu cứu của Ngụy Xương Hòa, chứng tỏ Ngụy Xương Hòa đã rơi vào trong tay họ. Nếu như họ chỉ muốn gi3t ch3t Ngụy Xương Hòa, vậy phải là chuyện có thể thực hiện ngay lập tức, tại sao vẫn muốn nghĩ trăm phương ngàn kế kéo dài thời gian? Mặt khác, Ngụy Xương Hòa cũng từng là cảnh sát, tính cảnh giác phải mạnh hơn người thường, họ làm thế nào bắt Ngụy Xương Hòa đi mà không để lại dấu vết nào?”

Sau một lát im lặng, đội trưởng Triệu giơ tay vỗ vỗ cánh tay Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh, hôm nay muộn rồi, cậu và cố vấn Lục đi tàu xe mệt mỏi, đi nghỉ một đêm trước đi, ngày mai cảnh sát hai nơi chúng ta lại cùng tập hợp thảo luận ra một phương án.”

“Cũng được.” Mạnh Chiêu nói.

Hai người rời khỏi công an Nham Thành sau đó tìm một khách sạn gần đó ở lại.

Dựa vào giường trong khách sạn, Mạnh Chiêu nhìn ra ngoài xuyên qua rèm cửa sổ hơi mờ của khách sạn. Địa chỉ cục thành phố Nham Thành vẫn chưa từng thay đổi trong hai mươi năm qua, nhưng cục trưởng đã thay đổi từ Ngụy Xương Hòa hai mươi năm trước thành cục trưởng Lý hiện tại.

Bây giờ Ngụy Xương Hòa rơi vào mối nguy, phải chăng có liên quan đến việc thông đồng với Ngô Gia Nghĩa trong vụ án nông dân công đòi lương hai mươi năm trước? Nếu như mục đích của bàn tay đen phía sau đúng là báo thù, người báo thù kia, tại sao lại là Nhậm Tuấn người chẳng liên quan trực tiếp đến vụ án nông dân công đòi lương này? Mà người có liên quan mật thiết nhất đến vụ án nông dân công đòi lương… thật sự không hề đến cả sự kiện này sao?

Mạnh Chiêu đang nghĩ như vậy thì Lục Thời Sâm mới tắm rửa xong cũng đi tới, ngồi xuống giường. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của Mạnh Chiêu, lúc đầu không nói gì, một hồi lâu mới hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm nhưng không trả lời câu hỏi này, chỉ ghé sát vào mặt hắn hôn hắn.

Hơi thở hòa quyện, hai người thả lỏng ra trong không khí căng thẳng của ban ngày. Không ai nhiều lời, tiếng th0 doc trong căn phòng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Hai cơ thể thấm mồ hôi quấn quýt lấy nhau, va chạm nhau phát ra tiếng vang trầm.

Mãi cho đến rạng sáng, trong căn phòng mới hoàn toàn yên tĩnh lại, hai người đã phat ti3t hết tinh lực ra ngoài nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Sau nửa đêm, Mạnh Chiêu tỉnh dậy. Anh mở mắt ra, mới phát hiện cánh tay của Lục Thời Sâm ôm chặt mình, anh cầm lấy cánh tay trước ngực mình, gân xanh trên cánh tay nổi lên, mà anh bị sức lực này siết tỉnh.

Bởi vì đưa lưng về phía Lục Thời Sâm nên Mạnh Chiêu không thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của Lục Thời Sâm. Nhưng anh có thể cảm nhận được từ tiếng hít thở ồ ồ bên tai, Lục Thời Sâm vẫn đang ngủ say, và đang trải qua một cơn ác mộng.

Phút chốc, cánh tay kia buông Mạnh Chiêu ra rồi rút về.

Mạnh Chiêu vươn tay bật đèn ngủ lên, xoay người nhìn về phía Lục Thời Sâm: “Sao vậy, anh mơ thấy gì à?”

Một giây sau, xuyên qua ánh sáng lờ mờ, anh nhìn thấy ngón tay Lục Thời Sâm dùng sức đè huyệt thái dương, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vô cùng tái nhợt, như thể rơi vào đau đớn tột độ.

“Lại đau đầu?” Mạnh Chiêu vươn tay, định xoa bóp huyệt thái dương làm dịu cơn đau giúp Lục Thời Sâm, bàn tay chạm vào lại là cái trán ướt mồ hôi.

Lục Thời Sâm thở dồn dập, bị cơn đau này giày vò tới mức không nói nổi một câu.

Một lúc lâu sau, hắn mới có thể miễn cưỡng nói ra

“Anh mơ thấy… bố anh.”