Lord Carew's Bride

Chương 3




Có một điều gì đó thật cuốn hút ở nó. Hồ nước ở Chalcote nhìn thi vị với mặt nước trải rộng, nhà thuyền và những bở cỏ mà một gia đình có thể chọn làm nơi tổ chức picnic hoặc vui chơi. Nhưng cái hồ này thật khác. Nó đầy mê hoặc.

Nàng nghĩ có lẽ nó dốc hơn và có rừng cây ở phía bờ bên kia bao bọc lấy cái hồ khiến cho cái hồ trông như một thế giới thu nhỏ tách biệt và khiến cho mặt nước có vẻ sâu hơn và phẳng lặng.

“Chúng ta sẽ đi xuống dưới chứ?” chàng hỏi “Nó còn đáng yêu hơn khi nhìn từ bờ hồ”

Họ chậm rãi đi xuống, tuy vậy nàng có thể nhìn thấy con dốc thoai thoải trước khi hướng thẳng đến hồ nước và ở đó có một vùng đất bằng phẳng có thể đứng hoặc ngồi. Nàng mừng là chàng đã không đưa bàn tay hay cánh tay ra cho nàng vịn. Nàng nhận ra chàng chưa bao giờ làm vậy. Hầu hết những quý ông khác sẽ làm thế và khiến cho nàng cảm thấy yếu đuối và uỷ mị. Nhưng chạm vào nhau nghĩa là hiện hữu sự lôi cuốn thể xác. Nó làm cho một người ngay lập tức nhận ra giới tính của mình đối lập với giới tính của người bạn đồng hành.

Nàng mừng vì không có cảm giác như thế với ngài Wade. Nó sẽ phá huỷ tình bạn mà nàng nghĩ là nàng đang vun đắp. Nàng nhận ra nàng chưa bao giờ có một người bạn khác giới. Thật sự không có.

Đúng, nàng nghĩ chàng hoàn toàn đúng khi họ đứng trên bờ hồ, nhìn qua mặt nước. “Yên tĩnh” nàng nhẹ giọng “hoàn toàn yên tĩnh. Nó làm ta liên tưởng đến – oh, cái gì nhỉ?”

“Sự hiện diện của Chúa chăng?” chàng ướm lời.

“Đúng vậy” Nàng nhắm mắt và hít vào mùi của nước và cây cối xung quanh. “Đúng, có những nơi đem đến cảm giác như thế đúng không? Nhà thờ thì luôn luôn rồi. Đôi khi là những chỗ khác. Nơi này chẳng hạn.”

“Tôi luôn thích nó hoang vắng, mặc dù tôi muốn có bàn tay của con người để tôn vinh vẻ đẹp của nó. Có thể là một nhà nguyện.” Chàng mỉm cười dịu dàng “Nhưng sẽ thiếu tự nhiên. Tất nhiên là không có gì gợi đến sự có mặt của con người. Đã một lần tôi từng nghĩ đến một nhà thuyền và những con thuyền, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng đó ngay khi nó xuất hiện. Nàng nghĩ sao?”.

“Không nên có thuyền” nàng nói.

“Có lẽ là một cây cầu” chàng nói và chỉ về chỗ hẹp lại nơi cuối hồ có một thác nước đổ xuống từ sườn đồi. “Tôi luôn nghĩ đến việc làm một cái cầu. Nhưng một cái cầu dù ở chỗ nào thì cũng là một sự thiếu tự nhiên phải không?”

“Một cây cầu bằng đá với những nhịp cầu. Tôi nghĩ là ba. Dẫn đến một cái vọng lâu nhỏ hay một nhà hóng mát.” Nàng trả lời.

“Đúng” Chàng im lặng trong vài phút. “Hoàn toàn được bao bọc bởi những cửa sổ bằng kính sáu hoặc tám cạnh. Nơi một người có thể ngồi và tránh cái lạnh”

“Và khô ráo” nàng nói và cười lớn. “Một căn nhà tránh mưa. Cái hồ ắt hẳn trông rất đẹp khi trời mưa, với sương mù trên đồi và những rặng cây”

“Một căn nhà tránh mưa. Tôi thích ý tưởng đó” chàng nói nhẹ nhàng.

“Sẽ rất ấm cúng và yên tĩnh. Tôi tin là tôi sẽ có những khoảng thời gian tuyệt vời tại đó nếu tôi sống ở đây”

“Một cây cầu và một căn nhà tránh mưa. Những thứ sẽ được làm. Nhiều năm qua tôi đã lúng túng quyết định nên làm gì tại đây, và nàng đã giúp tôi giải quyết vấn đề”.

“Có lẽ ngài nên thuê tôi làm phụ tá đấy ngài Wade”

Chàng xoay sang mỉm cười với nàng. Chàng là người có nụ cười đáng yêu nhất mà nàng từng thấy. Nó xuất phát từ sâu trong đôi mắt chàng và khiến nàng phải mỉm cười đáp lại.

“Liệu tôi có đủ khả năng thuê nàng không?” chàng hỏi.

“Có lẽ là không. Liệu hầu tước Carew có nghĩ là ngài điên không khi ngài đề xuất ý tưởng xây một cây cầu và một căn nhà tránh mưa ở đây?”

“Hoàn toàn có khả năng đó. Nhưng ông ấy tin vào khả năng của tôi. Và khi ông ấy nhìn thấy thành quả, ông ấy chắc chắn sẽ thích”

“Tôi cũng mong thế. Tôi muốn chúng được ưa thích”.

Họ đứng cạnh nhau, hoàn toàn yên lặng, hoàn toàn hoà hợp, nhìn xung quanh.

“Tôi có thể sống hạnh phúc ở đây suốt cả phần đời còn lại” cuối cùng nàng cũng nói với một tiếng thở dài. Nhưng nàng cười lặng lẽ khi nói “nếu tôi là kiểu người thích sống ẩn dật”.

“Với một cái áo sơ mi làm bằng vải bố và lao xuống hồ vào buổi sáng”

“Eo ôi” nàng nói, làm điệu bộ run lẩy bẩy và cả hai cùng cười. Rồi nàng trờ lại nghiêm trang “Tôi nghĩ rằng tôi nên quay lại Chalcote. Chắc tôi đã ở đây hơn một tiếng rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá”.

“Nàng có muốn nhìn thấy bên trong tu viện không?” chàng hỏi.

Nàng sửng sốt.

“Nàng có thích không? Ngày mai thì sao? Tôi rất sẵn lòng dẫn nàng đi tham quan bên trong tu viện”.

“Dường như không hay chút nào khi đi xem xét ngôi nhà của một quý ông khi ông ta vắng mặt”. Nàng nghĩ nó còn không hay hơn nhiều khi ông ta có ở nhà.

“Tôi sẽ chỉ dẫn nàng đi xem những căn phòng chung thôi. Có nhiều du khách đến đây tham quan suốt mùa hè. Người quản gia có quyền dẫn khách đi tham quan những phần không mang tính riêng tư của chủ nhân ngôi nhà – những nơi tráng lệ nhất. Tôi cũng biết rất rõ những chỗ được phép tham quan nên có thể chỉ cho nàng”.

Từ xa tu viện Highmoor nhìn quá đẹp. Nàng rất tò mò. Và đôi mắt chàng đang mỉm cười với nàng.

“Mai chứ?” chàng hỏi.

“Ôi” nàng đột nhiên cảm thấy mình như một đứa trẻ đang từ chối bữa yến tiệc. “Ngày mai chúng tôi định đi thăm vài người. Tôi không thể quá khiếm nhã lại vắng mặt nữa”

“Ngày mốt thì sao?” chàng hỏi.

“Ngày mốt chúng tôi chờ những vị khách. Nàng ngước mặt lên và cười tiếc nuối với chàng. Nhưng đột nhiên nàng nảy ra một ý. “Ngài cũng sẽ đến chứ? Tôi biết Gabriel và Jenny – bá tước và nữ bá tước – sẽ rất vui”. Và ngay khi nói hết câu nàng cảm thấy hối tiếc. Dường như thật ngớ ngẩn, nàng không muốn chia xẻ người bạn này với gia đình nàng.

“Tôi không nghĩ vậy. Tốt hơn tôi nên ở đây và vờ như làm việc. Nhưng cảm ơn nàng đã mời”.

Họ mỉm cười tiếc nuối với nhau. Nàng rất thích hai buổi chiều bầu bạn với chàng. Nàng nghĩ chàng đã khiến cho những buổi chiều ve vãn tầm thường mà đôi khi nàng cưỡi ngựa ra ngoài hay ở những bữa tiệc ngoài vườn với những quý ông khác trở nên nhạt nhẽo. Tình bạn thì thoải mái hơn nhiều.

“Tôi có thể đến vào chiều ngày kia” nàng nói với vẻ hy vọng “Lúc đó ngài vẫn còn ở đây chứ?”

“Còn. Tôi không thể tin là nàng muốn đến. Đi bộ sẽ rất xa đấy. Nàng sẽ cưỡi ngựa chứ?”

“Vâng. Tất nhiên” nàng trả lời.

“Có lẽ tôi sẽ gặp nàng tại cổng của Highmoor được không? Cùng giờ này?”

Nàng gật đầu và mỉm cười. “Tôi phải về rồi. Ngài không cần tiễn tôi. Ngài phải đi một quãng đường dài nếu đi đến con suối rồi quay trở lại.”

“Nhưng giống như lần cuối. Tôi có trách nhiệm phải nhìn thấy tận mắt những người xâm nhập rời khỏi lãnh thổ của Highmoor”.

Họ cùng rời khỏi bờ hồ, leo lên đỉnh ngọn đồi rồi xuống dốc đi đến chỗ con suối và những tảng đá kê bước quay về Chalcote, và dễ dàng tán gẫu về mọi chủ đề. Nàng dừng và quay lại phía chàng trước khi băng qua bờ bên kia con suối.

“Cảm ơn, ngài Wade. Ngài thật tử tế”.

“Và với tôi, tôi sẽ mong chờ được gặp lại nàng sau ba ngày nữa”.

Sau khi băng qua những tảng đá, nàng xoay người vẫy tay chào chàng trước khi những cái cây che khuất bóng dáng chàng khỏi tầm mắt nàng. Nàng nghĩ chàng là một quý ông còn độc thân. Và hai buổi chiều nàng đã ở bên chàng một mình hơn cả giờ đồng hồ tại vùng quê hẻo lánh không có bóng dáng người nào khác. Không ai biết nàng đi đâu. Và đây là lần thứ hai nàng cố tình gặp chàng. Nó như thể họ sắp xếp một cuộc hẹn hò. Và cực kì trái phép tắc, thậm chí với một phụ nữ đã hai mươi bốn tuổi. Dì Aggy sẽ ngất xỉu vì tưởng tượng những gì có thể xảy ra nếu dì ấy biết. Gabriel sẽ cau mày và lại trông giống như ác quỷ Lucifer. Thậm chí cả Jenny cũng sẽ mắng nàng.

Tại sao rốt cuộc dường như chẳng có gì là có vẻ không phải phép? Chỉ bởi vì không có gì liên quan đến tán tỉnh, đụng chạm và lãng mạn sao? Hay là vì vẻ ngoài của chàng? Chàng là một người đàn ông với vẻ ngoài rất bình thường – có lẽ ngoại trừ lúc đôi mắt hay cả khuôn mặt chàng mỉm cười. Và hoàn toàn quê mùa. Và rồi có bàn tay mang găng, tàn tật và dáng đi khập khiễng. Có lẽ là do vẻ ngoài của chàng. Nàng thử tưởng tượng chàng như một quý ông đẹp trai, phục trang hoàn hảo. Liệu lúc đó nàng có cảm thấy không phải phép? Có lẽ nàng sẽ nghĩ vậy. Nàng sẽ bị một người đàn ông như vậy lôi cuốn.

Nàng chẳng thấy ngài Wade có gì hấp dẫn cả. Ngoại trừ với tư cách một người bạn. Ngoại trừ với tư cách một người đồng hành đặc biệt.

***

Ngày chậm chạp trôi qua. Tất nhiên tình trạng cô độc hoàn toàn là lỗi của chàng. Nếu chàng cho thông báo sự trở về của mình thì chàng sẽ có người đến thăm. Thornhill có lẽ sẽ là một trong những người đầu tiên đến thăm chàng. Và chàng sẽ đi thăm những người láng giềng. Chàng sẽ có những lời mời ăn tối. Chàng sẽ mời mọi người đến dùng bữa tối. Đúng, hoàn toàn là lỗi của chàng mà chàng mới hết sức cô độc.

Và tất cả là do một sinh vật nhỏ bé quá sức xinh đẹp từ vẻ bề ngoài cho đến tâm hồn khiến cho nàng không thể với tới được như một vì sao trên một thiên hà khác. Tất cà là vì chàng lo sợ nàng biết chàng là ai, sợ nhìn thấy nàng thay đổi cách cư xử, sợ nhìn thấy sự thương hại của nàng. Chàng không muốn nàng nhìn chàng với tư cách một hầu tước Carew vô cùng giàu có và thích hợp để kết hôn. Chàng muốn nàng tiếp tục nhìn chàng như một người bình thường – hết sức bình thường – Hartley Wade.

Mỗi nụ cười nàng tặng cho Hartley Wade là một vật quý được cất giữ cho tương lai, vì mỗi nụ cười đều hoàn toàn ngây thơ và chân thật như một vè đẹp hoàn hảo. Mỗi lời nàng nói với chàng đều được cẩn thận khắc ghi trong kí ức. Đây là nơi đẹp nhất trên đời này... có lẽ ngài nên thuê tôi làm phụ tá... Tôi có thể sống hạnh phúc ở đây suốt cả phần đời còn lại... Ngài cũng sẽ đến chứ?... Thật là dễ chịu.

Chàng không muốn nàng biết. Chàng muốn sự lạ lùng này tiếp diễn – chỉ trong một buổi chiều nữa. Và vì vậy chàng tận dụng sự cô độc của mình, không rời khỏi điền trang của chàng vì sợ bị nhìn thấy và tin tức sẽ bị lan truyền. Chàng hầu như đi bộ và cưỡi ngựa bất cứ khi nào có ánh sáng ban ngày trong hai ngày dài vô tận đó, nghĩ về nàng, mơ về nàng, tự nguyền rủa mình bằng những cái tên mà chàng có thể nghĩ ra, từ thằng ngốc cho đến tệ hơn.

Chàng không thể ngủ vì nghĩ đến nàng, và khi chàng ngủ chàng mơ thấy nàng. Trong những giấc mơ nàng luôn ở ngoài tầm với của chàng, luôn mỉm cười với chàng và nói với chàng điều đó thật dễ chịu.

Một tối, sau khi chàng cho người hầu nghỉ ngơi, chàng đứng trước một cái gương lớn, chỉ mặc áo sơ mi và quần chẽn, và nhìn vào ảnh mình trong gương – điều mà chàng hiếm khi làm, ngoại trừ những lúc vô tình nhìn lướt qua.

Chàng rầu rĩ mỉm cười với hình ảnh của mình trong gương, rồi nhìn xuống và nhắm mắt lại. Chàng thật là ngu xuẩn. Chàng dùng ngón tay cái của bàn tay trái xoa bóp lòng bàn tay phải, miết vào những chỗ gân cứng đơ. Nàng là tạo vật nhỏ bé xinh đẹp nhất còn sống. Làm sao một người đàn ông có thể nhìn nàng mà không muốn nàng và yêu nàng chứ? Nàng có thể chọn bất cứ người đàn ông nào nàng muốn. Nàng có thể chọn những người đàn ông đẹp trai nhất nước Anh. Chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi nàng. Lý do mà đến hai mươi bốn tuổi nàng vẫn chưa lấy chồng chắc chắn là do nàng có quá nhiều sự lựa chọn.

Và chàng dám muốn có nàng cho riêng mình?

Chàng mở mắt ra và ép mình phải nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương. Chàng quan sát bàn tay mảnh dẻ, tàn tật được xoa bóp và tập luyện – nhưng không bao giờ có thể trờ lại hoàn toàn lành lặn.

Và chàng dám yêu nàng?

Nếu nàng biết chàng là ai, con quỷ trong đầu nói với chàng, có lẽ nàng sẽ muốn chàng. Hoặc tước vị của chàng. Hoặc của cải của chàng. Hoặc sự giàu có của chàng.

Không có người phụ nữ nào từng muốn chàng. Mặc dù Dorothea yêu chàng. Không phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chàng chỉ là một người đàn ông có thể trả cho sự phục vụ của cô ấy và cho cô ấy một sự đảm bảo với một mối quan hệ lâu dài. Cô ấy đã nói với chàng như vậy và chàng tin. Chàng luôn rộng rãi với cô ấy, Dorothea đáng thương. Chàng yêu quý Dorothea.

Nhưng Dorothea hơn chàng mười tuổi, thẳng thắn và đơn giản hơn nhiều, đã là một gái điếm hạng sang có tuổi khi cô ấy trở thành người phụ nữ đầu tiên mà chàng ân ái.

Không hề có người phụ nữ nào khác muốn chàng. Chắc chắn không phải là tiểu thư Samantha Newman. Ý nghĩ đó thật là nực cười. Chàng khẽ cười và nhắm mắt lại.

Nhưng nàng thích hai buổi chiều họ ở cùng nhau. Nàng thích sự bầu bạn của chàng. Và ngoài họ thì không hề có người nào khác nữa. Nàng sắp sửa cho phép chàng giới thiệu với nàng thứ quý giá nhất của chàng, đó chính là nhà chàng. Và chàng sẽ có những kỉ niệm với nàng ở đó, ngay tu viện Highmoor, với ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ những căn phòng của tu viện. Chàng chắc chắn nàng sẽ say mê chúng. Và trong khi đó, chàng sẽ ngắm nhìn nàng một cách kín đáo để khắc ghi từng ánh mắt, cử chỉ và lời nói của nàng.

Đúng vậy, chàng sẽ là Ngài Hartley Wade chỉ trong một buổi chiều nữa. Chàng cầu mong hôm đó trời sẽ trong xanh. Trong khi chờ đợi, ngày dường như dài vô tận và thật u ám. Cách duy nhất để giúp chàng bình tâm là đi bộ ra hồ và đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào nơi mà chàng sẽ xây dựng cây cầu và ngôi nhà trú mưa.

Sàng ngày hôm đó rốt cuộc cũng đã đến, rồi sau đó sẽ là buổi chiều. Những lời cầu nguyện của chàng đã được đáp lại. Không những không mưa mà mặt trời còn toả sáng trên bầu trời quang đãng. Không khí ấm áp. Chàng đã đưa ra những chỉ thị cho gia nhân trước khi chàng đi. Cho đến khi họ trông thấy tiểu thư Newman và tự đưa ra những kết luận, gia nhân của chàng sẽ nghĩ là chàng điên rồ – trước tiên là cấm họ không được loan báo sự trở về của chàng và bây giờ là cấm họ đề cập tới tước hiệu của chàng trong cả ngày hôm nay.

Chàng cưỡi ngựa xuống con đường quanh co dẫn vào nhà để ra đến cổng, đứng tại nơi mà những người cưỡi ngựa đi ngang qua vẫn không nhìn thấy chàng. Chàng tự thuyết phục mình rằng chàng sẽ không thất vọng nếu nàng không đến.

Nhưng chàng biết ngay khi chàng nhìn thấy nàng, chỉ hai phút sau khi chàng đến nơi, rằng chàng sẽ rất thất vọng. Tuyệt vọng.

Dường như nàng thấy chàng ngay lập tức và vẫy một bàn tay ra hiệu cho chàng. Cùng lúc đó, cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng bừng sáng với một nụ cười vui mừng. Đúng, vui mừng. Nàng vui mừng khi gặp lại chàng.

Nàng mặc một bộ đồ cưỡi ngựa bằng nhung màu xanh sẫm thanh lịch và thời trang. Nàng đội cái mũ cưỡi ngựa cùng màu với những cái lông chim màu xanh được uốn một cách tài tình qua một bên tai và xuống dưới cằm. Lý trí chàng cố gắng tìm kiếm từ nào hơn hẳn từ xinh đẹp nhưng chẳng thể tìm ra.

“Ngài đã bao giờ thấy một ngày mùa xuân nào tuyệt vời hơn chưa?” nàng nói một cách vui vẻ khi gần đến chỗ chàng.

“Chưa, chưa bao giờ” chàng trả lời một cách thành thật, mỉm cười với nàng.

Chưa bao giờ. Và sẽ không bao giờ có một ngày mùa xuân nào tuyệt vời hơn ngày hôm nay.

Chàng không dẫn nàng vào nhà ngay mà đi ra khỏi con đường dẫn đến toà nhà, đi xuyên qua khoảng trống giữa những cây cổ thụ. “Đây là một khu rừng nguyên sinh rậm rạp và hoàn toàn không thể đi xuyên qua ngoại trừ những con thú nhỏ hoang dã. Tôi đã cho phát quang vì vậy nó trở thành nơi cho hươu nai sinh sống, nơi đi bộ và cưỡi ngựa. Tất nhiên sau đó hầu tước đã quyết định rằng không có săn bắn trong vùng đất của ông ấy, do vậy mà hươu nai được an toàn ở đây”

“Ồ, tôi rất vui. Ngài không tán thành ư?” Nàng mong là chàng tán thành. Nàng mong là chàng không thích những cuộc săn bắn đẫm máu. Nhưng hầu hết đàn ông đều thích săn bắn. Dường như đàn ông cảm thấy không ra dáng đàn ông nếu thừa nhận khác đi. Thiện cảm đối với hầu tước Carew của nàng tăng lên.

“Không. Tôi tạo ra nơi này chỉ với điều kiện nó sẽ là một khu bảo tồn hoang dã. Nhìn kìa.” Chàng chỉ bằng cái roi ngựa. Có năm con hươu đáng yêu, oai vệ và không hề sợ hãi, mặc dù chắc chắn là chúng đã nhìn, nghe thấy tiếng ngựa và con người cách đây cả trăm feet.

“Làm thế nào mà một người lại có thể muốn bắn chúng chứ?” nàng thốt lên và đôi mắt chàng mỉm cười với nàng.

Chàng dẫn nàng đi quanh phần mở rộng của công viên, với tu viện luôn ở trong tầm mắt. Nhìn từ phía trước tu viện như thể một thánh đường. Ba mặt còn lại là sự pha trộn của những kiến trúc lạ mắt. Những vị hầu tước qua các đời hiển nhiên đã để lại dấu ấn của mình trên toà nhà. Và kết quả thật tuyệt vời. Samantha không thể nghĩ đến ngôi nhà nào – mà nàng đã nhìn thấy những toà nhà tráng lệ nhất nước Anh – có thể làm nàng ngưỡng mộ hơn.

“Cảm ơn”, ngài Wade đã nói vậy khi nàng nói với chàng điều đó.

“Ngài có nhúng tay vào thiết kế của ngôi nhà không?”

Chàng ngây người nhìn nàng trong một lúc trước khi bật cười “Không. Nhưng tôi sẽ chuyển lời khen ngợi của nàng đến hầu tước. Tôi sẽ kể lại với nàng phản ứng và vẻ mặt của ông ấy khi nào nàng có thể nghe”

“Ngài thật là không chịu nổi”

Công viên được thiết kế thật khác thường. Không có những vườn hoa đối xứng trước nhà mà chỉ có khoảng đất thô rộng và vài chậu cảnh lớn, trơ trụi vào mùa này trong năm. Nhưng có những luống hoa và hòn non bộ, một vài luống hoa đầy những chồi xanh; những bông hoa nghệ tây và hoa anh thảo nở đầy tại một luống hoa nằm xa xa. Nhưng không có sự cân đối nào. Chúng đột nhiên xuất hiện, khuất khỏi tầm mắt cho đến khi một ai đó đứng ngay phía trên những bông hoa.

“Thật là khác lạ. Nhưng tôi thích chúng. Phải chăng đó là công sức của ngài?”

“Không hẳn là công sức của tôi, của người làm vườn nhiều hơn. Nhưng là thiết kế của tôi. Tôi nghĩ là nó khác lạ. Dù sao đi nữa thì mọi người luôn nghĩ nó cần phải có thứ tự và đối xứng, không cần phải trông có vẻ tự nhiên. Nàng có nhận ra không? Những cái cây trên sườn dốc mà chúng ta gặp nhau lần đầu tiên là một ví dụ. Đôi khi tôi thấy mình đi ngược lại tự nhiên. Nhưng không phải luôn luôn. Tôi thích hoà hợp với thiên nhiên hơn là chống lại nó, vì vậy mọi thứ ở công viên này nhìn có vẻ như là tự nhiên vốn dĩ đã tạo ra nó như thế trong khi sự thật thì không phải vậy”

“Ắt hẳn ngài đã trải qua nhiều khoảng thời gian tuyệt vời ở đây. Hầu tước chắc chắn là đánh giá rất cao công việc của ngài”. Một lần nữa thiện cảm dành cho hầu tước của nàng lại tăng thêm.

“Ông ấy không thể tự mình làm được” chàng nói với ánh mắt lấp lánh “nhưng ông ấy biết đánh giá và khuyến khích theo nhiều cách khác nhau. Tôi đã thiết kế cho nhiều công viên khác tại Anh quốc. Nhưng đây là nơi tôi thích nhất”

“Ngài có sống gần đây?” nàng hỏi. Dường như thật đáng tiếc khi chàng bỏ ra nhiều thời gian và công sức cho một nơi đẹp như thế này nếu chàng hiếm khi được nhìn thấy nó.

“Không xa lắm. Chúng ta sẽ cho những con ngựa vào trong chuồng và vào bên trong tu viện chứ?”

“Vâng”. Nàng hi vọng bên trong tu viện sẽ không làm nàng thất vọng. Nàng rất muốn được tận mắt nhìn thấy nó khi nàng đã ở quá gần. Nàng hơi lo lắng về việc những người hầu sẽ nghĩ gì. Liệu họ có biết nàng là ai? Liệu họ có cảm thấy khó chịu khi thấy nàng ở một mình với người thiết kế phong cảnh mà ông chủ của họ thuê? Nàng sẽ không để cho những người hầu làm hỏng buổi chiều của nàng. Ba ngày bị trì hoãn dường như dài vô tận. Và nàng cảm thấy vui mừng khi gặp lại chàng, nhìn thấy chàng đợi nàng tại cổng. Người bạn của nàng.

Nàng nín thở khi thấy tiền sảnh. Có hai câu chuyện được kể trên trần, dường như được khắc trên những cột đá và những khung cửa theo kiến trúc Gothic tuyệt đẹp. Nó tạo cho người ta cảm giác như thể đang đi vào một thánh đường.

“Phần cổ kính và tráng lệ nhất của toà nhà. Tách hẳn khỏi mái ngói mà ông bà của hầu tước đã cho hạ thấp xuống. Đây chính là lối vào của tu viện kể từ ngày nó bị vua Henry VIII tịch thu”.

“Ồ” là lời nhận xét thông minh nhất mà nàng có thể nghĩ ra.

Một người hầu cúi chào nàng sau khi ngài Wade ra hiệu cho anh ta cầm nón, roi ngựa và áo khoác ngoài của nàng. Anh ta chiếu lệ chào ngài Wade một cách cứng nhắc và đón lấy nón, roi ngựa của ngài Wade mà không nói một lời. Samantha nhận ra nàng cắn chặt môi dưới trước cử chỉ rõ ràng là coi thường như vậy. Ắt hẳn họ xem chàng như một người hầu ở đây, địa vị chỉ cao hơn họ chút ít mặc dù rõ ràng chàng là một quý ông. Những người hầu có lẽ là quá bất lịch sự. Nhưng ngài Wade không nói gì. Có lẽ chàng không để ý.

Họ dành hàng giờ đi bộ tham quan những phòng sinh hoạt chung – phòng khiêu vũ lớn, phòng khách, phòng ăn, tiền sảnh đón khách, phòng ngủ mà vua Charles đệ nhị từng ngủ. Nàng ngắm những bức tranh của Rembrandts, Van Dycks và một bức tranh vẽ cảnh biển hùng vĩ của Reynolds. Đó là những bức tranh đẹp nhất mà nàng từng thấy.

“Tưởng tượng cuộc sống ở đây” nàng nói với ngài Wade khi họ ở trong phòng khiêu vũ, giang hai cánh tay và xoay tròn “tưởng tượng tất cả mọi thứ là của riêng mình”.

“Nàng có thích vậy không?”

“Có lẽ không”. Nàng ngừng xoay. “Mọi thứ xung quanh không phải là tất cả tất cả đúng không? Có những thứ khác quan trọng hơn. Nhưng điều đó không ngăn tôi tưởng tượng được sống ở đây?”

“Nàng nên cưới Hầu tước Carew”

“Thế à”. Nàng cười. “Ông ấy là quý ông độc thân phải không? Ông ấy bao nhiêu tuổi? Ông ấy có trẻ và đẹp trai không? Hay là ông ấy già và run lẩy bẩy? Nhưng không quan trọng. Mang ông ấy đến đây và tôi sẽ quyến rũ ông ấy, biến ông ấy thành kẻ ngu ngơ”

“Nàng sẽ làm vậy chứ?”. Chàng mỉm cười với nàng, đầu chàng nghiêng nghiêng.

“Nữ hầu tước Carew” nàng nói, uể oải ve vẩy một cái quạt tưởng tượng trước mặt nàng “chắc chắn phải có một cái nhẫn chứ? Tôi nghĩ rằng ngài nên cúi người hôn chiếc nhẫn”

“Nàng sẽ làm vậy à?” Chàng không hề cúi người.

“Tôi sẽ chặt đầu ngài nếu ngài không tuân lệnh”, nàng nói, hếch cằm và nhìn xuống chàng qua cái mũi dài của nàng. “Tôi sẽ đề nghị chồng tôi, hầu tước làm điều đó. Nữ hầu tước. Của tu viện Highmoor ở Yorkshire”. Nàng ve vẩy một bản tay trước mặt chàng để chàng hôn nó.

Chàng không hôn tay nàng.

“Tôi đã nói với ngài rằng sâu thẳm bên trong tôi vẫn còn là một đứa trẻ mà”, nàng nói, trở lại điệu bộ bình thường. “Tôi sẽ không thử quyến rũ ông ấy dù cho ông ấy có là một quý ông đẹp trai, cao to, tóc đen – như Gabriel. Tôi sẽ không đổi tự do của tôi vì tất cả mọi thứ ở đây”. Nàng vẫy một cánh tay quanh phòng khiêu vũ để diễn tả mà mắt vẫn nhìn chàng.

“Tự do đối với nàng quá quý giá vậy sao?”

“Đúng. Ngài có thắc mắc tại sao vào tuổi này mà tôi vẫn chưa kết hôn không? Đó là vì tôi quyết định không bao giờ kết hôn.”

“À”. Đôi mắt chàng cười, nhưng xa vắng. Hầu hết mọi người sẽ không nhận ra đôi mắt đó đang cười. “Tôi nghĩ rằng nàng đã bị tổn thương rất nhiều”.

Nàng choáng váng với sự kinh ngạc. Đàn ông thường nói với nàng rằng nàng là người phụ nữ vui vẻ nhất, tươi tắn nhất mà họ biết.

“Đúng. Cách đây đã lâu. Nhưng giờ nó không còn quan trọng nữa”.

“Ngoại trừ việc nó đang huỷ hoại cuộc đời nàng”.

“Không có. Không hề. Điều ngài nói thật là lạ”

“Thứ lỗi cho tôi. Hãy vào phòng làm việc của tôi và dùng tách trà. Tất nhiên đó là phòng làm việc của hầu tước, nhưng tôi được toàn quyền sử dụng khi tôi ở đây và ông ấy đi vắng”

Nàng nghĩ những người bạn thì hiểu nhau. Chàng có thể nhìn thấy điều mà những người khác không nhìn thấy. Và chàng hiểu được điều gì đó mà chính nàng cũng không nhận ra – hay không thừa nhận. Nàng có huỷ hoại cuộc đời của mình không? Chẳng lẽ nàng lại để cho hắn ta chi phối cuộc đời nàng ư?

“Cảm ơn ngài. Có tách trà thì thật là tuyệt”