Lọt Cung Cấm

Quyển 1 - Chương 9: Lời tỏ tình của bậc nhi nữ




Cả một ngày dài mệt mỏi với những nghi thức cầu kì của Đại Thiên Môn. Toàn thân Seo Ah như mất hoàn toàn sức lực. Về được đến Hạ Liên các Biệt cung của nhị thiếu gia là một sự nỗ lực lớn. Nhưng chẳng hiểu thế nào về đến Hạ Liên các lại là lúc mọi sự mệt mỏi của nàng tan biến mất nhường chỗ cho sự căng thẳng muôn thuở.

Nàng vậy mà đã kết hôn rồi cơ đấy, một chuyện thật không tưởng, đến lúc có thể tưởng được thì lại bất ngờ tới không sao tiếp nhận cho nổi. Một nam nhân diện mạo, địa vị đều đủ cả, vượt xa cả những gì nàng có thể yêu cầu, lại là dành cho nàng. Mười năm khổ hạnh để đổi lấy một may mắn quá sức phi thường này cũng thật khiến con người ta không thể không ghen tỵ.

Rồi nàng lại chợt nghĩ lát nữa phải đối diện với chàng như thế nào. Có khi nào chàng vẫn canh cánh trong lòng việc nàng sẽ giống như người ta chỉ ham muốn địa vị như Moo Ra nhắc tới. Liệu có nên nói thật lòng mình để chàng hiểu, rằng nàng cũng chỉ là vì số đời đưa đẩy mới mưu cầu được hạnh phúc, ổn định, hoàn toàn không có gì sai. Chàng sẽ không coi thường nàng chứ, sẽ không thất vọng vì nàng chứ? Không được không được, nếu nói thẳng ra như vậy, chàng hiểu được con người nàng rồi sẽ nhanh chóng thấy nàng nhàm chán thì sao. Phụ nữ vẫn là nên bí ẩn một chút mới giữ được sự chú ý của đàn ông, chân lí này thời đại nào cũng thế.

Nghĩ ngợi nhiều như vậy mới cảm thấy căn phòng kín ngột ngạt này thật làm nàng khó chịu. Giờ này chàng ắt hẳn đang cùng khách nâng chén chúc mừng. Còn phải đợi chàng bao lâu nữa, người ta chẳng nói đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Mà nhắc tới điều này lại nhớ ra nữa là cái đêm ở cung Cấm rút cuộc là đã có gì xảy ra hay chưa? Vì điều tò mò này, càng phải đợi cho kì được chàng thì thôi.

Mà nếu không đợi, tân nương chờ không nổi tân lang lại ngủ mất trong đêm động phòng thì thật mất mặt đi. Ấy ấy, cái vấn đề động phòng này mới thật là đáng nghĩ ngợi nè, nàng không phải trước nay rất sợ đàn ông sao, lát nữa mặt đối mặt riêng tư một không gian sẽ khó xử như thế nào. Chưa nói tới cái việc tế nhị của vợ chồng ấy, hiểu biết của nàng về nó hoàn toàn chỉ là một con số 0 mà thôi.

Càng nghĩ càng thấy bất ổn, suy đi xét lại vẫn là sợ cái việc tế nhị kia hơn là sợ bị chàng hiểu lầm về mình, cho nên nàng mặc kệ toàn thân rã rời trong bộ lễ phục nặng khủng bố, cứ thế phi thân vào trong chăn. Chỉ được nửa quãng đường lập tức bị tiếng kéo cửa làm cho dừng hình. Phải không vậy, chưa gì mà chàng đã tới rồi???

Hầu như lần nào chàng gặp nàng cũng đều là trong một hoàn cảnh thật mắc cười. Lần này là nàng đang định làm gì đây? Còn chưa cởi bỏ lễ phục với trang sức mà đã muốn ngủ rồi sao? Tại sao chứ? Không giấu nổi khó hiểu lần nữa, chàng khẽ chau mày.

-Nàng đang làm gì vậy, nương tử?

Nương… nương tử??? Căng thẳng như cánh diều gặp gió ra sức lên cao, mỗi lúc một cao. Nàng toàn thân bất động, không nói nổi nên lời.

Không nhận được lời đáp, nhức nhối trong chàng tích tiểu thành đại, giờ đã đến lúc không chịu nổi gò bó, một lòng muốn vượt thoát ra ngoài.

-Sao ta hỏi nàng lại không nói hả?

-Tiểu nữ… tiểu nữ thấy có chút lạnh, chịu không được nên chỉ muốn nằm trong chăn một chút. Vẫn là đang đợi nhị thiếu gia… – Liệu chàng ấy có lại nghĩ ngợi gì đó không nhỉ? – À, là đợi tướng công…

Hai cái từ tướng công nói ra mà ngượng muốn chết, hay ho gì đâu. Cho nên là, nói xong thì nàng cũng đủ xấu hổ không ngóc nổi mặt lên nữa mà. Chàng vì cái sự đáng yêu chết người ấy mà nguôi ngoai phút chốc, khóe môi muốn nhếch lên may mà đã kìm lại được.

Chàng đẩy cửa lại rồi chậm rãi ngồi xuống trước nàng, cả trăm ngàn nghi vấn muốn được nàng giải đáp lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu và như thế nào, kết quả cứ thế im lặng, im lặng mãi, đến tận khi nàng thấy kì lạ mà ngẩng đầu lên. Chàng không biết nói gì cho nên chỉ biết dùng ánh mắt. Nàng rất không thích điều này chút nào.

-Nhị thiếu gia…

-Ta vẫn chưa biết tên của nàng đó.

Ơ, đúng rồi. Sao cái điều quan trọng này giờ mới nhận ra vậy ta?

-Tiểu nữ tên Seo Ah thưa thiếu gia.

-Nãy không phải đã gọi ta là tướng công?

-…

Đối với nàng khó đến như vậy? Ây, người ta ngại mà thiếu gia của tôi ơi.

Nàng nhận ra tâm tình của chàng có vẻ không được tốt. Rõ ràng vẫn còn để tâm chuyện nàng nghĩ sao về chàng mà. Bỗng nhiên cảm giác bản thân rất oan ức, người bị đem ra trêu đùa chính là nàng. Nhưng còn chưa kịp bất mãn thanh âm khe khẽ như thì thầm của chàng đã vang lên, lại đủ sức khỏa lấp cả căn phòng.

-Tên nàng thật đẹp.

Nhưng chàng đâu biết đó chẳng phải tên thật của nàng. Bởi thế, nàng chẳng hề bị dịu dàng đó làm ảnh hưởng, một lòng muốn đem hết ủy khuất mà giải tỏa.

-Con người của thiếu gia thật khó hiểu. Chưa nói tới việc giả làm trộm lừa dối tiểu nữ, cứ coi như đó là giây phút nông nổi của người, nhưng đến lúc bị phát hiện thân phận lại đối xử khắt khe, lạnh nhạt như thể đang coi thường tiểu nữ. Thử hỏi tất thảy nữ nhi của cái đất nước này giữa một gã trộm không có tiền đồ với một nhị thiếu gia uy quyền toàn diện sẽ lựa chọn bên nào. Thiếu gia làm thế có khác nào là đang tự coi thường chính bản thân mình…

-Đủ rồi đó nương tử.

Âm sắc của chàng đã có phần trầm xuống. Nàng khó khăn nuốt xuống dòng nước bọt, cẩn trọng quan sát biểu tình của chàng, nhưng hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn rất điềm tĩnh. Không được mất cảnh giác, nàng đã nói chàng chẳng nể nang như thế nhất định sẽ không dễ dàng mà cho qua, chí ít lát nữa thôi sẽ lườm nàng một cái.

-Vậy là nàng đã thừa nhận bị hấp dẫn bởi địa vị của bản thiếu gia?

Câu này hàm ý nhiều quá, rõ ràng đang ngang nhiên bắt nàng phải thừa nhận tâm ý của mình dành cho chàng. Cái điều mà nàng lo lắng đầu tiên đã tới, nhưng khi ấy nàng vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết mà. Nói thẳng ra cho chàng hiểu? Hay chỉ bóng gió giữ lại bí ẩn cho mình? Nàng đã quên mất một điều rằng sự im lặng của nữ nhân đối với nam nhân chính là câu trả lời.

-Ta hiểu rồi, nàng chắc đã rất mệt, nghỉ ngơi đi.

Rồi chẳng kịp để nàng ý thức coi chàng rút cuộc đã hiểu những gì thì đã bỏ ra khỏi phòng. Cái gì vậy nè? Nàng đã quyết định mình sẽ nói gì với chàng đâu, sao lại bỏ đi như thế a?

Moo Y chàng trước nay chán ngán nữ nhi nhất chính là vì sợ bản thân đối với họ chỉ là một báu vật hoặc giúp họ có được quyền lực, tiền tài, hoặc giúp họ đem ra làm niềm kiêu hãnh trước ánh mắt ghen tỵ của người khác. Chàng đề phòng ngay cả những nữ nhân chân yếu tay mềm vô hại nhất, lúc nào cũng chỉ chăm chăm giữ khoảng cách với tất cả. Cho tới ngày hôm đó sự tò mò từ ánh đèn tại Bán Thủy các khơi mào cho mọi thứ, đem trái tim sâu thẳm là những vô cảm của chàng ra ném vào lưới tình của nàng, chàng đã hi vọng nàng sẽ có gì đó khác với những nữ nhân tầm thường khác. Nhưng điều đáng hận nhất không phải chàng nhìn thấy nàng không khác biệt mà vì chàng đã lỡ xóa mất khoảng cách với nàng mất rồi. Là chàng tự mình làm tổn thương chính mình, tự nguyện để nàng biến mình thành thứ bản thân sợ hãi nhất.

-Giờ này rồi chẳng hay nhị thiếu gia còn muốn đi đâu nữa ạ?

Vừa ra tới cổng Hạ Liên các đã liền bị quản cung Seo chặn lại. Đang khó chịu, dĩ nhiên chàng chẳng chút khách khí, lớn tiếng đàn áp.

-Bản thiếu gia muốn đi đâu ngươi có tư cách quản hay sao?

Rồi khí thế khuất lấp cứ vậy mà bước qua cổng. Tuy nhiên, chỉ được ba bước đã lập tức bị lời sâu sa thâm ý của quản cung Seo ảnh hưởng.

-Xin nhị thiếu gia hãy nghĩ tới đại thiếu gia và thiếu phu nhân của ngài ấy.

-…

Đứng trước cửa phòng rồi chàng vẫn thấy không yên. Bỏ đi rồi còn quay lại chẳng phải rất mất mặt. Vẫn còn đang nghĩ coi sẽ phải đối mặt với nàng như thế nào thì cánh cửa trước mặt đã mở ra cái xoẹt. Sự bỏ đi của chàng vô tình đã đổi lấy được lo lắng khó ở của nàng rồi.

-Nhị thiếu gia, ngoài trời lúc này lạnh như vậy, người lại vừa uống rượu ở lâu bên ngoài lỡ nhiễm phong hàn thì phải làm sao?

Lâu…? Chàng không nghĩ mới bỏ đi nhiêu đó với nàng lại là lâu đấy. Chàng nhịn không nổi đắc ý, khóe môi cuối cùng cũng đã được cho phép nhếch lên.

-Nàng lo cho ta? – Hoàn toàn không màng tới việc bản thân là tân nương lại bị bỏ mặc một mình đêm tân hôn vẫn lo cho ta?

-Đúng thế, tiểu nữ rất lo cho người… – Cũng rất sợ người sẽ cứ thế bỏ mặc tiểu nữ cả đời.

Dẫu cho bản thân đã rất thỏa mãn, chàng vẫn tham lam không muốn dừng lại ở đó, cố gắng hết mức thu hồi mọi xúc động trong ánh mắt, chỉ để lại sự lạnh nhạt nghiêm túc.

-Ta phải hiểu nàng thế này là ý gì đây?

Bức người quá đáng. Nhưng nàng sẽ nhịn, ai bảo chàng là người đầu tiên khiến nàng phải khổ sở như thế này chứ.

-Nương tử lo cho tướng công của mình còn có thể là ý gì được chứ. Thiếu gia đừng làm khó tiểu nữ nữa, rất không thoải mái a.

Tại sao men say lúc này mới cuốn lấy chàng, lúc này mới khiến chàng đầu óc quay cuồng thấy nàng đáng yêu đầy mê hoặc đến vậy. Những lời của nàng cũng đâu phải quá ngọt ngào gì sao dội vào trái tim chàng lại mạnh mẽ, quyết liệt đến vậy.

-Nhị thiếu gia, người sao vậy? Không phải trong người khó chịu ở đâu rồi đó chứ?

-Phải, rất rất khó chịu. – Là chịu không nổi sự hấp dẫn của nàng.

Nàng chẳng hiểu gì, vô tư tới đỡ tay chàng dìu vào phòng liền bị bàn tay rắn chắc của chàng tóm ngược trở lại. Nàng thoáng giật mình khó hiểu.

-Kì thực khi nãy ta nói hiểu rồi là dối lòng, nàng có thể cho ta một câu trả lời rõ ràng…

Seo Ah tự nhủ đến lúc rồi. Nàng cũng không phải kiểu người thích làm ra vẻ bí ẩn như người ta mong mỏi. Giờ thứ nàng cần là một hạnh phúc, và người có thể cho nàng thứ nàng cần chính là chàng. Nếu không để chàng hiểu được điều đó, bí ẩn cho ai hứng thú?

Nàng nhìn thẳng vào mắt đối phương, bao nhiêu chân tình trong lòng đem dồn hết vào trong từng câu chữ.

-Tiểu nữ đã nói chỉ mong muốn một cuộc sống an nhàn, ổn định, đã nguyện sẽ cả đời vì người có thể đem lại điều đó cho mình mà dốc tâm dốc sức bất kể là ai. Chẳng qua vừa hay người đó lại là một vị thiếu gia cao quý mà thôi.

-Nàng không thể nói rõ ra một chút được sao? – Ta vốn là không thích văn hoa cầu kỳ.

Nàng thì bắt đầu nhẫn nhịn không nổi, nói những lời kia đã khó khăn cỡ nào rồi. Bất quá thì nói thẳng toẹt ra là được chứ gì.

-Tiểu nữ lỡ yêu người mà mình gặp ở Cấm cung mất rồi, giờ phải làm sao đây?